Chương 9
Chương 9
Phu quân vẫn còn khiêm tốn như vậy! Nhiệt Ba không nói lời nào, đi theo di chuyển sang bên phải hai bước, tiếp tục đứng ở trước mặt Lộc Hàm.
Mình nhường đường, dự đoán vị tiểu thư này cũng đi theo nhường đường. Lộc Hàm trong bụng cười cười, ngay sau đó lại di chuyển sang bên phải hai bước.
Được rồi, bộ dáng ngây ngốc của phu quân làm cho nàng rất muốn trêu chọc hắn. Vì vậy Nhiệt Ba đi theo di chuyển sang bên trái hai bước. Cũng không tin chàng không mở miệng nói chuyện với ta, hừ!
"Vị tiểu thư này, không biết có chuyện gì sao?" Liên tiếp bị người ta ngăn cản đường đi, Lộc Hàm tự nhiên hiểu rõ cũng không phải tình cờ. Vị tiểu thư này có chút quen mặt, nhưng là hắn cũng không dám khẳng định hắn cũng không nhận ra nàng.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì. Chẳng qua là lần trước Lộc công tử cầm đi vòng ngọc của tiểu nữ, cho nên..."
Nhiệt Ba ngụ ý nói. Nếu phu quân không nhớ nổi, vậy bản Quận chúa không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở chàng một chút vậy!
"Vòng ngọc? Cô nương chính là vị tiểu thư lần trước?" Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc nhở, Lộc Hàm lập tức nhớ tới vì sao cô nương này lại quen mặt như vậy. Hóa ra là vị tiểu thư bị Kiều Hân đọat đi vòng ngọc.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười gật đầu một cái, xem ra phu quân nhà mình cũng không phải chỉ là đầu gỗ ngây ngô nha!
"Lần trước đã đắc tội nhiều. Tại hạ ở chỗ này hướng tiểu thư nói xin lỗi, đa tạ tiểu thư nguyện ý bỏ những thứ yêu thích." Đối với chuyện Kiều Hân lấy được cái vòng ngọc đó, Lộc Hàm vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm. Đối với vị tiểu thư nhường lại vòng ngọc này, hắn vẫn luôn cảm thấy có chút mắc nợ.
"Nếu như Lộc công tử cảm thấy có chút mắc nợ tiểu nữ, không ngại thừa dịp hôm nay vô tình gặp được bồi thường lại cho tiểu nữ. Như thế nào?" Lựa chọn hôm nay đến Khách Duyệt Lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba vốn không nghĩ tới sẽ gặp được Lộc Hàm. Nhưng mà, nếu ngoài ý muốn gặp được, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể cùng phu quân đơn độc ở chung này.
"Không biết tiểu thư muốn tại hạ bồi thường lại như thế nào, cứ nói đừng ngại." Chuyện có thể cầm bạc giải quyết, Lộc Hàm cảm thấy vui mừng khi hoàn thành.
Bốn năm đầu gả đến Lộc gia, Nhiệt Ba đối với Lộc Hàm vị phu quân này cũng không có quá nhiều chú ý. Gả đến Lộc gia năm thứ năm, lúc nàng muốn chú ý đến phu quân, lại phát hiện phu quân đã sớm coi nàng thành người lạ. Cho dù là như vậy, sau khi chết ba năm, Nhiệt Ba đối với tất cả mọi chuyện của Lộc Hàm đều rõ như lòng bàn tay.
Thấy Lộc Hàm trong mắt chợt lóe. Nhiệt Ba cười càng thêm vui vẻ 'Phu quân, Tiểu Địch của huynh cầm bạc là có thể đuổi đi sao? Bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật của phu quân nhà mình, dịu dàng nói: "Tiểu nữ vốn muốn đi ra Bích Ba Đình ở ngoài thành dạo một chút, không biết Lộc công tử có thể cùng đi hay không?"
