Chương 16: Đại chiến giành con
Điền Nguyên Vũ cuống quýt nhặt tách nước lên, sau đó vội vàng đứng dậy cầm khăn lau nước trà trên bàn, sắc mặt tái nhợt.
Kim Mẫn Khuê nhìn cậu luống cuống tay chân thu dọn, đưa mắt về phía Bánh Bao còn say ngủ. Y đã nhận định đứa bé này có quan hệ với mình, vừa nãy nói vậy chỉ là muốn thử một chút, kết quả được thấy phản ứng này của cậu. Xem ra đứa bé không phải là con ruột của cậu, hoặc có thể nói người này biết rõ thân thế của nhóc con.
Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng gõ tay lên mặt kính, âm thanh kia rất nhỏ, lại khiến Điền Nguyên Vũ càng đứng ngồi không yên.
Cậu nhíu chặt mày, trong lòng bối rối không thôi, thậm chí còn bối rối hơn cả khi biết mình mang thai.
Lúc này, cậu đã chẳng còn nét ôn hòa, điềm đạm thường ngày. Điền Nguyên Vũ cau mày, mím chặt môi, nom có vẻ kiên cường hơn rất nhiều, hệt như một con thú mẹ muốn bảo vệ con của mình, kiên quyết lại quật cường.
Kim Mẫn Khuê nhướn mày, hứng thú được khơi lên, y không ngờ cậu còn một mặt như vậy.
"Sao lại không nói gì?" Tâm trạng Kim Mẫn Khuê đang rất tốt, khóe miệng cong lên nụ cười ác ý, thở ra một câu khiến người ta bực mình.
Điền Nguyên Vũ rất muốn ném khăn lau vào mặt y, người này thật quá đáng!
Đầu tiên là vô duyên vô cớ quấy rầy cuộc sống của cậu và Bánh Bao, sau đó không hề báo trước nói ra câu kia, nếu là người hơi nóng tính đảm bảo sẽ không nhịn được, huống chi người đàn ông này còn đến giành Bánh Bao với cậu!
"Anh muốn tôi nói gì!" Đôi mắt vốn luôn chứa ý cười nhàn nhạt giờ trợn tròn, tựa như một con mèo nhỏ kích động, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta muốn tiếp tục bắt nạt cậu.
Kim Mẫn Khuê không vì ngữ điệu của cậu mà thay đổi sắc mặt, ngược lại còn cười đầy thâm ý: "Cậu nói xem?" Người này tức giận trông thật thú vị, đã phẫn nộ lắm rồi mà vẫn cố kiềm chế, rất đáng yêu.
"Không biết." Điền Nguyên Vũ cắn môi, căng thẳng đến mức hai tay lạnh toát.
Kim Mẫn Khuê chậm rãi nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu, vừa rồi ăn cơm toàn ăn thịt, giờ uống chút trà hoa nhài, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Điền Nguyên Vũ chỉ muốn nhảy lên cắn chết người đàn ông trước mặt, thật đáng ghét. Sao cái cảm giác như bị treo lơ lửng này lại đáng ghét thế chứ!
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì!" Cậu vô thức nâng giọng.
Kim Mẫn Khuê quay sang nhìn Bánh Bao, tỏ vẻ không đồng ý nói với Điền Nguyên Vũ: "Suỵt..."
"..." Điền Nguyên Vũ sắp bị thái độ không nhanh không chậm của y làm cho tức chết rồi.
Thấy thời khắc hợp lí đã đến, Kim Mẫn Khuê mở miệng, hiếm có nói được một đoạn dài: "Sau lưng đứa bé này có một cái bớt, là cái bớt chỉ di truyền cho người trong gia tộc tôi, thậm chí trong gia tộc tôi cũng đã rất hiếm có. Cậu đừng có ý định phủ nhận, cậu chăm sóc nó mấy năm nay hẳn là biết trên người nó có gì."
Điền Nguyên Vũ cảm thấy đầu mình như nổ tung, đương nhiên cậu biết trên người Bánh Bao có bớt, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ tới, cái bớt kì quái kia lại là căn cứ chính xác để người đàn ông này phán đoán ra sự thật, lúc này, sắc mặt cậu đã không thể dùng từ tái nhợt để hình dung, mà phải gọi là mặt cắt không còn một giọt máu.
Kim Mẫn Khuê thấy sự không thể tin trong mắt cậu, nói tiếp: "Mấy năm trước nhu cầu của tôi rất lớn, cho nên có rất nhiều phụ nữ." Ý câu này là, không biết Bánh Bao do người phụ nữ nào sinh ra, càng không biết vì sao nhóc lại được Điền Nguyên Vũ nuôi nấng.
