Chương 91: Qua đêm
Nguyễn Quang Anh đè Hoàng Đức Duy xuống, tùy tiện trêu đùa, bỗng sau lưng truyền đến tiếng đập cửa: "Ngủ đi thôi."
Hai thiếu niên đồng loạt quay đầu.
Mẹ Nguyễn khoanh tay đứng trước cửa, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Nguyễn Quang Anh không vui đứng dậy. Hoàng Đức Duy xấu hổ kéo chăn che mặt, được một lát, cậu lại thấy không đúng lắm, bèn lấy hết dũng khí vén một góc chăn, nói: "Con xin lỗi."
Mẹ Nguyễn cười ra thành tiếng.
Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì đẩy con heo nhà bà ra hả?
Không thể không nói, thằng bé này còn rất hiểu chuyện.
Nguyễn Quang Anh đóng cửa phòng, đi ra hỏi mẹ Nguyễn: "Sao mẹ?"
Hắn liếc bà, ra điều có gì mẹ cứ nói đi.
mẹ Nguyễn lườm lại con trai mình, bảo: "Con nói giúp mẹ vài câu, bảo thằng bé đến làm nghiên cứu sinh ở chỗ mẹ được không?"
Nguyễn Quang Anh chống tay lên khung cửa, phiền não liếm khóe môi: "Thế cũng phải chờ con có danh phận đã."
Mẹ Nguyễn lấy lại tinh thần, không nhịn được bật cười, trong nụ cười lại có chút chua xót.
Nguyễn Quang Anh đang trách bà đến quá sớm đây mà.
Thằng nhóc này, hôm qua vẫn là một đứa bé bi bô tập nói, thế mà hôm nay đã chìa tay đòi vợ trước mặt bà rồi.
Nguyễn Quang Anh nhanh chóng thay đổi đề tài: "Mẹ có cái gì đáng giá, có thể dùng làm quà không?"
"Quà gì?"
Hai mắt lấp lánh, Nguyễn Quang Anh nói: "Lần đầu em ấy đến nhà..."
Bấy giờ mẹ Nguyễn mới hiểu, không khỏi giơ tay véo tai con trai mình: "Hai người các con mới bao nhiêu tuổi? Bảo mẹ chuẩn bị quà gặp mặt, lại còn muốn quà giá trị?! Con và cậu bạn nhỏ của con đang âm mưu lừa tiền mẹ đấy hử?!"
Nào ngờ thái độ của Nguyễn Quang Anh lại cực kỳ nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn chút nào: "Phải có."
Dứt lời, hắn xoay người lên lầu, đi vào phòng ngủ chính, tiến thẳng tới trước bàn trang điểm của mẹ mình.
Khi mẹ Nguyễn theo vào, Nguyễn Quang Anh đang cầm hộp đựng trang sức của bà, mờ mịt hỏi: "Có phải bằng vàng không?"
Mẹ Nguyễn thật sự kinh ngạc.
"Con không điên, giá trị SAN rất ổn định." Nguyễn Quang Anh nhận ra sự lo lắng của bà, mở miệng giải thích: "Nhưng đây là lần đầu em ấy tới nhà chúng ta, con muốn em ấy biết, mẹ thật sự rất thích em ấy, đến cả ba đi vắng cũng thích em ấy, hai người đều quý trọng em ấy, em ấy có thể coi nơi này là nhà mình..."
Mẹ Nguyễn giảng dạy ở trường Đại học, đương nhiên hiểu tình cảm thời niên thiếu cuồng nhiệt cỡ nào, ngọt ngào, ấm áp và mãnh liệt ra sao.
Nhưng là một người từng trải, bà cũng biết, chẳng có gì quan trọng bằng thực tế.
Sau khi Hoàng Đức Duy vào nhà, bà luôn cảm thấy mối tình đầu của con trai mình hơi điên cuồng.
Nhưng lúc Nguyễn Quang Anh cầm hộp trang sức trên tay, cúi đầu xem cái này nhìn cái nọ bằng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bà lại thấy hắn toát ra hơi thở trưởng thành, sâu sắc và điềm tĩnh.
