Chương 76: Bảo bối! Anh lại được làm bố rồi
Điền Nguyên Vũ nhìn Doãn Chính Hàn, không biết nói gì.
Doãn Chính Hàn cũng vô cùng mất tự nhiên, hắn trước kia đâu có thế này!
"Rốt cuộc cậu có nói hay không đây, cậu với mình ngồi đây gần tiếng rồi đó." Hôm nay là sinh nhật Bánh Bao, buổi sáng cậu làm bữa sáng bổ dưỡng cho hai nhóc, sau đó đưa hai nhóc đến trường, còn chưa về nhà đã nhận được điện thoại của Doãn Chính Hàn, nói muốn tìm mình tâm sự, kết quả thì sao, hai người mắt nhìn mắt, cứ ngơ ra không nói gì, chỉ có mỗi lúc đầu là mở miệng chào hỏi.
Doãn Chính Hàn thở dài, do do dự dự mở miệng nói, "Cái kia, lúc trước cậu mang thai Bánh Bao có cảm giác thế nào..." Nói xong tự mình đỏ mặt.
Điền Nguyên Vũ sửng sốt, trợn tròn mắt, ".....Cậu.....Cậu....Cậu......"
Doãn Chính Hàn bĩu môi, "Dạo này mình thấy rất mệt, buồn ngủ, ăn gì cũng thấy buồn nôn..."
Điền Nguyên Vũ chớp mắt, hồi trước cậu không có mấy cái phản ứng này.
"Cái kia....Mình lúc trước không có phản ứng gì..." Nếu không phải bụng cậu vô duyên vô cớ phình ra, mẹ cậu cũng không đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra...
Doãn Chính Hàn vẻ mặt đau khổ, hắn tuy rất thích Bánh Bao, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chính mình cũng sinh con!
Điền Nguyên Vũ nghi hoặc nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.
"Không phải Thôi Thắng Triệt đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi sao, Chính Hàn cậu xác định cậu mang thai?" Cậu chưa nghe Kim Mẫn Khuê nhắc tới việc này.
Sắc mặt Doãn Chính Hàn giờ đã không thể dùng từ trắng bệch để miêu tả, hắn cau mày, "Mình chưa thấp hèn đến độ ai cũng có thể đè."
Điền Nguyên Vũ lập tức xua tay, "Mình không có ý đó, chưa chắc phẫu thuật của anh ấy đã thành công, hay là mình cùng cậu đi kiểm tra thử xem?"
Doãn Chính Hàn lắc đầu, "Không đi." Nếu hắn mang thai chẳng phải sẽ bị ba hắn mắng chết sao! Hơn nữa nếu không mang thai, sẽ thành trò cười mất.
Điền Nguyên Vũ cũng không biết nên làm gì, liếm môi, nói, "Không thì cậu đi nói với Thôi Thắng Triệt một tiếng, hỏi hắn làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh có thành công không..."
Doãn Chính Hàn vẫn lắc đầu, "Không cần đâu."
"Vậy cậu muốn làm thế nào đây, nếu nhỡ thực sự mang thai, chẳng lẽ cậu định giấu anh ấy?" Điền Nguyên Vũ trừng mắt, sao người này lại không tính toán lâu dài vậy.
Doãn Chính Hàn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt có chút trốn tránh, "Cho dù có thực sự mang thai, mình cũng không định giữ đứa nhỏ." Hắn không phải là Điền Nguyên Vũ, có khả năng vì đứa nhỏ mà thay đổi dáng vẻ, hắn sợ bản thân tương lai sẽ oán hận đứa nhỏ này. Hơn nữa trong tiềm thức, hắn vẫn cho rằng đàn ông không nên mang thai.
Điền Nguyên Vũ hơi tức giận, lạnh giọng nói, "Có phải cậu thấy đàn ông sinh con là chuyện không bình thường đúng không, kỳ thật Chính Hàn cậu cũng khinh thường mình?"
"Không có, cậu hiểu lầm ý mình rồi Nguyên Vũ." Doãn Chính Hàn xua tay.
Thản nhiên lướt mắt liếc hắn một cái, Điền Nguyên Vũ cúi đầu không nhìn hắn nữa, lạnh lùng nói, "Cho dù bị coi là quái vật mình cũng không nghĩ là không cần Bánh Bao, cậu cư nhiên có thể dễ dàng phá bỏ một sinh mệnh nhỏ như vậy, Chính Hàn, mình coi thường cậu." Nói xong xách túi bỏ đi.
