Chương 6: Bánh bao bị ốm rồi
Đường trở về không được thông thuận cho lắm. Trận mưa ban nãy vừa to vừa bất ngờ, khiến người đi đường không kịp trở tay, vì tránh mưa mà vi phạm luật giao thông, để xảy ra vài tai nạn xe cộ nhỏ.
Nhìn hàng xe dài phía trước, Doãn Chính Hàn cười khổ: "Chắc phải chờ một lúc, cậu thế nào rồi? Ban nãy mưa rất to, đừng để bị bệnh."
Điền Nguyên Vũ lắc đầu: "Không sao, mình trông có vẻ ốm yếu thế thôi, nhưng mấy năm gần đây mình chưa từng bị cảm mạo hay ốm sốt, còn Bánh Bao thân thể không tốt lắm, mình sợ tối nó sẽ sốt." Cậu cúi đầu nhìn con nằm trong lòng, đôi mắt đầy lo lắng.
Doãn Chính Hàn nghiêng người đánh giá đứa bé trắng trẻo bụ bẫm trước mặt, kinh ngạc nhíu mày: "Nhìn khỏe mạnh như vậy mà thân thể không tốt lắm? Mình thấy trông còn khỏe mạnh hơn cậu."
Cậu nở nụ cười bất đắc dĩ, thở dài: "Lúc thằng bé mới chào đời, mình mua sữa ngoài cho nó uống, cứ cho nó uống bình thường như mấy đứa bé khác, không biết là phải phối hợp tỉ lệ dinh dưỡng, cho nên sức đề kháng của nó kém hơn so với đứa nhỏ được bú sữa mẹ, trước năm hai tuổi rất dễ sốt, làm mình lo lắng muốn chết. May mà một năm nay đã đỡ hơn, mình đã đọc không ít sách dinh dưỡng, cho nên giờ nhìn nó mới khỏe mạnh như thế."
Doãn Chính Hàn nhìn khuôn mặt ôn nhu của cậu, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn điềm đạm hiền lành, tính tình tốt không chịu nổi, nếu hôm nay không vì nhóc con kia, cậu sẽ không để lộ vẻ mặt như sắp sụp đổ như vậy.
"Nguyên Vũ, mẹ đứa bé đâu? Trẻ con bình thường đều bú sữa mẹ mà? Cho dù hai người tình cảm không tốt, nhưng thời điểm phụ nữ ở cữ vẫn chăm con được mà?"
Điền Nguyên Vũ cắn môi, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, cậu nghiêng đầu nhìn đôi mắt hiện rõ sự quan tâm của Doãn Chính Hàn, lại cúi đầu nhìn Bánh Bao, hạ quyết tâm nói: "Nó...nó là do mình sinh ra..." Cậu hạ giọng quá thấp khiến Doãn Chính Hàn nghe không rõ.
Hắn kinh ngạc há to mồm, không chắn chắn hỏi lại: "Cậu nói cậu sinh?"
Điền Nguyên Vũ gật đầu, cậu cảm thấy dù sao nói cũng đã nói rồi, liền tiếp tục kể cho hắn.
"Mình tốt nghiệp cấp ba năm mười chín tuổi, thi vào đại học X, sau đó cùng một vài bạn học trong lớp đi chúc mừng, kết quả uống say...sau đó...khụ! Nhà của mình ở một thị trấn nhỏ, lúc biết bản thân mang thai đến chính mình còn thấy hoang mang, rồi người trong nhà ai cũng biết, liền khẳng định mình đã làm chuyện gì không sạch sẽ, ép mình bỏ đứa bé trong bụng, mình không đồng ý, ba mình đánh mình mình cũng nhất quyết không bỏ đứa nhỏ, mình không thể dễ dàng vứt bỏ một sinh mệnh được. Sau đó, không hiểu tại sao hàng xóm láng giềng lại biết được chuyện này, mỗi lần nhìn thấy mình họ đều chỉ trỏ. Cậu biết đấy, ở một địa phương nhỏ như vậy, suy nghĩ của mọi người chỉ có từng ấy, ba mẹ mình cảm thấy không ngẩng mặt lên làm người cho nổi, tức giận cắt đứt quan hệ với mình, cho mình năm nghìn đồng rồi đuổi mình ra khỏi nhà. Mình cũng đã quên mất lúc ấy làm cách nào đến được đây, sinh ra thằng bé. Mình xin nhập học muộn một năm, không ngờ lại được chấp thuận. Còn những chuyện tiếp theo, đại khái cậu đều đã biết, mấy năm nay mình liền mang theo nó sống, thực ra giờ mình rất hạnh phúc. Bánh Bao là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề khiến mình phải bận tâm nhiều." Cậu cúi đầu nhìn đứa nhỏ mập mạp trong lòng, ánh mắt đong đầy yêu thương, không bận tâm đến người đang khiếp sợ bên cạnh.
