CHAP 15 - SỰ THẬT NGÀNH NGHỀ CỦA MẸ
Bàn tay khẽ khàng níu vạt áo người bên cạnh, cúi gầm mặt nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đủ rồi...dừng lại...hãy để cô ta...ở lại với chúng ta..."
Trống rỗng.
"Thật sao? Cám ơn cậu, cám ơn cậu." Bỏ qua những xúc cảm vừa rồi, nhanh chóng thay đổi thái độ, cô ta vươn người ôm chặt lấy em biết ơn.
"Đủ rồi, buông em ấy ra." Chị nhanh chóng tách rời cô ta khỏi em.
Sau đó cả ba chúng ta đã cùng ngồi ăn bánh kem trong sự vui vẻ tột cùng của cô ta, về phía chị lẫn cả em, dường như có chút không vui.
Cô ta vui vẻ trò chuyện khiến phần hội hộp có chút hào hứng, nhưng tuyệt nhiên em vẫn giữ im lặng. Em thật sự không quen với sự xuất hiện từ người lạ kia.
"Đã ăn xong rồi, cô có thể về." Sau khi bánh kem được xử lý hoàn tất, chỉ còn lại một nửa dành cho mẹ chúng ta, chị đã không khoan nhượng mà lên tiếng bảo cô ta nên về.
Nhận lại câu xua đuổi đó, nét mặt cô ta thoáng chút buồn, nhưng chẳng phải giờ đã quá trễ cho một cô gái ngoan ngoãn đàng hoàng không nên ở ngoài sao?
Không thể níu kéo thêm bất kì khoảng khắc tốt đẹp nào nữa, cô ta lụi thụi bỏ về không một lời chào tạm biệt. Vì chẳng ai ở đây muốn nói chuyện với cô ta cả, có phải có chút quá đáng hay không?
Trả lại không gian sâu lắng cho cả hai bên trong căn nhà thiếu ánh đèn, chiếc lò sưởi vẫn ngông cuồng hoạt động công việc của mình. Em co ro trong chiếc áo khoác vừa mặc lên.
"Rất lạnh sao?" chị nhẹ nhàng đến bên, cuối cùng lại tăng nhiệt độ cho lò sưỡi có phần ấm áp hơn.
"Yuki-neechan, người đó là bạn gái chị thật sao?" Không thể mãi giữ im lặng, em khẽ khàng lên tiếng hỏi han.
"Em tin những lời cô ta nói sao?" chị nhíu mày chăm chú nhìn em ngay bên cạnh.
"Không, chỉ là...em có chút hoài nghi..." Lúng túng trước ánh mắt đang tập trung nhìn lấy em.
"Chị đã bảo rồi, khi chị có người yêu, người đầu tiên biết việc đó chắc chắn sẽ là em. Và vả lại chị là con gái mà không có chuyện đó đâu" Chỉ vậy, nhưng đủ để em cảm thấy vừa vui lại vừa...đau.
Đằng ấy có tiếng xoay nắm cửa, mẹ trở về.
"Hôm nay sẽ dẫn hai con đi ăn một bửa no nê, mau thay đồ." Nét mặt nơi mẹ có chút hứng khởi.
Thuận theo lời mời của mẹ, chúng ta khoác vội chiếc áo khoác dày nhất ra đường, không khí chỉ còn nghe tiếng gió thoảng hơi lạnh bủa vây.
Ai nấy lạc lõng tự thân rút vào chiếc áo khoác công dụng của chính mình, vẫn không ngừng run rẩy.
Mẹ dẫn chúng ta vào một nhà hàng có phần tử tế, không còn như những quán ăn tầm thường dơ bẩn mà chúng ta đã thường xuyên ghé ăn.
Chị nhẹ nhàng kéo tay mẹ khựng lại mọi bước đi toan tính vào bên trong.
"Mẹ có tiền sao?" Có chút lo lắng, đôi môi lạnh buốt phía chị khẽ mấp máy qua từng cú chệch nhịp của lời nói.
"Đừng lo lắng, hôm nay mẹ có chút tiền thưởng giáng sinh, sẽ không có vấn đề gì đâu." Mẹ mỉm cười nhẹ tênh chấn an chị.
"Chúng ta không nên tiêu phí, mẹ nên biết điều đó mà?" chị vẫn không bằng lòng.
"Đã lâu em con không được ăn một bửa tử tế, cả con cũng vậy, nên...chỉ hôm nay thôi, được mà đúng không?" Tông giọng trùng xuống, mẹ thoáng nhìn em với ánh mắt thương cảm.
Phía chị vì tông giọng sầu thảm của mẹ mà đánh ngục lý trí, chị buông lơi cánh tay gầy nơi mẹ, khẽ khàng bước đi trước.
