Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VII - Người không thuộc về ta

-Cậu ta là gì của ngươi? - Bạch y nam tử nghiêng đầu dò xét, trong đôi mắt tràn ngập lãnh ý.

Lâm viện một mảnh trầm lắng, hai nam nhân hoàn mỹ đứng đối diện lại giống như kẻ thù, ánh mắt một khắc cũng không rời. Y phục bọn họ theo gió bay bay, trong khoảnh khắc thời gian như dừng lại.

JiHoon nhìn không ra ý tứ của hoàng đệ mình. Hắn chợt ngộ ra một điều người cũng đã trưởng thành. Trong ký ức của hắn người trước mặt khi đó mới chỉ là một hài tử, bản thân hoàn toàn không có lấy nửa điểm bức người. Hiện tại đối diện hắn có phần hoài nghi, nếu không phải gương mặt kia giống hắn đến tám phần hắn không nghĩ được đó là hoàng đệ của hắn. Nam tử hoàng y khí chất cao quí, đôi mắt mí đơn thâm trầm, bộ dáng khiến người ta không rét mà run. Người kia bảo hộ SeungRi phía sau lưng như bảo bối, đáng ghét, giống y hệt như bọn họ không có chỗ cho hắn chen vào.

-…- JiYong im lặng siết chặt cánh tay thiếu niên phía sau. Hắn muốn trấn an người đang run rẩy nép sát vào lưng hắn. Hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ hồ cảm nhận được SeungRi rất sợ JiHoon. Trước kia rút cục quan hệ của bọn họ như thế nào? Như thế nào lại khiến ánh mắt của hoàng huynh nhìn SeungRi mê đắm vậy?

Bạch y nam tử đột nhiên cười đến điên dại. Mái tóc bạch kim trong gió bay tứ tán, gương mặt lãnh đạm trong giây phút ngắn ngủi bỗng lộ ra điểm chua xót. Mọi người đều sợ hãi vô thức lùi lại phía sau. Giữa khoảng không rộng lớn một mình hắn độc tôn, tiêu sái như bậc tiên nhân lại có điểm cô độc đến đáng thương.

-Ngươi cuối cùng cũng giống như mẫu thân của mình, tiểu mỹ nhân. Gương mặt, bộ dáng, thậm chí cả tính cách cũng không có lấy nửa điểm khác biệt,… đều giống như hồ ly khiến nam nhân  điên đảo. Phụ thân của người hoàng đệ của ta…-Ánh mắt thâm trầm lướt trên gương mặt băng lãnh của JiHoon lại như muốn nhìn xuyên thấu người phía sau.

SeungRi bất động thanh sắc nhìn hắn như người bị thôi miên. Kẻ này ngay cả một chút thay đổi cũng không có. Thời gian dường như chẳng thể động đến hắn. Gương mặt tuấn tú mỗi khi cười đều khiến người ta tâm không ngừng dao động còn khi băng lãnh thì lại lạnh tới thấu xương.

SeungRi hiện tại mới phát giác hận một người thật không mấy dễ chịu. Đối diện với kẻ thù, quá khứ mờ nhạt mà lẽ ra hài tử sáu tuổi không thể nhớ lại rõ ràng ngay trước mắt. Mùi máu trong gió  thoảng, thanh âm vang vọng bên tai, SeungRi thấy mắt mình mờ dần đi, thân thể vô lực từ từ ngã xuống. Cậu thấy phụ thân y phục đẫm máu, lại còn cảm nhận rõ ràng thân thể lạnh ngắt của mẫu thân. Thấy nhưng chẳng thể làm gì xem ra mới chính là đau khổ…
.
.
.
JiYong ôm chặt SeungRi trong tay, chính mắt nhìn thấy biểu hiện đau đớn trên gương mặt người kia chỉ biết cố nén xuống cảm giác đau nhói tận tim. Hắn đặt SeungRi ngay ngắn trên giường, phân phó người đi tìm thái y.

Tẩm cung bài trí đơn giản, hắn cảm nhận được sự nơi này thuần khiết như chính con người SeungRi vậy. Trong khoảnh khắc ngắm nhìn đôi mắt nhắm ngiền của người kia bỗng bị câu hỏi khi nãy của JiHoon khiến cho bản thân ngây ngốc. Người này là gì của hắn? Hắn vốn dĩ không có câu trả lời.