Con trai bà cao lớn lắm rồi, không còn là một mầm non, mà đã trở thành một gốc đại thụ che trời, thẳng tắp vươn lên, độc lập phát triển.
Khoảnh khắc hắn dùng ngón tay thon dài vuốt ve hộp trang sức, bà không khỏi nhớ đến hai câu thơ đầy tình cảm:
Kết tóc làm vợ chồng
Yêu thương không ngờ vực. (*)
(*) Trích bài thơ Lưu biệt thê của Tô Vũ.
Mẹ Nguyễn thầm nghĩ, năm bố Nguyễn đưa bà đi gặp cha mẹ, hình như cả hai cũng chỉ mới mười tám tuổi?
Chẳng lẽ trưởng thành sớm cũng là do di truyền...
Mẹ Nguyễn đóng nắp hộp trang sức lại, dứt khoát cầm về: "Thằng bé là con trai, con tặng nó trang sức làm gì, sao nó đeo được? Huống hồ đây đều là của mẹ, đều do ba, do bà nội bà ngoại mua cho mẹ!"
Ánh sáng trong mắt Nguyễn Quang Anh dần tắt đi.
mẹ Nguyễn đá hắn: "Biến, sang chỗ ông nội con mà tìm."
Trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của Nguyễn Quang Anh, bà lại cười, nói: "Đồ dùng rồi đâu thể làm quà gặp mặt được, đúng không?"
—
Hoàng Đức Duy ngủ lại nhà Nguyễn Quang Anh một đêm, trước khi rời đi, mẹ Nguyễn tặng cậu một hộp bookmark.
Thẻ đánh dấu sách trong hộp được làm bằng vàng, chạm rỗng (1) hình nhân vật trong "Tây sương ký" (2), trên đầu có buộc một sợi chỉ đỏ cực kỳ bắt mắt.
(2) Tây sương ký, còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký, là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. Hình minh họa:
Hoàng Đức Duy vò đầu: "Cô à, con chỉ giúp cô mô hình hóa (3) một chút thôi."
(3) Mô hình hóa là một hoạt động khoa học, mục đích là làm cho một phần hoặc tính năng cụ thể của thế giới trở nên dễ hiểu, định nghĩa, định lượng, trực quan hóa hơn hoặc mô phỏng bằng cách tham chiếu đến kiến thức hiện có và thường được chấp nhận.
"Nhận đi, nhận đi." mẹ Nguyễn khách sáo đưa đồ cho cậu: "Cô cảm thấy cái này rất hợp với con, tối qua Quang Anh còn cố ý chạy sang nhà ông nội nó lấy về nữa đấy."
Hoàng Đức Duy nhìn về phía Nguyễn Quang Anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tối qua mưa rất to, trời còn lạnh nữa.
Nguyễn Quang Anh hơi rũ mi: "Mẹ cho, em cứ nhận đi."
"Dạ. Con cảm ơn cô~" Cất hộp bookmark vàng vào trong túi áo trước ngực, Hoàng Đức Duy cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, song lại không nói được là cái gì.
Nói chung là cậu vẫn còn ít tuổi, không hiểu được mấy vấn đề này.
—
Hai người lên xe. Nhưng chú Tống còn chưa kịp đạp ga, Trần Đăng Dương đã ngậm bánh crepe chạy tới từ phía sau.
Hắn chỉ mặc một cái áo đồng phục mùa thu cứ như chẳng biết lạnh là gì, đầu buộc băng đô chơi bóng rổ màu đen, miệng ô ô a a, không rõ đang nói cái gì.
Chú Tống dừng xe như một thói quen, để hắn mở cửa ngồi vào.
"Ôi! Làm tao sợ muốn chết! Tao còn tưởng không kịp nữa rồi!" Trần Đăng Dương vừa nói vừa chui vào trong xe, cầm bánh crepe, quay sang tiếp tục lải nhải: "Tối qua xem trực tuyến, thấy có idol bảo đổi nghề... Ối đậu má lão Hoàng! Sao cậu lại ở chỗ này?!"