"Này..." Không nghĩ tới cô gái trước mặt lại có thể nói lên yêu cầu như vậy, Lộc Hàm do dự. Bích Ba Đình cũng chỉ là một đình nhỏ thanh tĩnh ở ngoài thành , cùng vị tiểu thư này đi không phải là không thể. Chẳng qua là ngoài việc cô nam quả nữ bị miệng lưỡi người đời, nếu như bị Kiều Hân biết được, Kiều Hân chắc chắn tức giận. Một khi Kiều Hân đến Lộc gia ầm ĩ, tiếp theo sẽ đến phiền toái rất nhiều.
"Sở công tử không muốn đi cùng? Không quan hệ, tiểu nữ tự mình đi là được. Chuyện vòng ngọc, coi như tiểu nữ chưa bao giờ nhắc tới." Thấy phu quân do dự, nụ cười trên mặt Nhiệt Ba tản đi. Mặt lạnh nhạt nói xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Nếu tiểu thư không để ý, tại hạ nguyện ý đi cùng." Thấy Nhiệt Ba xoay người rời đi, Lộc Hàm theo bản năng vươn tay kéo lại cánh tay của Nhiệt Ba. Vị tiểu thư này rõ ràng là tức giận, Lộc Hàm cảm thấy càng thêm mắc nợ đối phương. Lần trước đoạt vòng ngọc của người ta, lần này cự tuyệt yêu cầu của người ta, được nuôi dạy tốt làm cho Lộc Hàm không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chiêu này quả nhiên hữu dụng. Chỉ có điều, nàng giống như thật đem phu quân chọc nóng nảy. Phu quân luôn luôn hết sức quân tử thậm chí ngay cả nam nữ khác biệt cũng quên, trực tiếp giữ nàng lại. Trong lòng Nhiệt Ba cười thầm không dứt, trên mặt lại mang theo vẻ tức giận: "Lộc công tử không cần miễn cưỡng như vậy. Tiểu nữ cũng không phải là người không thức thời, tuyệt đối sẽ không làm người khác khó xử."
"Tiểu thư nghĩ nhiều. Tại hạ cam tâm tình nguyện cùng tiểu thư đi, cũng không có nửa phần miễn cưỡng, cũng không có một tia khó chịu." Không ý thức nắm thật chặt tay Nhiệt Ba, Lộc Hàm ôn hòa nói.
Phu quân a phu quân, khôn khéo như chàng vì sao mỗi lần chống lại ta đều thiếu thận trọng như vậy đây? Chàng dịu dàng, dao dung, luôn nhượng bộ.... Ta sao chịu để chàng cho người khác đây? Ý muốn đoạt lại phu quân càng thêm kiên định, trên mặt Nhiệt Ba lại vẫn là bộ dáng lạnh nhạt: "Nếu như vậy, vậy thì đa tạ Lộc công tử."
"Phải, phải." Giống như được đại xá, lúc này Lộc Hàm mới phát hiện mình trong lúc nóng lòng đã nắm cánh tay cô nương nhà người ta, vội vàng buông tay ra.
"Nắm cũng đã nắm, Lộc công tử không cần để ý." Vào Lộc gia năm năm Nhiệt Ba đối với việc phu quân mình chủ động tất nhiên sẽ không để ý, cười nhạt nói.
Lộc Hàm vốn là cảm thấy thất lễ, giờ phút này thấy Nhiệt Ba cười như không cười. Gương mặt tuấn tú hơi nóng lên, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào mới phải.
"Lộc công tử không đi sao?" Nhìn phu quân nhà mình sắc mặt đỏ rực, Nhiệt Ba không tiếp tục làm khó hắn nữa. Tốt quá hóa dở, còn nhiều thời gian.
"Đi thôi." Lộc Hàm gật đầu một cái, trước một bước đi ở trước mặt.
"Tiểu thư..." Lặng lẽ theo tới Tư Nguyệt nhỏ giọng hô. Quận chúa đầu tiên là để cho nàng đi hỏi thăm chuyện chủ nhà Lộc gia, bây giờ lại mời Lộc gia đương gia cùng đi Bích Ba Đình. Đây là vì sao? Tư Nguyệt mơ hồ.
"Không được nhiều lời! Ngươi và Tề Phong thành thực đi theo là được rồi." Cũng không đợi Tư Nguyệt trả lời, Nhiệt Ba lập tức đi theo.
