Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Giải quyết tình địch, không đánh mà thắng

Trong mấy ngày diễn ra kỳ thi tháng, đám học sinh cực kỳ vô tổ chức, vô kỷ luật.

Thi xong môn tiếng Anh, Hoàng Đức Duy lập tức chạy ra ăn mừng.

Hai anh bạn cùng cảnh ngộ Trần Phong Hào và Hoàng Đức Duy đều ngồi ở phòng thi số bốn nên nhanh chóng chia sẻ cảm nhận với nhau: "Thế nào?"

Hoàng Đức Duy: "Tao cảm thấy cực kỳ tốt!"

Trần Phong Hào: "Tao cũng vậy!"

Đặng Thành An ở phòng thi số một đi ngang qua: "..."

Hoàng Đức Duy: "Nhưng bài nghe tao không chắc lắm. Câu đầu tiên của bài hai là hỏi giờ, đệt, rốt cuộc là 8 giờ 15 hay 7 giờ 45?"

Trần Phong Hào cười như điên: "Ha ha ha ha ha hỏi có bao nhiêu người! Đáp án C!"

Hoàng Đức Duy: "Cái gì? Không thể nào! Nhất định là hỏi mấy giờ, không thì tại sao chênh lệch giữa hai đáp án 8 giờ 15 và 7 giờ 45 lại vừa khéo là 30 phút!"

Đặng Thành An ở phòng thi số một: "... Hỏi ngồi xe đỏ hay xe xanh."

Trần Phong Hào, Hoàng Đức Duy: "Hả?"

Đặng Thành An cùng hai tên khờ kia trở về phòng học. Vừa khéo, bọn họ lại cùng đường với Khương Tư Huyền.

Hôm nay cô nàng mặc một chiếc hoodie bằng nhung màu trắng, tóc buộc thấp phía sau bằng một sợi dây hồng, toàn thân tỏa ra khí chất của một thục nữ dịu hiền, nét mặt cũng thoáng chút ưu phiền sầu muộn.

Vài cô bạn thân bên cạnh không biết chuyện Khương Tư Huyền đã tỏ tình, liên tục liếc Hoàng Đức Duy bằng ánh mắt tò mò.

Hoàng Đức Duy cảm thấy rất mất tự nhiên. Mãi đến khi mấy cô gái kia rẽ vào phòng vệ sinh cậu mới thấy khá hơn một chút.

Người vừa đi, Đặng Thành An đã bắt đầu hóng hớt: "Mày và Khương Tư Huyền thế nào rồi?"

Hoàng Đức Duy: "Có thể thế nào? Đương nhiên là từ chối."

"Từ chối thế nào?" Chiếc mũ sau đầu Hoàng Đức Duy đột nhiên bị kéo lên trùm kín đầu cậu, đối phương còn búng ngón tay lên đỉnh mũ mềm mại, tiếp tục lên tiếng: "Nói tôi nghe một chút."

Hoàng Đức Duy che đầu: Xong rồi xong rồi, Nguyễn lão cẩu lại đi làm giám đốc danh dự của nhà máy giấm nhãn hiệu Lão Nguyễn rồi!

Đặng Thành An dũng cảm bước tới, dang cánh tay như gà mẹ đang bảo vệ gà con: "Cậu làm gì đấy?! Sao lại búng mũ cậu ấy!"

Lê Quang Hùng đút tay vào túi quần, "ồ" một tiếng, nhìn Nguyễn Quang Anh, lại ngó sang phía Hoàng Đức Duy: "Đặng Thành An, sao cậu cứ luôn che chở Hoàng thần thế? Chẳng lẽ Hoàng thần là Omega?" Hắn giả bộ bừng tỉnh: "Thì ra Hoàng thần chính là Omega bị lão Nguyễn cắn?"

Hoàng Đức Duy: A a a a a a bị phát hiện rồi!

Vừa thầm gào thét trong lòng, cậu vừa lườm Đặng Thành An: Đều tại tên Alpha chết tiệt nhà mày!

Đặng Thành An ho khan, gian nan buông hai cánh tay phản ứng thái quá của mình xuống: "Đương nhiên không phải! Cậu nghĩ cái quái gì thế?!"