Ngày nào Trần Đăng Dương cũng ngồi ké xe nhà họ Nguyễn để đi học, dù anh Nguyễn không bao giờ chờ hắn. Hôm nay vất vả lắm hắn mới đuổi kịp, ai ngờ người ngồi bên cạnh lại không phải anh em tốt của mình. Bộ não vốn không phát triển nên Trần Đăng Dương lập tức đứng hình, miệng ngừng nhai, mắt thì hoàn toàn đờ đẫn.
Hoàng Đức Duy ho nhẹ: "... Chào."
Nguyễn Quang Anh ở bên trong ra sức rướn người, điều chỉnh tư thế ngồi, đặt tay phải lên vai Hoàng Đức Duy rồi kéo cậu về bên cạnh mình.
Hoàng Đức Duy dịch sang phía hắn. Thực ra xe rộng, ba người ngồi cũng khá thoải mái. Nhưng nghĩ đến chuyện Trần Đăng Dương là một Alpha nên cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo sự bố trí của người kia.
Vì khoảng cách bị rút ngắn nên lúc ngồi, chân cậu và chân Nguyễn Quang Anh chạm vào nhau, hơi ấm truyền qua, Nguyễn Quang Anh nhìn cậu bằng ánh mắt chan chứa ý cười.
Trần Đăng Dương một mình chiếm nửa cái ghế, im lặng cắn hai miếng bánh rồi mới nhướn mày hỏi Hoàng Đức Duy: "Ê, sao cậu lại đi học cùng anh Nguyễn?"
"Hôm qua tôi quên mang chìa khóa nên tới nhà Nguyễn Quang Anh ngủ nhờ một đêm."
Trần Đăng Dương tức muốn chết, vươn tay qua người Hoàng Đức Duy để đẩy Nguyễn Quang Anh: "Sao tao sang mày toàn đuổi tao đi!"
Nguyễn Quang Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế, khóe miệng cong lên: "Em ấy ngủ với tao, mày có ngủ với tao không?"
Miếng bánh trong miệng Trần Đăng Dương, rớt xuống.
Hoàng Đức Duy vỗ một phát lên chân Nguyễn Quang Anh, ý bảo hắn không được nói linh tinh.
Nguyễn Quang Anh cười với cậu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cái bánh trong tay Trần Đăng Dương cũng rớt xuống luôn rồi.
Anh Nguyễn nhà hắn đẹp trai nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, không thích quan tâm đến người khác. Trần Đăng Dương chưa từng thấy anh Nguyễn dây dưa với bất cứ Omega nào, lại càng chưa thấy ai hung hăng với hắn, thậm chí còn dám động tay động chân như thế... Những người như vậy, thường là cỏ trên mộ đã cao đến hai mét rồi.
Cuối cùng thì sợi dây thần kinh dài 300 mét của Trần Đăng Dương cũng chạm tới những lời đồn đại trên mạng và cả cái hôn kinh hãi thế tục giữa bục giảng hôm qua. Hắn quay sang, lễ phép chào Hoàng Đức Duy: "Chị dâu."
Hoàng Đức Duy: "Cậu đừng có gọi linh tinh!"
Trần Đăng Dương "đệt" một tiếng: "Tôi gọi thế là nể mặt cậu đấy nhé..."
Nguyễn Quang Anh hắng giọng.
Trần Đăng Dương lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi: "Nếu chị dâu không thích thì sau này tôi sẽ không gọi nữa."
Hoàng Đức Duy cân nhắc giữa việc "bị Nguyễn Quang Anh phê bình vì nhiều lần không chịu thể hiện tình yêu" và việc "bị Chư Nhân Lương tóm được rồi bắt nói chia tay dưới Quốc kỳ", cảm thấy sự phê bình của Nguyễn Quang Anh vẫn nghiêm trọng hơn một chút. Cuối cùng, cậu đành nuốt lời thanh minh đã ngắc ngứ ở cổ họng xuống, bảo: "Gọi lén lén thôi."
Cậu đã quyết định rồi, yêu đương nghiêm túc, liền bắt đầu từ việc chấp nhận cách xưng hô của Trần Đăng Dương đi.
