CHAP 8 - HƯỚNG BẢO VỆ THAY ĐỔI
·
·
·
"Nhóc con, mày chê cuộc sống quá dài có phải không?" Lũ côn đồ quen thuộc trước mặt, một tên được cho là đầu đàn nắm chặt cổ áo em đưa lên cao, ép sát cơ thể em vào bờ tường đầy rêu xanh.
+
Không phản kháng, đúng hơn là em không đủ sức để làm điều gì khác, chỉ biết lặng yên nhìn chúng.
"Nói dối là một thói cực kì xấu, mày nên biết điều này chứ?" Buông lời, tay tên đầu đàn đầy gân hình thành nắm đấm đáp thẳng vào gò má em rát buốt.
Cơ thể vốn yếu ớt không thể trụ dù chỉ mới ăn một đòn từ chúng, tuyệt nhiên không dễ dàng buông tha, một đứa khác đến và lôi cổ áo em lên, thuận theo đà đôi chân nơi em tạo điểm tựa mà cố đứng vững.
"Rất tiếc, tụi tao phải khiến khuôn mặt xinh đẹp của mày trở nên tồi tệ, vì nó không nên đẹp khi bên trong mày rất xấu" Lại một cú thúc mạnh vào cơ bụng, đầu gối tên khốn đó mạnh bạo thúc vào em.
Ngã quỵ, một tay chống đất tạo điểm vững cho bản thân không khỏi ngã nhào xuống nền gạch lạnh, một tay ôm chặt phần bụng đau điếng.
"Thật là không có gì tốt lành khi làm đau một kẻ yếu đuối, nhưng...nói dối là điều không thể tha thứ được" Lấy lực từ đôi chân to lớn, một tên khác đá mạnh vào cơ thể em, khỏi phải nói em đã chật vật trụ đến thế nào, nhưng cố gắng đến mấy cũng không thể làm vừa lòng lũ khốn kiếp bọn chúng được.
Máu lạnh ư? Không, thậm chí chúng còn không có máu con người chảy trong cơ thể súc sinh đó!
Chúng thay phiên nhau đánh đập em không thương xót, tầm nhìn hạn hẹp của ánh mắt trực trào lệ nước chỉ kịp trông thấy những đôi chân liên tục hậm hực đáp lên cơ thể em như một món đồ chơi bị vứt bỏ, đôi mắt ngấn nước khiến em không thể trông thấy rốt cuộc bọn chúng gồm bao nhiêu người, chẳng còn thời gian để tâm đến những con số nữa, cơn đau từ khắp các cơ thay phiên mà tìm đến, nhức nhối khắp các cơ quan nội tạng.
"Đủ rồi, tụi bây sẽ gây tai nạn nếu còn tiếp tục, đi thôi" Một câu nói từ một tên trong số lũ ác nhân thốt lên, trước khi rời đi chúng còn trao tặng em vài cú đánh bạo ngược nhất, như muốn tước cho kì được sinh mạnh nhỏ nhoi như ngàn cân treo sợi tóc trước ngọn gió mạnh đang giật thốc.
Đủ rồi sao? Như vậy đã đủ để trả giá tội nói dối sao?
Có phải là quá nhẹ nhàng hay không? Thật điên rồ...
Những mảnh tím bầm tứa máu chi chít khắp cơ thể, khóe môi không ngừng rỉ chất lỏng đỏ sậm tanh tưởi mùi chết chóc. Những hạt cát bụi trên mặt đường cũng coi thường mà ăn hiếp em, chúng bám đầy trên khuôn mặt và cơ thể như ban phát chút nụ cười miệt thị cho sự yếu đuối.
Lý do em bị chúng vờn đau như thế này chỉ vì chúng phát hiện chị vẫn đang tập bóng ở một sân khác.
Không sao cả, em đã chọn cho mình một cách bảo vệ chị khác hoàn toàn với trước đây, thay vì dùng những lời khai báo về chị cho chúng, em đã sử dụng cơ thể của mình để bảo vệ quyền riêng tư của chị, lần này có phải em đã làm đúng rồi không?
Đau quá...Những vết thương này đau quá...
Tạo điểm tựa cho bản thân, đôi tay run rẩy chống người ngồi dậy, tựa lưng vào bờ tường sau lưng, thở một hơi dài lấp đầy buồng phổi, trân mắt nhìn khoảng không vô tận trên bầu trời cao.
