Chap 21: Một phần nghìn
Khoảng nửa tháng sau đó cha Lai chính thức phải ra hầu tòa, BT rũ bỏ mọi trách nhiệm cho rằng chuyện làm ăn phi pháp này là một tay Lai gia. Người của sở cảnh sát cũng đã tới khám xét nhưng không tìm được bằng chứng làm ăn phi pháp của tập đoàn này, mọi trách nhiệm sau đó bị đổ về Lai gia. Tuy đã cố gắng chạy án thẩm phán vẫn tuyên án cha Lai 5 năm tù giam, Lai gia bị niêm phong hoàn toàn. Mẹ Lai nghe tuyên án xong liền ngất xỉu, bà vốn có tiền sử huyết áp cao không chịu được cú shock nặng nề như vậy. Ngay sau đó mẹ Lai được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Park Jihoon ngẩng đầu nhìn đèn sáng trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lai Guanlin đang ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng phẫu thuật, mi mắt hơi rũ xuống. Ở sau tầm mắt ấy chẳng thể nhìn được trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì, Jihoon mím môi cậu bước tới ngồi xuống cạnh hắn.
- Mẹ sẽ không sao đâu.
Tuy biết rằng lời mình nói ra chỉ là một câu an ủi sáo rỗng, chẳng có bất kỳ bằng chứng nào để tin tưởng, nhưng chỉ là cậu vẫn nghĩ lúc này hơn hết nên nói điều gì đó thôi, một điều gì đó để Lai Guanlin có thể an lòng. Cũng chẳng biết hắn có an lòng được chút nào không, chỉ thấy hắn vẫn im lặng như vậy nhưng bờ vai dần thả lỏng ra đôi chút.
Nửa tiếng sau mẹ Lai được đưa trở lại phòng hồi sức, bác sĩ gặp riêng Lai Guanlin trao đổi điều gì đó. Jihoon ngồi ở trong phòng với mẹ Lai để chăm sóc bà. Người phụ nữ quý phái mọi khi lúc bị trút sạch những vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài cũng sẽ chỉ còn lại là một con người bình thường yếu đuối mà thôi.
Jihoon hơi nhướn người về phía trước, kéo bàn tay mẹ Lai đang đặt ở bên cạnh giường bỏ vào trong chăn. Một lát sau Lai Guanlin mới trở lại, ánh mắt khẽ đọng lại. Park Jihoon nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn hắn hỏi.
- Bác sĩ nói thế nào?
Lai Guanlin đóng lại cánh cửa phía sau, một vài bước bước tới cạnh giường nhìn mẹ Lai.
- Có lẽ ngày mai mẹ sẽ tỉnh lại.
Hắn hơi mấp máy môi, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ đêm, Lai Guanlin bỏ hai tay vào trong túi quần nói với Jihoon.
- Cậu về nhà nghỉ đi, mình tôi ở lại đây được rồi.
Park Jihoon mày hơi nhíu lại một cái, quay đầu nhìn tới mẹ Lai đang nằm ở trên giường.
- Không cần, tôi muốn ở đây với mẹ.
Lai Guanlin nhìn cậu một lúc, sau đó không nói gì thêm, cũng không thuyết phục cậu đi về. Hắn lặng lẽ bước tới chiếc ghế ở giáp tường ngồi xuống. Hai người bọn họ ở lại đó cả đêm, chẳng nói với nhau một câu nào, mỗi người đều đuổi theo một dòng suy nghĩ khác nhau.
Park Jihoon xin nghỉ thêm một ngày nữa ở trường học, đến sáng ngày hôm sau mẹ Lai tỉnh dậy. Bà nằm ở trên giường, ánh mắt mệt mỏi. Lai Guanlin vội chạy tới nắm lấy tay bà.
- Mẹ tỉnh rồi.
Park Jihoon quay đầu nhìn mẹ Lai một cái rồi vội chạy lại phía cửa.
- Tôi đi tìm bác sĩ.
Mẹ Lai mở mắt nhìn trần nhà, ở khoảng không trước mặt ánh mắt bà dại đi, những kí ức trong đầu lần lượt hiện về. Đúng rồi, chồng bà hiện tại đang ngồi tù, nhà cửa đều bị nhà nước niêm phong cả, Lai gia đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Mẹ Lai muốn ngồi dậy nhưng lại bị Lai Guanlin ấn trở lại giường.
