Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tổng Giám Đốc Nguyễn , chúng ta kết hôn đii (p3)

Đến nữa đêm, khi thuốc mê hết tác dụng, bà tĩnh dậy, nhìn thấy cậu ngủ gục bên giường bệnh, khẽ vuốt mái tóc cậu một cái. Cảm giác tóc mình bị ai đó chạm vào, Duy khẽ động đậy, hai mắt từ từ mở ra.

Nhìn thấy mẹ,   Duy lập tức ngồi bật dậy, liên tục hỏi thăm xem bà có cảm thấy khó chịu không, có đói hay khát gì không. Bà bị đứa con trai này hỏi đến không kịp trả lời, chỉ đợi khi cậu nói xong mới từ tốn nói.

" Duy, mẹ ổn mà, đừng làm loạn lên như vậy."

"Mẹ à, nếu mẹ thấy khó chịu, nhất định phải nói cho con biết, không được giấu đâu đấy!"

"Ừm. Biết rồi, biết rồi. Trở lại với vấn đề cưới xin lúc nãy đi!"

"Mẹ..."

Bà nắm lấy tay cậu, giọng nói nhỏ nhẹ cùng với hơi thở yếu ớt :

"Mẹ biết tình trạng của mình, cũng không còn sống được lâu nữa, điều mẹ mong ước duy nhất là được nhìn thấy con yên bề gia thất, được nhìn thấy con cùng người con yêu thương nắm tay nhau đi trên lễ đường. Không quan trọng đó là ai, chỉ cần người đó có thể mang đến hạnh phúc cho con là mẹ an lòng rồi. Con có thể hứa với mẹ điều cuối cùng này không?"

Duy nghe bà nói lại một lần nữa không kiềm nỗi nước mắt, ôm chầm lấy bà mà nức nở.

"Mẹ! Con hứa với mẹ mà!"
"Con trai ngoan!"
...
Từ lúc ở bệnh viện đến khi trở về nhà, cậu lúc nào cũng như người mất hồn. Trong lòng có bao nhiêu là mối lo, thử hỏi sao tâm trạng có thể bình thường được? Vừa nghĩ đến việc bà sẽ sớm rời xa cậu, lại nghĩ đến việc phải tìm người kết hôn để bà có thể an tâm. Hai điều này cứ luẩn quẩn trong đầu khiến gần như phát điên.

Đến sáng đi làm tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tuy vẫn đi mua thức ăn và café cho mọi người như thường lệ nhưng cậu lại làm lẫn lộn hết các yêu cầu, người ta bảo đem bản gốc đi photo rồi nộp bản photo thì cậu lại đem nộp bản gốc, ngồi một chỗ đánh máy thì gửi nhầm đơn đặt hàng cho khách. Chỉ trong một ngày cậu làm việc gì là hư việc đấy.

Bị cấp trên la mắng một trận, Duy một bộ thểu não bước dọc hành lang. Bỗng, cậu vô tình nghe được một cuộc điện thoại mà chính nó đã làm thay đổi cuộc sống cậu mãi mãi...

"Mẹ à, con đã nói bao nhiêu lần rồi là từ từ khi nào tìm thấy người thích hợp thì mới tính đến chuyện cưới sinh mà!"

"Thôi đi! Con nói tìm là tìm đến bao giờ? Cũng 24 tuổi đầu rồi còn gì?"

"Con vẫn còn rất trẻ đó! Chuyện kết hôn quan trọng vậy làm sao có thể thực hiện trong một sớm một chiều được?!"

"Mẹ mặc kệ! Trong năm nay mà không tìm được đứa con dâu về cho mẹ thì mẹ sẽ bảo ba mày quyên hết tài sản cho cô nhi viện"

"Ơ... Mẹ!"

Chưa kịp nói gì thêm thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Đó là cuộc nói chuyện điện thoại giữa tổng giám đốc Nguyễn Quang Anh và người mẹ kính yêu của anh. Nguyễn Tổng hiện đang bị lời đe dọa của mẹ làm cho chết đứng.

Duy nghe xong liền không thèm suy nghĩ, chạy đến trước mặt Quang Anh , thẳng thắng đề nghị :

"Tổng giám đốc Nguyễn , chúng ta kết hôn đi!"
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #rhycap