Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Những điều nhỏ nhặt

Chẳng cần làm cho em những điều lớn lao, chỉ cần dành cho em những điều nhỏ nhặt nhất, trái tim em đã rung động mất rồi.

______________

Nửa đêm Lai Guanlin tỉnh dậy vì khát nước, nhìn thấy Park Jihoon từ lúc nào đã đạp chăn ra. Bây giờ tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết về đêm vẫn còn khá lạnh, cậu lại vừa mới ốm dậy không cẩn thận sẽ lại bị cảm lạnh, nghĩ vậy nên Lai Guanlin kéo chăn đắp lại cho người kia rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Lúc uống nước xong trở về phòng, quay người lại nhìn thấy phòng bếp vẫn còn sáng đèn, Lai Guanlin bước lại gần xem thử lại nhìn thấy bóng lưng mẹ Park đang loay hoay gói bánh. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ sáng. Lai Guanlin trầm mặc, suy nghĩ một hồi liền bước tới ngồi xuống cạnh mẹ Park.

- Mẹ dậy sớm thế?

Mẹ Park giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền vội vàng giục.

- Con dậy sớm như vậy làm gì, mau về ngủ tiếp đi.

Mẹ Park định đẩy vào cánh tay hắn giục đi ngủ nhưng nghĩ lại thấy tay mình dính đầy bột bánh cho nên chỉ dùng khủy tay đẩy đẩy vào bắp tay hắn. Lai Guanlin chỉ cười đỡ lấy tay bà.

- Con không ngủ được, ngồi đây với mẹ vậy.

Mẹ Park bất đắc dĩ quay trở lại gói bánh, bàn tay thoăn thoắt gói nên những cái bánh xinh xắn. Lai Guanlin cũng hăng hái xắn tay áo.

- Để con giúp mẹ.

Mẹ Park lần này không ngăn cản, từ tốn dạy hắn làm. Bánh bao nhân thịt gói cẩn thận để trong lồng, đợi bánh nở ra mới đem hấp. Hai mẹ con vừa làm bánh vừa chuyện trò, mẹ Park chậm rãi kể cho hắn nghe từng chuyện ngày trước, lần đầu tiên trong đời Lai Guanlin biết còn có người phụ nữ mạnh mẽ tới như vậy. Hóa ra ông trời cũng thật không công bằng, con người đều được sinh ra nhưng mỗi người lại mỗi hoàn cảnh.

Mẹ Jeon vừa cẩn thận đặt lồng bánh lên bếp, vừa chuyện trò.

- Jihoon từ nhỏ đã phải mạnh mẽ hơn những đứa trẻ bình thường, là em nhưng lúc nào cũng nhường nhịn anh trai. Tiền học phí cũng là tự nó đi làm thêm để trả. Thằng bé đó ngoài mặt thường tỏ ra là một đứa ham vật chất nhưng thực chất bên trong lại rất dễ bị tổn thương.

Lai Guanlin ngồi ở trên kệ bếp, một bên nhìn mẹ Park câm lặng. Nhớ về bộ dạng ngày hôm đó Park Jihoon vừa tức tưởi khóc vừa nói, bất giác thấy lòng trĩu nặng.

Công việc buổi sáng đúng là không chỉ có làm bánh bao, người làm nghề này phải dậy thật sớm chuẩn bị để kịp giờ mở hàng bán đồ cho khách ăn sáng. Park Jihoon dậy lúc sáu giờ, nhìn thấy mẹ Park cùng với Lai Guanlin trong bếp liền ngạc nhiên.

- Anh làm gì ở đây?

Lai Guanlin ậm ừ chưa kịp nói, mẹ Park đã nhanh nhảu khoe.

- Guanlin dậy từ sớm giúp mẹ gói bánh bao đấy.

Park Jihoon im lặng đi vào trong bếp rót nước uống. Mẹ Park mang ra một đĩa bánh bao nóng hổi đặt vào tay Park Jihoon sau đó đẩy cả Lai Guanlin và cậu ra ngoài.

- Ra ngoài ăn sáng đi rồi còn đi học.

Park Jihoon nghe lời bê đĩa ra ngoài tìm một bàn trống gần cửa sổ ngồi. Lai Guanlin cũng theo ra với cậu, hai người ngồi đối diện nhau. Cả quá trình đều không nói, Park Jihoon cầm một cái bánh lên bẻ ra thổi một vài cái rồi cho vào miệng, khói vẫn còn nghi ngút. Lai Guanlin cũng làm theo, bẻ bánh rồi cho lên miệng, không cẩn thận bị nóng.

Park Jihoon nhìn hắn, tự nhiên không còn hờn giận gì nữa mà bật cười.

- Anh là đồ ngốc sao? Đến bánh bao còn không biết ăn.