- Mẹ nghỉ ngơi đi, đừng động.
Ở phía dưới chân không truyền tới cảm giác gì cả, mẹ Lai cúi đầu cố cử động hai chân nhưng mãi nó vẫn vô lực không thể động đậy, bà tái mặt run rẩy nhìn đôi chân mình.
- Chân... chân của mẹ...
Lai Guanlin đau lòng, ngày hôm qua bác sĩ đã gọi hắn tới, nói di chứng để lại có thể ảnh hưởng tới chi của bà, có lẽ là đôi chân sẽ tạm thời không thể cử động. Vội ôm lấy mẹ vào lòng, Lai Guanlin nghẹn ngào.
- Mẹ đừng lo, chỉ là tạm thời thôi. Con sẽ nghĩ cách.
Mẹ Lai bắt đầu khóc, khổ sở vùng vẫy.
- Chân của mẹ sao thế này... Guanlin...
Park Jihoon cùng bác sĩ trưởng khoa đứng ở ngoài cửa nhìn vào, cậu nhất thời câm nín. Bác sĩ vỗ vai cậu một cái.
- Không sao, tôi sẽ tạm thời cho bà ấy dùng một ít thuốc an thần. Gia đình từ từ khuyên giải bà.
Bác sĩ cùng Lai Guanlin sau một hồi mới trấn tĩnh lại được mẹ Lai, để bà dùng một liều an thần thiếp ngủ đi. Lai Guanlin bảo Jihoon về nhà nghỉ ngơi trước đi, hắn sẽ ở lại.
Park Jihoon không muốn về nhưng Lai Guanlin nói cậu nghỉ ngơi trước rồi tới đổi cho hắn, Jihoon sau đó mới đồng ý đi. Ngôi nhà của bọn họ cũng là một phần tài sản của Lai gia cho nên cũng bị nhà nước tới niêm phong lại, Jihoon tạm thời trở về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi. Mẹ Park nhìn thấy cậu từ xa đã vội vàng chạy tới đón.
- Jihoon, con có sao không?
Park Jihoon lắc đầu.
- Không, mẹ ạ.
Mẹ Park lại hỏi.
- Còn Guanlin và Jihee thì thế nào?
Park Jihoon mím môi, sau đó cùng mẹ Jeon đi vào nhà, vừa đi vừa kể cho bà nghe sự tình câu chuyện. Mẹ Park thở dài.
- Tội nghiệp Jihee, chiều nay mẹ cũng sẽ cùng con tới bệnh viện.
Park Jihoon ngẩn ra nhìn mẹ, bị mẹ cậu nhìn thấy liền hỏi.
- Sao vậy?
Jihoon lắc đầu.
- Không ạ.
Park Jihoon rất muốn hỏi Lai gia sụp đổ rồi mẹ có còn yêu thương Lai Guanlin nữa không, có thể chấp nhận hắn hay không? Nhưng giờ phút này nghĩ lại tốt nhất vẫn là không nên nói.
Park Jihoon vào trong phòng, ngủ một giấc thẳng tới khi trời tối mới tỉnh dậy. Ở dưới bếp mẹ Park đang nấu cháo, nhìn thấy cậu đi vào liền ngẩng đầu nói.
- Dậy rồi à? Mau thay quần áo rồi còn tới bệnh viện nữa.
Jihoon định nói gì đó, nhưng sau đó lại chỉ lí nhí vâng một tiếng rồi quay người rời đi. Hai mẹ con Jihoon tới bệnh viện, ở trong phòng bệnh lại chỉ có một y tá đang chăm sóc cho mẹ Lai, bà vẫn đang ngủ. Cậu hỏi han một chút mới biết được Lai Guanlin đã ra ngoài được một lúc rồi.
