Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Chương 27
Hồ sen? Đang đi dạo ở Ngự hoa viên Địch Lệ Nhiệt Ba theo bản năng lui về phía sau hai bước. Thần sắc vốn bình tĩnh cũng nhuỗm vào tia khủng hoảng, thân thể cũng bắt đầu khẽ run. Không cách nào tự đè xuống được sợ hãi, liều mạng giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng xoáy trong nước, trên bờ là khuôn mặt dữ tợn tràn đầy cừu hận, bên tai truyền đến tiếng cười ác ý...

Không đúng, đây không phải là Lộc phủ, hồ sen trước mặt cũng không phải là Bích Thủy hồ trong Lộc phủ... Suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên thanh tỉnh, vô lực tựa vào thân cây sau lưng, Địch Lệ Nhiệt Ba thở ra một hơi thật sâu. Đây không phải là Lộc phủ ba năm trước đây, nữ nhân kia cũng chưa xuất hiện, sao nàng có thể bị những chuyện cũ kia vây hãm? Cho dù là nữ nhân kia xuất hiện lần nữa, nàng cũng tuyệt đối có năng lực đem những mầm móng uy hiếp bóp chết từ trong nôi. Đời này, nàng nhất định phải nắm chặt Lộc Hàm, chết cũng không buông tay!

Gió nhẹ thổi từ từ, tạo nên từng lớp sóng ở trên mặt hồ. Một mình Địch Lệ Nhiệt Ba lẳng lặng đứng, ánh mắt xa xa mà trống rỗng. Những kí ức đã qua kia thời thời khắc khắc nhắc nhỏ nàng đã từng phạm sai lầm, nàng không có cách nào bỏ qua cũng không cách nào quên. Thật là muốn lập tức trở về bên cạnh phu quân. Chỉ có ở bên cạnh phu quân, nàng mới có thể cảm giác được đời này là chân thật. Còn có hai tháng, chỉ còn lại hai tháng... Nàng nhất định sẽ kiên trì đến khi thánh chỉ đến...

Thời điểm Cao Vỹ Quang đến chính là thấy được một bức Mỹ nhân nhìn ra xa. Tiểu Quận chúa điêu ngoa bốc đồng của Địch Vương phủ cũng có thể giống như tiểu thư khuê các trầm tĩnh mà đoan trang? Mười năm không thấy, đôi mắt Cao Vỹ Quang nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy nghi ngờ. Thái tử biểu ca nói, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ là một cô nương điêu ngoa bốc đồng giống như Trương Mộng Oánh, thấy Trương Mộng Oánh giống như thấy một Địch Lệ Nhiệt Ba khác. Bởi vì những lời này, cảm giác của Cao Vỹ Quang đối với Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ không tốt. Bất quá hôm nay vừa thấy, dường như Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải loại cô nương giống như trong lời Thái tử biểu ca nói.Bởi vì nghi ngờ, cho nên muốn đến tìm tòi đến cùng.

"Ngươi là?" Cảm giác được có người đến gần, Địch Lệ Nhiệt Ba tìm thanh âm nhìn sang, xác định mình không biết người này. Mấy vị Hoàng tử nàng đều biết, mà nam tử trước mắt này vừa thấy chính là con em nhà quan lại hôm nay đến chúc thọ.

"Tiểu Quận chúa thật đúng là quý nhân hay quên." Cao Vỹ Quang trả lời một câu bao hàm thâm ý lại làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba không giải thích được.

"Nếu công tử biết Bản Quận chúa, vậy thì mời nói ra đại danh." Ghét nhất là đoán tới đoán lui, giọng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba trở lên không tốt.

"Cao Vỹ Quang." Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba hình như là tức giận, Cao Vỹ Quang theo lời nói ra đại danh.

"Không biết." Mặt không biểu tình nói xong, Địch Lệ Nhiệt Ba cất bước rời đi. Cư nhiên lại gặp được một nhân vật phiền phức, vẫn là nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi dám nói ngươi không biết ta?" Mới vừa trong mắt Địch Lệ Nhiệt Ba lóe lên một tia hiểu rõ, thận trọng giống như Cao Vỹ Quang không có khả năng không thấy. Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi đây là ý gì?