Mẹ mỉm cười ôm chặt lấy em mà nối bước theo chị vào bên trong.
Không gian nhà hàng đúng là rất tốt, khác hẳn với dáng vẻ xô bồ nhiều thành phần như những quán ăn chúng ta thường lui tới, ở đây, hiện tại chỉ còn sự tồn tại của những thực khách mang vẻ ngoài tử tế và lịch sự.
Mẹ đã gọi cho em một phần thức ăn bổ dưỡng ngon lành, còn chị chỉ gọi cho riêng mình một phần rẻ nhất trong thực đơn. Dường như chị vẫn đang cố tiết kiệm hộ mẹ.
Mẹ thừa biết bản tính chị dù nói thế nào cũng cương quyết không nghe, dù sao việc chị làm cũng là điều tốt, nên mẹ xua tay cho qua.
Một người đàn ông cùng thân hình có chút quá khổ lướt qua chúng ta, đột ngột khựng lại nhìn chăm chú vào mẹ đang dùng bữa.
Dường như không quá lâu để mẹ có thể nhận ra người đàn ông này trông quen thuộc, liền tránh né ánh nhìn đó bằng cách cúi gầm mặt. Nhưng không dễ dàng cho sự buông tha, ông ta vịn vào bả vai mẹ vui mừng khôn xiết.
"Không phải chứ, dạo này đi khách nhiều lắm hay sao? Lại có tiền vào nhà hàng dùng bữa cơ đấy?" Những câu từ khiếm nhã vô tư được ông ta thốt ra không suy nghĩ, ông ta mang hơi men trong người.
Mẹ không trả lời, vẫn cố né tránh người đàn ông lạ lẫm.
Thái độ của mẹ như một con dấu xác nhận tất cả những lời lẽ ông ta dùng để bêu rếu mẹ là thật.
Vốn dĩ, một ai khi bị một người lạ dùng những lời lẽ không hay nói về mình, chắc chắn sẽ phản kháng dù là trong tình huống nào đi chăng nữa, nhưng...mẹ thì không.
"Ông nhận nhầm người rồi..." Cuối cùng mẹ cũng chịu cất lên câu nói phủ nhận. Dường như có chút e dè pha lẫn sợ hại.
"Nhìn nhầm gì chứ, tôi đang rất có hứng đây, đi với tôi, tôi sẽ chi một số tiền cho cô, mặc dù nhìn cô đã quá đát rồi, hahaha." Đoạn nói xong, ông ta bật cười lớn đầy nhạo báng danh dự người khác.
Mặc nhiên chị không thể giữ bình tĩnh khi mẹ chúng ta luôn bị người đàn ông chết tiệt này bôi nhọ không thương tiếc. Phản xạ đứng phắt dậy đến tóm chặt cổ áo ông ta cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Mẹ tôi bảo ông nhầm người, ông không biết nghe sao? Mau biến đi!" Quát lớn vào người đàn ông đang say, đôi mắt chị đỏ ngầu tức giận.
Ông ta đưa ánh nhìn tập trung đến chị, vài giây tích tắc tiếp tục bật cười, buông lời mỉa mai.
"Bé con trong xinh đấy đi không, mà bé con biết bé con là con ai không ? biết Ba bé con là ai không ? Hahaha."
Nói xong, ông ta đẩy mạnh chị rời khỏi thân thể mình, đến bên mẹ đã im lặng từ bao giờ, đưa bàn tay to lớn ấy chạm vào mẹ.
"Buông bàn tay dơ bẩn của ông ra khỏi mẹ tôi!" Không ngừng quát tháo, chị ngông cuồng xô đẩy ông ta.
Vì lực tác động từ phía chị khiến ông ta mất thăng bằng, cộng với hơi men trong người sẵn có, dễ dàng cho ông ta ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo trông rất mất mặt.
Vài ánh mắt xung quanh không thiện cảm đổ dồn vào chúng ta.
"Làm điếm thì hay lắm sao? Mẹ mày không dơ bẩn à? Tỏ vẻ thanh cao à? Tao đã đụng nhiều lần và hơn thế này nữa, có cái gì của mẹ mày tao chưa thấy?" Ông ta tức giận hét lớn, như muốn tát vào mặt người đối diện.
Những lời lẽ sao mà cay nghiệt, em vẫn ngồi lặng yên quan sát tất thảy mọi chuyện đang xảy ra, đã có thể hiểu đôi chút sự việc, nhưng lại ngoan cố không muốn tin, tất cả chỉ là giả dối, có phải không?