Hoàng Đức Duy rộng lượng chấp nhận hai tiếng "chị dâu" này, lát nữa Nguyễn Quang Anh nhất định sẽ cho Trần Đăng Dương một bao lì xì đỏ chói.
—
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Đặng Thành An.
Vừa đến trường, cậu đã lén lút gọi nhóm tự kỉ vào WC, tuyên bố tin vui cực kỳ quan trọng: "Tối nay chúng mày đến nhà tao đi."
Đặng Thành An là thiếu gia có tiền nhất nhóm tự kỷ, gia đình cậu rất khá giả.
Ba Đặng là thương nhân, kinh doanh trong mảng xuất nhập khẩu linh kiện điện tử. Ông công tác ở Dubai quanh năm suốt tháng, mẹ Đặng một mình nuôi hai anh em Đặng Thành An cũng rất cô đơn, nên bà rất hoan nghênh bạn bè con tới chơi nhà.
Những năm cấp hai, tầng hầm nhà Đặng Thành An chính là địa bàn của nhóm tự kỉ. Vừa tan học, cả bốn người đã chạy tới đây, cố làm bài tập thật nhanh để chơi TRPG (7), tabletop (8) hoặc đánh điện tử. Những lúc như thế, mẹ Đặng sẽ ngồi bên mỉm cười và gọt trái cây cho bọn họ.
(7) Trò chơi nhập vai trên bàn (tiếng Anh: tabletop role-playing game, được viết tắt thành TRPG hoặc TTRPG và còn được gọi là pen-and-paper role playing game) là một thể loại của trò chơi nhập vai mà người chơi diễn tả hành động của một nhân vật thông qua lời nói.
(8) Trò chơi để bàn là trò chơi thường được chơi trên bàn hoặc mặt phẳng khác, chẳng hạn như chơi bài, chơi súc sắc, chơi chiến tranh thu nhỏ hoặc chơi xếp gạch. VN mình có cá ngựa đồ, cờ tỷ phú đồ, rút gỗ đồ...
Chơi đến khi mệt lả, cả bọn liền ngủ lại nhà họ Đặng, hôm sau lại cùng kéo nhau đến trường.
Ba Đặng hiếm khi về nhà, nhưng luôn cảm ơn bọn cậu vì đã chăm sóc anh em họ Đặng. Ông cũng thường xuyên gửi quà du lịch về nên nghiễm nhiên trở thành đại gia giấu mặt sau lưng nhóm tự kỷ.
Nhóm tự kỉ ăn cơm mẹ Đặng nấu nhiều năm, tay ngắn, miệng mềm, năm nào cũng đến chúc mừng sinh nhật bà.
Sau khi Đặng Thành An hạ lệnh, Hoàng Đức Duy lập tức lấy chai nước hoa nữ đã ấp ủ hơn một tháng, Phạm Anh Quân giơ cái đèn bàn kiểu Pixar mình tự tái chế, Trần Phong Hào thì nâng niu một chiếc kẹp tóc phong cách cổ xưa với những sợi tua lóng lánh động lòng người.
Đặng Thành An nghiêm túc kiểm tra một lượt, gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
Thấy quà tặng của mọi người đều đã được Đặng đại thiếu gia phê duyệt, Trần Phong Hào mới giơ tay: "Tao có một câu hỏi."
Đặng Thành An: "Nói đi."
Trần Phong Hào: "Sao chúng ta phải bàn chuyện sinh nhật mẹ mày trong nhà vệ sinh?"
Nhắc tới vấn đề này, Đặng Thành An liền nổi nóng, chọt ngón tay vào mũi Hoàng Đức Duy: "Mày không được nói chuyện sinh nhật mẹ tao cho Nguyễn lão c... cho lớp trưởng!"
Hoàng Đức Duy đánh giá quan hệ giữa hai người bọn họ: "Tao cảm thấy hẳn là lớp trưởng không cần theo vụ này."
"Tao không bảo cậu ta cần theo hay không cần theo!" Dứt lời, Đặng Thành An run rẩy hé cửa nhà vệ sinh để nhìn ra ngoài hành lang. Quả nhiên, Nguyễn Quang Anh, Lê Quang Hùng và cả Trần Đăng Dương đang vừa nói chuyện vừa đi tới.