"Tề Phong, làm sao bây giờ?" Quận chúa nhà mình cứ như vậy mà đi, Tư Nguyệt không thể làm gì khác hơn là hỏi Tề Phong luôn im lặng không lên tiếng.
"Đuổi theo." Lời của Tề Phong luôn luôn đơn giản, có thể không nói thì sẽ không nói. Lần này có thể trả lời Tư Nguyệt, đối với Tư Nguyệt mà nói quả thật là một chuyện rất may mắn a!
Nếu Tề Phong cũng nói như vậy, Tư Nguyệt không suy nghĩ lung tung nữa, yên lặng đi theo sau lưng Quận chúa nhà mình.
"Không biết tiểu nữ có làm chậm trễ chính sự của Lộc công tử không?" Dọc theo đường đi, Lộc Hàm duy trì im lặng là vàng, Nhiệt Ba không thể không mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc.
"Không có, tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều." Lộc Hàm ôn hòa nói. Vốn là quả thật hắn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ có điều thiếu nhân tình của vị tiểu thư này cũng không thể không trả.
"Lộc công tử vẫn còn chưa biết tên của tiểu nữ đi? Tiểu nữ Địch Lệ Nhiệt Ba, Lộc công tử cần phải nhớ kỹ nha!" Biết phu quân không phải là người trêu hoa ghẹo nguyệt, sẽ không dễ dàng hỏi khuê danh của cô nương gia, Nhiệt Ba mỉm cười nói ra tên của mình.
"Tiết tiểu thư? Tại hạ nhớ." Khó trách hôm nay Địch công tử đi cùng Trương công tử có chút quen mắt, hóa ra là vị công tử lần trước đứng chung với vị Địch tiểu thư này.
"Lộc công tử không cảm thấy khó hiểu tại sao tiểu nữ lại biết tên của công tử?" Phu quân thật đúng là không thú vị, Nhiệt Ba tiếp tục tìm đề tài.
"Biết chính là biết, còn chuyện làm sao mà biết có quan trọng không?" Lộc gia không phải là nhà nghèo người ta, hai chữ Lộc Hàm này cũng không phải là bí mật gì.
"Cũng phải. Lộc công tử là Lộc gia đương gia, biết đại danh của Lộc công tử chẳng có gì lạ." Gật đầu một cái, Nhiệt Ba giống như không để ý nói.
"Địch tiểu thư đi đến Bích Ba Đình có cách nói gì sao?" Nữ tử mưu toan leo lên Lộc gia có rất nhiều, Lộc Hàm không dấu vết nói sang chuyện khác.
Hừ! Quả nhiên là đem bản Quận chúa đánh đồng với nữ tử khác. Nhưng mà như vậy cũng tốt, lấy thân phận người bình thường mới có thể hiểu rõ hơn về phu quân lúc bình thường. Nghĩ như vậy Nhiệt Ba dễ dàng tha thứ cho Lộc Hàm bất kính, đưa ra lý do của nàng: "Đã từng có một người nói với tiểu nữ, Bích Ba Đình ngoài thành rất thanh tĩnh. Ngồi trong Bích Ba Đình thưởng thức phong cảnh bên cạnh, có thể làm cho người ta quên đi thân phận, quên đi cuộc sống phiền muộn, quên đi tình cảm đau thương. Tiểu nữ vẫn không cho là đúng, nên hôm nay muốn đi xem."
"Bích Ba Đình đúng là một nơi có thể làm cho người ta thả lỏng suy nghĩ. Như vậy người cùng tiểu thư nói chính là một vị công tử? Không biết tại hạ có vinh hạnh được làm quen với người đó hay không?" Nghe được Nhiệt Ba trả lời, Lộc Hàm có chút kinh ngạc. Trên đời này lại có người có cảm thụ giống hắn? Có lẽ có thể cùng người này trở thành tri kỷ. Lộc Hàm đối với người trong miệng Địch Lệ Nhiệt Ba sinh ra hứng thú.
"Người nọ đúng là một vị công tử. Nếu như có cơ hội, tiểu nữ nhất định sẽ đem người nọ giới thiệu cho Lộc công tử." Bỏ qua đau đớn trong lòng, vẻ mặt Nhiệt Ba rất là thoải mái. Phu quân, nếu như có thể, Tiểu Địch nhất định sẽ nói cho chàng biết người nọ chính là phu quân của kiếp trước.