Không thể chịu đựng thêm, chị mím môi lôi kéo mẹ cùng em đứng dậy rời khỏi nơi vừa ngồi, nhanh chóng thanh toán tiền ăn và rời khỏi trong bầu không khí khinh rẻ của tất cả mọi người.
Ba thân ảnh vẫn mải miết bước theo nhau, không một ai nói với ai câu từ nào. Tự thân lạc lõng vào chính suy nghĩ của riêng mình.
Bất giác, mẹ bật khóc run rẩy qua từng cú nấc thành tiếng, cả ba vô thức khựng lại mọi bước đi. Chị nhíu mày đau thương nhìn lấy thân thể gầy gò của mẹ.
"Mẹ...sao vậy? Đó không phải sự thật, ông ta chỉ nhận nhầm người...có phải không?" Em khẽ chạm vào bờ vai run rẩy của mẹ, mặc nhiên muốn phủ nhận sự thật rằng mẹ hành nghề bán rẻ thể xác nhận lấy vài đồng tiền tanh bẩn như ông ta đã nói.
"Là sự thật...đó là sự thật..." Mẹ vô thức khóc lớn hơn, cùng câu từ khẳng định đau đớn, tất cả là sự thật...
Nơi lồng ngực chợt nhiên se thắt, co bóp dữ dội, nơi khóe mi trực trào đọng nước. Em thật sự không muốn tin.
"Mẹ xin lỗi...thật sự xin lỗi...đã luôn giấu các con..." Vẫn không ngừng khóc, từng câu chữ được mẹ thốt ra qua từng cú chệch nhịp nấc nghẹn.
Nét bình thản nơi chị cớ gì vẫn luôn hiện diện, chẳng phải nên thay vào khuôn mặt thất thần như em mới đúng lẽ sao? Việc này thật sự vượt quá sức tưởng tượng, chị cũng nên cảm thấy đau lòng vì điều đó chứ.
Hay do chị đã biết được sự thật này từ lâu?
Vô thức, không thể kìm nén cảm xúc, em đã bật khóc ôm chặt lấy mẹ. Quả thật mẹ quá khổ tâm rồi, không vì mẹ làm ngành nghề bị xã hội khinh khi miệt thị mà em xa lánh mẹ được.
Đúng là người mẹ cao cả, mẹ không đáng để bị mọi người coi thường được, tất cả chẳng phải cũng vì mưu sinh thôi sao?
Chị chậm rãi đến bên em, tách rời em khỏi mẹ. Nhẹ nhàng vịn bả vai em siết chặt, có lẽ chị cũng đang đau nỗi đau tương tự.
"Mayu-chan, chị đã bảo, hãy cố gắng học, sau này hãy là người để mẹ có thể nương tựa...chỉ cần cố gắng, hãy nhớ những gì chị bảo..."
Thoáng giây sau đó, em chỉ biết sững sờ nhìn chị, tại sao chị lại đặt mọi hy vọng vào một đứa yếu đuối vô dụng như em, và tại sao chị lại không nói câu "Chúng ta sẽ cùng cố gắng" Tại sao vậy?
Cảm giác lúc đó, thật sự tồi tệ, em chỉ biết ngậm ngùi nuốt nước mắt mà gật đầu. Mẹ ngay bên cạnh, thút thít vài âm sắc nhỏ, chậm rãi đưa tay lên gạt nhanh những giọt nước mắt vô tri nóng ấm đó khỏi khuôn mặt khắc khổ của chính mình.
"Yuki-san, con..." Mẹ lên tiếng, nhìn chị bằng ánh mắt pha chút nuối tiếc.
"Tất cả chỉ là cơn ác mộng, mẹ hãy quên nó đi, cả em nữa, Mayu-chan..." chị mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt đó chính là nỗi đau chị giấu nhẹm cho riêng mình.
"Chúng ta cùng nhau đi quán cũ nhé. Con sẽ đãi." chị đưa ra lời mời.
"Con có tiền sao?" Mẹ có hơi ngạc nhiên.
"Một chút tiền từ làm thêm." chị vẫn luôn dùng nụ cười tỏa sáng ban phát.
Thật may, tất cả đã lấy lại nụ cười cùng tâm trạng bình ổn khi trước đó đã biết được ngành nghề dơ bẩn mà mẹ luôn giấu nhẹm suốt bao năm qua.
Dù có làm công việc thấp hèn tanh bẩn đến như thế nào đi nữa, mẹ vẫn sẽ là mẹ, chỉ đơn giản như vậy.
Chúng ta kết thúc một đêm giáng sinh cùng biết bao tâm trạng cảm xúc nhiều cung bậc, nhưng dù thế nào đi nữa nó vẫn đáng nhớ hơn tất thảy mọi giáng sinh khác.
Feedback, please!
❄SoMyMy❄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com