Doãn Chính Hàn thấy bóng dáng rời đi của cậu, trong lòng rất không thoải mái. Thực ra Điền Nguyên Vũ nói không sai, hắn vẫn luôn một mực coi cậu là phụ nữ mà chăm sóc, nhưng hắn nghĩ sai rồi, cậu là đàn ông có thể tự mình gánh vác trách nhiệm.
Hiểu rõ rồi, Doãn Chính Hàn đuổi theo.
"Nguyên Vũ, cậu hãy nghe mình nói." Doãn Chính Hàn dùng sức giữ chặt tay Điền Nguyên Vũ.
Điền Nguyên Vũ đứng lại, quay đầu nhìn hắn, "Nói cái gì? Cậu bây giờ còn chưa chắc chắn mình có mang thai hay không, khỏi cần phải đến giải thích với mình làm chi."
Doãn Chính Hàn sốt ruột, dù sao đàn ông bình thường gặp chuyện này đều sẽ bối rối, huống chi hắn căn bản còn chưa chắc liệu mình có tiếp tục ở bên Thôi Thắng Triệt hay không.
"Mình không có ý đó." Hai người ở giữa đường dây dưa, một chiếc xe đi qua nhấn còi.
Điền Nguyên Vũ thở dài, kéo người đi đến ven đường, nói với hắn, "Chính Hàn cậu có muốn làm lành với Thôi Thắng Triệt không?" Quan hệ của hai người bọn họ đã không còn như trước kia, đến điện thoại cũng ít khi gọi cho nhau.
Doãn Chính Hàn gật đầu, rồi lại lắc đầu, thở dài, nói, "Lòng mình đang loạn lắm."
Điền Nguyên Vũ nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi choáng váng. Cậu nhíu mày lắc đầu một cái, sau đó nói, "Vậy cậu đừng có phản ứng gì với anh ta nữa." Lúc này sao đột nhiên lại thấy hoa mắt vậy, vừa nãy còn tốt mà.
Doãn Chính Hàn nghe cậu nói vậy trong lòng có chút không thoải mái, hắn cảm thấy bản thân thực sự rất do dự không quyết đoán.
Hắn quay đầu định nói, đã thấy người bên cạnh nghiêng ngả, ngã quỵ xuống.
"Nguyên Vũ? Này, cậu đừng làm mình sợ!" Vươn tay nhanh nhẹn đỡ thấy thân thể cậu, Doãn Chính Hàn bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi còn bình thường, sao đột nhiên lại ngất xỉu.
Điền Nguyên Vũ cau mày nhắm chặt hai mắt, cậu có thể nghe thấy Doãn Chính Hàn đang nói với mình, nhưng mắt cậu lại không có cách nào mở ra được.
Kim Mẫn Khuê đang họp ở công ty, anh y cũng ở đây, hai người đang định xử lý công việc sớm một chút để về nhà chuẩn bị sinh nhật cho Bánh Bao. Nhóc con kia mấy ngày trước đã ồn ào đòi tổ chức sinh nhật, mấy cụ ông trong nhà cũng rất để tâm, lại chẳng, đây là lần đầu tiên bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ được đón sinh nhật với cả nhà, những sinh nhật trước đều chỉ có mình nhóc và cha, cho nên mấy hôm nay nhóc đều vui thiệt là vui.
Tim không báo trước đột nhiên thắt lại, Kim Mẫn Khuê sắc mặt tái nhợt, ngực như bị chèn ép đến khó chịu.
"Sao vậy?" Thôi Thắng Triệt xoay qua nhìn y.
Nam nhân nhíu mày lắc đầu, nâng tay đè lên ngực, "Không sao." Vừa rồi y bỗng cảm thấy tim đập rất nhanh, như thể đã xảy ra chuyện gì.
Thôi Thắng Triệt vừa định mở miệng bảo y đi nghỉ ngơi, chợt điện thoại kêu lên.
Ra hiệu cho mọi người im lặng, gã đưa mắt nhìn dãy số, nghi hoặc nhận máy, "Sao em lại gọi điện cho anh? Có việc gì sao? Anh đang họp."
Doãn Chính Hàn ngồi trong xe cứu thương, giọng cũng nghẹn đi, "Thắng Triệt, Nguyên Vũ ngất xỉu, đang trên đường đến bệnh viện, anh mau báo cho Mẫn Khuê đi."
