Chương 17: Lo lắng
Kim Mẫn Khuê lái xe về biệt thự. Thôi Thắng Triệt bắt gặp y mặt mũi tươi cười, sung sướng thỏa mãn trở về, tò mò hỏi: "Em gặp được chuyện gì tốt à?"
Kim Mẫn Khuê thuận tay ném chìa khóa xe cho quản gia đứng bên cạnh, đi đến quầy rượu lấy một chai rượu vang, nể tình rót thêm cho anh mình một ly, ngồi xuống sofa, vắt chân, ung dung vứt cho anh trai năm từ: "Con, của em, tra đi."
Năm từ to đùng, suýt nữa đập Thôi Thắng Triệt ngất xỉu.
"Em chắc chắn?" Thôi Thắng Triệt kích động suýt không cầm nổi ly rượu, vội vàng đặt ly xuống, run run hỏi: "Sao em biết được, cậu trai kia nói cho em à?"
Kim Mẫn Khuê nâng mắt, hôm nay y có thể nói nhiều như vậy đã là nể tình lắm rồi, giờ đối diện với anh mình, thật sự là y không muốn nhiều lời, cho nên y chỉ quẳng qua mấy từ: "Hỏi ra, tra đi."
"Em đã xác định đứa nhỏ là con em, còn muốn anh tra cái gì?" Thôi Thắng Triệt gãi gãi má, gã không hiểu.
Tra cái gì? Đương nhiên là tất cả các sự kiện từ khi đứa bé ra đời đến giờ, chuyện của Điền Nguyên Vũ cũng nhất định phải điều tra. Phản ứng căng thẳng của cậu khi nãy chứng tỏ đứa nhỏ và cậu có quan hệ rất gần gũi, có thể là chị em thân thích của cậu sinh ra rồi ném cho cậu? Cơ mà, đương nhiên sẽ không có chuyện Kim Mẫn Khuê nói cả đoạn dài như thế với Thôi Thắng Triệt.
"Điền Nguyên Vũ, Điền Trạch Vũ." Ý chính là, phải tra cả hai.
Thôi Thắng Triệt một hơi cạn ly rượu, gật đầu đồng ý: "Được, anh sẽ bảo người đi thăm dò, cam đoan mỗi ngày đứa nhỏ ăn gì cũng tra rõ ràng cho em. Còn nữa, mai anh đi thăm Cảnh Hoán, thuận tiện đón nó về, em đi cùng không?"
"Quay về S." Ngay vừa nãy y mới có một quyết định, bất kể có tra ra kết quả thế nào, y cũng quyết định sống luôn ở thành phố X, vì vậy y phải sắp xếp tốt việc ở thành phố S trước.
"Làm gì? Em không định ở luôn đây đấy chứ?"
"Ừ."
".......Em muốn làm gì?" Thôi Thắng Triệt lạnh toát sống lưng, nhìn em trai đang híp mắt uống rượu, gã đột nhiên nhận ra, vào lúc gã không biết đã có chuyện gì đó không ngờ đến đang chầm chậm xảy ra.
Làm gì? Kim Mẫn Khuê cũng không trả lời được vấn đề này, chỉ là trong tiềm thức y đã tự quyết định, nhất định phải định cư tại đây, hơn nữa suy nghĩ này còn hết sức mãnh liệt.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của y, trong đầu Thôi Thắng Triệt nhảy ra ba từ, GAY TO RỒI!!!
***
Nửa tháng nay, cả tinh thần và thể xác Điền Nguyên Vũ đều mỏi mệt, cậu vừa phải vội vàng lo việc học ở trường, vừa phải dành thời gian giúp giáo sư phiên dịch kiếm chút tiền sinh hoạt, lại thêm đưa đón Bánh Bao, chăm lo một ngày hai bữa sáng tối cho nó. Tuy nhiên, mấy việc này chưa là gì, thứ khiến cậu mệt mỏi nhất chính là phải đề phòng cái tên Kim Mẫn Khuê kia đột nhiên đến giành Bánh Bao với cậu, vì vậy, dạo này cậu mệt muốn chết, sức khỏe càng ngày càng kém.
Điền Nguyên Vũ đặt bút lên bàn, đấm đấm thắt lưng, cậu thở dài, đứng dậy thu dọn tài liệu đã dịch xong chuẩn bị đưa cho giáo sư.
Vừa đứng dậy, trước mắt cậu đã tối sầm, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế.
"Nguyên Vũ!" Doãn Chính Hàn hoảng sợ nâng cậu dậy, nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu.
"Mình không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn." Điền Nguyên Vũ nhắm mắt lại, phất tay trấn an Doãn Chính Hàn.
Doãn Chính Hàn không khỏi lo lắng, mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy cậu giấu mình chuyện gì đó, nhưng hắn nghĩ ai cũng có những chuyện không muốn nói ra với người khác, cho nên hắn không hỏi, nhưng giờ hắn thấy không hỏi không được.
"Còn bảo không sao, cậu soi gương nhìn sắc mặt của cậu đi, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?" Doãn Chính Hàn rót cho cậu một ly nước ấm, hỏi.