Hắn có thể có được SeungRi cũng như trước đây hắn dễ dàng có được DaeSung hay các phi tử khác nhưng hắn lại không muốn điều đó. Hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương con người đó. JiYong hiểu rõ bản thân không thể toàn tâm toàn ý trao tình cảm cho một người. Hắn không muốn chỉ là ích kỷ cá nhân đổi lại đau khổ SeungRi sau này phải gánh chịu.

Suy nghĩ khiến chính mình hoảng hốt, JiYong đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, rút cục hắn đang nghĩ gì? Có phải hắn đã hồ đồ rồi không? Hắn xưa nay muốn ai thì sẽ lập tức đoạt lấy, chính hắn cũng không hiểu mình đang muốn gì. Gỡ bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay mình ra, thân ảnh hoàng y có chút nuối tiếc nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Hắn đứng ở chính viện, ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng khiến hắn có chút lạ lẫm. Trước giờ đến Lâm viện đều đã là xế chiều hoặc nửa đêm một chút cũng không tưởng tượng được nó ban ngày lại khác biệt đến vậy. Hắn ngắm nhìn thiếu niên thanh y trước mặt, đối với hắn mà nói cảm giác này cũng giống như khi nãy nhìn Lâm viện. DaeSung hiện tại hắn nhìn thấy sao xa cách quá…

-Ngươi rõ ràng lo lắng sao lại không vào? - JiYong vòng tay ôm lấy DaeSung đang thất thần, nhẹ nhàng nói. Hắn không khó để nhận ra người trong vòng tay hắn có chút ngỡ ngàng. Mơ hồ cảm giác được giữa hắn và người này luôn có một khoảng cách, chạm được thân thể nhưng không chạm được vào trái tim…

Đế vương từ xưa đến nay đều vậy, bên cạnh có hàng nghìn cung tần mỹ nữ, để chỉ yêu thương toàn tâm toàn ý với một người thực là chuyện khó. Có thể hôm nay ngươi là người hắn yêu nhất nhưng phút chốc trong lòng hắn ngươi chẳng khác gì một làn khói tan vào hư vô chẳng để lại chút dấu vết.

Hắn đối DaeSung không phải vừa gặp đã yêu, đơn thuần cũng chỉ là có chút hứng thú. Người như hắn giữa sở hữu và yêu cũng không nhất thiết làm rõ. Nhưng ngay lúc này khi DaeSung bên hắn thật gần, hắn thật tâm muốn yêu thương thiếu niên này nhiều một chút. Ngẫm lại trước giờ chỉ toàn là cưỡng ép. Người kia một lần cũng chưa từng nguyện ý.

-Nghỉ chút đi, SeungRi cũng không đáng ngại.

-Hoàng thượng, người sẽ không để hắn đưa SeungRi đi chứ? - DaeSung lặng lẽ nhìn thân ảnh bạch y mờ mờ qua vách cửa.

Bỗng nhiên cậu muốn mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cậu và SeungRi của ngày xưa yên bình trong Kang gia trang mới chính là hạnh phúc. DaeSung mỉm cười nhớ lại quá khứ, SeungRi là đứa nhỏ ngốc nghếch nhất mà cậu biết. Thế nhưng tại sao, tại sao cứ luôn cố gắng bảo vệ cậu? Đồ ngốc đó sao không nghĩ cho bản thân mình một chút. DaeSung muốn trước mặt SeungRi mắng mỏ một trận nhưng cứ nhìn đôi mắt đó lại chỉ có thể giấu nước mắt quay đi. Lần đầu tiên cậu để bản thân yếu đuối như vậy. Cậu để nước mắt lăn dài, thậm chí ngay cả tiếng nấc cũng không muốn kìm nén.

-Ngươi…- JiYong thở nhẹ xoay người trong lòng đối diện với hắn, ôn ôn nhu nhu hôn nhẹ lên trán.
.
.
.
SeungRi bám trụ vào tường quay người bước đi. SeungRi nhất thời bị những hình ảnh trước mặt khiến cho đau nhói. Có một chút thất vọng, một chút hụt hẫng, tại làm sao thì cậu không muốn nghĩ. SeungRi lần từng bước quay trở lại giường, thẫn thờ nhìn ra phía ngoài. Muốn DaeSung được hạnh phúc…nhưng khi nãy… rõ ràng…Nếu mất đi DaeSung người kia hẳn sẽ rất đau lòng. Đột nhiên bản thân vô cùng khó chịu.