Thôi Thắng Triệt trợn to mắt nhìn sang em trai gã, Kim Mẫn Khuê an vị ngồi bên cạnh gã, nghi hoặc nhướn mày.
"...Nguyên Vũ ngất xỉu.....Này! Mẫn Khuê, em từ từ chờ anh...." Còn chưa nói xong, Kim Mẫn Khuê đã xông ra ngoài.
Thôi Thắng Triệt thở dài, nói với Doãn Chính Hàn, "Hai người đang đến bệnh viện nào? Hai bọn anh sẽ đến bây giờ."
"Bệnh viện Nhân dân, gần chỗ này nhất."
"Được rồi, bọn anh lập tức đến đây." Cúp điện thoại Thôi Thắng Triệt nói với mọi người, "Tan họp." Sau đó gã cầm áo vest của Kim Mẫn Khuê để ở bên cạnh chạy nhanh ra ngoài.
Kim Mẫn Khuê bị dọa đến mặt trắng bệch, tay mở cửa xe cũng run run.
Thôi Thắng Triệt ở bên cạnh giữ chặt y, "Để anh lái xe, em như vậy không cách nào lái xe an toàn."
Gật đầu, không nói gì, Kim Mẫn Khuê mở cửa xe phó lái, ngồi xuống.
"Anh....Bảo bối sẽ không có chuyện gì đúng không." Đây là lần đầu y gọi 'anh', bình thường y đều gọi thẳng tên.
Thôi Thắng Triệt lái xe, gật đầu nói, "Chỉ là ngất xỉu thôi, không bị va chạm thương tích gì, em đừng quá lo lắng."
Hai tay gắt gao đan lại, Kim Mẫn Khuê gật đầu, nỉ non, "Anh nói đúng, chỉ là ngất xỉu bình thường thôi, không có chuyện gì."
Hai người rất nhanh chạy tới bệnh viện, Doãn Chính Hàn đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu.
Nhìn thấy hai người từ bên ngoài hắn lập tức chạy ra đón.
"Vì sao lại ngất xỉu? Hai người đã làm cái gì hả!" Kim Mẫn Khuê tóm chặt bả vai Doãn Chính Hàn, ánh mắt hung ác trừng hắn.
Doãn Chính Hàn bị đau nhíu mày, nhưng hắn cũng hiểu tâm trạng hiện giờ của y, chịu đau nói, "Hai chúng tôi đang nói chuyện ở ven đường, đột nhiên cậu ấy ngất xỉu..." Nói xong nhìn Thôi Thắng Triệt ở bên cạnh, liếm môi nói, "Lúc đầu ở quán cà phê vẫn rất ổn, đi ra ngoài đứng dưới ánh nắng liền ngất....Lẽ nào là bị say nắng?" Lời này nói ra chính hắn cũng không tin.
"Giữa tháng mười một...Chính Hàn não em bị rút gân rồi à...." Thôi Thắng Triệt kéo em trai qua, sau đó nói với Doãn Chính Hàn.
Bĩu môi, Doãn Chính Hàn cũng thấy não mình bị rút gân.
Ba người ở bên ngoài đi tới đi lui, chờ khoảng nửa tiếng, cửa phòng cấp cứu mở ra, Giang Hán bước ra. Hắn nhìn thấy ba người còn sửng sốt, nghi hoặc hỏi, "Sao các người đều ở đây?"
Kim Mẫn Khuê tiến lên trước túm lấy Giang Hán, khẩn trương hỏi, "Cậu ấy thế nào? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
Đây là lần đầu tiên Giang Hán nghe y nói nhiều như vậy, hơn nữa cái biểu tình này, cái ngữ khí này, chậc chậc, không phải khẩn trương bình thường đâu. Lúc này mới nhớ tới, hẳn nào lại thấy vị bên trong quen mắt thế, chính là Điền Nguyên Vũ từng có duyên gặp mặt hai lần! Vậy thì không có gì đáng kinh ngạc, người ta cũng không phải lần đầu mang thai, chẳng qua lần này có chút bất ngờ.
"Tình hình hiện tại của cậu ấy tôi chữa không được, nhưng bệnh của cậu ấy cũng không hề gì." Cố ý thừa nước đục thả câu dọa người.
Kim Mẫn Khuê vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Giang Hán, "Lang băm!" Nói xong lao vào phòng cấp cứu.
Doãn Chính Hàn cũng nôn nóng đến tái mặt, Thôi Thắng Triệt chợt lo chút nữa hắn cũng ngất xỉu mất.