To lớn như thế này, liệu có còn chỗ dành cho em hay không?
Gắng gượng đưa tay lên cao bằng chút sức lực còn ngự lại, nắm chặt khoảng không trong lòng bàn tay, bật cười ngây dại.
Còn điều gì tốt hơn thế này chứ...
Lụi thụi từng bước chân đến phòng y tế của trường, những ánh mắt xung quanh không ngừng soi mói tỉ tê, chúng nhìn em như thể em là con quái vật đáng sợ và nên tránh xa.
Cũng chẳng thể thoát khỏi ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của cô y tá, những câu trả lời em dùng để ngụy biện cho những vết thương này đương nhiên không gì khác ngoài một tai nạn không mong muốn.
Những vết tích thảm hại được xử lý nhanh chóng, đã cảm thấy đỡ nhức nhối bớt phần nào do tác dụng thuốc giảm đau mang lại, những vết thương có phần nặng đã được băng bó bằng miếng dán thủ công.
Trở về lớp, em chỉ ngồi lặng yên cho đến giờ nghỉ trưa kết thúc, đồng nghĩa với những ánh mắt tò mò ngừng chăm chú về em.
Khắp cơ thể vẫn nỗi đau nhức nhối, nơi khóe môi giọt máu tụ đông đã ngừng chảy, đông cứng một mảnh nhỏ rất đáng thương.
Những điều đáng lo hơn bao giờ hết, bằng cách nào em có thể che giấu mọi vết thương này khỏi tầm mắt của chị và Rino-san?
Thật không may cho em, hôm nay đã quên béng việc mang theo áo khoác, đôi tay trần cùng những vết tím bầm chi chít này thế nào cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của chị.
Giờ tan trường cuối cùng cũng đã đến, thật sự em không mong chờ chút nào cả, từng bước chậm rãi tiến thẳng đến cổng trường như thường lệ, bóng dáng chập chờn quen thuộc của hai người luôn hiện diện trước cổng chờ đợi em.
Thật không đủ can đảm để đối mặt, càng không muốn sự yếu đuối của bản thân dễ dàng cho ai khác trông thấy.
"Chuyện gì với em vậy?!!" Không ngoài dự đoán, chị to tròn mắt quan sát khắp cơ thể thảm hại của em.
"Mayuyu..." Rino chỉ biết lặng im mà gầm rít tên em.
"Em...chỉ là tai nạn thôi...em bất cẩn té cầu thang..."
Ngu ngốc, lời nói dối không trọng lượng một chút nào, lại hoàn toàn cũ rích, ánh mắt hoài nghi từ phía chị vẫn luôn nhìn em đầy lắng lo.
"Đừng đùa..." Gương mặt chị trông mất bình tĩnh, vẫn hoàn toàn tập trung nhìn em không chớp mắt, đôi tay chị siết chặt bả vai em cứng như thép.
"Em không sao đâu..." Toan tính vùng khỏi bàn tay của chị, nhưng chưa kịp để em hành động thì đôi tay mạnh mẽ củachị đã chuyển hướng nắm chặt cổ áo của em mà gào thét.
"Nói mau! Đã có chuyện gì xảy ra??"
"Bình tĩnh! Buông ra!" Rino giật mình trước sự mất kiểm soát, ngày thường chị rất ôn nhu lạnh lùng, không hề biểu cảm một xúc cảm lặt vặt nào khác. Nhưng chị ở hiện tại thật sự khác lạ đến đáng sợ, ánh mắt đã từng sắc lạnh như băng tảng một lần nữa nhìn lấy em.
Không thể phản kháng, không thể làm gì khác.
Rino giật xốc tay chị rời khỏi em, những vết thương một lần nữa vì hành động của chị mà dậy sóng, đau đớn hơn em tưởng.
Rồi mọi sự tìm hiểu cũng đi vào ngõ cụt, khi đôi môi em cương định không chịu hé, dù chỉ là nửa lời liên quan, em quyết giữ nỗi đau cho riêng mình.
Bằng cách này hay cách khác, chịđã quay trở lại con người như xưa cũ, đã không còn dễ dàng ban phát nụ cười cho em nữa, cả những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt cũng như chưa từng xảy ra, em một lần nữa trở nên không tồn tại trong mắt chị.
Chị giận em, em thừa biết điều đó.