Lê Quang Hùng đẩy chiếc kính gọng vàng, nhếch miệng cười đầy bỉ ổi: "Thế chẳng lẽ cậu thích Hoàng thần?"

Tiểu Đặng gục ngay tại trận, nghẹn cứng không nói nên lời.

Hoàng Miêu Miêu xù lông: "Lão Đặng! Vẻ mặt của mày là sao! Mắt mày thậm chí còn không có lấy một tia sáng! Thích tao đau khổ thế à?"

"Ừm." Nguyễn Quang Anh đứng sau lưng Hoàng Đức Duy, làm chỗ dựa siêu vững chắc cho cậu: "Thích Hoàng thần, đau khổ thế à?"

Đặng Thành An: "..."

Cậu thật là thê thảm.

Rõ ràng cậu được anh lớn nhà họ Hoàng cầm tay nhờ cậy làm vệ sĩ cho đồng bọn của mình, tại sao kết cục lại thành bốn bề thọ địch như thế này hả?

Chẳng những cậu phải chấp nhận bị Alpha cấp đế vương chặn đánh, mà còn phải làm tảng đá kê chân cho bọn họ đạp lên tán tỉnh lẫn nhau.

Đặng Thành An ấm ức rút bình dưỡng khí trong túi của Trần Phong Hào ra, tự đeo lên rồi hoàn toàn câm nín.

Nguyễn Quang Anh như chẳng hề bận tâm, thản nhiên nói chuyện với Hoàng Đức Duy dù Đặng Thành An vẫn còn chắn giữa: "Khương Tư Huyền tốt nhỉ."

Hoàng Đức Duy giật mình: "Tốt, nhưng không phải kiểu tôi thích!"

Nguyễn Quang Anh: "Không phải à? Tôi nhớ hình như Hoàng thần rất thích kiểu này? Cao ráo, mảnh khảnh, ôn hòa, thành tích tốt, lại còn xinh đẹp nữa."

Trần Phong Hào vung tay đổ một can xăng khiến nhà Hoàng Đức Duy bùng cháy ngút trời: "Không không không, mấy cái đó toàn là vớ vẩn, Hoàng thần thích ngực bự."

Nguyễn Quang Anh nhướn mày: "Ồ?"

Hoàng Đức Duy nói năng lộn xộn: "Không không không tôi không thích ngực bự! Thật không dám giấu tôi thích chim to lớp trưởng!"

Trần Phong Hào chặc lưỡi: "Mày nói cái quỷ gì vậy? Rụt rè một chút được không?"

Hoàng Đức Duy cũng phát hiện có gì đó không ổn, quả thực muốn bay thẳng lên trời nổ thành một quả pháo hoa: "Tao nói thích chim to, lớp trưởng! Chứ không phải nói cái kia của lớp trưởng..."

Nguyễn Quang Anh cười cong cả mắt, lướt qua vấn đề cần bàn bạc riêng này, hỏi: "Có phải Hoàng thần và cô bạn kia học cùng lớp Olympic không? Ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, từ chối thẳng thừng thế, không xấu hổ à?"

Hoàng Đức Duy xua tay: "Thực ra tôi không đến lớp Olympic nữa, tôi bận sang Đại học H nghe giảng mà! Thời khóa biểu cũng do cậu cho tôi đấy còn gì!" Có thể nói khát vọng sinh tồn của cậu vô cùng mãnh liệt.

Nguyễn Quang Anh "à" một tiếng thật dài, nghe ra vài phần đắc ý.

Đặng Thành An hít dưỡng khí: "Có phải cậu đang nổi nóng không?!"

Nguyễn Quang Anh bố thí cho Tiểu Đặng một ánh mắt lạnh nhạt: "Nổi nóng gì? Cậu nói thế là sao, tôi không hiểu?"

Đặng Thành An tức giận: "Pheromone của cậu chua lè rồi!"

"Tôi chỉ muốn hỏi bài Hoàng thần, nhân tiện hóng chuyện cậu ấy được theo đuổi." Dứt lời, Nguyễn Quang Anh chậm rãi giơ một quyển sổ lên: "Hình như cậu rất kị tôi? Tôi không hỏi cậu ấy nữa cũng được. Vậy cậu nói cho tôi biết, bài cuối cùng chứng minh như thế nào."