Người không thuộc về ta thì vốn không nên cưỡng cầu càng không cần mang đau khổ…

Sau ngày hôm đó, bất cứ nơi đâu SeungRi cũng nhìn thấy bóng dáng bạch y lặng lẽ nhìn mình. Cậu cũng không để tâm cho lắm, cứ ngỡ đời này không tìm được hắn chỉ không ngờ được chính hắn lại cố chấp không buông tha mình. SeungRi không hiểu lắm lời SeungYoon thúc từng nói. Kẻ này đáng hận nhưng cũng thực đáng thương…

-Ya, SeungRi – DaeSung trừng mắt nhìn cái kẻ đang ngây ngốc kia,vấn tóc kiểu gì mà đau muốn chết.

-Gì chứ? - SeungRi giật mình làm rớt chiếc trâm bạc.

-Đồ ngốc có thù oán với tóc ta hả? Đau nha – DaeSung cằn nhằn rồi tự mình làm nốt.

DaeSung vấn tóc xong quay lại thấy thiếu niên kia mặt xụ một đống cảm thấy không nỡ đành nhẹ nhàng xoa dịu. Vẫn là không thể giận ngốc tử này được. Đáng ghét.

-Ngươi muốn ta đá ra ngoài hả? Mau cười cho ta.

SeungRi còn chưa kịp hiểu gì đã bị người kia đập một cái rõ mạnh. Cậu ngước lên nhìn người kia, bộ dạng đáng thương, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất như cún con lạc chủ.

-Đừng có giả bộ đáng thương nữa. Ta không có mắc lừa nữa đâu.- DaeSung nhìn SeungRi, hài tử luôn vui vẻ này sao giờ muốn hắn cười cũng khó.

-Im lặng chút đi, ngươi thật ồn ào.- SeungRi chỉnh lại y phục cho DaeSung rồi ngắm nhìn một lượt.

-Ngươi không muốn nói gì với ta sao? Ta không đáng để ngươi tin tưởng? - Dù cho SeungRi phớt lờ cái nhìn của cậu thì DaeSung vẫn muốn truy vấn đến cùng.

-…- SeungRi ngừng lại mỉm cười thật tươi, nháy mắt một cái với DaeSung – Ngươi tuyệt lắm, Choi SeungHyun nhất định sẽ không thể rời mắt.

-Ngươi có thể đi được rồi. – DaeSung xoay người quay đi. Cậu không thể  đối diện với ánh mắt trong veo của người kia – Từ giờ cũng không cần quan tâm chuyện của ta nữa . Mau đi đi đừng để hắn tìm được.

SeungRi thoáng ngạc nhiên, ý cười trên gương mặt cũng biến mất

-Hắn không tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn. Lo chuyện của ngươi trước, chuyện của ta sẽ nói sau.

-Ngươi như thế là đủ rồi. Không cần đổi mạng để trả ơn Kang gia như thế.

-Cho dù mạng của ta không phải do Kang gia cứu thì có được bằng hữu như ngươi những chuyện đã làm ta cũng không hề hối hận. – SeungRi đẩy cửa đi ra. Ánh nắng chói khiến mi mắt cậu nhíu lại. Nếu cậu mang DaeSung của hắn đi liệu hắn có hận cậu? Xin lỗi hoàng thượng, người dù đời này có hận ta, ta cũng không muốn DaeSung chịu khổ.
.
.
.
Mới sáng sớm hoàng cung đã náo nhiệt, các phòng bận mải chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay. Vất vả nhất có lẽ vẫn là ngự thiện phòng, bọn họ từ sớm đã phải đi kiểm tra thực phẩm từ các nơi dâng lên tuyệt đối tươi ngon mới sử dụng. Lão thái hậu cùng các quí phi rất khó tính. Một chút sơ ý đổi lại có thể là cái mạng nhỏ này a~

Thiếu niên dáng người thanh mảnh đặt một bao lớn xuống đất, gập người thở dốc. Cậu đưa tay lau di những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xương gầy rồi lại vội vàng vác bao lớn kia lên vai đi tiếp.

-JinWoo nhanh một chút.