Giọng nói bí hiểm của Cao Vỹ Quang khiến cho dưới chân Địch Lệ Nhiệt Ba dừng lại, ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi xa. Cao Vỹ Quang, hôm nay Cao tiểu Hầu gia, sau này Tể tướng, làm sao nàng có thể không biết? Người này chính là cừu địch lớn nhất của nàng khi còn bé! Dáng dấp trắng mập mạp bộ dáng khả ái, lại luôn dính vào bên người Trương Bân Bân. Để cho nàng gần không được, xa không được. Bất kể nói thế nào, nàng vẫn chưa muốn cùng hắn có bất kỳ dính dáng nào. Sau này sẽ có rất nhiều phiền toái.

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba càng chạy càng xa, Cao Vỹ Quang nhẹ nhàng cười. Thái tử biểu ca, huynh cũng có thời điểm nhìn lầm người? Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng không phải là một Trương Mộng Oánh khác.

Trên yến hội, cũng không biết là người nào cố ý sắp xếp, Địch Lệ Nhiệt Ba thế nhưng lại ngồi cùng bàn với Trương Mộng Oánh. Nhìn vẻ mặt chán ghét cùng không tình nguyện của Trương Mộng Oánh, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt không nói. Thật đúng là cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

"Mẫu hậu, con muốn ngồi cùng Trường Nhạc tỷ tỷ." Nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt bình tĩnh, Trương Mộng Oánh cực kỳ tức giận. Rõ ràng là cũng rất ghét ngồi chung một chỗ với nàng, lại vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

"Mộng Oánh, không cho phép hồ nháo!" Trương Mộng Oánh vừa nói ra lời này, ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào bên này. Không khí vốn náo nhiệt trong nháy mắt liền chìm xuống. Thấy cục diện này, mặt Hoàng hậu nương nương lạnh xuống, quát lớn nói.

"Mẫu hậu!" Trương Mộng Oánh cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng chính là không muốn ngồi chung một chỗ với Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Hoàng hậu thẩm thẩm, nếu Ngũ công chúa thích ngồi cùng Trường Nhạc muội muội, vậy Nhiệt Ba liền đi qua ngồi cùng Trịnh tỷ tỷ đi!" Không đợi Hoàng hậu nương nương phản ứng, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên trực tiếp đi đến bên cạnh Trịnh Thiến đang ngồi một mình một bàn.

Trịnh Thiến, nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, muội muội của Trịnh Khải. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không tính là rất quen với nàng, nhưng cũng không tính là xa lạ. Dù sao huynh trưởng đại nhân của hai nhà từ nhỏ đã trộn lẫn với nhau, tình cảm không giống bình thường.

"Vậy Nhiệt Ba liền ngồi cùng Trịnh gia tiểu thư đi!" Hoàng hậu nương nương nói xong câu đó liền không nói thêm gì nữa. Địch Lệ Trường Nhạc cũng chỉ là một nữ nhi thứ xuất, cũng xứng ngồi cùng một bàn với công chúa tôn quý? Mộng Oánh bốc đồng ngay cả tôn ti đều quên, quả thực là hồ nháo!

Có ngồi cùng Địch Lệ Trường Nhạc hay không, đối với Trương Mộng Oánh thật ra thì không sao cả. Nàng chẳng qua là không muốn ngồi chung một chỗ với Địch Lệ Nhiệt Ba mà thôi. Nếu Địch Lệ Nhiệt Ba đã rời đi, nàng cũng không ầm ĩ nữa, đàng hoàng ngồi xuống.

"Cảnh Văn, Nhiệt Ba muội muội thật đã trưởng thành. Ta còn tưởng rằng nàng muốn cãi nhau với công chúa đây!" Trần Hách không thể tin được nhìn phản ứng của Địch Lệ Nhiệt Ba, lên tiếng cảm thán.