Đặng Thành An: "..."

Hiện giờ cậu rất muốn biến thành một chút chim cánh cụt béo múp vừa khóc vừa chạy đi, hu hu hu.

Kết quả kỳ thi tháng được công bố với tốc độ tên lửa.

Sau khi ra khỏi văn phòng của thầy chủ nhiệm, Trần Phong Hào chạy ngay về chỗ mình, vỗ lưng Đặng Thành An, nói: "Kết quả thi không tồi! Mày đứng thứ 30 toàn khối, xếp vào phòng thi số 1!"

Hoàng Đức Duy ồn ào: "Lão Đặng trâu bò quá! Bọn tao còn chưa được bước chân vào phòng thi số 1 đâu."

Đặng Thành An không bất ngờ cho lắm. Cả tuần trước cậu đều học ôn ở phòng họp của Hội Học sinh. Quá nửa danh sách phòng thi số 1 đều có mặt ở đây, đông chưa từng thấy, tinh thần ham học bùng nổ, bầu không khí vô cùng tốt.

"Nhìn thấy tao không?" Hoàng Đức Duy tránh đường cho Trần Phong Hào vào chỗ.

"Không thấy. Mày có vào được phòng số 1 đâu."

Hoàng Đức Duy không để ý đến thành tích lắm. Cậu không hề nghi ngờ việc mình sẽ dựa vào môn Vật lý để nhảy thẳng vào Đại học Q.

"Đúng rồi, lớp trưởng đứng đầu toàn khối, đệt, cậu ấy bị trừ hơn 20 điểm trên tổng điểm các môn, tổng điểm 750 thì cậu ấy được 726."

Tin tức này lan truyền nhanh chóng, trong lớp liên tục vang lên những tiếng "đm".

"Trừ hơn 20 điểm trên tổng điểm các môn... Mẹ kiếp, một môn của tôi còn bị trừ nhiều hơn thế nữa!"

"Chẳng phải Alpha trong thời kỳ nhạy cảm bị rỗng não à? Sao đầu óc của Hoàng thần lại leo thang như thế?! Cậu ấy không bị rớt SAN hả?!"

"Lập cmn kỷ lục mới rồi còn gì nữa! Đm, học sinh Trung học sao có thể thi được ngần ấy điểm?! Thần tiên hạ phàm trải nghiệm rồi!"

"Vấn đề là đề thi kỳ này cũng không đơn giản, cảm giác còn khó hơn lần trước nhiều nữa đấy."

"Với số điểm này, hẳn là cậu ấy có thể dẫn đầu toàn thành phố nhỉ?"

"Làm như cậu ấy chưa phải top 1 thành phố không bằng ý..."

"Ngẫm lại đúng là biến thái quá. Chỉ số Alpha cao, mà chỉ số SAN cũng rất cao."

"Muốn... bị cậu ấy cắn quá..."

"Tỉnh lại đi, đậu má, mày là một Alpha!"

...

Giữa những lời ca ngợi đầy nể phục dành cho Nguyễn Quang Anh, Trần Phong Hào nhỏ giọng tiết lộ cho Hoàng Đức Duy một tin tức xấu: "Lần này Huyền Huyền thi không tốt lắm."

Hoàng Đức Duy: "Huyền Huyền là ai?"

Trần Phong Hào: "Khương Tư Huyền ấy!"

Hoàng Đức Duy cảm thấy hơi buồn ngủ: "Hạng mấy?"

Trần Phong Hào: "Đứng thứ 17 toàn khối."

Đặng Thành An: "..."

Hoàng Đức Duy "à" một tiếng. Nếu có thể xếp thứ 17 toàn khối, cậu sẽ vào miếu dâng hương, thậm chí có thể xuất gia luôn cũng được.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cô gái này chưa từng tụt xuống quá hạng 10.

"Hay là vì tao!" Hoàng Đức Duy giật nảy mình, ngồi thẳng dậy.

Khương Tư Huyền không phải kiểu tuyển thủ thiên tài mà thuộc loại ổn định chắc chắn giống như tục ngữ thường hay nói: có công mài sắt có ngày nên kim. Cô chăm chỉ học tập mỗi ngày, đột nhiên phát huy không tốt, biết đâu là vì bị cậu từ chối!

