Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Tất cả đều biến mất

Rốt cuộc thì Húc Hi thích cô hay đã từng thích cô?

Rốt cuộc Húc Hi thích Ngân trước hay cô trước?

Phải chăng lúc nó thích cô, làm dấu đủ điều mà cô không hiểu. Đến khi tình cảm đã cạn, người Húc Hi thích chính là Ngân?

Ngày hôm sau, Vũ Kỳ bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Cô nhìn thấy cả đại gia đình nhà Ngân, thấy mấy bạn làm chứng, còn có cả Kino cùng Minnie lo lắng đi sau mình. Nhưng mà, đầu cô giờ này hoàn toàn trống rỗng...

-Rõ ràng là em thấy Ngân đánh Vũ Kỳ trước!

Vài anh chị hôm đó đi ngang qua nhìn thấy, mấy người chơi thân với Ngân lại liên tục phủ nhận rằng cô là người đến tìm Ngân trước. Thầy hiệu trưởng nhức đầu xoa trán, hỏi Vũ Kỳ:

-Vũ Kỳ, em đến tìm Ngân trước à?

Cô ngước mắt lên nhìn thầy, vô thần gật đầu một cái.

-Đấy, thấy chưa? Rõ ràng là ranh con kia làm con gái nhà tôi ra nông nỗi này!

Mẹ Ngân bật dậy hét lên, chuẩn bị xách túi vồ ra chỗ cô thì bị chồng can lại. Ông Trần nếu còn là ngày xưa thì chắc chắn sẽ tin lời con gái mình nói, nhưng từ cái ngày nghe đoạn ghi âm Linh cho ông xem thì ông biết con gái mình không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ngân khóc nức nở trên xe lăn, đầu quấn vải trắng. Linh đút tay túi quần dựa vào tường, mắt nhìn thoáng qua Kỳ rồi dừng lại, tập trung bấm máy điện thoại trên tay.

"Vì mày đã giữ lời hứa nên giờ đến lượt anh giúp mày!"

Linh nhắn xong cất điện thoại vào túi quần, bỗng nhiên mở miệng nói:

-Vấn đề không phải là ai đến tìm trước, mà là ai đánh ai trước. Hơn nữa sao không ai hỏi xem con bé kia đến tìm em gái con vì chuyện gì? Tại sao nó lại đẩy em gái con xuống đất!

-Bịa chuyện, cả hành lang tầng 1 hôm đó đều thấy Ngân tự ngã, ai nói do Vũ Kỳ đẩy?

Minnie bực tức quát lên, mấy anh chị làm chứng cũng gật gù đồng ý. Mặt Ngân trở nên tái đi, lấm lét nhìn bố mẹ, hằn học nhìn Linh. Hôm qua vì để bố mẹ làm to chuyện mà cô đã nói dối vết thương này do Vũ Kỳ đẩy, nhưng khi trình báo lên thầy hiệu trưởng lại chỉ nói vết thương tạo ra do xô xát với Vũ Kỳ. Cách nói chỉ khác một chút nhưng hàm ý lại khác đi nhiều, không sợ bố mẹ phát hiện, lại không nghĩ tới bị Linh bâng quơ nói ra. Ngân nghiến răng nghiến lợi, không hổ là anh trai cô, lắt léo như thế, nếu không mải chơi chỉ sợ thành tích sẽ hơn cô nhiều.

-Thật không Ngân?

Mẹ Ngân nghi ngờ hỏi, đáp lại bà chỉ là cái gật đầu khe khẽ của đứa con gái. Bà thở dài, dù sao nó cũng là con gái mình, kể cả nó có nói dối đi chăng nữa cũng vẫn là con gái mình, không bênh nó thì bênh ai? Mẹ Ngân nghĩ đến đó không truy cứu việc Ngân nói dối nữa mà nhằm vào Vũ Kỳ:

-Sao? Thế sao lại tát con gái tôi?

-Bác đi mà hỏi con gái bác ấy, bạn ý tát Vũ Kỳ trước còn gì?

