Bữa cơm gia đình
"Nghỉ rồi à? Hôm nay làm việc có vất vả không?"
Vừa lên xe, nghe thấy câu hỏi của chồng trước, Đức Duy không hiểu được dụng ý của anh, liếc anh 1 cái:
"Khổ nữa em cũng làm, em không muốn làm bình hoa nữa."
"Làm bình hoa có gì là không tốt? Sướng bụng vui mắt ."
Anh trả lời quá nhanh, phát hiện mắt cậu trợn lên, mới lại bổ xung 1 câu: "Anh thực sự cảm thấy em rất đẹp."
Trước đây anh biết cậu là người dễ nhìn, sau khi ly hôn càng thấy cậu đẹp 1 cách kỳ lạ, đàn ông nhìn rất trực tiếp, hấp dẫn hay không anh đều biết rõ, nếu không sao biết anh chỉ cần 1 mình cậu?
"Không thèm nói với anh." Cậu không hi vọng nhiều ở anh, người đàn ông này chỉ có hứng thú với vẻ bề ngoài và thể xác, kết hôn nhiều năm qua cậu sớm đã biết rõ, anh làm sao có thể hiểu được cảm nhận và tư tưởng của cậu chứ?
Nhìn cậu quyết không mở miệng, anh đổi chủ đề. "Muốn đi siêu thị nào?"
"Cái trước mặt là được rồi." Cậu làm người hướng dẫn, chỉ phương hướng.
Lái xe đến siêu thị, Quang Anh không rõ tình hình lắm, dưới sự chỉ đạo của Đức Duy đẩy 1 cái xe đẩy hàng, cùng cậu vào mua đồ.
Nhìn cả người anh là tây phục và giày da hang hiệu, nhất là cái khí chất giàu sang quyền quý kia, không ăn nhập gì với xung quanh, cậu không nhịn nổi nói:
"Không quen thì đừng miễn cưỡng, anh ra xe đợi em là được rồi."
Từ sau khi sống 1 mình, siêu thị là nơi cậu thường xuyên đến thăm nhất, so với bách hóa với cửa hàng, nơi đây đầy ắp sức sống, nhưng lại không biết Quang Anh có thể tiếp nhận hay không?
"Chuyện nhỏ ấy mà." Anh khẽ mỉm cười. "Muốn mua cái gì?"
Thật là không có gì không? Cậu do dự 1 lúc mới nói: "Đức Ánh rất thích ăn rau xanh, nhưng lại không thích ăn cà rốt, em muốn làm món cơm cà ri, xem con có nhặt bỏ cà rốt ra không."
"Em chỉ nhớ khẩu vị của con trai, mà không quan tâm xem anh thích ăn gì sao?" Ánh mắt anh lên án sự không công bằng của cậu.
Ai để ý đến anh chứ? Cậu trợn mắt nhìn anh. "Đức Ánh là con trai em, hơn nữa anh thích ăn gì đầu bếp sẽ nấu cho anh ăn."
"Chỉ có con mới được ăn cơm em nấu sao? Không công bằng, anh cũng muốn ăn." Anh như ăn phải giấm chua, vớ vẩn đến cực độ, nhưng không chịu nổi anh phải phản đối, muốn được cậu quan tâm chú ý đến.
"Em không phải là đầu bếp của anh, cũng không phải là ba anh."
"Nhưng em là vợ anh!" anh dừng bước, ngữ điệu dâng trào, giống như cậu vừa mới nói lời đại nghịch bất đạo gì đó.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, cậu ngượng đến chết mất. "Em không phải là vợ anh, anh đừng ru ngủ bản thân nữa!"
"Đợi đã!" Anh làm sao có thể để cậu chạy chứ? Phải biết sự nghiệp to lớn nhất của anh bây giờ chính là theo đuổi cậu, yêu cậu!
Một người chạy nhanh về phía trước, một người đẩy xe hàng chạy nhanh theo phía sau, 2 người nói không ngừng, xem ra lại giống những cặp tình nhân đang yêu, trong vô thức, tự mình cũng đang cười.
Mua đồ xong, Quang Anh 2 tay cầm 2 túi đồ, đi ra phía ngoài cổng siêu thị , đây là lần đầu tiên anh đi cùng cậu mua đồ, thì ra làm những việc vô vị này lại thấy hứng thú, càng kỳ lạ hơn là, còn có 1 loại hạnh phúc kỳ diệu không nói rõ được.
"Thì ra cuộc sống vợ chồng là thế..." sau khi ly hôn anh mới có cảm nhận như vậy, có lẽ đã muộn rồi, cả đời người cũng không khai thông được, bây giờ thì anh hiểu rồi, cái anh cần là 2 người ở bên nhau.