Hoàng Đức Duy bỗng hơi áy náy với bạn học Khương.

Nhưng Trần Phong Hào đã kịp thời đánh tan sự áy náy này: "Có mấy người đột nhiên vượt lên."

Cậu ta hất cằm về phía Lê Quang Hùng và Lâm Chi Chi: "Ví dụ như hai người kia. Cả nhóm bốn người thì ba người nằm trong top 10, kinh khủng thật."

Hoàng Đức Duy cảm thán: "Quá trâu bò."

Nếu không phải còn đang trong thời gian cách ly, cậu đã chạy đến chỗ Nguyễn Quang Anh xin ít tri thức.

Khi bọn họ đang bàn tán, giáo viên tiếng Anh đã cầm bài thi đi vào. Còn chưa dừng bước, cô đã kêu to: "Hoàng Đức Duy!"

Hoàng Đức Duy ngoan ngoãn tiếp chỉ, đồng thời cũng đề cao cảnh giác, chuẩn bị tinh thần ngửa người né đòn bất cứ lúc nào.

"Thi được 85/150!" Cô Judy chọc xấp bài thi: "Sao lại học lệch như thế hả?! Tiếng Anh chỉ được 85 điểm, có phải trò coi thường tôi không, hả?!"

Hoàng Đức Duy âm thầm cân nhắc, cảm thấy đây là chuyện vui: "Lần này em thi tốt đấy chứ ạ."

Giáo viên tiếng Anh lấy bài thi đánh vào đầu cậu: "Ngữ văn lạc đề, viết về Tào Thực(*) chỉ được 20 điểm! Để xem lát nữa thầy Lâm có lột da của trò không!"

(*) Tào Thực tự Tử Kiến, còn được gọi là Đông A vương, là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một người con của Tào Tháo và không được nhắc đến nhiều trong Tam Quốc Chí nhưng lại được ca ngợi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Hoàng Đức Duy: "..."

Kết quả hôm đó thầy Lâm phải viết báo cáo công tác nộp cho hiệu trưởng, Hoàng Đức Duy đã chuồn về lớp Olympic kịp thời.

Dù chỉ là người phụ trách lớp trên danh nghĩa, nhưng sự nhạy cảm với số học đã giúp Hoàng Đức Duy nhận ra trong phòng không có đủ người. Cậu lên tiếng hỏi: "Ai vắng mặt à?"

Nguyễn Thanh Pháp và Nguyễn Tuấn Duy đồng loạt chỉ ra ngoài cửa sổ.

Hoàng Đức Duy đi ra hành lang với tinh thần bất chấp. Khương Tư Huyền mang theo tâm sự nặng nề đứng trước mặt cậu.

"Tôi nghe nói lần này cậu xếp thứ 17." Hoàng Đức Duy cẩn thận lựa lời: "Cậu đừng để ý quá, tôi còn đứng thứ 10 từ dưới lên, bị xếp vào phòng thi số 5 đây."

Khương Tư Huyền liếc nhìn cậu.

"Hoàng thần." Cô cúi đầu: "Sau này tôi không thể học chung lớp Olympic với cậu được nữa."

Vì Hoàng Đức Duy nên Khương Tư Huyền mới kiên trì theo lớp Olympic Vật lý. Thực ra cô không thích môn này chút nào. Cô cũng không phải thiên tài mà là điển hình của kiểu trò ngoan lấy cần cù bù thông minh.

Lần này thi không tốt, càng nghĩ, cô càng cảm thấy là do yêu sớm mà ra.

Không thể phủ nhận một điều, việc theo Hoàng thần giải đề Vật lý sẽ khiến thời gian dành cho các môn học bình thường của cô bị ít đi.

Hoàng thần đột nhiên đẹp ra cũng làm cô hao tâm tổn trí, khiến cô nóng vội đến không thể che giấu tình cảm trong lòng.

Nhưng hiện thực đã nhanh chóng cho cô một cái tát.

Sự cạnh tranh ở phòng thi số 1 vô cùng khốc liệt, sảy chân là chết, tuyệt đối không thể lơ là.

Việc bị đẩy ra khỏi top 10 trong kỳ thi tháng lần này đã khiến thiếu nữ chăm ngoan Khương Tư Huyền bị shock.