Minnie cáu bẩn, dọng điệu cũng chẳng còn phép lịch sự thường ngày. Kino cũng nói thêm:

-Nghe mấy người dưới tầng 1 bảo hôm đó Vũ Kỳ tới tìm Ngân, nói chuyện rất nhẹ nhàng tử tế, cuối cùng lại bị Ngân đuổi đi. Vũ Kỳ lúc ấy đã đi rồi liền bị Ngân túm lại, tát cho một nhát. Người đầu óc không bình thường mới không chịu đánh lại!

-Cái gì? Con gái tôi hiền dịu như thế, tất cả đều là vu oan giáng hoạ mà!

Căn phòng rộng lại rộ lên những tiếng cãi vã, cô bần thần nhìn Minnie  cùng Kino đang ra sức biện minh cho mình, lại quay sang Ngân đang khóc ngất lên. Người con gái đang khóc kia là người mà cậu yêu hơn hết thảy. Giờ nó đi rồi, cô ở lại bắt nạt người nó yêu sao? Cô nở một nụ cười tự giễu, không nói không rằng đứng lên bước ra khỏi phòng trước sự bất ngờ của mọi người, trước khi đi còn bỏ lại một câu làm cả căn phòng chết đứng:

-Ngân không có tát em, từ đầu đến cuối đều chỉ có mình em gây sự thôi.

***

-Vũ Kỳ, đứng lại! Ai cho mày nói như thế!

Kino tức giận đuổi theo Kỳ trên hành lang, Minnie thì ở lại cố gắng giải quyết nốt mọi việc. Cậu bắt kịp cô, tức giận nắm lấy tay xoay cô lại. Nhìn vào đôi mắt trống rỗng trước mặt, bao nhiêu nhiêu giận dữ của Kino bỗng chốc chuyển thành không nỡ hết. Cậu đặt tay lên một mắt cô, vuốt hờ qua hàng lông mi cong dài, tự lẩm bẩm:

-Xin lỗi, nhưng tự bản thân mày phải lấy lại được đôi mắt xinh đẹp kia thôi...

Mắt cô bị Kino vuốt lấy cũng không động đậy dù một giây. Nó gần như chỉ nhìn vô hướng về phía trước, không có mục tiêu xác định. Kino không đành lòng mím môi lại, cứ xoa đi xoa lại mắt cô. Nói là phải để cho cô em gái bé nhỏ này trưởng thành, nhưng rốt cuộc cậu không xem lại bản thân xem có đủ dũng cảm nhìn nó bị dày vò hay không. Kino ạ, khuôn mặt xảo quyệt đầy tính toán của mày đâu mất rồi? Mong muốn nhìn thấy cô vấp ngã rồi phải tự đứng dậy của mày thuở ban đầu đâu rồi? Sao đứng trước mặt con nhóc này, dù là một chút nhẫn tâm cũng không tài nào lôi ra khỏi như thế?

Con nhóc này đã ngồi dưới cây đại thụ quá lâu, không chặt cây đi thì làm sao nó biết được cuộc sống này, nắng mưa khó khăn còn nhiều hơn nó tưởng? Lần này cậu không đi, có phải nó sẽ lệ thuộc vào người khác cả đời?

Bởi vì, nó là người khi ốm có thể tự đi mua thuốc, nhưng lại không thể tự mình nhớ giờ để uống thuốc.

Nó là người khi muốn lấy đồ trên cao không bao giờ chịu tìm một cái thang, mà lại nhờ người khác lấy hộ.

Nó là người có thể an ủi người khác, nhưng lại không thể an ủi được chính bản thân mình.

Nếu không may có ngã uỵch sứt đầu mẻ chán, việc đầu tiên nó làm không phải cố gắng đứng lên, mà là chờ người đến đỡ dậy.

Nó sẽ tự mình băng bó, nhưng lại phải nhờ người khác dỗ cho bản thân hết đau.

Rốt cuộc, Tống Vũ Kỳ, tự giác học bài, tự giác làm việc, nhưng lại không thể tự mình đứng dậy sau bấp bênh của cuộc đời.

Nên là, Húc Hi, cậu, Minnie, đều phải đi!