Một đứa con trai mười chín tuổi vừa mới trưởng thành đã mang thai, cầm năm ngàn đồng một mình đối diện với sự châm chọc và lạnh lùng của người đời, giờ nghĩ lại, nếu không vì sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, chắc cậu đã sụp đổ từ lâu. Nhưng thật may mắn xiết bao, cậu đã có đủ kiên trì.
Doãn Chính Hàn cảm giác đầu óc mình đang quay cuồng, hắn nắm chặt vô lăng, hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Rốt cuộc khi nhắc lại chuyện này cậu đã có cảm xúc thế nào, không phải cậu đã quên, mà căn bản là cậu không muốn phải nhớ lại!
"Nguyên Vũ, cậu... sức khỏe cậu vì vậy mới bị hủy hoại đúng không?"
"Ừ, thời gian đứa bé muốn ra đời quá bất ngờ, mình không có kinh nghiệm, lúc vỡ ối còn bị dọa choáng váng, cảm giác như dạo qua cổng địa ngục một vòng, có lẽ do lúc ấy nhiễm lạnh, cũng không ở cữ giống phụ nữ, ha ha, không sao đâu, giờ mình đang từ từ hồi phục rồi."
"Một mình cậu? Một mình cậu sinh con?" Không để ý đến chuyện đứa bé đang ngủ say có thể bị đánh thức, hắn trừng to mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Điền Nguyên Vũ chậm rãi gật đầu, đột nhiên hắn cảm thấy mình đối xử với cậu còn chưa đủ tốt, trời ơi, rốt cuộc cậu phải chịu bao nhiêu khốn khổ đây!
Doãn Chính Hàn ôm lấy cơ thể lạnh băng của cậu vào lòng, khàn khàn nỉ non: "Sao cậu lại ngu ngốc như vậy! Sao lại không quan tâm bản thân đến vậy! Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì biết làm thế nào!" Mới nghĩ đến thôi hắn đã thấy sợ, cho dù cả đời này cậu không chấp nhận hắn cũng được, hắn chỉ mong cậu bình an là đủ rồi.
Điền Nguyên Vũ cảm động vì hắn lo lắng cho mình, vỗ nhẹ lên người đang ôm lấy cậu thật chặt, cười an ủi hắn: "Không phải giờ mình rất tốt sao, mọi chuyện đều đã qua rồi, Chính Hàn, mình không sao."
Bánh Bao giật giật, Điền Nguyên Vũ liền đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn hai má con đột nhiên ửng đỏ bất thường, cậu xoa mặt nhóc, tim căng lên, cậu ngẩng đầu nhìn hắn: "Chính Hàn, Bánh Bao sốt rồi, cậu đưa mình đến bệnh viện Nhi đồng đi."
Doãn Chính Hàn nhướn mày nhìn đứa nhỏ, gật đầu nổ máy rẽ vào một đường nhỏ, đi thẳng đến bệnh viện.
Tại bệnh viện Nhi đồng.
Điền Nguyên Vũ nhẹ nhàng xoa bàn tay cắm kim truyền dịch của Bánh Bao, nhận túi nước ấm Doãn Chính Hàn đưa cho cậu để chườm ấm tay: "Mình ở đây một mình được rồi, cậu cứ về trước đi."
Doãn Chính Hàn lắc đầu: "Mình ở cùng cậu một lúc nữa, cậu muốn ăn gì, mình đi mua." Hắn không hiểu biết về trẻ con cho lắm, không biết vì sao trẻ con mệt quá lại phát sốt, hơn nữa còn phải ở viện quan sát vài ngày, không được về nhà tự chăm sóc. Hắn cảm thấy bệnh viện muốn lừa tiền nên mới làm phức tạp như thế.
Nhưng Điền Nguyên Vũ không để tâm, chỉ cần là vì con, cậu tốn bao nhiêu tiền cũng được.
"Mình muốn về nấu ít cháo cho nó, đến lúc tỉnh lại thể nào cũng kêu đói ầm lên cho coi." Điền Nguyên Vũ khó xử nhìn Bánh Bao nhắm mắt ngủ, ngẩng đầu nhìn Doãn Chính Hàn, hơi do dự nhờ cậy: "Chính Hàn...nếu cậu không vội về, có thể...có thể trông nó hộ mình được không? Mình sẽ quay lại ngay."
Doãn Chính Hàn trong lòng trong mắt đều tràn ngập ôn nhu cưng chiều, thật hiếm có, đây là lần đầu tiên cậu chủ động mở lời nhờ hắn, sao hắn từ chối được, lập tức gật đầu đưa chìa khóa xe cho cậu: "Cậu lấy xe của mình mà đi, nhưng nhớ mang phần cơm chiều của hai bọn mình tới đó. Chúng ta sẽ ăn cùng với Bánh Bao."
"Ừ, cảm ơn cậu, mình sẽ mau chóng trở lại." Điền Nguyên Vũ nhận chìa khóa xe, cười cảm ơn hắn.