"Trần Hách, Nhiệt Ba nhà ta từ trước đến nay đều biết đạo lý, sao có thể mạo phạm công chúa?" Mấy ngày nay, Nhiệt Ba quả thật hiểu chuyện không ít. Địch Lệ Cảnh Văn thật không cảm thấy có cái gì kỳ quái, đứng lên bảo vệ muội muội nhà mình.

"Cảnh Văn, ngươi quên rồi? Hai tháng trước, Nhiệt Ba muội muội vẫn cùng Ngũ công chúa..." Nghe được lời của Địch Lệ Cảnh Văn, Trần Hách thấp giọng thét to.

"Trần Hách, câm miệng!" Đây chính là thọ yến của Hoàng hậu nương nương, Trần Hách nói nhiều như vậy làm gì?

Trần Hách há miệng, cuối cùng lựa chọn đóng lại. Được rồi, trước mắt thời cơ không đúng, sau này tiếp tục thảo luận với Cảnh Văn.

Vị trí của Cao Vỹ Quang cách Địch Lệ Cảnh Văn không xa, toàn bộ lời của Trần Hách đều rơi vào lỗ tai của hắn, toàn bộ phản ứng của Địch Lệ Cảnh Văn tự nhiên cũng rơi vào trong mắt của hắn. Xem ra, Thái tử biểu ca không có nhìn lầm, chẳng qua là bỏ quên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng sẽ lột xác. Mà Địch Lệ Nhiệt Ba bây giờ, hiển nhiên là đã lột xác.

Đem Trương Mộng Oánh và Địch Lệ Nhiệt Ba an bài ở một bàn là ý của Trương Bân Bân. Hắn chẳng qua là cảm thấy an bài hai người này ở cùng một chỗ mới là tốt nhất, lại không nghĩ rằng Trương Mộng Oánh sẽ kêu lên ở ngay trước mặt của mọi người. Sắc mặt của Trương Bân Bân chìm xuống theo. Nếu không phải hôm nay Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên biết đạo lý, đứng lên đổi vị trí. Chẳng lẽ Trườn Mộng Oánh định tiếp tục làm ầm ĩ ở bữa tiệc đại thọ của mẫu hậu sao?

"Nhiệt Ba, muội mất hứng?' Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba từ lúc ngồi xuống cũng chưa mở miệng, Trịnh Thiến hỏi dò. Trái ngược với Ngũ công chúa, nàng thích Địch Lệ Nhiệt Ba gọn gàng dứt khoát. Trước kia mỗi lần gặp mặt, Nhiệt Ba mặc dù cao ngạo, nhưng không có chút tâm cơ nào. Nhưng Ngũ công chúa không giống vậy, trong Hoàng cung nhuộm ra tính tình, luôn là không đủ đơn thuần. Ca ca của nàng nói, ở trong mắt Thái tử điện hạ, Nhiệt Ba chính là một Trương Mộng Oánh khác. Trịnh Thiến vẫn không dám gật bừa với cái nhìn này, ít nhất nàng tuyệt sẽ không quan tâm Ngũ công chúa có mất hứng hay không.

"Trịnh tỷ tỷ, Nhiệt Ba chỉ đang suy nghĩ trên bàn có nhiều món ngon như vậy, nên từ bên nào trước mới đúng." Cho Trịnh Thiến một nụ cười, Địch Lệ Nhiệt Ba tùy ý lấy một cái cớ. Cũng không phải là ngày đầu tiên biết Ngũ công chúa, sao có thể tức giận với nàng ta?

"Như vậy a, Nhiệt Ba có thể bắt đầu từ món gần muội nhất. Bên này tỷ tỷ cũng sẽ giữ lại cho Nhiệt Ba." Không nghĩ đến Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ đưa ra một lý do như vậy, Trịnh Thiến tốt bụng đề nghị. Nếu ngồi bên cạnh chính là Ngũ công chúa, sợ là cái bàn trước mắt đã sớm bị xốc lên. Sao còn có thể nghĩ đến món ăn trên bàn?

"Trịnh tiểu thư đây là đâu? Tiểu Quận chúa cũng không phải là chưa từng được ăn những món này, sao có thể tham ăn như vậy?" Quan Hiểu Đồng ở bên bàn khác chợt lên tiếng, tự cho là đúng chen vào giữa Địch Lệ Nhiệt Ba và Trịnh Thiến nói. Địch Lệ Nhiệt Ba, hừ! Ỷ vào mình là Quận chúa thì có thể lớn lối như vậy sao?