Lai Guanlin nhíu mày nhìn cậu, Jihoon vươn tay qua một cái bàn cầm lấy nửa cái bánh của hắn, bẻ ra thổi cho nguội bớt rồi không nghĩ ngợi gì đẩy vào miệng Lai Guanlin.

Lai Guanlin ngẩn người, lúc đầu ngón tay sượt qua cánh môi của người kia, Park Jihoon mới sực tỉnh vội thu tay lại. Cảm giác vẫn còn vương trên đầu ngón tay, Park Jihoon lúng túng quay đầu lảng tránh đi chỗ khác, vành tai phiếm hồng.

- Xin lỗi, tôi cứ quen...

Lai Guanlin không nói gì, bình tĩnh nhai nhai, trên gương mặt biểu hiện rất thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng này của Lai Guanlin. Hắn trêu chọc.

- Tôi lại thấy khá hay đấy, hay cậu cứ tiếp tục đi.

Park Jihoon quay đầu lừ hắn, lủng bủng.

- Mặt dày!

Lai Guanlin tủm tỉm cười, cúi đầu ăn nốt phần bánh bao trong tay. Hôm nay là sáng thứ hai, hai người bọn họ một phải tới trường một phải tới công ty. Mẹ Park chào hai người ở ngưỡng cửa, vừa cười vừa chỉ mặt Park Jihoon.

- Buổi chiều mày mà còn quay lại đây mẹ đuổi mày ra đường.

Park Jihoon phụng phịu đeo cặp sách lên vai, quay người nhảy lên xe bus. Lai Guanlin nhìn bóng lưng cậu, sau đó quay đầu nhìn mẹ Park.

- Con cũng phải đi rồi.

Mẹ Park gật đầu.

- Cũng phải, con mau đi đi.

Lai Guanlin cúi đầu chào rồi cũng bước lên xe lái đi. Park Jihoon đang ngồi trên xe bus, nhìn chiếc Lamborghini Aventador của Lai Guanlin lướt qua liền ganh ghét hừ một tiếng. Trong khi hắn được đi siêu xe, cậu lại phải dùng phương tiện công cộng, thế giới đúng là thật không công bằng.

Buổi chiều đi học về, nhìn thấy điện trong nhà đã sáng, Park Jihoon khẽ mím môi, Lai Guanlin hôm nay về sớm. Hôm trước đùng đùng bỏ đi, hôm nay lại lũi cũi bò về kể ra cũng thật mất mặt, Park Jihoon đứng ở ngoài cửa một hồi mới lưỡng lự bước vào.

Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Lai Guanlin ngồi ở sô pha xem tivi, thấy cậu bước vào liền ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

- Nấu cơm đi.

Park Jihoon lúc này rất muốn giống như superman gầm một tiếng liền bùng nổ mọi vật xung quanh. Nhìn xem, nhìn xem. Ở nhà cậu thì giả bộ ngoan ngoãn, về tới đây liền hiện nguyên hình con cáo chín đuôi. À không, Lai Guanlin bây giờ giống như mẹ kế chuyên bắt nạt công chúa lọ lem tội nghiệp vậy.

Lai Guanlin nhìn khuôn mặt đen sì của Park Jihoon cũng không thèm nói gì, thản nhiên quay đầu xem tivi. Thực chất là trong lòng hắn đang khổ sở nhịn cười, trêu chọc Park Jihoon quả thật rất thú vị.

Park Jihoon quăng túi cặp lên ghế, sau đó lầm lì đi vào trong bếp. Không đi chợ tủ lạnh cũng chẳng có đồ ăn, cậu quyết định bữa nay nấu mỳ gói.

Lai Guanlin nhìn hai bát mỳ trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Park Jihoon.

- Cậu không biết nấu gì hay là do lười thế?

Park Jihoon thở dài.

- Trong tủ hết đồ ăn rồi.

Dù sao cũng không còn cách nào khác, Lai Guanlin đành phải cúi đầu ăn mỳ. Được một lúc lại ngẩng đầu nói với Park Jihoon.

- Cậu có thời gian thì đi học một lớp nấu ăn nào đó đi.

Park Jihoon nuốt một ngụm mỳ không ngẩng đầu nói.

- Tôi không có thời gian.

Lai Guanlin khinh thường.

- Ngụy biện, lịch học của cậu tôi đều nắm rõ.

Park Jihoon hậm hực.

- Khẩu vị của anh rất kén, rõ ràng tay nghề tôi cũng không tồi.

Lai Guanlin thản nhiên nói lại.

- Cậu nên chấp nhận đi.

Park Jihoon bất mãn hừ một tiếng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ. Lai Guanlin ăn xong trước đứng dậy, đặt xuống trước mặt cậu một chiếc thẻ.