"Anh vừa nói gì thế?" cậu nhìn anh hỏi, không khỏi tò mò.
"Anh nói, chúng ta có thể làm vợ chồng, thật là quá tốt rồi." Anh thì thầm bên tai cậu, tiện thể hôn trộm cậu 1 cái, tận hưởng gương mặt trợn mắt thẹn thùng của cậu.
Một người giở trò tâm kế bẫy chồng, thậm chí đã làm ba của đứa con 7 tuổi, vẫn có loại vẻ mặt đáng yêu này,thật sự làm anh bị mê hoặc và say đắm. rốt cuộc cậu là thiên thần hay ác quỷ , anh phát hiện tự mình không quan tâm đến đáp án, anh chỉ muốn ở cùng cậu.
"Anh... anh thật đáng ghét!" cậu liền chạy mấy bước, tại nơi người qua người lại này, anh cũng quá to gan lớn mật rồi?
Giống như một cậu bé trêu chọc người mà mình thích, bị mắng anh cũng vui vẻ cười, cậu nhìn lại càng phát hỏa, quay người đi đường của mình.
Đáng tiếc, phương hướng cảm của cậu chẳng ra làm sao, vừa bước đã bước sai hướng, quên mất chỗ vừa đỗ xe ở đâu, vì thế anh 1 tay cầm túi, 1 tay giữ cậu lại nói:
"Vợ à, em đi sai hướng rồi, xe của chúng ta ở bên kia."
"Em không phải là vợ anh!"
Cậu bực mình rồi, người đàn ông này cho rằng gọi nhiều thành thật chắc? lại không cố gắng theo đuổi cậu, cũng không cầu hôn cậu một cách trịnh trọng, đừng bao giờ nghĩ như vậy là được!
"Không thế anh gọi em như nào? Bảo chai à?" Anh linh động, những lời thật tâm trong lòng tưởng chừng rất buồn nôn mà tự nhiên phát ra, nhưng nói ra lại không tệ, mà ngược lại lại là một niềm vui.
Nếu như hiểu sớm vài ngày, có thể anh sẽ nói nhiều hơn những lời lẽ yêu thương với cậu trong điện thoại rồi, bây giờ bắt đầu cũng không muộn, để anh phát huy tốt thiên phú vừa mới phát hiện.
"Xin anh đừng gọi em là bảo chai!" so với vợ còn tệ hại hơn gấp 200 lần!
"Vợ yêu , chúng ta về nhà thôi!"
Đức Duy từ trước đến giờ chưa bao giờ hi vọng mình yếu ớt đến vậy, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lẽ nào số trời đã định cậu được chồng trước ăn (tiêu diệt)? Thật hi vọng ngày nào đó nhìn thấy bộ dạng cười không nổi của anh, haizz.
Tối hôm đó, Đức Ánh vui vẻ ngồi ở bàn ăn, nó đã bày sẵn các loại dụng cụ ăn, đang đợi ba nhỏ bưng thức ăn lên bàn. Nhưng hình như cha vẫn đang ở thư phòng, nó do dự không biết có nên đi gọi cha hay không?
Công việc đối với cha mà nói thì rất quan trọng, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó thực sự rất hi vọng cả nhà cùng nhau ăn cơm!
Đúng lúc này, Quang Anh lại xuất hiện và nói với con trai: "Tốt rồi, mọi việc đều làm xong rồi, tối nay không có việc gì rồi".
Tốt quá rồi! Đức Ánh tỏ vẻ vui mừng, cha dạo này thay đổi càng ngày càng bình dị giống người bình thường, đây nhất định là có liên quan đến ba nhỏ , mặc dù tuổi còn nhỏ cũng thấy được bây giờ cha cực kỳ để ý đến ba rồi!
Đức Duy bưng lên hai đĩa xào, mỉm cười nhìn con trai, thấy chồng trước lại nhíu mày, tại sao âm hồn của anh vẫn chưa siêu thoát chứ?
"Để anh giúp em". Quang Anh chưa bao giờ dễ dàng chịu tác động, phản ứng thờ ơ của cậu là đuổi không được anh, sau đó anh tự động vào bếp đem thức ăn ra, tiện thể xới cơm và canh cho cả ba người mới ngồi xuống nói: "Ăn thôi!"
Đối với hành động của chồng trước, đến 1 tiếng khẳng định hay khen ngợi cũng không có, quay sang hỏi con trai: "Đức Ánh , mấy hôm nay con làm cái gì?"
Đức Ánh ngoan ngoãn trả lời : " Thứ hai học tiếng Anh, thứ ba toán, thứ tư thư pháp, thứ năm mỹ thuật, hôm nay học violon."