"Quan tiểu thư suy nghĩ nhiều. Tiểu Quận chúa chỉ là đói bụng, ở đâu ra tham ăn giống như cô nói?" Trịnh Thiến không nặng không nhẹ trả lời. Quan Hiểu Đồng nhìn như là đang chỉ trích nàng, thực tế lại là châm chọc Nhiệt Ba. Nhiệt Ba thẳng tính, làm sao hiểu được những thứ quanh co này?

Bị Trịnh Thiến nói, Quan Hiểu Đồng vội vàng thu liễm ý đồ chuẩn bị khiêu chiến. Nàng chính là không ưa Địch Lệ Nhiệt Ba lấy dáng vẻ cao ngạo tự cho mình là Thái tử phi. Chẳng qua là không nghĩ đến Trịnh Thiến sẽ ra mặt giúp Địch Lệ Nhiệt Ba. Bàn về giảng đạo lý, Trịnh Thiến con Hình bộ Thượng thư chính là người xuất sắc nhất trong nhóm quan gia tiểu thư các nàng, không ai dám tùy tiện chống lại nàng ta. Nghe nói, mỗi một điều hình luật của Tuyên Quốc nàng đều có thể nói rõ ràng.

"Vậy Nhiệt Ba cũng sẽ không khách khí. Hôm nay ăn điểm tâm của Trịnh tỷ tỷ, ngày khác Nhiệt Ba chắc chắn sẽ mua điểm tâm mới ra của Khách Duyệt lâu đưa cho tỷ tỷ." Làm bộ nghe không hiểu Quan Hiểu Đồng châm chọc, Địch Lệ Nhiệt Ba ngây thơ nói. Người nhà Hình bộ Thượng thư chính là lợi hại. Trịnh tỷ tỷ và Trịnh đại ca giống nhau, nói chuyện không lộ gai, lại có thể để cho đối phương biết khó mà lui.

"Tốt! Vậy Trịnh tỷ tỷ cảm ơn Nhiệt Ba trước." Điểm tâm của Khách Duyệt lâu không có cô nương nào không thích. Các loại hương vị đã sớm lấy được yêu thích của các cô nương trong Tuyên thành. Huống chi Nhiệt Ba nói là sản phẩm mới ra.

"Không thành vấn đề. Trịnh tỷ tỷ cứ chờ là được." Tâm tình của Địch Lệ Nhiệt Ba chợt dâng lên. Lại tìm được lý do có thể quang minh chính đại ra cửa. Lộc ngốc tử, hãy đợi bản Quận chúa đại giá đi!

Không bao lâu sau, Địch Lệ Trường Nhạc liền phát hiện một sự thật đáng sợ: nàng bị đẩy lên đầu ngọn gió. Từ sau khi Ngũ công chúa mở miệng nói muốn ngồi chung một chỗ với nàng, ánh mắt của mọi người nhìn nàng cũng thay đổi. Không còn là làm như không thấy, mà là bài xích rõ ràng. Hoàng hậu nương nương bất mãn, Địch Vương phi cảnh cáo, Thái tử ca ca không thích, tiểu Vương gia chán ghét, còn có những người khác ghen tỵ... Đủ loại đủ loại, để cho lòng nàng tràn đầy bất an cùng thấp thỏm.

Thời điểm nghe được Ngũ công chúa mở miệng nói ra câu kia, trong lòng của nàng không thể nghi ngờ là tràn đầy vui sướng. Cũng chỉ là gặp mặt lần đầu, nàng đã có thể dễ dàng đạt được Ngũ công chúa coi trọng. Ngũ công chúa chính là muội muội cùng mẫu với Thái tử ca ca. Có Ngũ công chúa thích, nàng đánh bại Địch Lệ Nhiệt Ba dễ như trở bàn tay.

