Chương XVI - Lựa chọn
Hắn kì thực chưa từng gặp chuyện quái dị như vậy, hồi lâu vẫn đứng im nhìn kẻ kia khệnh khạng bước vào. Tên đó thấy vậy tự cho rằng bá khí của bản thân ai thấy cũng phải sợ hãi, liền chậm rãi bước tới trước mặt JiYong nhìn một hồi rồi ném cho một hắn một đĩnh vàng.
-Đừng để bản thiếu gia nhìn thấy ngươi nữa, đi đi.– Nói xong lập tức quay sang SeungRi cười híp mắt.
-Quả thực nhìn gần còn đẹp hơn. Xinh đẹp như vậy sao lại cải trang nam nhân làm gì? Lại đây, thiếu gia ta nhất định không ngược đãi ngươi, sau này cho ngươi làm chính thất.– Y liến thoắng một hồi trong khi mắt không cách nào rời khỏi người SeungRi được.
JiYong sau cùng cũng hiểu được tên điên kia muốn gì, một bộ dáng điên loạn, y phục thì lòe loẹt. Hắn còn tưởng người điên sẽ không truy cứu nhưng hiện tại nếu có điên thật thì hắn sẽ giúp cho sớm được giải thoát. Kẻ kia dám đứng trước mặt người của hắn mà nhìn đến chảy cả nước miếng, hắn ban đầu không muốn gây chuyện ngoài cung nhưng cơn giận này hắn nuốt không trôi.
-Mỹ nhân, uy nhìn môi nàng….Aaaaaaaaaa
Kẻ kia ôm lấy cánh tay của mình lùi về sau mấy bước. Cánh tay y thoạt nhìn không hề thụ thương nhưng cảm giác đau đến gãy lìa ra.
-Ngươi…-Tên đó đẩy đám hạ nhân đang xúm vào đỡ mình ra, dùng tay còn lại túm lấy bả vai hắn.
JiYong trên đời ghét nhất bị kẻ khác động chạm vào thân thể mình, “ba” một tiếng dùng quạt đánh gãy nốt tay còn lại của kẻ đó. Hắn khi nãy thấy kẻ to gan này muốn chạm vào SeungRi liền nổi điên phế đi một tay của y, kỳ thực muốn cảnh cáo nhưng hiện tại chút nhân từ ít ỏi của hắn cũng cạn rồi.
JiYong nhớ tới SeungRi không thích mấy chuyện này, sợ cậu không thoải mái liền giữ lấy cánh tay cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập hoang mang của SeungRi.
-Nương tử, không có bị dọa cho sợ chứ – Ánh mắt của hắn khiến SeungRi bối rối, có thương yêu, có ôn nhu, có quan tâm còn cả sự lo lắng nữa, SeungRi không cách nào kìm lại được trái tim đang loạn nhịp của mình. Cậu khẽ lắc đầu mới thấy hắn thở nhẹ ra, này lại một lần nữa giống như bị hắn mê hoặc. Đều là do cậu ảo tưởng được hắn yêu thương hay kẻ như hắn vốn đã quá quen với việc khiến cho người khác không đủ sức phòng bị. SeungRi ở trước hắn tự xây lên một bức tường thành, không muốn vì hắn mà đau khổ thêm nữa nhưng cố gắng đến bao nhiêu vẫn vì một câu nói, một cử chỉ của hắn mà đổ vỡ.
Hắn thấy SeungRi trầm tư còn tưởng cậu thực sự đã bị kẻ kia làm cho sợ mới vươn tay ôm lấy SeungRi, không để tâm nơi đó có bao nhiêu người, thậm chí còn quên mất chuyện mình vừa gây ra, cứ như vậy xoa xoa lưng nói mấy câu an ủi người trong lòng.
-Đừng sợ, không phải còn có ta sao.
Khách nhân trong trà quán không khỏi lo lắng cho an nguy của hắn. Bọn họ đinh ninh chắc hắn cùng Donghae là từ xa đến nên không biết tiếng Park KwangHee. Y là huynh trưởng của Park Dara ỷ thế em gái mình là quí phi thường không coi ai ra gì. Trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt con gái nhà lành về làm thiếp, thậm chí nếu y thích còn không ngại cưỡng ép cả nương tử của người khác về nhà mình. Y ngang tàn hống hách cả kinh thành này đều biết nhưng cũng chỉ dám tránh đi cho yên ổn. Hôm nay thật không ngờ có người khiến bọn họ hả dạ, dù vậy cuối cùng vẫn là lo lắng cho phu thê hai người họ.
