Buổi tối bị lừa đi khách sạn ( Tiếp theo)
Không biết là ai đã từng nói, đàn ông có thị giác của dã thú, quả nhiên tầm mắt của anh không thể rời đi chỉ có thể âm thầm tán thưởng cái đẹp của cậu.
"Không đừng lại đây..." Thừa dịp anh đang thất thần, cậu lùi đến góc giường, bất lực giống như một con thỏ con.
"Đừng uổng phí sức lực!"
Anh đột nhiên nắm chặt hai tay của cậu, không cho cậu có cơ hội giãy dụa, lập tức hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu.
Đột nhiên những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra, cậu không bao giờ có thể chịu đựng được điều này nữa. Cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có thể khiến anh ấm áp, mà nay hai người đã ly hôn rồi, anh chỉ có càng thêm bá đạo.
Cậu thực sự hận chính bản thân mình, ngây ngốc ngồi lên xe anh ta, đem đêm nay trở thành bữa tối hẹn hò, còn âm thầm vui sướng vì anh ta chịu lắng nghe cậu nói chuyện.Không thể nghĩ nổi anh ta đem cậu làm đối tượng phát dục, thậm chí dùng con để uy hiếp cậu không thể phản kháng. Năm đó, cậu làm sao lại có thể yêu được người đàn ông này? Cậu thật ngu xuẩn!
"Cậu khóc cái gì?" phát hiện trên mặt mình ướt át, anh dừng động tác lại, không khỏi ngạc nhiên nhìn thẳng cậu.
Cậu quay mặt qua hướng bên kia, không muốn anh nhìn thấy rõ sự yếu ớt của bản thân, cậu chưa bao giờ khóc trước mặt anh, nhưng mà bây giờ cậu không nhịn được mà nghẹn ngào:
"Tôi ghét anh,,, tôi chán ghét anh... người tôi ghét nhất trên đời này chính là anh..."
"Chán ghét tôi? Cậu cho là tôi sẽ để ý sao?"
Anh ta cái gì cũng không quan tâm, cậu hiểu mà, cậu chính là rất hiểu điều đó! Cậu xoay người, đem mặt vùi vào trong gối, tiếp tục khóc mà không có tiếng động, cá tính của cậu sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không trở mặt, chỉ biết âm thầm bi thương.
Nhìn cậu khóc hai vai run run, anh thở dài, cao giọng ngăn cậu: "Đủ rồi,đừng khóc nữa !"
"Dù sao.... Anh cái gì cũng không để ý... anh cần gì phải quan tâm tôi khóc hay không khóc?"
Nghẹn ngào của cậu, nức nở của cậu, bay vào trong tai anh, phá lệ làm anh phiền lòng. Thật sự cho dù anh có là một con người vô cùng cứng rắn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, bảo anh phải làm thế nào chứ? Nước mắt quả nhiên là vũ khí, anh thực sự hoàn toàn không có cách.
Một lúc sau, anh ngồi dậy, đi xuống giường, cậu nghĩ anh cứ thế là rời đi, ai ngờ anh mang đến một cái khăn mặt, đặt lên người cậu nói:
"Lau nước mắt của em đi, đừng làm bẩn chăn đệm"
Anh không nói được một câu dễ nghe, cũng không đưa tay ra giúp cậu lau nước mắt. Ngoại trừ việc anh trời sinh bản tính lạnh lùng, còn bởi vì anh vẫn nhớ cái bẫy của cậu, bảo anh làm sao có thể dịu dàng đây? Cho dù ý nghĩ ấy có xuất hiện trong đầu, bè lũ cá tính ngoan cố vẫn khó có thể hành động.
Đức Duy bị chọc tức, anh ta lại để ý đến chăn đệm? Được lắm, đồ vật trong khách sạn này đều là tài sản của anh ta, anh ta đương nhiên là để ý, nhưng mà cậu cũng chả phải phục thuộc anh ta cái gì, cậu chính là cậu!
"Tôi mặc kệ! Tôi muốn khóc, đem cả cái giường này làm bẩn hết đi! Anh có thể làm gì tôi"
"Em thật to gan!"