Càng nghĩ, Khương Tư Huyền càng thấy cần phải kết thúc tình trạng yêu sớm này, chân thành nhìn Hoàng Đức Duy, nói: "Hoàng thần, tôi nghĩ rồi, chúng ta nên chờ tốt nghiệp rồi mới tìm cơ hội gặp lại. Lời tôi nói mấy hôm trước thật bồng bột quá. Chúng ta là học sinh, đương nhiên phải coi học tập là số 1."

Hoàng Đức Duy tán thành: "Tôi cũng nghĩ vậy!"

"Tôi sẽ tham gia cuộc thi, nhưng nếu phải tập huấn thì thôi. Nếu thầy giáo hỏi..."

"Không sao." Hoàng Đức Duy vỗ ngực: "Có tôi đây mà."

Hai người vui vẻ trở về phòng học.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Hoàng Đức Duy mới chợt nhận ra khó khăn lắm mình được tỏ tình, thế mà cuối cùng đối phương lại chủ động rút lui?

Lý do chỉ vì cô nàng tụt xuống hạng 17?

Ôi, quả nhiên gái xinh đều thích gạt người.

Tình yêu của mấy cô ấy hệt như sương sớm, mỏng manh yếu ớt vô cùng.

Chủ tịch Nguyễn muôn năm!

Chạng vạng, Đặng Thành An đừng ngoài cửa lớp Olympic Vật lý vẫy tay với Hoàng Đức Duy: "Mày chuẩn bị đi."

"Đi đâu?"

"Đi học."

Hoàng Đức Duy chỉ vào đám học sinh đang kêu đói trong phòng: "Tao đang học đây này."

Đặng Thành An: "Anh mày nghe nói mày thi quá kém, nổi giận rồi. Anh ấy hy vọng mày bớt chút thời gian dành cho Toán Lý để đối diện với Ngữ văn và tiếng Anh của mình."

Hoàng Đức Duy đáp "hết thuốc chữa rồi, đang chờ chết" rồi xoay người bước đi.

Đặng Thành An kéo áo cậu: "Trường chúng ta có một lớp ôn tập cực trâu, mày nhanh đến học thử đi."

Hoàng Đức Duy: "Dốt như tao cũng đến được à?"

Đặng Thành An ý tứ sâu xa: "Thân phận của mày đặc biệt, thậm chí còn không cần ai dắt đến."

Nói xong, cậu xách cổ Hoàng Đức Duy đi tới tòa nhà hành chính.

Càng đi, Hoàng Đức Duy càng cảm thấy không đúng lắm. Bình thường học sinh chỉ đến tòa nhà hành chính để báo cáo thôi mà? Ai tai to mặt lớn đến mức có thể xin Chư Nhân Lương một gian phòng họp làm phòng tự học thế?

Cậu đang tự hỏi trong đầu, Đặng Thành An đã giơ tay gõ cửa. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên trong: "Vào đi."

Hoàng Đức Duy hơi giật mình. Đặng Thành An thì lập tức mở cửa.

Trong phòng có một cái bàn hội nghị, hơn nửa số người đang có mặt ở đây đều được xếp vào phòng thi số 1, gọi là câu lạc bộ học bá cũng không ngoa.

Ngồi trên ghế chủ tọa chính là Chủ tịch Hội Học sinh kiêm người có thành tích dẫn đầu toàn khối, Nguyễn Quang Anh.

"Đây không phải Hoàng thần sao?"

"Ông lớn nha!"

"Chẳng phải Hoàng thần đang theo lớp Olympic Vật lý à?"

"Có lẽ lần này sốt ruột thật rồi. Khoa học chỉ bị trừ tổng cộng 40 điểm, Xã hội tất cả cộng vào cũng vừa vặn được 40."

Mọi người đồng loạt cười ồ lên. Lời này là nói quá, nhưng sự chênh lệch giữa hai ban của người này cũng rất nổi tiếng rồi.

Hoàng Đức Duy choáng váng đi theo Đặng Thành An tới chỗ ngồi, không khỏi cảm thấy có gì đó là lạ ở đây.

Bạn học ngồi cạnh cậu tỏ ra vô cùng thân thiện: "Hoàng thần đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho đám kẻ hèn chúng tôi!"