-Các người tình tứ quá nhỉ, hãy coi như là lần cuối đi. Người đâu đánh chết hắn cho ta.- KwangHee đau đớn nhưng vẫn cố lệnh cho bọn hạ nhân đang lăm lăm gậy lớn gậy nhỏ xông lên, xưa nay chưa bị ai đối xử như thế, y lần này không cắt tay cắt chân kẻ kiêu ngạo kia thề sẽ không mang họ Park nữa.
-Đừng gây nữa, chúng ta đi thôi.- SeungRi sợ lớn chuyện muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng người kia dường như không muốn. Hắn giữ lấy tay SeungRi siết nhẹ một cái trấn an.
-Muốn đi là đi sao? Dễ dàng quá vậy- KwangHee ngồi trên ghế để một lão nhân già nua vừa cầm hòm thuốc bước vào tùy cơ băng bó.
-Đại thiếu gia ah, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.– Lão chủ hiện tại mới dám lên tiếng, quán này là của lão nếu có đánh nhau sẽ ảnh hưởng không tốt tới chuyện làm ăn, hơn nữa đôi phu thê kia nếu chia rẽ bọn họ cũng thực thấy thương tâm.
-Lão già, hai tay của ta có thể là hiểu lầm sao? Tránh ra không ngay cả lão cũng không tránh khỏi liên lụy đâu- Y trợn mắt lớn tiếng nhưng vì hai tay đau đớn mà không thể làm gì.
JiYong cảm thấy bản thân hôm nay tâm trạng thực tốt nha, còn có thể để tên kia lảm nhảm như vậy. Bất quá hắn cũng không phải đại lượng từ bi gì cho cam. Hắn lười biếng gật đầu một cái rồi không muốn nhìn kẻ kia thêm một chút nào nữa thản nhiên đưa SeungRi lên lầu. KwangHee chưa kịp mở miệng nói tiếng nào đã thấy trước mặt tối đen, cũng chưa ai làm gì y chỉ đơn giản bởi ảnh vệ của hắn mặc toàn y phục hắc sắc nên có chút cảm thấy ảm đạm.
.
.
.
Hắn cùng SeungRi lên lầu, thong thả nhìn ngắm bên dưới đường đông đúc người qua.
-Hoàng thượng…không phải nói gặp ai sao?- SeungRi nhìn mông lung một hồi cảm thấy thiếu kiên nhẫn.
-Bên ngoài gọi ta là lão gia đi.– Hắn không trả lời vào câu hỏi chính khiến SeungRi cảm thấy buồn chán ngả đầu xuống bàn. Hắn khá ngạc nhiên vì hành động này của cậu hơn nữa còn thấy rất đáng yêu, sau đó cứ như vậy ngây ngốc nhìn.
Mặc cho bên dưới ồn ào náo nhiệt, bọn họ hai người bên trên vẫn tĩnh lặng. JiYong vô cùng thích khoảnh khắc này, bọn họ giống như một đôi phu thê bình thường ngồi bên nhau thưởng trà.
-Hoàng thượng, thần đã đưa bọn họ tới nơi người yêu cầu.– Hắc y nhân từ đâu xuất hiện còn bất thình lình lên tiếng. Thanh âm lạnh lẽo khiến SeungRi rùng mình ngơ ngác ngồi thẳng dậy, chỉ thấy hắn vẫn bình thản nhấp ly trà nóng bộ dáng chẳng có chút gì thay đổi.
-Nương tử đi thôi.– Hắn hơi nhếch khóe môi, còn dùng kiểu xưng hô mà chính YoungBae phải kinh ngạc ngước lên nhìn. Y theo hắn đã bao năm chưa từng thấy hắn có nửa điểm kì quái như vậy.
-YoungBae, thất thần cái gì, còn không đi thôi.– Hắn cùng SeungRi bước ngang qua thiếu niên hắc y, không quên nhân từ buông một câu giúp y tỉnh lại.