Thiếu niên nghe tiếng nhắc nhở vội vàng bước tới. Cậu đến đây cũng đã gần một năm. Nếu cứ ở mãi Ngự thiện phòng bao giờ cậu mới có thể gặp được hoàng thượng đây.

-JinWoo đêm nay ngươi có thể phục vụ ở chính điện. Cẩn thận chút – Người kia vỗ vai cậu rồi lại nhanh chóng chạy đi. Ai cũng vì hoàng thượng mà lao tâm còn hắn, trong tâm của hắn sinh mạng con người đến một hạt bụi cũng chẳng bằng.

JinWoo ngước mắt nhìn lên khoảng trời trong vắt – Tỷ tỷ, ta thực muốn biết vì sao tỷ yêu hắn như vậy.
.
.
.
Hoàng đế cùng các phi tử của hắn đích thân ra tới cổng thành để đón đại tướng quân. Đại lễ lần này cũng nhân tiện mừng ba quân khải hoàn trở về. Hắn muốn ban thưởng cho SeungHyun nhưng lại chưa biết nên thưởng gì mới xứng.

Choi SeungHyun xuống ngựa một mình bước lên phía trước, đứng cách một khoảng qùi xuống hành lễ.

-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

Tiếng hô của hàng triệu binh sĩ đồng loạt vang lên. Hết thẩy đều quì xuống dưới chân hắn. Thiên hạ này mọi thứ đều là của hắn.

Trong hàng ngàn hàng vạn người, SeungHyun đưa mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Đến tận khi Hoàng thượng chạm vào cánh tay đỡ hắn đứng dậy hắn mới sực tỉnh ngộ. Hắn nôn nóng muốn gặp lại người kia nhưng gặp lại có thể làm được gì? Người hắn yêu đã thuộc về người khác hơn nữa còn là đương kim thánh thượng. SeungHyun chạm vào ánh mắt nam nhân đang mỉm cười. Hoàng thượng thực xin lỗi nếu là DaeSung ta không thể.

Yến tiệc của hoàng gia vẫn luôn là như thế, ồn ào và náo nhiệt, DongHae ngồi xuống một bàn phía xa lơ đãng nhìn xung quanh. Ly rượu vừa nhấp môi đã cảm thấy một phen choáng váng, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

-Ngươi không uống được rượu ?– Nam nhân gỡ lấy chiếc ly trong tay SeungRi đặt xuống.

-Hoàng thượng – Không đúng, SeungRi biết người này không thể là hắn nhưng vẫn gọi. Cậu xoay người nhìn lên phía trên, hắn đã để DaeSung ngồi bên cạnh vị trí của hoàng hậu cao quí.

-Còn nghĩ JiYong yêu ngươi – JiHoon ngồi bên cạnh nhịn không được ngửa cổ cạn một hơi hết cả bình rượu.

SeungRi còn không thèm quan tâm đến sự tồn tại của người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Nếu đêm nay hắn muốn DaeSung cậu phải làm thế nào mới cản được đây. Lặng lẽ rời khỏi yến tiệc trở về Lâm viện, nương theo thứ ánh sáng mờ mịt từ trên cao chiếu xuống người lại váng vất chút hơi men SeungRi bước lạc vào một hậu viện bỏ không. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm một điểm quen thuộc nhưng vô vọng. Đêm khuya thanh vắng nhưng phải cố lắng tai nghe mới nhận ra có tiếng tiêu.

-Có ai ở đây sao? – SeungRi khẽ cất tiếng hỏi.

Đáp lại chỉ có tiếng chính mình vọng lại.

-Có ai không? – SeungRi tiến vào một tẩm cung cũ nát. Nơi này có lẽ đã lâu không có ai tới quét dọn. Cậu dừng bước chân muốn xoay người bỏ đi nhưng thiếu niên trước mặt khiến SeungRi giật mình suýt chút nữa đã hét lên.

-Ngươi làm ta sợ chết. Tại sao lại tới đây thổi tiêu?

-Ngươi sẽ không nói cho ai là gặp ta ở đây chứ.- Thiếu niên dáng người thanh mảnh đặt cây tiêu trước bậc thềm rồi quay hẳn người đối diện với SeungRi.

-…- SeungRi mím môi lắc lắc đầu. Thiếu niên này thực đẹp nhưng đôi mắt quả thực có điểm lạnh người.

-Ta là JinWoo
-----------------------------------------------------------Cre: ileecouple wordpress

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com