Quả thật nói dối không tốt chút nào, vì hậu quả của nó mang lại luôn là nỗi đau.
Những thái độ lạnh lùng củachị luôn là một con dao vô hình đâm thẳng vào trái tim ngu ngốc của em, vết thương sâu thẳm đau gấp vạn lần nỗi đau cơ thể này có lẽ muôn đời cũng khó có thể lành lặn.
Em có thể hiểu, nỗi đau tinh thần khiến con người ta suy sụp và dằn vặt đến mức nào.
--
"Có điều không ổn, chúng muốn điều gì ở mày nhỉ?"Rino xoa cằm suy đoán, khi cả ba chúng ta đang trên đường tản bộ đến trường như thường lệ.
"Mày đang nói tới điều gì?" Vẫn xúc cảm ngập tràn vô vị, đã lâu em không còn thấy nụ cười của chị.
"Sân tập tao thuê cho mày, gần đây lại có vài người đến đòi thuê lại với giá cao gấp đôi"
"Vậy sao? Thế thì có gì lạ? Sân tập đương nhiên ai cũng cần"
"Đồ ngốc, rất lạ là đằng khác, những tên này luôn thay phiên nhau đòi thuê lại, chúng cùng một phe, điều duy nhất chính là chúng muốn tước đoạt sân tập của mày"
Chị im lặng không trả lời, dường như vẫn tự thân lạc vào nghĩ suy của riêng mình.
"Mày có gây thù với ai à?" Rino nhíu mày nhìn chăm chú vào chị ngay bên cạnh.
"Mày nghĩ xem"
"Tức là không?"
"Tao không biết" Lắc đầu, câu trả lời của chị nhẹ hẩng, khiến Rino như muốn nỗi điên.
"Nhưng mày yên tâm, sân tập này của người quen, nên không dễ dàng gì cho chúng lộng hành được, vả lại chính chủ sân tập đã nói lại với tao, ông ta còn bồi thêm nụ cười khinh khi đối với bọn chúng nữa" Không tránh khỏi những xúc cảm thỏa mãn mà bật cười lớn, Rino cho rằng ít ra bản thân vẫn còn có ích.
Em vẫn luôn theo dõi từng nét hoài vọng nơi chị, tuy rằng chuyện về sân tập đã không còn là mối bận tâm nữa, nhưng sâu tận trong tâm can chị dường như có nỗi niềm lấy làm không yên ổn.
Đôi môi cương định không buồn hé đã từng ban phát nụ cười tỏa sáng dành cho em, cả đôi mắt vô hồn đã từng nhìn em rất ấm áp.
Tất cả chỉ gói gọn trong hai từ "đã từng" thôi...
Rino vẫn vô tư bên cạnh chị rất vui vẻ, liệu rằng chị ta với chức danh bạn thân thì có thể hiểu được thật chất chị nghĩ suy điều gì hay không?
Em không rõ...
--
Vẫn như thường lệ, sau giờ học là giờ làm thêm của chị, Rino vẫn đưa em về cho đúng nghĩa vụ được giao. Chị đã lặng lẽ một mình đi làm trông rất siêng năng, chị là một người đàn ông rất trách nhiệm trong gia đình, phải rồi...sau này người nào lấy được chị chắc chắn sẽ rất hạnh phúc...
Chị đã nhanh chóng bắt tay vào việc khi đã cởi bỏ bộ đồng phục nhà trường trên người, vẫn chiếc áo phông đơn giản, nhưng vẫn làm nỗi bật vẻ đẹp không thể che lấp của chính bản thân anh.
"Tao muốn lấy quyển kia" Một giọng nam gần đây phát lên.
"Mày không thấy có nhân viên sao, còn không biết yêu cầu đi" Lại một giọng nam khác trả lời, cùng những ánh mắt khinh khi nhìn xoáy vào chị.
Theo phản xạ của công việc, đương nhiênchị phải dùng thái độ tốt để phục vụ khách hàng.
"Các cậu muốn lấy quyển nào?" Ân cần hỏi han, chị mỉm cười cho phải phép.
"Đương nhiên là quyển trên cao nhất, kia kìa" Ngón tay chàng trai lạ mang danh khách hàng đưa lên cao, dường như đang cố nhắm vào những quyển cao ngất ngẩng đã lâu không ai muốn chạm đến.
Feedback, please!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ya tớ trở lại rồi đây~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com