Anh nắm lấy bả vai cậu mà lắc, vì sao một người chưa bao giờ dám phản kháng của anh, giờ phút này có thể hét to với anh, hơn nữa còn có vẻ vô cùng... chói mắt? Chẳng lẽ cậu không hề là một con thỏ con nhu nhược, ngược lại là mạnh mẽ giống như một con mèo hoang đang cắn anh!
Trong lúc anh đang nghĩ về điều đó, thì cánh tay trái truyền đến một trận đau đớn, ông trời, cậu quả thực cắn anh giống một con mèo hoang!
Anh đương nhiên làm cho cậu thực hiện điều đó không được lâu lắm, thu hồi cánh tay bị cắn, nhìn thấy một dấu răng vô cùng rõ ràng, anh cũng không bởi thế mà tức giận, phải nói là thấy thú vị, vợ cũ của anh không giống với trước đây, nhưng anh cũng không chán ghét sự thay đổi đó.
Cái cười mỉm trên môi anh là cho cậu hoảng, cậu như thế nào lại khiêu chiến anh ta, lại khiến anh ta vui vẻ?
"Em muốn khóc, muốn cắn đều được, tôi muốn ôm em!"
Không nói nhiều lời vô nghĩa, anh dùng hành động chứng minh, cởi cà vạt trói chặt hai tay của cậu, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người.
Cậu khinh hoàng không khóc nổi, anh ta thật sự sẽ làm như vậy, cảm giác như bây giờ trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản được anh ta.
Chỉ có điều là, anh mặc dù trói tay cậu lạ, nhưng không có những hành động thô bạo, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cậu, cũng ở trên người cậu chậm rãi tạo ra những tiết tấu gợi cảm, không bao lâu sau đã làm cậu thở dốc không ngừng..
Nghĩ đến việc đã ba tháng không ôm cậu trong tay, anh cũng không nghĩ gấp gáp gì, dù sao thì cũng bị bỏ đói lâu như vậy rồi, so với lập tức nuốt vào bụng không bằng tinh tế nhấm nháp.
"Đừng như vậy..."
Cậu thật muốn té xỉu, trước kia anh sẽ không bao giờ như vậy, anh có thể làm chuyện này đối với cậu. Trước kia bọn họ đều là làm tình trong bóng tối, anh không phải người đàn ông triền miên, hay dịu dàng, sẽ không có nhiều thời gian âu yếm trước (Quá trình khởi động ý ** ^^), mà cậu cũng chỉ là bị động thừa nhận, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, thế nào trong đêm nay tất cả đều thay đổi ?
"Rốt cục cũng ngừng khóc?" Anh vẫn chú ý hai khóe mắt của cậu, những giọt nước mắt rốt cuộc đã ngừng, tiếng lòng đang buộc chặt của anh cũng được thả lỏng, có thể làm càn mấy chuyện xấu đối với cậu.
"Anh còn như vậy tôi vẫn muốn khóc!"
"Như thế nào? Chịu nổi sao? Em có thể khóc, nhưng tôi cũng sẽ không dừng"
Anh rốt cuộc kiềm chế không nổi, thẳng lưng giữ lấy cậu.Ông trời ~~ anh âm thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc thì anh có thể nhớ lại cảm giác bên trong ấm áp này, đây là điều anh muốn, những ngày mất ngủ rút cuộc cũng được bồi thường, hôm nay anh đã có thể hoàn toàn thưởng thức, bỏ qua tất cả để đón nhận.
Toàn thân cứ việc nóng đến phát run, nhưng giống như trước kia, cậu có thói quen cắn môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng,
Anh không quen nhìn hành động này của cậu, tội gì phải ngược đãi chính mình? Anh lấy ngón tay cái đẩy môi cậu ra, giống như khiêu chiến nói:
"Đừng im lặng như một con thỏ con, không phải em muốn cắn tôi sao? Hãy kêu lên giống như một con mèo hoang đi".
"Anh đừng có mà nghĩ...Ah...ưm~..!"
Vừa mới mở miệng, cậu không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, đều do anh bỗng nhiên dùng thêm sức lực, hại cậu không thể chịu nổi.