***

Cuộc sống của Vũ Kỳ mỗi ngày đều giống nhau: Sáng đến trường, chiều về nhà làm bài tập, tối đi ngủ sớm. Có hôm rảnh rỗi bần thần lôi điện thoại ra, nhìn lại tin nhắn của cô với cậu, tiện thể nhắn cho nó vài cái tin rồi ngồi đợi. Rốt cuộc, đợi mãi, đợi nữa, chỉ thấy vỏn vẹn dòng chữ: Húc Hi/ hoạt động 24 ngày trước.

Có hôm hâm dở chạy sang nhà hai bác, năn nỉ ỉ ôi xin một cuộc điện thoại nói chuyện với cậu, dự định sẽ chất vấn nó tại sao lại làm thế với cô, đi không chịu nói cho cô biết. Đến khi nó vừa nghe đến "Vũ Kỳ muốn nói chuyện với con" thì đã tắt bụp máy.

Sau lần đó, cô chạy về nhà khóc tức tưởi một trận, hạ quyết tâm không bao giờ liên lạc với nó nữa. Vậy mà bây giờ thì sao? Bản thân vẫn không kìm được nhắn cho nó vài cái tin trên facebook. Tống Vũ Kỳ, mày yếu đuối hơn mày tưởng rồi đấy!

-Vũ Kỳ, lên bảng làm câu f bài 2!

-Vũ Kỳ!

-Tống Vũ Kỳ!!!

Thầy Toán gào lên, lôi cái đứa tâm hồn vẫn đang treo ngược cành cây trở lại lớp học. Cô lật đật đứng dậy, không để ý bước lên trên bảng. Cô nhìn qua đề bài, bài này... cô biết làm....

Minnie cùng Kino ngồi dưới nhìn bóng dáng bé nhỏ thất thần trên bục giảng, đồng loạt cúi xuống, không đành lòng nhìn tiếp.

Còn 3 tuần 2 ngày.

***

-Đề cương đây, các tổ trưởng mau lên lấy phát cho các bạn. Cô Yena dặn thứ 6 tuần này phải xong hết toàn bộ và nộp cho từng giáo viên bộ môn chấm. Này, cái lớp này có chịu nghe không? Nghe thấy gì chưa? Tao nói, IM MỒM HẾT NGAY!!!

Thư quát to làm cả lớp 8A vốn ồn ào như cái chợ vỡ liền trở nên im bặt. Thằng nào thằng nấy gật đầu vâng dạ kêu em đã nhớ rồi ạ, ngoan ngoãn xúm xít lên lấy đề cương rồi về chỗ. Thư đưa tay lên che họng ho khan hai cái, thầm trách bọn nặc nô này cứ phải nói nặng mới chịu nghe lời. Cô dặn dò từng đứa nhớ ghi tên mình vào cho khỏi mất, lớp sẽ không phát thêm. Liếc qua chỗ bàn cuối, thấy ai đó vẫn ngơ ngẩn nhìn ra ngoài, không chịu ghi tên vào đề cương.

-Vũ Kỳ!

-VŨ KỲ! TỐNG VŨ KỲ!!!

-Hả?

Cô như sực tỉnh, nhìn về phía Thư. Thư nhìn cô, lặng lẽ thở dài một cái, đoạn dõng dạc mắng:

-Hả mới hở cái gì? Ghi tên vào đề cương, thứ 6 làm đầy đủ rồi nộp!

-À, ừ.

Kino bên cạnh lười biếng cọ vào vai cô, nũng nịu nói:

-Tiện thể ghi tên cho tao với!

-Ừ.

Minnie bàn trên thấy thế cũng quay xuống, chọc tay cô:

-Ghi cho tao nữa!

-Ừ.

Cầm lấy tờ đề cương còn thơm mùi mực, đầu giấy xuất hiện dòng chữ nghiêng đẹp đẽ, Minnie cùng Kino đều không tự chủ cười một cái. Kino lấy máy điện thoại chụp tách lại, Minnie thì thầm nhủ, đi rồi, chẳng biết bao giờ mới được nó viết tên cho lần nữa. Nghĩ đến đó rồi im lặng ngắm nghía, lấy dao rọc giấy cắt ra, rồi kẹp vào trong ví tiền.