Nàng cho là Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ nổi giận. Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba ở trước mặt mọi người đánh Ngũ công chúa, hoặc là cãi nhau ở trên thọ yến của Hoàng hậu. Như vậy địa vị của Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong lòng Thái tử ca ca tất nhiên sẽ giảm xuống. Không nghĩ đến lấy tính tình của Địch Lệ Nhiệt Ba vậy mà lại nhịn được? Địch Lệ Trường Nhạc không thể không nghiêm túc xem xét lại cừu địch này lần nữa. Địch Lệ Nhiệt Ba, dường như đã yên lặng không tiếng động lệch khỏi quỹ đạo nhận thức của người bên cạnh đối với nàng...

Sau sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, cuộc sống của Địch Lệ Nhiệt Ba tất cả trở về bình thường. Trừ mỗi ngày Trương Bân Bân đến Địch Vương phủ đều có thêm một người đi theo sau lưng.

Thời điểm lần đầu tiên Cao Vỹ Quang theo Trương Bân Bân đến Địch Vương phủ, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba không phải là không kinh ngạc. Đời trước, nàng và Cao Vỹ Quang giao nhau chỉ giới hạn ở lúc còn nhỏ cùng nhau chơi đùa. Sau khi lớn lên, nàng và Cao Vỹ Quang vẫn không có duyên gặp nhau. Nàng biết Cao Vỹ Quang trở về Tuyên thành, nhưng lại chưa từng gặp gỡ. Sau lại, nàng gả vào Lộc phủ, hắn lên chức Tể tướng, tự nhiên là càng không thể nào gặp nhau.

Bất quá, đại danh của Cao Tể tướng như sấm bên tai, không phải là nàng chưa từng nghe qua. Mọi người đều biết Cao Tể tướng túc trí đa mưu, nàng không thể nào không biết được. Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy rất có áp lực. Cao tiểu Hầu gia rất khó đối phó, đặc biệt là vị tiểu Hầu gia này còn luôn nhìn nàng bí hiểm...

Câu nói đầu tiên của Cao tiểu Hầu gia sau khi nhìn thấy nàng chính là: "Tiểu Quận chúa, chúng ta lại gặp mặt."

"Nhiệt Ba, đây là Cao Vỹ Quang con trai độc nhất của Cao Hầu gia. Khi còn bé chúng ta chơi đùa cùng một chỗ. Muội còn nhớ rõ hắn sao?" Đối với biểu đệ Cao Vỹ Quang này, Trương Bân Bân hết sức coi trọng giống như mẫu hậu của hắn. Biểu đệ này là biểu đệ duy nhất của hắn, cùng những huynh đệ khác trong hoàng thất hoàn toàn khác nhau, là người hắn có thể yên tâm tin tưởng, có thể giao cho trách nhiệm nặng nề...

"Cao tiểu Hầu gia? Nhớ." Gật đầu một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba không thể không thừa nhận nàng biết hắn. Mấy ngày nay, mẫu phi càm ràm đại danh của Cao tiểu Hầu gia ở bên tai nàng rất nhiều lần. Chính là sự tích anh dũng tranh đoạt Thái tử điện hạ của hai người bọn họ cũng bị lăn qua lộn lại nói rất nhiều lần. Nàng giả vờ làm như không biết, không khỏi quá khoa trương rồi.

"Tiểu Quận chúa nhớ tại hạ?" Không phải lần trước còn lạnh mặt nói không biết sao? Sao nhanh như vậy đã đổi lời nói? Ánh mắt Cao Vỹ Quang nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba rất quỷ dị.

"Mấy ngày nay, mẫu phi có đề cập qua đại danh của Cao tiểu Hầu gia." Không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, Địch Lệ Nhiệt Ba giải thích.

"Thì ra là như vậy." Cao Vỹ Quang bừng tỉnh đại ngộ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, cố ý kéo dài giọng nói.

"Nhiệt Ba, giữa muội và Vỹ Quang xảy ra chuyện gì mà Thái tử ca ca không biết sao?" Cảm thấy thái độ của Vỹ Quang đối với Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bất đồng, Trương Bân Bân nghi ngờ hỏi. Về phần vì sao hỏi Nhiệt Ba mà không hỏi Vỹ Quang, dĩ nhiên là bởi vì muốn từ trong miệng Vỹ Quang nói ra quả thực là so với việc lên trời còn khó hơn.