Cậu rụt đầu về, nghiêm túc phê bình Hoàng Đức Duy: "Chồng mày là miếng kẹo cao su, là kẻ bám đuôi, là tên cuồng kiểm soát, đã thế lại còn hay ghen. Nếu cậu ta biết mày đến nhà tao, cậu ta sẽ tới phá banh cả nóc!"
Trần Phong Hào và Phạm Anh Quân đều gật đầu đồng ý.
Hoàng Đức Duy: "..." Vì sao hình tượng của lão Nguyễn lại sa sút đến mức độ này?
Tiếng bước chân ngoài cửa đã rất gần, Đặng Thành An liền giơ tay ra hiệu. Ngay sau đó, nhóm bốn người không nói thêm câu nào, bắt đầu công tác xả nước cá nhân. Vì không yên tâm, Đặng Thành An còn ghé lại gần Hoàng Đức Duy, thấp giọng cảnh cáo: "Mày nhất định không được há mồm ra đấy."
Hoàng Đức Duy: "Làm gì mà nghiêm trọng thế..."
Cậu vừa dứt lời, Nguyễn Quang Anh đã thong thả bước vào từ bên ngoài, còn nghiêng đầu tìm tìm kiếm kiếm.
Nhóm bốn người đồng loạt quay đầu, nhịp nhàng kéo khóa quần ngay trước ánh mắt hắn, sau đó nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc đi ngang qua Nguyễn Quang Anh, Hoàng Đức Duy bị hắn giữ chặt tay.
"Sau này phải đi cùng với anh." Nguyễn Quang Anh thản nhiên nói.
Hoàng Đức Duy: "..."
Đặng Thành An, Trần Phong Hào và Phạm Anh Quân đồng loạt lắc đầu: Thấy chưa?! Chồng mày là miếng kẹo cao su, là kẻ bám đuôi, là tên cuồng kiểm soát, đã thế còn hay ghen!
—
Anh em thổi gió bên tai quá dữ dội, nhưng trước khi ra ngoài chơi, Hoàng Đức Duy vẫn thành thật báo cho lão Nguyễn. Cậu là Omega, lén đi ra ngoài sẽ khiến Nguyễn Quang Anh lo lắng.
Vừa gõ chữ, cậu vừa cảm thấy mình đã có được tác phong tốt đẹp của đàn ông: Sợ vợ.
Đàn ông đích thực thì không được sợ vợ!
Thế nên Tiểu Hoàng quyết định, xin đi chơi cũng phải cứng rắn một chút.
Captain Boy: Hôm nay em sẽ đến nhà họ Đặng để chúc mừng sinh nhật mẹ Đặng Thành An.
Captain Boy: Anh em của em không muốn em nói cho anh biết.
Captain Boy: Mong anh hãy tự ngẫm lại xem vì sao họ lại có suy nghĩ này.
RHYDER: Là lỗi của anh
Nhìn dòng chữ "Là lỗi của anh" trên màn hình, Hoàng Đức Duy sướng đến phồng cả mũi.
Hay quá, cậu cũng có thể cố tình gây sự với lớp trưởng này~
Captain Boy: Nào, nói em nghe xem anh sai ở chỗ nào.
RHYDER: Anh rất thích em.
RHYDER: Không muốn để em đến nhà Alpha khác
Captain Boy: Bọn em chỉ là bạn bè bình thường, mẹ Đặng chăm lo cho em rất nhiều, em phải đến chúc mừng sinh nhật cô ấy, ngoan~
Nguyễn Quang Anh không trả lời.
Captain Boy: [chọt chọt.gif] [chọt chọt.gif] [chọt chọt.gif]
RHYDER: Em đi đi
Hoàng Đức Duy mỹ mãn cất điện thoại vào túi.
Ai bảo lão Nguyễn nhà cậu là kẹo cao su, là kẻ bám đuôi, là tên cuồng kiểm soát, lại còn hay ghen chứ? Lão Nguyễn nhà cậu rất biết điều~
—
Tối đến, Nguyễn Quang Anh tới văn phòng của Hội Học sinh có việc. Hoàng Đức Duy theo đám bạn thân tới nhà họ Đặng mừng sinh nhật.
