Suy nghĩ của Quang Anh
Trên đường lái xe về nhà, không gian yên tĩnh như đang ở giữa quan tài, bỗng nhiên anh phát hiện chính mình nhớ tới lời bài hát, anh chỉ nghe qua một lần lại ấn tượng rất sâu...
"Mất em, có được thế giới thì như thế nào? Những khát vọng trong mơ của em, anh nghĩ vĩnh viễn sẽ không biết... anh mất đi em, thắng thua hết thảy vẫn lạnh lùng như cũ, ai có thể làm cho anh yêu thương, trừ bỏ em..."
Lúc trước anh cho rằng bài hát này ca từ thật ngu xuẩn, hiện tại anh hiểu được chính mình càng ngu xuẩn, có một số việc không nên tự thử nghiệm tài năng lĩnh hội, nhìn đôi mắt mang theo sầu bi của cậu, anh nghĩ cả đời này anh cũng không quên được...
"Anh có biết hay không em muốn nhất là cái gì?"
Quang Anh phát hiện chính mình hỏi cái vấn đề rất ngu xuẩn, lời cũng đã nói, không thu hồi được.
Anh đã có vài đêm mất ngủ, ban ngày lại không nhừng miên man suy nghĩ, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương của Đức Duy , làm cho anh muốn phát điên, người này đến tột cùng có ma pháp gì, đưa anh mau chóng vào địa ngục bi thảm,người hận nhất cũng chính là anh.
Ngày chủ nhật tại sân gôn, anh cùng cha mình hàng tháng vẫn cùng nhau đánh gôn một lần, mẹ thì đang là hội viên ở câu lạc bộ học du già, chờ hai người đánh xong thì ba người cùng ăn cơm, đây là thời gian duy nhất gia đình họ trao đổi với nhau.
Vấn đề của con trai làm Tuấn Triển nhíu mày, khóe mắt của bọn họ đều giống nhau, vừa nhíu lại thì càng có vẻ nghiêm túc.
"Ta nghĩ, ta hiểu biết nhiều hơn con một chút" Kỳ thật ông rất hứng thú khi con bàn đến chủ đề này, trước đây bọn họ nói chuyện nội dung chủ yếu là chuyện chơi bóng, thực sự giống như xã giao với khách vậy.
Đôi khi ông cũng hoang mang nghĩ, hai vợ chồng tính tình đều đầm ấm, tại sao lại sinh ra một đứa con vừa lại lạnh lùng lại vừa cứng? Nhưng có lẽ cây vạn tuế cũng có một ngày nở hoa, con mình trưởng thành trễ một chút cũng không sao.
Tuy rằng rất mất mặt và ngu xuẩn, nhưng Quang Anh đang tò mò vẫn hỏi.
"Ta với mẹ con kết hôn ba mươi năm, ta cho đến bây giờ đều không làm thế nào hiểu được mẹ con đang suy nghĩ cái gì, bà ấy cho là quan trọng thì ta đều không thấy quan trọng, ta cho rằng quan trọng thì mẹ con lại cho là nhàm chán" Tuấn Triển tạm dừng một chút, khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
"Không sao cả, không cần biết gì nhiều lắm, chỉ cần yêu người đó là đủ".
"Yêu?" Quang Anh chỉ cảm thấy bắt đầu nổi da gà, chữ này làm cho anh một trận không tự nhiên.
"Đúng vậy! chính là yêu, không có đáp án khác" Tuấn Triển trong mắt ánh lên sự hiền từ và thông minh, đó là kết tinh sáu mươi năm sống trên đời của ông.
"Khi con thực sự yêu một người, niềm vui của người đó chính là niềm vui của con, nỗi buồn của người đó cũng chính là nỗi buồn của con, con không cần hiểu được nhiều lắm, chỉ cần quan tâm người đó, tôn trọng cậu ấy, tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào."
Quang Anh im lặng suy nghĩ, anh phảng phất như đã hiểu một chút gì đó, nhưng lại không thể dùng lời để diễn tả.
Nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của con, Tuấn Triển sờ sờ bộ râu, nghĩ đây thật là một điều ngoạn mục, điều này đã làm cho ông nghĩ đến đứa con kiêu ngạo này, khuyết điểm lớn nhất chính là quá vĩ đại, quá thuận lợi, thậm chí chưa từng khốn khổ vì tình, bây giờ mới bắt đầu cũng không lo là quá muộn đâu!
"Con không phải vừa mới ly hôn, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng?"