Còn 2 tuần 6 ngày.

***

Vũ Kỳ cầm lấy chồng vở, yên lặng đi trên hành lang, đến một đoạn nhất định vô tình gặp được bóng dáng quen thuộc. Hắn ta tiến đến gần cô, cô liền theo phản xạ lùi lại một bước. Đôi tay trơ trọi giữa không trung, Linh không tự nhiên rút tay về. Anh ta oan ức gãi đầu rồi tiếp tục đi thẳng, không dây dưa với cô nữa.

Cô xoay người lại nhìn theo bóng lưng rộng lớn. Hành động kia... sao lại nhìn ra giống cậu mất rồi?

Còn 2 tuần 2 ngày.

***

Kiểm tra môn đầu tiên, Kino hì hục chép lấy chép để bài kiểm tra của cô. Phía trên cô giáo dục công dân đang cặm cụi chấm bài, không để ý đến các em học sinh đang làm việc xấu. Kino giục:

-Lật, lật sang trang bên.

Cô nghe theo, nhanh chóng lật nốt sang cho Kino chép. Đến chữ cuối cùng, Kino thở phào nhẹ nhõm buông bút xuống. Cậu theo thói quen lại cọ vào người cô, yếu ớt ỉ ôi:

-Mẹ ruột ơi, xa mẹ bảo con sống thế nào đây?

Cô cười nhẹ, đưa một tay lên xoa đầu Kino:

-Thì không xa là được mà.

Kino nhắm mắt lại hưởng thụ những ngón tay nhỏ nhắn quờ quạng như đang mát-xa trên đầu mình, nhếch môi cười nhạt một cái. Lời mày nói, chỉ sợ tao không thực hiện được rồi, Vũ Kỳ ạ...

Còn 1 tuần 5 ngày.

***

-Kiểm tra thể dục, báo điểm, cả lớp đạt!

Thư dõng dạc nói, cả lớp 8A nghe đến đó liền nhảy lên, hoan hô ầm trời. Thầy sau đó cho giải tán chơi tự do, Minnie tươi roi rói lôi Kino với Kỳ ra một góc, tiếp đến bày một đống sơn móng tay ra, hớn hở chép miệng:

-Hôm qua vừa mới học được vài mánh trên mạng, hôm nay lôi chúng mày ra làm vật thí nghiệm!

Kino phản đối:

-Điên à? Đàn ông con trai ai lại đi sơn móng tay?

Minnie lừ mắt với Kino:

-Ai bảo không được, lôi nó ra đây gặp tao!

Kino nghe đến đó không dám ho he gì thêm. Cô nhíu mày vuốt qua móng tay mình, nhìn thấy một hàng móng tay đẹp đẽ nay đã mọc dài lên có trật tự, lại bất giác nhớ đến một tháng trước cậu có ngồi cắt móng tay cho cô. Cảm giác nhìn nó chăm chú cặm cụi quả thật là rất thích, chỉ tiếc là...

Cô xụ mặt, lại nghĩ đến người không nên nghĩ rồi. Cô vỗ vỗ hai má lấy lại bình tĩnh, thắc mắc với Minnie:

-Nhà trường cấm sơn móng tay!

Kino thấy vậy cũng hùa theo;

-Đúng đúng, cấm nha, nhất là cấm con trai sơn móng tay nha!

Minnie điên tiết vươn tay nhéo Kino hai nhát khiến cậu la oai oái, đoạn quay sang Vũ Kỳ an ủi:

-Vũ Kỳ ngoan, để tao đánh cho mày màu nhạt nhé. Với cả tao có lọ tẩy móng tay mà, mày chỉ cần không thích là tao sẽ tẩy ngay đi cho vợ iu của tao!

Cô nghe Minnie dỗ ngọt, rốt cuộc mắt nhắm mắt mở xoè tay ra, mặc Minnie muốn làm gì thì làm. Xong xuôi, Minnie đắc ý nhìn tác phẩm của mình, nôn nóng lôi điện thoại ra bắt 3 đứa xoè tay để chụp lại làm kỉ niệm. Cô thích chí nói:

-Bộ 3 móng tay đẹp quá! Màu nhạt thế này hai đứa chúng mày không được tẩy đi đâu đấy! Tẩy tao cắt!