Mẹ Park đặt hộp cháo lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh. Y tá kia thấy người nhà tới liền đi ra ngoài, Jihoon cùng Mẹ Park ngồi ở trong phòng một chút, cũng không dám chuyện trò sợ làm mẹ Lai tỉnh dậy. Một tiếng đồng hồ trôi qua, Jihoon cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sốt ruột nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài đã tối mịt, lại mưa rào dữ dội. Mẹ Park nhìn thấy mặt cậu, đoán được suy nghĩ trong lòng con trai liền kéo tay cậu lại nói nhỏ.
- Con ra ngoài tìm Guanlin đi, có khi nó không mang dù nên đang đứng trú mưa ở đâu đó.
Park Jihoon nhìn Mẹ Park nói xong một câu quay người ngồi trở lại ở trên ghế, cậu biết Mẹ Park đang nói hàm ý với cậu, làm gì có ai trú mưa những một tiếng đồng hồ. Cậu lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, mang theo một cây dù.
Lai Guanlin không nghe điện thoại, hỏi thăm một hồi cậu tìm thấy hắn đang ngồi uống rượu ở một quán ven đường. Ngoài trời mưa rào dữ dội, những vạt nước từng đợt đổ ập xuống tấm bạt được chăng tạm bợ bên đường, đôi chỗ bị dột nước nhỏ xuống cả bên dưới. Bên trong bày một sạp hàng nhỏ cùng với mấy bộ bàn ghế nhựa, đồ ăn và rượu đựng trong một chiếc lồng kính, đèn treo trên một cây cột nhỏ vì gió mà không ngừng lắc lư khiến ánh sáng hắt vào quán cũng trở nên chập chờn.
Park Jihoon đứng ở ven đường bên đối diện, một tay cầm dù lặng lẽ nhìn Lai Guanlin đang uống từng chén rượu. Trước đây hắn không bao giờ liếc mắt tới những quán ăn tầm thường như vậy, cũng chưa từng đụng tới những giọt rượu rẻ tiền kia. Thế nhưng, bộ dạng lúc này của hắn chẳng dùng được từ gì thích hợp hơn để diễn tả ngoài hai từ thảm hại. Vậy mà, từ tận sâu trong thâm tâm một con người mê vật chất như Park Jihoon lại không hề có ý định xa lánh.
Cậu mím môi bước xuống lòng đường, từng bước đi về phía Lai Guanlin. Hắn dường như đã uống được một lúc rồi, vỏ chai vứt ở dưới đất cũng tương đối. Jihoon ngồi xuống ghế đối diện hắn, cây dù thu lại đặt sang một bên. Lai Guanlin ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sau đó chỉ liếc một cái rồi tiếp tục uống.
Park Jihoon vươn tay giật lấy chén rượu trên tay hắn.
- Đừng uống nữa.
Lai Guanlin không quan tâm cậu, lấy một cái chén khác bắt đầu rót rượu vào.
- Cậu tới đây làm gì?
Park Jihoon rũ mi, nước ở trên tấm bạt chăng trên đầu qua lỗ thủng nhỏ xuống một giọt trên vai cậu, thấm qua lớp áo.
- Tôi lo cho anh.
Lai Guanlin cười nhạt, ngửa cổ một chén rượu uống sạch.
- Thương hại tôi sao?
Park Jihoon im lặng, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là thương hại hay lo lắng cho hắn nữa. Lai Guanlin đặt chén rượu xuống, lại với tay rót đầy chén.
- Về đi, không cần cậu thương hại.
Mưa bên ngoài ầm ầm đổ xuống, tiếng cổ chai rượu va chạm với thành chén tạo thành những tiếng lách cách khe khẽ, bị tiếng mưa gần như nhấn chìm. Bóng đèn treo trên cột bị gió đung đưa, hắt vào khuôn mặt hai người những mảng sáng tối. Chủ quán bước tới, nhìn những vạt nước mưa dữ dội bên ngoài ái ngại.
- Xin lỗi, đến giờ đóng cửa rồi. Hôm nay mưa nên chúng tôi đóng cửa sớm.
Lai Guanlin uống nốt chén rượu, lấy ví ra trả tiền sau đó đứng dậy cứ như vậy bước xuống lòng đường, mưa bên ngoài ầm ầm đổ xuống người hắn. Park Jihoon vội đứng dậy, buông dù đuổi theo Lai Guanlin.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, trời mưa rào dữ dội, những giọt nước rơi xuống lòng đường nặng trịch, chỉ bước một vài bước cả quần áo đã bị ướt đẫm nước mưa. Đường mưa buổi đêm thưa thớt người đi lại, Lai Guanlin lảo đảo từng bước bước trên đường. Park Jihoon vội vàng chạy tới che cho hắn liền bị Lai Guanlin đẩy ra.