Kim Mẫn Khuê đẩy cửa phòng cấp cứu còn chưa kịp đi vào, Điền Nguyên Vũ đã tự mình bước ra, lúc thấy nam nhân còn sửng sốt, sau đó mặt từ từ đỏ lên.
"Bảo bối" Nam nhân kinh hỉ tiến tới ôm cậu, xem xét cậu từ đầu đến chân rồi hỏi, "Không thoải mái chỗ nào? Chúng ta đổi bệnh viện khác chữa."
Điền Nguyên Vũ chớp mắt mấy cái, nhìn Giang Hán đang nháy mắt với mình, nhận ra, hắn chưa nói cho bọn họ biết.
"Em không có bệnh." Cậu nói nhỏ đến nỗi nếu không phải Kim Mẫn Khuê tai thính, thì khó lòng mà nghe thấy được.
"Không có bệnh sao lại tự dưng ngất xỉu, em đừng lo, chúng ta ra nước ngoài xem." Nam nhân không tin, gắt gao ôm cậu vào ngực.
Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn nam nhân, thấy vẻ mặt lo lắng nóng vội của y thì không khỏi thở dài, quên đi, không hù dọa anh ấy nữa.
Cậu kiễng mũi chân tiến đến bên tai y, nhỏ giọng nói, "Em mang thai."
Kim Mẫn Khuê tưởng mình nghe lầm, trừng to mắt, hỏi lại, "Em nói cái gì?"
Điền Nguyên Vũ trợn mắt, cũng không làm kiêu, nói với y, "Em mang thai."
( ⊙ o ⊙).........Đây là Doãn Chính Hàn.
≥□≤.........Đây là Thôi Thắng Triệt.
(⊙_⊙)...........(≥▽≤)............Đây là Kim Mẫn Khuê.
Nam nhân rất kích động, ôm cậu xoay hai vòng, miệng còn kích động hô, "Tôi lại làm ba rồi!"
Điền Nguyên Vũ gắt gao ôm cổ nam nhân, chỉ sợ y chẳng may làm mình văng ra, kêu lên, "Anh thả em xuống mau! Nhiều người nhìn thấy như thế!"
Kim Mẫn Khuê lập tức thả cậu xuống, lo lắng nhìn cậu, "Có bị thương không? Bảo bối, anh vui quá!" (≥▽≤)
"...." Thôi Thắng Triệt che mặt, trời ơi, thằng em này của gã hơn hai mươi năm ở đời chưa bao giờ có vẻ mặt này, quá dọa người rồi.
Doãn Chính Hàn cong miệng cười, vốn hoài nghi bản thân mang thai, ai ngờ lại ngược lại, là Nguyên Vũ có mang, hơn nữa nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hai người họ, hắn cũng thấy rất vui, nếu hắn thật sự mang thai, liệu Thôi Thắng Triệt có cao hứng như vậy không nhỉ....Nghĩ thế, hắn liền nghiêng đầu nhìn nam nhân khóe miệng mang ý cười đứng bên cạnh.
Thôi Thắng Triệt thấy hắn nhìn mình, không khỏi nghi hoặc hỏi, "Sao lại dùng vẻ mặt này nhìn anh?"
Doãn Chính Hàn lắc đầu, "Không có gì." Quên đi, chờ một thời gian nữa hắn cũng đi kiểm tra xem, đến lúc đó không phải rồi sẽ rõ ràng sao.
Đáng tiếc, hắn thì muốn đợi vài ngày rồi tới kiểm tra, nhưng Điền Nguyên Vũ lại không để cho hắn cơ hội.
Lôi kéo nam nhân vẻ mặt 'tui thiệt vui vẻ, tui thiệt phấn khởi, tui là người hạnh phúc nhất trên đời', cậu đập y một cái, "Anh bình tĩnh chút đi!"
Kim Mẫn Khuê gật đầu, nhưng vẫn tươi cười ngốc nghếch, "Bảo bối, em muốn làm gì thì nói với anh, anh làm giúp em."
Điền Nguyên Vũ bất đắc dĩ trợn mắt, nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt đẹp trai của y, "Anh đừng như thế, em không thích ứng nổi."
Kim Mẫn Khuê lại gật gật, không phải y muốn cười ngây ngô đâu, ai biểu y thực sự quá kích động chứ. Bánh bao nhỏ này tới quá bất ngờ, bọn họ còn chưa chuẩn bị một chút nào.