"Lái xe chậm thôi, không cần sốt ruột, nhóc này có mình để mắt rồi, nếu có việc mình sẽ gọi y tá tới." Doãn Chính Hàn tiễn cậu đi, cẩn thận dặn dò.
"Ừ." Điền Nguyên Vũ xoay người rời đi.
Doãn Chính Hàn quay về phòng, nhìn Bánh Bao nằm trên giường ngủ không biết trời trăng gì, thở dài nhéo má nhóc: "Nhóc cũng giỏi hành cha nhóc đấy, giờ lại ngủ say sưa."
Hắn gọi điện cho Lý Thạc Mân, rất nhanh kết nối tín hiệu.
"Alo, tôi biết anh muốn hỏi gì, tôi chỉ có thể nói chuyện còn chưa chắc chắn. Nhưng tôi có chuyện này muốn nhờ anh, giúp tôi Điền Nguyên Vũ chuyển hộ khẩu ở quê nhà, chuyển tới nhà ở hiện tại ở thành phố X là được....Ừm, rồi, coi như tôi nợ anh một ân tình, chờ có cơ hội hỏi rõ ràng tôi sẽ nói cho anh...À, tôi đang ở bệnh viện Nhi đồng, Bánh Bao phải nằm viện...Không sao, mệt quá nên ngủ mê man, còn hơi sốt, ừ, bác sĩ nói trước cứ quan sát, rồi, thôi, bao giờ xong việc thì anh báo cho tôi, tôi cúp máy đây."
Doãn Chính Hàn cúp máy, đi vào liền thấy nhóc con vốn đang ngủ giờ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, hai mắt vẫn mông lung mơ hồ, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nhu thuận không ngọ nguậy cái tay bị kim châm.
Doãn Chính Hàn vội vàng bước đến, ngồi lên ghế bên giường xoa má Bánh Bao, thân nhiệt còn chưa hạ, nhưng nhóc có thể tỉnh lại là tốt hơn rồi.
"Bánh Bao tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Cha nhóc sợ nhóc đói, cho nên về nhà nấu cháo cho nhóc, sẽ mau quay lại, chú Doãn ở đây với nhóc nhé." Nghe giọng nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng có trời mới biết hắn căng thẳng cỡ nào. Đây là lần đầu tiên hắn ở chung với trẻ con, nói thế không biết nhóc có hiểu không.
May mà Bánh Bao của chúng ta hết sức thông minh, nếu đổi là đứa bé khác chắc chắn sẽ không hiểu mấy lời blah blah này có ý gì.
Bánh Bao gật đầu, chớp mắt nhìn Doãn Chính Hàn: "Cảm ơn chú Doãn."
"Ừ! Ngoan lắm!" Doãn Chính Hàn vui mừng xoa cái đầu xù xù của Bánh Bao, à ha, hẳn nào Lý Thạc Mân quan tâm nhóc, đúng là dễ khiến người thích mà.
"Bánh Bao tên thật là gì? Cha nhóc cũng kì ghê, sao lại đặt cái tên ở nhà như thế nhỉ!"
Bánh Bao đảo mắt, nghĩ nghĩ ý của hắn một lúc, mềm nhẹ đáp: "Con tên là Điền Trạch Vũ, cha nói tên xấu dễ nuôi."
"A, ai u, nếu nhóc mà là con chú thì tốt biết mấy, nhất định chú cũng sẽ chăm nhóc thành cái bánh bao thịt!" Doãn Chính Hàn bật cười lắc đầu, cảm thấy có những lúc không hiểu Điền Nguyên Vũ suy nghĩ gì.
"Con thấy Bánh Bao hay mà, hơn nữa rất giống con, cha làm cho con rất nhiều bánh bao trắng trắng mập mập mềm mềm, con cũng trắng trắng mập mập mềm mềm nè."
"...Vậy sao không gọi nhóc là màn thầu đi!"
Màn thầu? Màn thầu là cái gì? Bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ rối rắm, sau đó dựa theo nguyên tắc không hiểu liền hỏi, tò mò thắc mắc với Doãn Chính Hàn: "Chú Doãn, màn thầu là cái gì? Cũng trắng trắng mập mập mềm mềm sao?"
Doãn Chính Hàn không biết nói gì, hắn không ngờ tới, con người gầy gầy dịu dàng kia, nếu ăn cơm ở trường cũng chỉ dám ăn màn thầu với dưa muối, vậy mà con của cậu lại không biết màn thầu là cái gì. Bạn nói coi hắn biết nói thế nào với đứa nhỏ đây? Chẳng lẽ nói màn thầu là bánh bao không nhồi nhân? Vấn đề là nhóc có hiểu nhồi là gì không! Doãn Chính Hàn giật giật môi, nhìn đôi mắt long lanh trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình và nhóc con ba tuổi trước mặt này có rất nhiều sự khác biệt! Rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com