"Vậy thì đa tạ Địch tiểu thư." Lộc Hàm không cần phải nói nhiều lời nữa, tao nhã lễ độ nói.
Nhiệt Ba gật đầu một cái, thật sâu liếc mắt nhìn Lộc Hàm, suy nghĩ cực kỳ phức tạp. Kiếp trước nàng làm nhiều chuyện đáng giận đối với phu quân, cuối cùng làm cho phu quân đối với nàng hoàn toàn thất vọng. Nàng thật sự có thể mở miệng nói cho phu quân tất cả quá khứ kia sao? Sau khi phu quân biết sẽ nhìn nàng như thế nào? Chán ghét nàng sao? Sẽ tránh như tránh rắn rết sao? Sẽ... Hận nàng sao?
"Cẩn thận!" Mắt thấy dưới chân Địch tiểu thư bên cạnh đột nhiên bị vấp, thân thể hướng về phía trước ngã xuống, Lộc Hàm không chút suy nghĩ vươn tay ôm nàng.
Nghĩ quá mức nhập thần, Nhiệt Ba hoàn toàn không có nhìn đường dưới chân. Một thoáng thân thể không chịu khống chế hướng về phía trước kia, lòng của nàng đột nhiên có loại cảm giác được giải thoát. Nếu như ngã bị thương, ngã đau, vậy có phải là có thể tạm thời quên mất tất cả phiền não trong quá khứ hay không? Nhắm mắt lại, Nhiệt Ba lặng lẽ đợi đau đớn đến.
"Địch tiểu thư không sao chứ?" Nhìn kỹ xuống mới thấy giai nhân trong ngực có mỹ mạo tuyệt thế kinh người. Khuôn mặt bạch ngọc không tỳ vết mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt, dưới cặp mắt nhắm chặt là đôi lông mi tinh tế như trăng rằm, mũi ngọc xinh xắn xuống dưới là phấn môi trơn bóng mê người, một bộ dáng mặc quân hái khiến Lộc Hàm không khỏi có chút ngẩn ra.
Phu quân, người khiêm tốn phải là không thể nhìn chằm chằm mặt cô nương gia không thả a! Nhiệt Ba bị ôm vào trong ngực không kìm lại được gợi lên một nụ cười, con mắt sáng ngập nước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phu quân nhà mình. Phu quân, Kiều Hân chính là tuyệt đối không thể xinh đẹp bằng bản Quận chúa. Bản Quận chúa cho phép chàng bỏ gian tà theo chính nghĩa, đứng núi này trông núi nọ.
"Xin lỗi, tại hạ đã mạo phạm." Mỹ nhân chẳng những mở mắt ra, còn nhìn chằm chằm vào mình? Lộc Hàm đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Nhẹ nhàng buôn ra thân thể mềm mại không xương trong ngực, trong lòng Lộc Hàm đột nhiên nổi lên một tia không hiểu mất mác. Lần đầu tiên ôm nữ tử, Lộc Hàm chỉ cho là ảo giác, không có suy nghĩ nhiều.
"Nhờ Lộc công tử ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Ngộ nhỡ bị ngã hủy dung, thì sẽ không có ai thèm lấy tiểu nữ rồi." Trấn định nói xong tạ ơn, Nhiệt Ba hờn dỗi nói với Lộc Hàm. Phu quân, thật ra thì bản Quận chúa muốn lấy thân báo đáp. Nhưng là không nói ra được, chằng nhất định sẽ bị dọa chạy. Quên đi, bản Quận chúa chậm rãi dây dưa với chàng.
Nghe được câu nói sau cùng của Nhiệt Ba, mặt Lộc Hàm hơi nóng lên, có chút không được tự nhiên. Trong tay vẫn lưu lại xúc cảm mềm mại, trong không khí giống như tràn ngập một mùi thơm, Lộc Hàm đem bàn tay phải vừa ôm Nhiệt Ba để đến sau lưng, lặng lẽ nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com