"Lần này các cậu đều thi tốt cả à?" Hoàng Đức Duy nhìn Alpha đang cầm sách ngồi trên bục cao, quay sang hỏi bạn học ngồi bên cạnh.

"Trước khi thi một tuần, Nguyễn thần đã gọi mọi người tới học nhóm." Bạn học cũng nhìn cậu, đáp: "Cậu ấy giải bài rất chuẩn, còn nắm được điểm G của người ra đề, ngay cả bài văn bọn tôi cũng đã chuẩn bị tốt từ trước."

Trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, Nguyễn Quang Anh chỉ mặc một chiếc hoodie đen. Hắn ngồi tựa lưng vào ghế như đang suy nghĩ. Góc nghiêng tôn lên sống mũi cao thẳng, vẻ mặt nhàn nhã khiến cho người ta cảm thấy hắn luôn nắm chặt mọi thứ trong tay.

Hoàng Đức Duy âm thầm xâu chuỗi những chuyện xảy ra gần đây, nhờ thế mà dần tìm ra manh mối.

Tỏ tình...

Học nhóm...

Phòng thi số 1 cạnh tranh khốc liệt...

Một nhóm người bỗng nhiên vượt lên...

Khương Tư Huyền tụt hạng rồi tự động rút lui...

"Đang nói chuyện gì thế?" Alpha ngồi trên bục cao đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tối đen, thâm trầm mà sâu thẳm.

Phòng hội nghị lập tức chìm vào yên tĩnh.

Bạn học vừa nói chuyện với Hoàng Đức Duy cắn lưỡi, hắn có nói to lắm đâu, mọi người cũng đang xì xào này nọ đấy thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện, Chủ tịch Nguyễn đang nhìn ông lớn mới tới bên cạnh mình.

Không ở trung tâm khói lửa nhưng hắn cũng co rúm lại, lén lút quan sát ông lớn kia.

Hoàng thần là ứng cử viên cho danh hiệu hotboy trường, tất nhiên ngoại hình rất khá, mặt nhỏ cằm gọn, đường nét gương mặt còn lộ vẻ ngây ngô, nhìn rất đáng yêu.

Cậu có một đôi mắt màu đen láy sáng trong và lanh lợi, mí mắt sắc nét, dáng mắt to tròn, vừa nhìn đã biết là loại động vật ăn cỏ hiền lành tốt tính.

Nhưng dù vậy, lá gan của cậu cũng không nhỏ chút nào. Bị Chủ tịch Nguyễn nhìn chăm chú mà cậu vẫn tùy tiện mở sách soàn soạt, thoải mái mở miệng: "Chúng tôi đang nói... chủ tịch Nguyễn rất có tầm nhìn, người khác nghĩ một bước, cậu đã nghĩ luôn cả ba bước rồi."

"Ồ, phải không?" Nguyễn Quang Anh cong miệng cười nhẹ: "Vậy cậu đoán xem, giờ tôi đang nghĩ gì."

Hắn đặt năm đầu ngón tay xuống mặt bàn, tư thế thao nhã nhưng lại đầy tính xâm lược tựa như lúc nào cũng sẵn sàng công kích.

Hoàng Đức Duy ngàn lần không ngờ đối phương còn dám bật lại mình, ngẩn ngơ một lúc, cậu mới rút bài thi tiếng Anh của mình ra: "Tôi đoán cậu đang nghĩ... Tiểu Hoàng quá dốt tiếng Anh, mình phải phụ đạo thêm cho cậu ấy mới được."

Trong phòng hội nghị vang lên những tiếng nghẹn cười.

Lê Quang Hùng liếc Lâm Chi Chi.

Ngoài mấy người trong nhóm hắn ra, những người không biết nội tình khác đều nhìn Hoàng thần bằng ánh mắt khó diễn tả.

Không hổ là ông lớn ban Tự nhiên, vừa ra mặt đã đòi Nguyễn thần phụ đạo tiếng Anh rồi, sao không đòi lên trời luôn đi.

Nào ngờ Chủ tịch  lại gập ngón trỏ, vui vẻ gõ bàn.

"Ừm, tôi đang nghĩ phải phụ đạo thật là triệt để."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com