Thôi khỏi, lười để ý đến anh. Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn Giang Hán, vươn tay chỉ Doãn Chính Hàn, "Anh cũng kiểm tra cho cậu ấy xem."
Doãn Chính Hàn tái mặt, Giang Hán khó hiểu hỏi, "Kiểm tra cái gì?"
Điền Nguyên Vũ giữ lấy Doãn Chính Hàn, nói với Giang Hán, "Giống tôi." Biểu tình cậu hết sức nghiêm túc.
Giang Hán sửng sốt, gật đầu, "Hiểu rồi." Nói xong lôi kéo Doãn Chính Hàn giãy dụa vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu của bọn họ có đầy đủ tất cả các thiết bị, không cần phải đến khoa phụ sản. Bởi vì có rất nhiều phụ nữ có thai bị đưa đến phòng cấp cứu, cho nên trong đó trang bị sẵn một máy siêu âm thai.
Thôi Thắng Triệt khó hiểu hỏi, "Giống cậu cái gì cơ?" Kỳ thật hắn cũng có chút hoài nghi.
Điền Nguyên Vũ giương mắt nhìn gã, nói, "Chính Hàn nghi rằng mình cũng mang thai."
Thôi Thắng Triệt sắc mặt cứng đờ, lạnh giọng hỏi, "Của ai?" Bọn họ mỗi ngày đều làm, người này cư nhiên còn có thời gian đi tìm kẻ khác?
Điền Nguyên Vũ châm chọc cười, "Trách không được sao cậu ấy không muốn chấp nhận anh, hóa ra anh không tin tưởng cậu ấy như vậy."
Kim Mẫn Khuê nâng tay vỗ nhẹ lưng cậu, nói với anh y, "Cậu ta không phải loại người ấy."
Thôi Thắng Triệt mặt âm trầm không nói lời nào, gã biết Doãn Chính Hàn không phải loại người như vậy, vấn đề là gã đã làm phẫu thuật.
Điền Nguyên Vũ thấy gã thế thì không nổi điên nữa, kéo Kim Mẫn Khuê ngồi xuống ghế nghỉ, nhàn nhạt nói, "Chính Hàn nói, cho dù mang thai cũng không định giữ lại đứa nhỏ, dù sao ba của con cậu ấy cũng sẽ không để ý tới nó."
Thôi Thắng Triệt quay đầu nhìn cậu, "Cậu ấy thực sự nói như vậy?"
Cậu gật đầu, nhún vai, "Hai chúng tôi chính là vì chuyện này mới đi phơi nắng giữa đường." Được rồi, có mỗi đi phơi nắng tí xỉu đã ngất xỉu, cậu thật là quá vô dụng.
Kim Mẫn Khuê ngồi bên cạnh ôm eo Điền Nguyên Vũ, để cho cậu tựa vào ngực mình, tay còn nhẹ nhàng sờ sờ bụng bằng phẳng của cậu, bị cậu vỗ cho một cái, "Để ý chút đi!"
Cười với cậu, nam nhân ngẩng đầu nhìn anh mình, "Cuộc giải phẫu của anh thực sự thành công?" Hơn nữa đã nhiều năm rồi, không chắc là không có vấn đề gì xảy ra.
Bị em trai hỏi, Thôi Thắng Triệt cũng cảm thấy không chắc lắm, lúc ấy chỉ là tùy ý làm ở bệnh viện, mấy năm nay cũng chưa thấy có ai mang thai con của gã, nên gã liền cho rằng mình đã không còn khả năng sinh sản. Nhưng gã đã quên một việc, lúc lên giường với bạn tình trước kia gã luôn mang bảo hộ, chỉ có với Doãn Chính Hàn là chưa từng dùng bảo hiểm bao giờ.
Kim Mẫn Khuê sao lại không nhìn ra vẻ mặt gã, nói, "Đi kiểm tra xem." Lúc này y đã bình tĩnh rồi, không còn kích động như ban nãy nữa.
Thôi Thắng Triệt gật đầu đồng ý, bất luận Doãn Chính Hàn có mang thai hay không, gã đều phải đi xác nhận xem mình có phải vẫn còn khả năng sinh sản nữa không.
Điền Nguyên Vũ trừng mắt nhìn Thôi Thắng Triệt, nghĩ nghĩ sau vẫn là nói, "Nếu anh thực sự thích Chính Hàn thì hãy đối xử tốt với cậu ấy, tôi cảm thấy thực ra cậu ấy vẫn muốn ở bên anh, chỉ là không xuống nước được thôi."