"Thái tử điện hạ suy nghĩ nhiều. Nhiệt Ba và Tiểu Hầu gia không có bất kỳ liên quan nào, tại sao Thái tử điện hạ không tin câu vừa rồi?" Nhàn nhạt bỏ quan hệ qua một bên, Địch Lệ Nhiệt Ba tin tưởng Cao Vỹ Quang cũng sẽ không hi vọng bị người đặt chung một chỗ với Quận chúa điêu ngoa bốc đồng này.

"Là như vậy phải không?' Không chớp mắt nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Bân Bân có chút hoài nghi.

"Thái tử biểu ca, tiểu Quận chúa người ta cũng đã nói không có quan hệ gì với ta. Huynh còn muốn ta và nàng ta có quan hệ thật a?" Giọng điệu đùa giỡn giải vây giúp Địch Lệ Nhiệt Ba, Cao Vỹ Quang càng cảm thấy hứng thú hơn đối với Địch Lệ Nhiệt Ba. Thái tử điện hạ? Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ luôn luôn đuổi theo sau lưng Thái tử biểu ca khi nào thì đổi giọng gọi Thái tử điện hạ rồi? Dường như chuyện càng ngày chơi càng vui.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn ánh mắt hứng thú kia của Cao Vỹ Quang. Cao Tiểu Hầu gia, ngài mặc một than bạch y, bộ dáng lớn lên lại giống như trích tiên người phàm không dám khinh nhờn. Không phải là ngài nên có một bộ cao cao tại thượng nhìn mọi người sao? Sao lại có thể làm ra một ít hành động không hợp với lẽ thường đến đạp hư khí chất tuấn nhã phiêu dật xuất trần kia của ngài?

Cao Vỹ Quang nói, Trương Bân Bân tự nhiên là tin tưởng. Sau khi liếc mắt thật sâu nhìn Trương Bân Bân, không nói thêm gì nữa.

Cái nhìn này của Trương Bân Bân để cho trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba dâng lên một dự cảm xấu. Trải qua sự kiện lần này, Địch Lệ Nhiệt Ba sâu sắc cảm thấy Cao Vỹ Quang đích thật là một nhân vật phiền toái. Không muốn tiếp xúc nhiều với Cao Vỹ Quang, ngay tối hôm đó Địch Lệ Nhiệt Ba liền tìm đến huynh trưởng đại nhân của mình. Thái tử điện hạ cũng không phải người dễ lừa gạt. Hiện nay lại có Cao Vỹ Quang xui xẻo này, Địch Lệ Nhiệt Ba không có tự tin nàng có thể bình yên đợi đến khi thánh chỉ đến.

"Nhiệt Ba không thích Thái tử điện hạ và Vỹ Quang đến phủ?" Nghe xong phiền muộn của muội muội nhà mình, Địch Lệ Cảnh Văn không hiểu hỏi.

"Ca, nói thật với huynh nha! Hơn một tháng nay, hầu như là ngày nào Thái tử điện hạ cũng đến Quận chúa các. Nhưng là, muội lại mất đi phần tâm trạng ở chung với hắn. Dù sao muội cũng cảm thấy hắn đang mưu đồ gì đó. Rõ ràng phía trước còn rất dịu dàng bảo vệ Địch Lệ Trường Nhạc, căn bản là không muốn thấy muội. Huynh cũng đừng quên, lần trước bốn người chúng ta cùng đi ra phủ, hắn vẫn bồi ở bên cạnh Địch Lệ Trường Nhạc. Trước khi ra phủ, Địch Lệ Trường Nhạc làm muội bị thương, vẫn là hắn cầu xin tha thứ giúp Địch Lệ Trường Nhạc. Cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, vì sao hắn đột nhiên lại ân cần với muội như vậy? Muội cảm thấy bất an." Hơi tiết lộ một chút tâm trạng, Địch Lệ Nhiệt Ba bắt đầu phân tích tình thế cho Địch Lệ Cảnh Văn. Nàng cũng không tin ca ca của nàng không nhìn ra Trương Bân Bân có mưu đồ khác.