Tin tức về vụ ly hôn của con, sau này bọn họ mới biết được, từ khi con chính thức kế thừa, ông thôi không lãnh đạo lùi về hưu, cùng với vợ đi khắp nơi ngao sơn ngoạn thủy cũng không tìm hiểu cuộc sống của con trai, chỉ biết là cháu nội cũng rất thông minh.
Không nghĩ đến vẻ bề ngoài hòa bình tan biến, cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm chấm dứt, Diệp Linh gọi điện đánh tiếng hỏi con dâu, xác định là con dâu chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn. Nhưng nguyên nhân thì không cần phải nói, nhất định là con mình đối với con dâu không đủ yêu thương, có lẽ cuộc hôn nhân này từ đầu đã là rất miễn cưỡng.
"Cha cũng biết người đó, là vợ cũ của con" Quang Anh không nghĩ sẽ che dấu, dù sao cha mẹ sớm hay muộn rồi cũng biết.
"Đức Duy ? Con muốn một lần nữa theo đuổi nó?" Tuấn Triển chấn động, lại ngoài ý muốn đánh bóng một cú rất đẹp, ha ha xem ra mọi thứ đều xoay vần.
"Em ấy bảo con một lần nữa theo đuổi ,con cũng không biết là tại sao? Lại cùng nhau tổ chức một hôn lễ long trọng không phải tốt sao?" Quang Anh phá lệ dùng sức đánh bóng, lại bùm một tiếng bóng rơi xuống nước, đây là điều anh lạc hậu nhất so với cha mình.
"Ôi trời! Đầu óc con đơn giản vậy sao?" Tuấn Triển khó mà có cơ hội khiển trách con, tuyệt đối không buông tha cho cơ hội này.
"Là em ấy nghĩ như vậy rất phức tạp, làm gì mà vòng một vòng lớn như thế, dù sao kết quả chẳng giống nhau?" Lại một bóng nữa rơi xuống nước, Quang Anh nghĩ muốn buông luôn gậy golf, hôm nay là vận gì thế không biết?
"Trong cái quá trình nói chuyện yêu đương này, quá trình tuyệt đối là rất quan trọng, càng nhanh lại càng không có kết quả mà ta muốn".
"Nói chuyện yêu đương? Rất không hiệu quả!" lần thứ ba đánh bóng rơi xuống nước,Quang Anh không nhịn được thốt lên 2từ chết tiệt
"Xem đi, dục tốc bất đạt*, chuyện yêu đương cũng giống như khiêu vũ, ta tiến lên một bước đối phương lùi lại một bước, đối phương tiến lên một bước ta lùi lại từng bước, tìm ra nhịp của hai người thì cả hai sẽ là một cặp khiêu vũ hoàn hảo"
Cha phất cờ làm cho Quang Anh rơi vào trầm tư, quả thật là anh cố chấp sao, rất nóng vội sao? Anh càng muốn giữ chặt, cậu càng muốn chạy trốn? Nên làm thế nào để cậu cam tâm tình nguyện, chủ động đón nhận ôm ấp của anh? Anh phát hiện ra đây là một môn học rất khó, anh biết đây chính là giới hạn của anh.
Cha còn có nói "yêu", ý này nghĩa là sao? Có thể ăn, có thể sử dụng, có thể kiếm tiền? Anh với chuyện này không có khái niệm nào cả, nhưng anh xác định, anh đối với Đức Duy không chỉ là dục vọng, nếu không sẽ không lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sương mù và nước mắt, sẽ không đau lòng giống như bị người khác chém hơn mười nhát dao.
Trước khi kết hôn, anh bởi vì điều kiện suất chúng, có rất nhiều người chủ động theo đuổi tiếp cận anh, làm cho anh ôm trò chơi tình ái, kế hoạch đến năm ba mươi tuổi sẽ tìm người ngoan để kết hôn, ý tưởng này thực tế cũng thật là ích kỷ.
Năm đó anh hai mươi ba tuổi kiêu ngạo và tự phụ, nghĩ rằng ai cũng không thể thu phục được mình, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị một người có vẻ bề ngoài hiền lành làm hại, vẫn là dùng phương thức mang thai cũ, anh giận mình muốn chết, cũng hận đối phương thấu xương, chính là lạnh lùng đến bảy năm.
Bảy năm, ân oán cũng nên kết thúc rồi, anh không thể không thừa nhận với chính mình, anh đã làm được rồi, cậu cũng không phải là đại gian ác gì, tội gì phải nhẫn nhịn rất nhiều ngược đãi của anh?
Sau khi ly hôn anh mới dần dần tỉnh ngộ, chính mình thật ra một chút chán ghét cậu cũng không có, ngược lại là chính anh cưỡng bức bản thân mình không cho thích cậu, bởi vì hứa hẹn với chính mình lúc trước, hành động theo cảm tính, không chịu yêu thương cậu.