Thôi Thắng Triệt nhìn cậu, thở dài, "Tôi thực sự thích cậu ấy, nếu không sao có thể để cho cậu ấy mỗi ngày đều nổi cáu bực bội với mình." Gã thừa nhận trước kia quả thực mình là người có lỗi, nhưng giờ gã đã biết sai rồi, vấn đề là người ta không thèm để ý đến gã.
Kim Mẫn Khuê nói, "Đáng đời." Y không phải chưa từng khuyên anh mình, tiếc rằng anh y không nghe, giờ hối hận rồi đó.
Bĩu môi, gã cũng ngồi xuống, thôi được, gã là đáng đời.
Giang Hán kiểm tra cho Doãn Chính Hàn xong, nhíu mày nhìn hắn, "Có phải cậu thường xuyên bị đau dạ dày không?"
Doãn Chính Hàn nghi hoặc nhìn hắn, "Khoảng thời gian trước không ăn cơm đều đặn, luôn thấy dạ dày âm ỉ đau."
"Sáng mai cậu đi làm kiểm tra tổng quát đi, bây giờ thì khó mà nói là có vấn đề gì." Giang Hán nói.
Doãn Chính Hàn chớp mắt mấy cái, "Không phải mang thai đúng không?"
"Siêu âm thì không thấy cậu có dấu hiệu mang thai, nhưng cậu cũng có thể chất có thể thụ thai." Giang Hán đáp.
Doãn Chính Hàn khóe miệng run rẩy, cái gì gọi là thể chất có thể thụ thai?
Thấy Doãn Chính Hàn không rõ, Giang Hán nói thêm một câu, "Cấu tạo cơ thể của cậu và Điền Nguyên Vũ giống nhau." Hắn không phải là bác sĩ phụ khoa, cho nên cái này cũng không giải thích cặn kẽ được.
Doãn Chính Hàn sắc mặt trắng bệch, đáp án này thực sự khiến hắn không vui nổi.
"Cậu đừng quá để ý, có rất nhiều đàn ông có thể chất này, nhưng không nhất định là sẽ đều mang thai, mỗi người mỗi khác." Giang Hán an ủi, "Thôi, sáng mai làm kiểm tra, tôi nghi là cậu bị bệnh đau dạ dày khiến nôn mửa mất khẩu vị ăn uống."
Doãn Chính Hàn gật đầu, "Cảm ơn."
Thấy hai người từ trong đi ra, ba người ngẩng đầu nhìn, Thôi Thắng Triệt có chút khẩn trương nhìn về phía Doãn Chính Hàn, kéo tay hắn hỏi, "Thế nào?" Gã lúc này đang rối rắm lắm.
Doãn Chính Hàn trợn mắt, "Không có gì cả, tôi rất bình thường."
Giang Hán ở phía sau hắn nói, "Cậu ấy là nghỉ ngơi không đủ, không phải mang thai."
Điền Nguyên Vũ nghe Giang Hán nói vậy có chút không vui, vốn là, nếu Doãn Chính Hàn cũng mang thai, vậy thì cậu sẽ không bị coi là động vật hi hữu mà bị mọi người vây xem nữa.
Kim Mẫn Khuê nhìn anh y, thấy anh y rõ ràng đã trầm tĩnh lại thì không khỏi lắc đầu, người này xem ra cũng không phải muốn cho Doãn Chính Hàn mang thai, ít nhất là không phải bây giờ.
Dù sao Cảnh Hoán ở trong lòng anh y là đứa con bảo bối, lúc này con của anh ấy còn chưa biết ba đang đi tìm mẹ kế cho mình, hơn nữa người đó còn là nam, nhóc kia có thể chấp nhận hay không còn chưa nói, dù thế nào trước hết cũng phải nói tất cả cho nhóc mới được.
Bốn người ra khỏi bệnh viện, Điền Nguyên Vũ nói với Doãn Chính Hàn đang chuẩn bị rời đi, "Cậu cũng đến nhà đi, hôm nay là sinh nhật Bánh Bao."
Doãn Chính Hàn sửng sốt, gật đầu, "Vậy mình đi mua quà cho Bánh Bao, sẽ lập tức đến." Đã lâu rồi không gặp cái Bánh Bao thịt kia, hắn rất nhớ nhóc.
Thôi Thắng Triệt đứng cùng Doãn Chính Hàn, nói, "Anh đi cùng cậu ấy, hai người về nhà trước đi."
Vậy là bốn người tách nhau ra mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com