"Nhiệt Ba, muội quả thật là không thích Thái tử điện hạ nữa rồi. Trước đây huynh vẫn cho rằng muội đang đùa tiểu tính tình. Dù sao ở chung nhiều năm như vậy, ta không tin chấp nhất giống như muội lại đột nhiên để xuống. Hôm nay ta đã hiểu, Nhiệt Ba nhà ta xác thật là đã trưởng thành." Yên lặng nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong, Địch Lệ Cảnh Văn khẽ cười nói. Có thể không đếm xỉa đến và bình tĩnh phân tích tình thế trước mắt như thế, sợ là trong lòng Nhiệt Ba đã hoàn toàn không có vị trí tồn tại của Thái tử điện hạ. Đã như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục đứng ngoài quan sát nữa. Tất cả cố kỵ đều có thể cởi ra, hắn mới có thể đem toàn lực trợ giúp Nhiệt Ba.

"Vậy ý của ca như thế nào?" Không phải là không muốn lấy thánh chỉ gả, nhưng là tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ đêm dài lắm mộng. Tạm thời Trương Bân Bân chưa phát hiện ra nàng không nhịn được, nhưng không có nghĩa là trong hai tháng tiếp theo hắn cũng sẽ không phát hiện ra.

Chưa bao giờ Địch Lệ Nhiệt Ba dám coi thường sức quan sát của Trương Bân Bân, huống chi bây giờ còn thêm Cao Vỹ Quang đa mưu túc trí. Địch Lệ Nhiệt Ba không có nắm chắc chỉ dựa vào sức của một mình nàng có thể đấu thắng người sắp được mọi người gọi là Tể tướng đại nhân. Cho nên, nàng không thể không kéo thêm hồ ly ca ca làm đồng minh.

"Thái tử điện hạ muốn đến, muội cản cũng không được. Vỹ Quang cũng sẽ không thường xuyên đến, tạm thời có thể không cần phải lo lắng. Như vậy đi, sau này phàm là Thái tử điện hạ đến, ta cũng sẽ đến Quận chúa các, tận lực tránh cho muội phải một mình ở chung với hắn. Khi cần thiết, phải kéo thêm Địch Lệ Trường Nhạc." Trầm tư một hồi, Địch Lệ Cảnh Văn quyết định. Con thỏ đen Địch Lệ Trường Nhạc này, là lúc nên phát huy tác dụng.

"Kéo thêm Địch Lệ Trường Nhạc? Ca không sợ vật cực tất phản? Nữ nhân ghen tỵ nhưng là rất đáng sợ." Không phải là chưa từng nghĩ lợi dụng Địch Lệ Trường Nhạc, nhưng là Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng không cẩn thận chọc đến Địch Lệ Trường Nhạc. Đến lúc đó, sợ là sẽ càng không thể cứu vãn. Nàng còn hi vọng Địch Lệ Trường Nhạc kéo bước chân của Trương Bân Bân, bởi vì nàng muốn cùng Lộc Hàm cùng đậu cùng bay đó!

"Cái này đơn giản. Mong muốn duy nhất của Địch Lệ Trường Nhạc chính là gả cho Thái tử điện hạ, đúng lúc cho nàng ta chút hi vọng là được. Hiện tại việc muội cần chú ý nhất chính là, ngàn vạn lần đừng để lộ ra suy nghĩ chân thật của mình. Một khi bị Thái tử điện hạ phát hiện muội đứng núi này trông núi nọ, ý nghĩ muốn chinh phục của hắn nổi lên, ai cũng không cứu được muội." Địch Lệ Cảnh Văn cũng không lo lắng Địch Lệ Trường Nhạc, ngược lại lo lắng Trương Bân Bân sẽ phát hiện ra Nhiệt Ba thay đổi. Trương Bân Bân là Thái tử tôn quý không chịu được Nhiệt Ba tùy tiện xúc phạm.