Đến đây, Điền Nguyên Vũ đã hoàn toàn nổi giận, cậu không mấy để ý chuyện rốt cuộc Bánh Bao là con ai, nhưng cái người đàn ông này, hiện tại lại có thể ngang nhiên chạy đến trước mặt cậu dõng dạc nói những lời như vậy, có phải y muốn nói y căn bản không nhớ đã từng làm gì với cậu? Năm đó vì say rượu làm bậy, cậu buộc phải rời khỏi nhà, sống dở chết dở, một thân một mình nuôi con, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu giày vò, những điều ấy y đều không biết, vậy mà lại ở đây phủ nhận sự tồn tại của cậu, y dựa vào cái gì!
Điền Nguyên Vũ hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình phải kiên cường lên, mấy năm nay đều khó khăn đến vậy, cậu sẽ không chịu thua người đàn ông này.
"Cho dù nó là con anh thì sao? Nhà các anh có di truyền, chỉ bằng thứ này anh đã nhận nó là con anh? Có phải quá đơn giản rồi không?"
Kim Mẫn Khuê rút ra tờ chi phiếu, thản nhiên nói một câu: "Cậu muốn ít hay nhiều, tùy ý viết đi."
"Anh cút đi cho tôi!" Điền Nguyên Vũ nổi điên.
Giọng nói Điền Nguyên Vũ vốn nhẹ nhàng, sống hơn hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng như vậy, có vẻ rất chói tai.
Bánh Bao tỉnh giấc, mơ màng dụi mắt, sau đó nhìn thấy cha mình mặt mũi trắng bệch, há to miệng thở dốc.
"Cha, cha làm sao vậy?" Bánh Bao vừa ngủ dậy, giọng nói mềm mềm thân thiết khiến Điền Nguyên Vũ không nén được cảm xúc.
Điền Nguyên Vũ đi đến giường ôm chặt Bánh Bao vào lòng, đôi mắt đen trong vắt nhìn thẳng Kim Mẫn Khuê: "Nó là con tôi, anh có muốn cũng không thể cướp nó khỏi tôi!"
Đây là lần đầu tiên Bánh Bao thấy cha kích động như vậy, đôi tay đang ôm lấy nhóc cũng run rẩy, nhóc khó hiểu nhìn Điền Nguyên Vũ, cặp mắt mê man ánh lên màu xanh.
Kim Mẫn Khuê vẫn luôn chú ý tới hành động của nhóc con, đương nhiên có thể thấy rõ vẻ mặt nhóc khi chuyển sang nghiêm trọng, giờ y càng khẳng định, đứa nhỏ này tuyệt đối là con mình. Di truyền rõ ràng nhất của nhà bọn họ không chỉ có cái bớt, mà còn ở đôi mắt xanh biếc, tuy bình thường rất khó nhận ra, nhưng chỉ cần kích động, sự khác biệt sẽ xuất hiện.
"Cha..." Bánh Bao cất tiếng gọi như tiếng mèo con, ôm cổ Điền Nguyên Vũ, cọ cọ khuôn mặt nho nhỏ vào hai má lạnh như băng của cha, nhóc có thể cảm giác được cha đang sợ hãi, nhưng nhóc không rõ, có cái gì phải sợ?
Điền Nguyên Vũ bình ổn cảm xúc, cậu không muốn con bị dọa.
"Cha không sao."
Kim Mẫn Khuê đứng lên, đi tới bên giường, Điền Nguyên Vũ lập tức cảnh giác nhìn y.
"Cậu được phép lo lắng." Dáng vẻ như có thể xù lông bất cứ lúc nào này của cậu, thật sự là làm người ta rất rất muốn hung hăng bắt nạt cậu.
"Cút!" Điền Nguyên Vũ một tay ôm Bánh Bao, một tay chỉ ra cửa, lại một lần nữa bỏ qua từ ngữ văn minh, cậu không muốn cùng dưới một mái nhà với người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa.
Kim Mẫn Khuê cũng không tức giận, y xoa đầu Bánh Bao, sau đó cầm áo khoác, xoay người rời đi.
Y mở cửa, trước khi đi lại quay đầu cười ẩn ý với Điền Nguyên Vũ.
Điền Nguyên Vũ đang ôm Bánh Bao trong lòng, bất thình thình run mạnh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com