- Tránh ra, tôi đã nói không cần cậu thương hại cơ mà.
Park Jihoon đứng ở phía sau, tức giận gào lớn, ngay cả dù trên tay cũng vứt qua một bên.
- Ai nói thương hại? Là tôi lo cho anh.
Lai Guanlin quay đầu, nước mưa hắt xuống cả người hắn ướt sũng.
- Lo cho tôi? Park Jihoon, cậu không phải kết hôn với tôi vì tiền sao? Tôi bây giờ không còn lại gì nữa rồi, hết điều kiện để cậu lợi dụng rồi, cậu giả bộ tốt bụng với tôi cho ai xem?
Park Jihoon cả người cũng đã ướt sũng, nước mưa thấm vào da thịt lạnh buốt. Cậu ngẩn người, đứng như trời trồng nhìn Lai Guanlin. Hắn bước tới trước mặt cậu, dùng ngón trỏ ấn vào ngực Jihoon, đẩy cậu lùi về phía sau một bước lớn tiếng.
- Ly hôn đi, trở về với cuộc sống trước kia của cậu đi, tìm một người đàn ông giàu có mà kết hôn đi, đừng dây dưa với cuộc sống của tôi thêm nữa. Cũng không cần phải vì cái lời hứa chết tiệt gì đó mà bận tâm tới tôi nữa. Tôi bây giờ là một thằng nghèo kiết xác rồi, chẳng đủ sức lo cho cuộc sống của cậu nữa đâu.
Lai Guanlin nói xong quay người bước về phía trước, bỏ mặc Jihoon ở phía sau. Vừa bước được vài bước, Park Jihoon ở phía sau gào lên.
- Nhưng tôi không bỏ mặc anh được, đồ xấu xa. Lai Guanlin, tôi không cam tâm ly hôn như vậy. Anh nói tôi hãy tìm một người giàu có mà kết hôn. Con mẹ nó, có một đời chồng rồi tôi còn có đủ tiêu chuẩn để lấy một người chồng giàu có hay sao? Ai bảo ngày trước tôi kết hôn với anh rồi, bây giờ nói bỏ là bỏ sao?
Lai Guanlin quay đầu nhìn lại, Park Jihoon cắn môi, nước ở trên mặt chẳng biết là nước mắt hay nước mưa, vành mắt cậu ửng đỏ.
- Kết hôn với anh rồi thì là người của anh, người của Lai gia. Lúc Lai gia gặp khó khăn lại muốn đuổi tôi đi, anh muốn biến tôi thành một thằng khốn bị người đời cười nhạo sao? Lai Guanlin, tôi hiện tại đã không thể bỏ mặc anh được rồi. Anh chấp nhận buông xuôi nhưng tôi không chấp nhận được, tôi không muốn trở lại nghèo túng giống như trước kia. Cho nên anh phải vực dậy Lai gia cho tôi, phải lấy lại tinh thần cho tôi.
Lai Guanlin trợn mắt, Park Jihoon ở trước mặt hắn mỗi một câu lại gào lớn lên tới lạc cả giọng. Hắn nhìn cậu, nhất thời thấy nghẹn họng.
- Cậu...
Park Jihoon run lên, cậu nhìn hắn, ở trong vành mắt đã đẫm nước, giữa những nhịp thở đứt quãng nói.
- Tại sao... anh không cho bản thân... một phần nghìn cơ hội chứ?
Park Jihoon nói xong một câu liền ngã xuống lòng đường, Lai Guanlin vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu phát hiện người kia đã ngất đi vì kiệt sức. Hắn ôm lấy cậu, ngồi ở vệ đường, từng vạt nước không ngừng đổ ập xuống cả hai. Lai Guanlin cúi đầu nhìn người trong ngực, cánh môi đã tái nhợt đi, bất giác trong lòng mình truyền tới một cảm giác không nói nên thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com