"Tuần này cũng nhiều quá rồi!" Đức Duy nói với con trai, ánh mắt lại hướng về chồng trước, không khách khí trừng mắt với anh 1 cái.
Đức Ánh nói hộ cha : "Lẽ ra tối nay còn có giờ tin học, nhưng cha nói sau này không cần nữa, cha có thời gian sẽ dạy con."
Đức Duy rất đau lòng, không ngừng gắp thức ăn cho con trai "Học nhiều như vậy, nhất định con rất mệt, ăn nhiều một chút."
"Vâng!" Đức Ánh vui vẻ nghe lời, có ba và cha bên cạnh, nó không kén ăn nữa, đến cả cà rốt cũng thấy ngon miệng.
Quang Anh thấy Đức Duy chỉ chăm lo con trai, hoàn toàn phớt lờ anh, bản chất như sắp phát tác, nhưng nhìn thấy nụ cười của cậu lại làm anh mềm lòng. Đó là thời khắc an ủi nhất , khi cậu nhìn con trai ăn những món mà cậu làm.
Trước đây sao anh lại cố chấp muốn tách hai người họ ra chứ? Ngày hôm nay nghĩ lại thật không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể tha thứ, vì thế anh tự nói với chính mình, trong bảng xếp hạng của vợ, anh xếp sau con trai mình là điều đương nhiên, ai bảo anh tước đoạt nhiều niềm vui của họ chứ?
Cả nhà ăn cơm xong, tìm đĩa DVD để xem, là đĩa phim hoạt hình mà con trai thích, thay vì đĩa hiểu biết về khoa học kỹ thuật mới, xã hội nhân văn vừa xem đã làm người ta thấy buồn ngủ mà Quang Anh trước đây yêu cầu.
Đức Duy không chú tâm nhìn màn hình, cậu chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, nhưng hi vọng khuôn mặt tươi cười hôm nay có thể kéo dài lâu hơn một chút.
"Ba...ba chẳng nhìn tivi gì cả!" Đức Ánh đột nhiên phát hiện ra điều này.
"Ba thích nhìn con hơn." Cậu xoa xoa đầu con trai, trong mắt chỉ có niềm yêu thương.
Nhìn bức hoạ này, Quang Anh cảm thấy một loại tình cảm không thể diễn tả được chảy trong tim, ngay lúc này có người muốn anh đổi tất cả bằng sự nghiệp trước mắt, anh sẽ đáp ứng không hề suy nghĩ.
————————————————-
10 giờ tối, Đức Ánh vừa nghe ba kể chuyện, vừa từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc trước cậu có thể vì quá mệt, chẳng mấy mà ngủ, nhưng bây giờ cậu không nỡ ngủ, muốn nghe tiếng của ba nhỏ nhiều hơn, muốn cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp này.
Quang Anh ngồi bên cạnh, chia sẻ sự may mắn của con trai, nghe Đức Duy kể chuyện Nghìn lẻ một đêm , không ngờ anh nghe rất say sưa, đến cả con trai đã ngủ anh cũng không phát hiện, chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao không kể tiếp nữa? còn thúc giục cậu: "Sau đó thì sao?"
"Suỵt..." Đức Duy muốn anh nói nhỏ chút. "Con mới ngủ."
Anh gật gật đầu, tắt đèn, theo cậu ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.Sau khi hai người đi đến phòng khách, cậu mới yêu cầu anh: "Sau này anh đừng bắt con học nhiều như vậy được không? Con không có thời gian chơi, cũng không có bạn bè."
Thơ ấu là thời kỳ hoàng kim của cuộc sống, được chơi được cười được hiếu động cũng ở thời điểm này sao có thể ngày nào cũng sách vở, thầy giáo chứ? Sau này có hồi ức đẹp nào chứ?
Anh ngoan ngoãn nghe lời, lập tức trả lời. "Anh đã bỏ môn tin học rồi, anh sẽ bỏ nốt mấy môn con không thích, còn nữa cuối tuần không phải học, em thấy thế nào?"
Anh nghĩ thong rồi, cái con cần không chỉ là học, còn có giải trí và cảm thụ, nếu không thì sau khi lớn sẽ biến thành một người giống anh tình cảm là rào cản trí tuệ,anh có thể dành cả đời để xin lỗi con.
"Đa tạ." Cậu cảm thấy vui, anh có thể nghe lời cậu. "Thôi, em phải về rồi."
"Anh không muốn đưa em về." Nên nói là anh không muốn cậu về, không muốn kết thúc đêm nay như thế này.
"Không sao, em đi taxi." Cậu hiểu nhầm anh, trong long nghĩ có lẽ anh mệt rồi, hay là lười đưa cậu về, bây giờ họ không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên anh không phải vì cậu mà làm gì cả.