"Khi nào thì muội đứng núi này trông núi nọ? Ca, huynh oan uổng ta." Bất mãn nhìn chằm chằm Địch Lệ Cảnh Văn, Địch Lệ Nhiệt Ba kháng nghị nói. Tư Nguyệt là người của nàng, Tề Phong vốn không thích nói chuyện, nàng cũng không tin huynh trưởng đại nhân nhà nàng biết chuyện về Lộc ngốc tử.

"Muội đã quyết định trốn tránh hắn, còn không được coi là đứng núi này trông núi nọ?" Địch Lệ Cảnh Văn tức giận nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt vô tội. Nàng rốt cuộc có hiểu tính tình của Trương Bân Bân hay không, chỉ có hắn không nhìn người khác vừa mắt, tuyệt không cho phép người khác nhìn hắn không vừa mắt?

"Muội chỉ là chim chọn cành tốt mà đậu." Địch Lệ Nhiệt Ba phản bác nói.

"Là ca ca nói sai rồi. Nhiệt Ba nhà ta không có đứng núi này trông núi nọ, chẳng qua là lựa chọn đầu gỗ khác." Buồn cười nhìn Nhiệt Ba kiên trì, Địch Lệ Cảnh Văn thuận theo nói. Nha đầu này, đã là lúc nào, vẫn còn ở đây thảo luận những chuyện vô vị.

"Cái gì đầu gỗ? Hắn... Ca, muội có một dự cảm. Phúc họa dựa vào nhau, tai họa này của Thái tử điện hạ có lẽ sẽ mang phúc đến cho muội." Không cẩn thận thiếu chút nữa thì để lộ ra, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng đổi lời nói. Vẻ mặt cũng đổi thành nghiêm túc, bình tĩnh nhìn Địch Lệ Cảnh Văn. Ca, có một số việc tạm thời không thể nói cho huynh biết. Nhưng là, muội vẫn muốn cho huynh một viên định tâm hoàn. Sẽ có một ngày, muội sẽ thoải mái nói cho huynh biết: Lộc ngốc tử mới không phải là đầu gỗ.

"Nếu như có thể mang phúc đến thì không còn gì tốt hơn. Cho dù không mang đến, thì tránh tai họa là được." Nhìn lại Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn trấn định như núi. Nhiệt Ba, chỉ cần muội muốn, ca ca cũng sẽ vì muội tranh thủ. Thoát hỏi Thái tử điện hạ, với muội mà nói có lẽ cũng đã là phúc lớn nhất.

Gật đầu một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba cố nén phần cảm động trong lòng không thể giải thích kia, đứng dậy rời đi. Với huynh trưởng đại nhân, việc nàng có thể làm chính là cố gắng để cho mình hạnh phúc, không cô phụ huynh trưởng đại nhân ra sức tương trợ.

Sau hôm đó, thời điểm Trương Bân Bân trở lại Địch Vương phủ, ngoài ý muốn phát hiện Quận chúa các bắt đầu náo nhiệt. Cảnh Văn thường xuyên đến Quận chúa các chẳng có gì lạ, nhưng vì sao Trường Nhạc cũng bắt đầu liên tiếp xuất hiện ở Quận chúa các? Trương Bân Bân nhớ đến câu hỏi lúc trước Vỹ Quang đã hỏi mình kia: Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự là một Trương Mộng Oánh khác sao?

Vỹ Quang tránh Mộng Oánh đúng như hắn ghét Nhiệt Ba, nhưng là Vỹ Quang lại chủ động nói muốn cùng hắn đến Địch Vương phủ. Lúc nhìn thấy Nhiệt Ba, Vỹ Quang lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại lại ôn hòa. Bất đồng nhỏ bé trong này người ngoài không nhìn ra, hắn sao lại có thể không biết? Phải biết Vỹ Quang sở dĩ có thể thành công tránh né Trương Mộng Oánh, Thái tử là hắn tuyệt đối không thể không có công.

Nữ tử có thể làm Vỹ Quang hứng thú đã ít lại càng ít. Địch Lệ Nhiệt Ba lại có thể làm được? Xem ra, hắn nhất định phải lần nữa xem lại Địch Lệ Nhiệt Ba...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bà#lữ