Rốt cuộc thì ai vừa mới nói không thích thì tẩy hả?

Ngồi trên thảm sân lót cỏ giả, dưới ánh trời chiều chói chang, có ba con người cười đến là vui vẻ.

Còn 1 tuần 2 ngày.

***

-Bố mày dặn nhé, kiểm tra hết tiết 1 tao đứng ở phòng vệ sinh nam chờ, con Kỳ xin đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh nữ kêu hai tiếng, sau đó ném phao sang cho tao!

-Nhất thiết phải làm vậy sao?

Minnie thắc mắc, bĩu môi khinh bỉ. Cô chỉ cười cho qua, cô không bao giờ thắc mắc chuyện gì mà Kino nhờ cả, luôn dễ dàng đồng ý như vậy. Kino được sự chấp thuận của Kỳ liền đắc ý vỗ đùi cái bốp, liến thoắng cái mồm:

-Đương nhiên là phải thế rồi! Văn khó bỏ cha, lại còn chia phòng. Tao còn là Hưng Lí trông nữa huhu. Nhớ hôm trước kiểm tra Lí ông ý cứ lượn đi lượn lại làm tao chả phao được tí nào. Giá kể giống như ngày xưa, có thằng Húc Hi hậu thuẫn có phải chép vèo phát là xong không?

Rồi chợt nhận ra mình lỡ lời, tay đưa lên bịt miệng lại, mắt áy náy liếc nhìn cô. Cô lắc đầu tỏ ý không sao. Không sao là phải thôi, chẳng lẽ có sao chắc? Nhưng mà không hiểu sao... hình ảnh của thằng hàng xóm nó cứ ùa về trong đầu thế nhỉ?

Còn 6 ngày.

***

"Alo?"

"Dọn hành lí xong xuôi chưa?"

"Rồi!"

"Không hối tiếc chứ?"

"Không hối tiếc..."

Sáng sớm, học sinh bu đen bu đỏ ở bảng thông báo gần phòng bảo vệ. Vũ Kỳ chen vào giữa đám người, săm soi một ngồi. Vũ Kỳ, Minnie và Kino đứng sát nhau, đợt này Kino lại vượt Minnie một lần nữa, leo lên vị trí thứ 4, Minnie đứng thứ 5, Vũ Kỳ đứng thứ 2. Nhìn vào hàng học sinh đứng nhất khối, nó không phải là một cái tên quen thuộc nào đó trong trí nhớ của cô, nó đã được thay thế bởi một cái tên xa lạ.

Cô hơi buồn, cụp mắt xuống, nghĩ đến cái gì đó lại lắc đầu thật mạnh, chạy vào phòng học thông báo tin vui cho Minnie và Kino biết. Tưởng tượng ra bộ dạng Kino nhảy cà tưng lên đầy sung sướng khi xếp trước Minnie liền không khỏi cười cười. Cô bước vào lớp ngó quanh một lượt, cảm thấy lạ lẫm khi hai đứa kia giờ này rồi mà còn chưa đến trường. Không phải chỉ còn 3 phút nữa là trống rồi sao? Hôm qua Minnie gọi điện dặn cô sáng nay tự đến trường, không biết có bị sao không, vì giọng nó cứ nghèn nghẹn, lạ lắm.

Trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác sợ hãi.

Cô hoảng loạn chạy nhanh vào lớp, gần như phát điên mà lục tung cặp mình lên. Cô thạo bấm một dãy số, đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút dài vô tận. Cô không bỏ cuộc, gọi cho một dãy số khác, âm thanh vang lên chỉ là giọng nói thông báo số máy không tồn tại của cô tổng đài. Cô bần thần buông thõng điện thoại xuống, ngồi đực ra.

Cô khóc.

Cả lớp thấy Vũ Kỳ tự dưng oà khóc liền xô tới hỏi han, nhưng lúc này đầu cô đã không còn tiếp nhận được bất cứ thông tin nào nữa rồi.

Tất cả, đều bỏ cô mà đi.

Tất cả, đều biến mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com