Nhà họ Đặng cách trung tâm thành phố khá xa. Cả căn biệt thự ba tầng cùng sân vườn rộng rãi xung quanh cũng chỉ có ba mẹ con sinh sống. Từ khi lên Phổ thông Trung học, nhóm tự kỷ bận chuyện học hành, ít ghé chơi, nên mẹ Đặng thấy rất cô đơn. Giờ nghe tin bọn nhóc kia sắp tới, bà liền đứng trước cửa ngóng chờ.
Mẹ Đặng để kiểu tóc xoăn lọn to, mặc chiếc áo len cao cổ màu đỏ đậm, bên ngoài còn đeo một cái tạp dề, nhìn rất hòa ái, dễ gần. Thấy nhóm tự kỉ đi tới, bà vội mời tất cả vào trong, khách sáo bảo bọn họ tự ăn tự chơi rồi quay vào phòng bếp. Những người khác đều lao như bay xuống tầng hầm, chỉ có Hoàng Đức Duy là ở lại giúp bà làm bếp.
Sau khi quan sát vài lần, mẹ Đặng vui vẻ nói với Hoàng Đức Duy: "Ồ, Tiểu Hoàng, đẹp hơn rồi đấy~"
Nếu là tình huống bình thường, chắc chắn Hoàng Đức Duy sẽ mèo khen mèo dài đuôi vài câu. Nhưng trước mặt mẹ Đặng, cậu lại thấy hơi thẹn thùng, không biết Đặng Thành An đã nói chuyện cậu phân hóa cho bà chưa.
"Nghe nói lần này con được giải nhất cuộc thi Vật lý, còn giành được học bổng nữa hả?"
Nhắc đến học bổng, cậu càng xấu hổ hơn. Cậu cũng chưa chuẩn bị được gì ra hồn cho mẹ Đặng, vội vàng lấy chai nước hoa ra, đặt lên mặt bàn: "À... Đây là quà con tặng cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ ạ~"
"Tốn kém thế~" Mẹ Đặng dịu dàng xoa đầu cậu: "Thực ra chuyện con đạt được thành tích tốt đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi. Nếu mẹ con biết, nhất định sẽ rất tự hào về con."
"Thật ạ?" Hoàng Đức Duy ngẩng mặt lên.
"Đương nhiên. Nếu Tiểu Đặng nhà cô thông minh bằng một nửa con, cô nằm mơ cũng phải mỉm cười đấy."
Đặng Thành An vừa vào cửa đã nghe được lời này, lập tức "hừ" một tiếng.
Sau lưng cậu, Lê Quang Hùng thình lình ló đầu ra: "Con chào cô ạ."
Đặng Thành An, Hoàng Đức Duy: "!"
Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mẹ Đặng, Lê Quang Hùng rào đón đầy khôn khéo: "Con nghe nói ở đây có bánh kem, con tới rồi này."
Mẹ Đặng mừng rỡ nắm tay hắn: "Tiểu Lê à, hoan nghênh hoan nghênh!"
Con trai cả của bà từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, kết quả năm mười hai tuổi lại phân hoá thành một Alpha, đã thế còn là Alpha với chỉ số A thấp dưới 60. Mẹ Đặng luôn lo lắng cho vấn đề tâm lý của con mình. Quả nhiên, càng lớn tính tình đứa nhỏ này càng không bình thường. Nếu hồi cấp hai không gặp được nhóm bạn tự kỷ, không biết nó đã thành cái dạng gì. Nếu con trai có thêm nhiều bạn để chơi đùa thì càng tốt, việc đó cũng khiến nó có khí khái Alpha hơn.
Mẹ Đặng cười tươi như hoa, bảo bọn họ ra ngoài vui chơi rồi thở phào nhẹ nhõm vì con trai cả đã có thêm nhiều bạn.
Đặng Thành An quay sang hỏi Lê Quang Hùng: "Sao cậu lại tới đây?"