Điền Nguyên Vũ mím môi, nhìn vẻ lo lắng của Doãn Chính Hàn, cậu biết hắn thực sự quan tâm đến mình, cậu cân nhắc một lúc rồi nói: "Cậu có quen Kim Mẫn Khuê không?"
Doãn Chính Hàn trừng to mắt, hắn hơi kinh ngạc vì vấn đề mà Điền Nguyên Vũ hỏi, nhưng hắn vẫn gật đầu tỏ vẻ có quen.
"Chắc anh ta là bố Bánh Bao." Nói ra được câu này rồi, Điền Nguyên Vũ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu đã liên tục suy nghĩ suốt mấy ngày nay, phân vân không biết liệu cuộc sống hiện tại có tốt cho Bánh Bao không, nhưng nếu bảo cậu giao Bánh Bao cho người khác, dù có chết cậu cũng không bằng lòng được.
"....Cậu nói gì?" Doãn Chính Hàn hoài nghi mình nghe lầm.
"Mình nói, có thể anh ta là bố của Bánh Bao, cũng là người đàn ông mà mình đã quan hệ lúc say."
Doãn Chính Hàn cảm thấy đầu óc hắn đang vô cùng rối loạn, hắn không ngờ suy đoán ngày đó của mình lại chính xác, đã vậy còn là Kim Mẫn Khuê, hắn cứ tưởng là Thôi Thắng Triệt.
Nhìn vẻ mặt kia của hắn, Điền Nguyên Vũ nghi hoặc nhướn mày: "Chính Hàn, cậu không giấu mình chuyện gì chứ?"
Doãn Chính Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu, sắp xếp từ ngữ một chút, sau đó nói: "Cậu có nhớ hôm Bánh Bao đến tìm cậu không, khi cậu thay quần áo cho nhóc, mình và Thạc Mân đều thấy cái bớt của Bánh Bao, lúc đó bọn mình đã lập tức nghi ngờ Bánh Bao là con cháu nhà họ Kim, nhưng bọn mình không đoán được nhóc là con ai, nhà họ Kim rất thần bí, cho nên có nhiều chuyện mình cũng không biết." Thấy cậu vì lời nói của mình mà nhíu mày, hắn an ủi: "Cậu đừng quá lo lắng, kể cả Bánh Bao thật sự có máu mủ với Kim Mẫn Khuê, nhưng cậu mới là người sinh ra và nuôi dưỡng nhóc, cho dù phải lên tòa, phần thắng của cậu cũng sẽ lớn hơn."
"Mình biết, nhưng mình không lo lắng điều này." Điền Nguyên Vũ thở dài lắc đầu: "Cậu biết điều kiện của mình rồi đấy, mình sợ không đem được cho Bánh Bao một cuộc sống tốt nhất."
Doãn Chính Hàn vỗ vỗ bàn tay để trên bàn của cậu, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến, giờ là tháng bảy, vậy mà thân nhiệt của cậu lại vẫn thấp như thế. Hắn không kìm được chà sát hai tay cho cậu, cười nói: "Đừng mất tự tin vào bản thân như vậy, đâu khắc có đó, mình sẽ giúp cậu."
Điền Nguyên Vũ ngượng ngùng rút tay ra, gật đầu: "Mình biết rồi."
"Cậu nên lo cho sức khỏe của mình, nếu cậu đổ bệnh sẽ không có ai chăm sóc Bánh Bao đâu."
"Ừ." Điền Nguyên Vũ cảm kích cười với Doãn Chính Hàn, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn.
"Cậu đi nộp tài liệu cho giáo sư trước đi, lát mình lái xe đưa cậu đi đón Bánh Bao." Doãn Chính Hàn đưa túi tài liệu cho Điền Nguyên Vũ, chờ cậu đi khỏi, hắn gọi điện cho Thôi Thắng Triệt.
"Uây, nghĩ gì mà tự dưng lại gọi cho tôi vậy?" Giọng nói vui vẻ của Thôi Thắng Triệt truyền tới.
"Anh tra được gì về Nguyên Vũ và Bánh Bao rồi?" Không muốn nhiều lời với gã, Doãn Chính Hàn hỏi thẳng.
Thôi Thắng Triệt phất tay ra hiệu cho thư kí đem văn kiện mình đã kí đi, trả lời hắn: "Điều tôi muốn biết nhất lại không tra được dù chỉ một chút."
"Là sao?" Doãn Chính Hàn khó hiểu.
"Mẹ đứa bé kia là ai. Giấy khai sinh của đứa bé cũng do Điền Nguyên Vũ đăng ký, nói đơn giản là, đứa bé kia như nhảy ra từ không trung. Sao, cậu biết thứ gì khiến tôi hứng thú à?"
Vừa nghe gã nói như vậy, Doãn Chính Hàn thả lỏng hơn phân nửa: "Không biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút." Tra không ra là được rồi. Bánh Bao được Điền Nguyên Vũ tự sinh trong phòng cho thuê, đương nhiên sẽ không có mẹ, càng không có bệnh viện phụ sản nào có thông tin chính xác.
"Vậy gọi cho tôi làm gì? Lẽ nào lâu ngày không gặp thấy nhớ tôi?"
"Nằm mơ đi!" Doãn Chính Hàn cúp máy, quay về phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com