Khi hắn xuống dưới lầu, ảnh vệ của hắn cũng đã giải quyết gọn gàng mọi chuyện. Hắn so với khi xuất hiện đã khiến cho bọn họ thêm vài phần kinh hãi, lão chủ, tiểu nhị và một vài khách quan vẫn còn lưu lại trong quán ngay cả lén lút nhìn người phía sau hắn thêm một lần cũng không dám.
-Hoàng…Lão gia…- SeungRiníu cánh tay người phía trước, cậu có chút hối hận, nếu những gì chính mình đang nghĩ là sự thật, người trở về rồi bản thân trong mắt hắn cũng không còn giá trị nữa.
Hắn dừng lại gương mặt có điểm lo âu, dù hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn biết hắn chưa từng sủng ai như thế này.
-Ta…có xa đây không?– Điều muốn nói cuối cùng vẫn không thể nói ra, SeungRi lặng lẽ buông tay áo hắn ra.
.
.
.
Mã xa dừng lại cách nơi bọn họ muốn đến một khoảng khá xa bởi đám đông vây kín không thể đi vào được. Hắn vén bức mành lên liền thấy trên lầu hai của tửu quán đang có giao chiến. Ngay sau đó YoungBae cũng lập tức báo cho hắn biết chuyện xảy ra.
-Hoàng thượng, là người của Tử Kiếm, bọn họ không hiểu sao gần đây xuất hiện lại trên giang hồ còn không ngừng truy kích theo quí phi.
-DaeSung...– SeungRi hoảng hốt theo hướng của người bên cạnh nhìn ra ngoài. Cậu sau đó cũng không có chú ý hắn đang nhìn mình chăm chú đến mức nào. Thân thể bọn họ tiếp giáp, hắn cảm thấy có chút nóng nhưng vẫn nhẫn nhịn không dám chạm vào người kia.
Hắn muốn SeungRi ở lại nhưng cậu lại nhất quyết muốn vào trong, hắn vì thế cũng không cách nào từ chối. Bọn họ tách đám đông tiến lại gần hơn, SeungRi có thể thấy SeungHyun cùng đám thị vệ chống lại bọn chúng thật khó khăn.
Hắn cũng không muốn ra mặt nếu không phải lúc đó DaeSung có thể bị kẻ kia một đao chém chết. Khi hắn dùng kiếm đỡ lấy đao kia của thích khách cũng là lúc SeungHyun kéo DaeSung ra phía sau mình.
SeungRi bị hắn bỏ lại, thất thần nhìn xuống cánh tay của mình, lại ngước nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của hắn, trong đôi mắt u buồn xuất hiện một làn sương mờ. Hắn cuối cùng cũng cho cậu một câu trả lời rõ ràng. Đổi lại ngày hôm nay người gặp nguy hiểm là cậu hắn hẳn sẽ không bỏ DaeSung lại mà đi như vậy. SeungRi lạc trong đám đông, còn không định hướng nổi nơi mình đang đứng.
Đám đông chen lấn khiến cho SeungRi dần bị đẩy ra ngoài. Cậu nhìn con đường xa lạ, bản thân không biết nên cười hay nên khóc. SeungRi kéo mũ trùm lên quá đầu, không hề ngoái lại phía sau ngược theo con đường ban nãy bọn họ vừa đến bước đi.
Hắn sau khi lau thanh kiếm của mình sạch máu mới hoảng hốt nhớ ra mình đã bỏ lại người kia. Vội vã đưa mắt tìm kiếm chỉ thấy một đám đông hỗn độn chen lấn, hắn có điểm hoảng loạn. Thế nào ban nãy có thể bỏ lại SeungRi, hắn phát điên phái ảnh vệ tìm kiếm, chính bản thân quên mất một điều người hắn tìm kiếm đã trở về, giữ lại thế thân phỏng có ích gì.
-Hoàng thượng, SeungRi thiếu gia không thể đi xa được, xin người đừng lo lắng.
“Có thể không lo lắng sao?” Hắn trong lòng thầm nghĩ. Người đã muốn đi, chính hắn còn mang lại cơ hội tốt để người kia rời hắn mà đi.
SeungRi, ngươi kỳ thực muốn rời khỏi trẫm đến vậy sao?
.
.
.
-Tránh đường, ngươi có nhìn thấy người nào cao từng này, gương mặt thanh tú thoạt nhìn giống một tiểu cô nương không?