Lê Quang Hùng đẩy gọng kính viền vàng trên mặt: "Lần trước, lúc đến nhà cậu chơi game, tôi còn ăn đồ mẹ cậu nấu, giờ đến chúc mừng sinh nhật bà chẳng phải cũng hợp lý sao?"
Đặng Thành An còn chưa mở miệng, Hoàng Đức Duy đã "yo ho" một tiếng, nói: "Lão Đặng, mày dám đưa Lê Quang Hùng về nhà trong khi bọn tao không hề hay biết, lại còn chơi game nữa, được đấy nhỉ~"
Đặng Thành An: "Trong lúc bọn tao không biết, mày còn dám make love với lớp trưởng đấy thôi."
Hoàng Đức Duy: "Đấy là Phạm Anh Quân tung tin đồn nhảm!"
Lê Quang Hùng "yo ho" một tiếng: "Nhưng tôi nghe Trần Đăng Dương nói, hôm qua cậu ngủ ở nhà lớp trưởng mà."
Hoàng Đức Duy: "..."
Nhắc đến lớp trưởng, Đặng Thành An nhướn mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào: "Lão Lê, cậu nghe được chuyện hôm nay là sinh nhật mẹ tôi từ đâu thế?"
Lê Quang Hùng tinh tế nhìn Hoàng Đức Duy, mỉm cười hết sức dịu dàng.
Đặng Thành An hiểu ra trong nháy mắt, quả thực muốn bóp chết Hoàng Đức Duy: "Vừa mới quay đầu mày đã nói cho lớp trưởng biết rồi, thằng chó!" Khiến lớp trưởng thả Lê cẩu đến nhà cậu làm mật thám! A a a a a!
Hoàng Đức Duy: "Được được được tao là chó, tao là chó, lão Lê, cậu mau chơi game với nó đi..."
Lê Quang Hùng vươn tay khoác vai Đặng Thành An, vừa huýt sáo vừa đi xuống lầu.
—
Buổi tối, cơm nước xong, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Trận mưa này mang theo gió lạnh, hạt nặng lại mau, không hề giống thời tiết của mùa. Mẹ Đặng sắp xếp cho nhóm bạn của con trai ngủ lại. Nhà họ Đặng có ba tầng, phòng ốc rất nhiều, bọn họ mỗi người một phòng cũng không hết được.
Vào phòng, Hoàng Đức Duy nhanh chóng nằm vật xuống giường, lấy chiếc chìa khóa Nguyễn Quang Anh đưa cho ra, định hai hôm nữa sẽ dọn vào nhà mới, đồng thời thầm nghĩ, nếu nhà mới cũng có một chiếc giường êm như vậy thì tốt rồi.
Nước mưa đập vào cửa sổ, đèn đường tỏa ra quầng sáng dịu êm. Trong màn mưa, những ngọn đèn từ cửa sổ các hộ gia đình cũng trở nên lặng lẽ và ấm áp. Hoàng Đức Duy không nhịn được đặt tay lên cửa kính.
Đúng vào lúc ấy, ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm.
Không đợi Hoàng Đức Duy hét ra thành tiếng, cửa sổ đã được kéo lên từ phía bên ngoài. Gió rét cùng mưa lạnh ùa vào, nhưng đều bị một thiếu niên áo đen ngăn chặn.
Hoàng Đức Duy thấy Nguyễn Quang Anh nhảy vào, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới đây?!"
"Lê Quang Hùng nói đêm nay bọn em sẽ ngủ lại chỗ này."
Cửa sổ đóng lại một lần nữa, hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể ướt sũng của Alpha mang theo mùi hương rừng rậm dưới đáy biển sâu.
"Đâu phải một mình em ngủ lại, tất cả mọi người đều ở đây mà, cả Lê Quang Hùng nữa."
Thiếu niên đến gần, mổ nhẹ lên môi cậu: "Lê Quang Hùng, cũng là Alpha."
Lời chỉ trích của Hoàng Đức Duy mắc kẹt trong cuống họng, một câu cũng không thể nói ra.
Cậu nhớ khi nãy Nguyễn Quang Anh có đăng một status trên trang xã hội.
Anh thích em, biết sai nhưng không sửa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com