Chuyện bây giờ, anh nên làm thế nào để đưa cậu trở về? Nó đã trở thành vấn đề đâu đầu nhất của anh.
Có lẽ anh nên bắt đầu thành thực với chính mình, thành thực đối mặt sự thật... anh đã vì cậu mà tâm động thật sâu là chuyện thật...
Đương nhiên lúc ăn cơm trưa, Diệp Linh không biết rõ cho nên nhìn chồng mình, sao có vẻ mặt thần thần bí bí? Lại quay sang nhìn con một cái, như thế nào lại có dáng vẻ hốt hoảng?
Có điều bà cũng không lập tức truy vấn, về sau chồng bà tự nhiên sẽ nói cho bà biết, dám có can đảm không nói cho bà biết xem.
"Quang Anh , cuối tuần này mẹ muốn đưa Đức Ánh đi chơi, thằng bé ngày đấy chắc là không cần học chứ?" Diệp Linh dường như không có việc gì hỏi.
Quang Anh không yên lòng lấy thì quấy bát canh, nghe tiếng mẹ hỏi đến lần thứ hai mới hoàn hồn đáp:"Đức Ánh ngày cuối tuần không cần phải học, cuối thứ sáu mẹ có thể đón cháu".
"Như thế nào? Thằng bé không phải có một đống khóa học?" Diệp Linh sớm đã biết rằng cháu mình có lịch học đã được sắp sẵn, nên mới cố ý hỏi trước, để tránh không khỏi ảnh hưởng đến lịch học.
"Con đều cho bỏ rồi" Quang Anh nhún nhún vai trả lời.
"Hả, vậy cháu chúng ta bây giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần?" Tuấn Triển cũng có chút ngạc nhiên, con mình rốt cục cũng mở trói cho cháu, rất thần kỳ.
"Duy,em ấy cho rằng Đức Ánh học nhiều môn quá" việc nhỏ này không đáng kể chút nào, anh đều có thể nghe theo cậu, nhưng vì sao chính cậu lại không chịu ngoan ngoãn gả cho anh?
"Đức Duy ?" Nghe được tên con dâu, Diệp Linh không khỏi trợn to mắt, như thế nào mà con dâu mới ly hôn còn lui tới? Con mình thậm chí lại bắt đầu nghe theo lời nói của con dâu?
Bà cùng chồng trao đổi một cái ánh mắt, nghi vấn đã được giải đáp, hiển nhiên là con có ý muốn vãn hồi, thật đúng là ngạc nhiên mà.
Diệp Linh giả vờ dường như không có chuyện gì, thản nhiên nói ra một đề nghị:"Mẹ đây nghĩ, hai vợ chồng cùng nhau đưa Đức Ánh đi chơi đi! Con không phải có cả đống biệt thự ở gần biển sao không dẫn bọn họ đó chơi một chút."
"Nói cũng thật là, con đã quên mất là có thể làm như thế, thật ngốc quá!" Quang Anh tự gõ lên đầu mình, anh kết hôn đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ mang vợ con đi du lịch, cuối tuần này sẽ có hiệu quả, anh nghĩ.
Không tự chủ được, anh bắt đầu ảo tưởng hình ảnh cùng Đức Duy thức trắng đêm tâm sự, bọn họ có thể tán gẫu thật nhiều thật nhiều chuyện, nhưng vì sao là không phải thức trắng đêm hoan ái? Khát vọng của anh đối với cậu không chỉ là khát vọng thân thể, mà còn có cả khát vọng tâm hồn sao?
Không biết nói cái gì mới làm cậu vui vẻ, anh phát hiện chính mình không biết mở miệng nói gì, trên thực tế, biểu đạt tình cảm đối với anh có vẻ hoàn toàn xa lạ.
Nhìn con cười ngây ngô trong chốc lát, rồi chốc lát lại thở dài, trăm phần trăm là dáng vẻ của một người đàn ông đang yêu, Diệp Linh cùng Tuấn Triển trong lòng kinh ngạc, nhưng chưa phát biểu bình luận gì , tiếp tục nhấm nháp thức ăn. Chính là ở dưới bàn, bọn họ đá chân với nhau mấy lần, có một loại tình cảm vui sướng không nói nên lời.
Khả năng tổ chức hôn lễ lần hai là cực cao, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị, nói không chừng còn có thể có đứa cháu thứ hai được sinh ra, nghĩ đến những hình ảnh tốt đẹp ấy, trong mắt hai vợ chồng đều ánh lên tia vui mừng.
End chap 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com