-Ngươi đứng lại, ngươi có thấy…
SeungRi xoay người làm dấu hiệu im lặng với lão bà bán vải. Bà lão mỉm cười kéo tay cậu ấn xuống dưới sạp vải chất đầy những tơ lụa rực rỡ.
-Bà lão, bà có thấy một thiếu niên cao từng này rất xinh đẹp.- Đám sai nha lặp lại câu hỏi sau đó lập tức quay đi sau khi nhận được cái lắc đầu của người đối diện.
-Lão thái thái, cảm ơn.– SeungRi mỉm cười, bối rối chỉnh lại áo choàng.
-Nếu phải trốn cũng không thể trốn được cả đời.- SeungRi xoay người nhìn lại, bà lão không có vẻ gì là đang nói với cậu, đôi tay già nua vẫn thoăn thoắt gấp lại những xấp vải. SeungRi nhíu mày tựa như suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn tới đã xế chiều, bản thân chợt có chút hoang mang.
.
.
.
Người thích ồn ào thường tới tửu lâu còn kẻ văn nhân thường thích không khí tĩnh mịch của trà quán. Hắn tuy không phải văn nhân gì nhưng đặc biệt thích những nơi yên tĩnh như thế này. Hắn ngồi đối diện cùng DaeSung nhưng ánh mắt lại không có lấy một tia cảm xúc.
- Kang quí phi, chào mừng ngươi trở lại. – Hắn nhướn mày chăm chú nhìn biểu hiện lo lắng trên gương mặt vẫn còn lưu lại vài nét ngây thơ của hài tử.
-Hoàng thượng, ta không phải muốn bỏ trốn. Ta trở lại rồi tùy người định đoạt.
Trước mặt vốn chẳng phải người hắn vô cùng yêu thương? Tại sao lại không thể cho hắn cái cảm giác tim hắn đập loạn nhịp như ở bên người đó.
-Nếu như trẫm nói là muốn thân thể ngươi, trái tim ngươi thì ngươi có tình nguyện? Trẫm trước mặt toàn dân thiên hạ tuyên bố lập ngươi làm quí phi vậy mà một ngày có được ngươi cũng chưa từng. Đây chẳng phải là để làm cho cười cho thiên hạ sao?
-Ta chưa từng nghĩ muốn làm mất mặt Hoàng thượng…
-Những điều đó nói ra.– Hắn cười nhẹ một cái – Làm sao bây giờ, trẫm không hề cảm thấy động lòng.
Nắng chiều nhàn nhạt, hắn vô thức rời khỏi trà quán, trên đường va phải không biết bao nhiêu người. Tựa như là duyên tiền định, càng giống như khi bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ, chỉ có điều lần này hắn không trúng xuân dược. Mắt đối mắt, SeungRi thực sự khi đó đã nghĩ cả đời này cũng không tránh được hắn.
-Buông tay...– SeungRi bị hắn ôm lấy mang vào một khách điếm. Muốn hỏi hắn vì sao người cần tìm đã tìm được lại vẫn không muốn buông tha cậu nhưng khoang miệng đã bị hắn xâm chiếm, đến hô hấp còn khó khăn.
-Ngươi đã đi đâu? Ngươi thực sự khiến trẫm phát điên rồi.
Hắn ôm siết lấy cơ thể trần trụi của đối phương, cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt nóng ấm rơi trên vai mình nhưng đến nói một câu yêu thương đối phương cho rõ ràng hắn cũng không làm.
-Hoàng thượng, người phải quay về hoàng cung thôi. Bộ hình cho người thông báo tìm thấy kẻ hại chết Vương công công nhưng y cũng đã chết rồi.
Hắn trở mình vươn tay ra hiệu YoungBae dừng lại. Hắn sợ SeungRi thức giấc, một phần vì gần sáng người kia mới được ngủ, một phần vì thức dậy rồi liệu có nguyện ý theo hắn về cung.
Hắn đặt SeungRi nằm yên vị trên long sàn rồi mới lập tức thiết triều giải quyết chuyện chính sự. Hắn chẳng ngờ lần này luyến tiếc nhìn lại, sau đó mọi thứ đã chỉ còn là muộn màng.
-----------------------------------------------------------
Cre: ileecouple wordpress
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com