Anh nở một nụ cười trầm thấp, đôi mắt đen mơ màng:
"Kêu thêm vài tiếng nữa, tôi phát hiện như vậy có ý tứ hơn".
"Tôi không muốn!"
Cậu quật cường lại định cắn môi, lại cắn được ngón tay của anh, làn da thô cứng rắn làm cho cậu cắn cũng không được, bỏ ra cũng không thể, anh chính là cứ vậy mà cố ý trêu đùa đôi môi cậu.
Không tiến cũng không lùi được, cậu bị ép vào đường cùng, mỗi khi anh cố ý thả chậm hoặc tăng nhanh, khoái cảm ùa đến làm cậu phát ra tiếng kêu nho nhỏ, âm thanh rất mềm mại, rất đáng yêu, ngay cả cậu cũng không dám tin tưởng đó là âm thanh chính mình phát ra.
"Cho đến bây giờ tôi cũng không biết, em lại gợi cảm như vậy"
Anh vô cùng thỏa mãn, âm thanh của cậu giống như xuân dược, làm cho máu trong người anh nhộn nhạo.
Hai tay bị cà vạt trói chặt, cậu cũng không có biện pháp đẩy anh ra, chỉ có thể mắng :
"Anh đừng quá đáng như vậy, anh ra đi, ra đi..."
"Xin lỗi không thể nghe theo em được, ai bảo em đẹp như vậy?"
Anh thầm mắng chính mình trước kia không biết thưởng thức, vì sao lại luôn ở trong bóng tối mà có cậu. Bây giờ trong ánh sáng trong trẻo của căn phòng, anh mới có thể thấy rõ nét quến rũ của cậu.
Đẹp? Cậu nhất thời choáng váng, lần đầu tiên nghe anh nói cậu đẹp, quả thật là không tin nổi, cậu vẫn nghĩ rằng trong mắt anh, cậu chỉ là một dáng vẻ không đáng chú ý, không thể nghĩ được anh đột nhiên nói cậu đẹp.
"Em ngây ngốc gì vậy? Chuyên tâm chút đi!"
Tay anh túm lấy mông cậu dùng một chút lực, yêu cầu toàn bộ sự chú ý của cậu, chuyện này không phải là anh độc diễn, cũng muốn cậu cảm thấy thoải mái, nếu không thì có nghĩa lý gì?
"Tôi... anh..."
Trong đầu cậu hoàn toàn mê muội , toàn thân nóng lên, ngay cả muốn mắng anh cũng không thể mắng được, chỉ có thể trợn to đôi mắt. Còn Anh lo nghĩ, rốt cuộc quy tội đến chính mình
"Là tôi làm không tốt, mới làm cho em ngẩn người? Tôi đây sẽ cố gắng thêm một chút nữa".
"Không... anh không cần..."
Cậu chưa kịp nói cái gì, đã bị anh điên cuồng giữ lấy, ngoài việc thở gấp ra không có lựa chọn nào khác.
Đêm đã khuya, nhưng người lại không thể bình tĩnh, Đức Duy ngã mình xuống giường lớn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi. Cậu rút cục không còn sức để nói chuyện hoạc nhúc nhích, chỉ có thể làm cho hai mắt khép lại đi vào giấc ngủ.
Quang Anh giúp cậu thả lỏng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc trầm thấp cất tiếng nói:
"Em là người của tôi, từ đầu cho đến cuối cùng, em đều là của tôi".
Kết luận lúc trước kết hôn đã bị phủ định, anh nghĩ chỉ cần có cậu một lần, sẽ nhận rõ là cậu chẳng là gì, chỉ là thời gian lâu lắm rồi nên anh mới thế.
Những bây giờ anh đã nhận ra, chính mình trong hôn nhân trước đây khách nhau một trời một vực, tự biến mình thành kẻ cam chịu đàn ông "chế ước", ngoài Đức Duy ra không thể nghĩ muốn nổi ai, thật là muốn phát bệnh, duy nhất chỉ có kế này, chỉ có thể đem cậu ôm thật chặt, không để cho cậu có thể đi bất cứ chỗ nào.
End chap 12.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com