- Cần mua gì thì cứ mua, những thứ đồ cần thiết không cần phải hỏi tôi nữa.

Park Jihoon nhặt tấm thẻ lên, há hốc miệng nhìn hắn.

- Tự nhiên hào phóng vậy?

Lai Guanlin lừ cậu.

- Không free đâu, đừng có mà cãi tôi. Chi tiêu cho hợp lý vào.

Park Jihoon nhét tấm thẻ vào túi tủm tỉm cười, gì chứ nói tới tiền thì điều kiện gì với cậu cũng không thành vấn đề rồi.

Lai Guanlin trước khi bỏ đi còn nói với cậu.

- Buổi tối vào phòng tôi mà ngủ.

Park Jihoon ngẩng đầu nhìn hắn.

- Hả?

Lai Guanlin giả như không nghe thấy, xoay người bước vào trong phòng. Park Jihoon ngồi ngẩn ra ở phòng khách, tự nhiên thấy mọi thứ thật kỳ lạ. Đến khi vào trong phòng mới nhận ra, sự xuất hiện của một chiếc giường nữa.

- Cho tôi sao?

Park Jihoon vừa hỏi vừa bước tới sờ soạng chiếc giường, lại vui vẻ ngồi lên nhún thử vài cái. Lai Guanlin liếc cậu.

- Không lẽ mình tôi nằm hai cái giường?

Park Jihoon ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Lai Guanlin hoài nghi hỏi.

- Lai Guanlin, anh đang âm mưu chuyện gì phải không? Hôm nay tự nhiên lại tốt như vậy?

Lai Guanlin bước tới giường của hắn, không nhìn Park Jihoon một cái nói.

- Trong mắt cậu tôi tệ như vậy sao?

Park Jihoon lập tức gật đầu. Lai Guanlin lừ cậu một cái.

- Vậy ngày mai tôi lập tức bán giường.

Park Jihoon vội vã.

- Anh đã nói cho tôi rồi mà?

Lai Guanlin không nói gì nằm xuống kéo chăn lên người. Park Jihoon bĩu môi, cũng không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ?

Hai chiếc giường song song cạnh nhau, Park Jihoon ngồi ở bên này vẫn nhìn được một nửa bờ vai của Lai Guanlin trên giường bên kia. Tuy không phải là hoàn toàn nhưng Lai Guanlin thực sự đã thay đổi khi trở về từ nhà của cậu. Nghĩ lại những chuyện hắn đã làm, Park Jihoon tự mỉm cười. Cái con người này, đúng là cũng không đến nỗi tệ.

Lai Guanlin không quay đầu, cũng không nhúc nhích, nằm ở giường bên kia nói với Park Jihoon.

- Tắt điện đi.

Park Jihoon giật mình vội nói.

- Tôi biết rồi.

Điện sáng được tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên tường. Park Jihoon nằm ở trên giường mới, mở mắt nhìn trần nhà thao thức một hồi vẫn không ngủ được. Lai Guanlin ở bên kia giường đột nhiên hỏi.

- Cậu vẫn chưa ngủ sao?

Park Jihoon giật mình quay đầu nhìn hắn, rõ ràng là hắn không có quay lại mà vẫn biết cậu chưa ngủ.

- Sao anh biết tôi chưa ngủ?

Lai Guanlin nói.

- Bởi vì cậu ngủ sẽ ngáy rất to.

Lại trêu chọc cậu, Park Jihoon lầm bầm.

- Có mà anh ngáy.

Lai Guanlin khe khẽ cười, hai người lại im lặng, không gian trở về yên tĩnh như trước. Rõ ràng không hẳn là lạ lẫm, nhưng cảm giác lại thật kỳ lạ.

Lai Guanlin im lặng một hồi, đột nhiên gọi.

- Park Jihoon.

Bởi vì ban đêm rất yên tĩnh, Lai Guanlin mới gọi một tiếng Park Jihoon liền nghe được, cậu nhướng mày.

- Hửm?

Lai Guanlin im lặng một hồi, sau đó ngập ngừng nói.

- Chuyện hôm trước nói với cậu ở văn phòng, ừm... xin lỗi.

Park Jihoon ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vẫn chỉ thấy được một nửa bờ vai của Lai Guanlin, ánh đèn ngủ vàng nhạt nhẹ nhàng phủ xuống. Còn tưởng những lời đó hắn đã quên đi, không ngờ Lai Guanlin thật sự giữ ở trong lòng. Bỗng nhiên Park Jihoon lặng lẽ, chẳng biết phải nói gì. Mà suy cho cùng cậu cũng không nhất thiết phải trả lời thế nào cho đủ, cũng chẳng cần phải nói thêm câu gì.

Bởi vì, những gì cậu cần Lai Guanlin đều đã hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com