Anh lập tức lắc đầu. "Muộn thế này, đi taxi rất nguy hiểm."
Cậu nghĩ ngợi một chút. "Thế em nhờ quản gia hoặc lái xe đưa em về một đoạn."
Anh lại loại bỏ ý nghĩ này thay cậu. "Họ cũng đã nghỉ ngơi rồi."
"Thế, thế thì..." rốt cuộc muốn cậu thế nào? Thế này không được thế kia cũng không xong, lẽ nào muốn cậu đi bộ về?
"Dù sao phòng của em vẫn còn, em ngủ ở đây một đêm đi!" Anh cuối cùng cũng thốt ra được lời nói thật lòng, nhìn chằm chằm cậu.
Cậu sợ hãi, lời đề nghị này quá nguy hiểm, cậu làm sao có thể tự nhảy vào cạm bẫy chứ, đương nhiên muốn lấy cớ.
"Nhưng em không mang quần áo để tắm, còn có thứ em cần..."
Anh nhanh chóng chặn cớ của cậu. "Phòng em không thay đổi gì, quần áo và đồ dùng của em vẫn còn, anh nghĩ em không thiếu gì cả."
"Thật sao?" Cậu có nên vui không? Anh không bỏ đồ vật trong phòng cậu, xem là để kỷ niệm hay là tưởng nhớ cậu đây?
Anh hiểu nỗi lo nghĩ của cậu, chủ động giải thích: "Đừng lo, anh sẽ không lên giường của em lúc nửa đêm đâu, mặc dù anh rất muốn."
"Anh..."
"Nếu em không nói gì, anh sẽ ôm em đến phòng anh ngủ."
Anh giữ vai cậu, bàn tay truyền đến hơi ấm, mặt cậu nóng bừng lên, vội quát: "Anh đừng có vớ vẩn!"
Nhìn mặt đói khát của anh, cậu hoảng hốt cực độ, sao lại thế chứ, người đàn ông này chỉ cần thể xác cậu, không cần trái tim cậu sao?
"Anh chỉ đùa thôi, anh không ép em làm điều em không muốn làm, anh tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận của em, mặc dù anh vẫn chưa có gì, nhưng anh đang cố gắng."
Anh rút tay về, đi đến phòng cậu, giúp cậu mở cửa.Cậu nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề? Quang Anh cũng biết nói những lời bảo vệ nhân quyền sao?
"Đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Ở lại đi!" Anh theo lệ lại lấy con trai làm lý do, một lý do an toàn lại có hiệu quả.
"Ngày mai con ngủ dậy thấy em vẫn còn ở lại, nhất định sẽ rất vui."
Lòng cậu xao động, kỳ thực, cậu cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ sau khi con trai thức giấc.
"Anh cam đoan tuyệt đối không quấy rầy em chứ?"
"Anh cam đoan sẽ không quấy rầy em, trừ phi em muốn."
Anh chưa bao giờ cam đoan khó khăn như này, trái với ý muốn trong long, lại không thể không làm.
"Được, em tin anh lần này."
"Cảm ơn." Anh vuốt tóc cậu, sau đó chắp tay ra sau một cách cực kỳ nhẫn nại, nói với giọng khàn khan: "Thế thì... chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Cậu không dám nhìn vào mắt anh, chạy đến phòng ngủ ngày xưa, liền đóng cửa, phảng phất sau cửa còn có thể cảm nhận ánh mắt của anh, nhìn cậu một cách kiên quyết, sâu sắc, không nói ra mong muốn của anh.
Cậu sợ, thực sự rất sợ, sợ đôi mắt ma lực kia của anh, càng sợ hơn trái tim bất lực của mình, đây không phải là một trận chiến cân sức, từ trước đến giờ chưa ao giờ, bởi vì khi bạn yêu một ai đó, trái tim chắc chắn sẽ chìm đắm...
Nằm trên chiếc giường quen thuộc trước đây, Đức Duy lại mất ngủ, dỏng tai lên lắng nghe, như thể bất cứ lúc nào cũng có tiếng bước chân truyền đến, không biết là tâm trạng kháng cự hay mong đợi, cậu sắp phát điên rồi.
Trằn trọc không biết bao lâu, cậu mới mê mê muội muội đi vào giấc ngủ, trong giấc mơ vẫn không ổn định, đáng ghét, Quang Anh sao có thể tự ý xông vào giấc mơ của cậu cơ chứ? Người đàn ông này cho dù bất cứ thời gian nào bất cứ nơi đâu, đều ngang ngược như thế, cũng làm cậu bận tâm như vậy.
End chap 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com