#35
Manjirou có cảm giác khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ to xác này, hàng ngày xem được những thứ gì không biết. Thật sự em đang suy nghĩ có lẽ phải bán tivi đi, bằng không ngày mai nếu hắn nhìn thấy siêu nhân chẳng phải sẽ học bay theo người ta sao?
Manjirou còn muốn nói thêm điều gì, nhưng là một đôi tay to đã đặt lên mắt em, che đi tất cả ánh sáng: "Manjirou ngủ đi, đảm bảo lúc Manjirou tỉnh lại em đã làm xong việc rồi." Sanzu hiểu em muốn nói gì, nhưng gần đây em đã quá mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, hắn cũng biết làm điều này, vậy nên về sau sẽ không để em phải vất vả như vậy. Thời gian ngủ ba ngày của em gộp lại còn chưa bằng một ngày của hắn, nhìn xem, mắt em đã thành gấu trúc ( tức là có quầng thâm dưới khóe mắt rùi đó ) rồi, không đẹp chút nào cả.
Manjirou muốn bỏ tay hắn ra, nhưng hắn lại rất dùng sức, cuối cùng em đành phải từ bỏ.
Em mệt mỏi, thật ra đã mệt chết đi... Được rồi, em sẽ nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc thôi...
'Cảm ơn, Sanzu.' Em mấp máy môi. Sanzu nhìn khuôn mặt của em, mỉm cười gật đầu.
Đến tận lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Sanzu mới bỏ tay ra. Hắn chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn Manjirou. Em ấy trông thật bé nhỏ, dường như chỉ chiếm một phần ba chiếc giường, sắc mặt em còn có chút nhợt nhạt, dường như là gầy hơn rất nhiều so với lần đầu hắn gặp. Hắn nhéo mặt mình một chút, có chút thịt, thân thể hắn càng ngày càng tốt, nhưng lại cảm thấy em càng ngày càng kém....
Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt em, xúc cảm cực kì tinh tế khiến hắn yêu thích không muốn buông tay. "Manjirou..." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, trong lòng thì dường như vừa mới xuất hiện thứ gì đó trướng trướng, ấm áp, mà cũng lại rất đau, hắn không biết phải gọi nó là như thế nào nữa.
Hắn chỉ biết hắn không muốn rời xa em, thật sự không rời được.
Lại cúi đầu một lần nữa, hắn hôn nhẹ lên mặt em theo động tác học được trên tivi, quả nhiên cũng khá tốt.
Đứng lên đi đến trước máy tính, Sanzu muốn cho em một bất ngờ. Hắn muốn ngày mai khi em mở mắt ra sẽ thấy trên bàn sạch trơn, em sẽ không cần phải thức khuya dậy sớm nữa.
Cầm lấy tập tài liệu trên bàn, trên mặt hắn là nghiêm túc thật sự, trong phòng trừ tiếng ngón tay gõ bàn phím ra sẽ không còn gì khác. Mà lúc này Manjirou vô ý thức xoay người, hơi thở thanh thanh nhợt nhạt, hiển nhiên đã ngủ rất sâu, khóe môi của em nhẹ cong lên, phải chăng là đang mơ một giấc mơ đẹp?
Gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào, khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn trông phá lệ thâm trầm, trên người hắn lúc này lộ ra khí phách tôn quý bất đồng với người thường, nhưng đây cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.
Rốt cuộc hắn đã quên đi những gì, không một ai biết được.
~
Lúc này ở biệt thự Inui, thiếu đi một người vẫn là bộ dáng ngày xưa. Inui Seishu đứng trước cửa sổ, tay cầm điếu thuốc. Làn khói thuốc làm mông lung khuôn mặt gã, có chút u ám nói không nên lời.
Đột nhiên ném điếu thuốc trong tay xuống, gã xoay người liếc nhìn căn nhà này một lần. Vì sao lại cảm thấy nó có chút xa lạ, dường như hơi thở của người kia đang ngày càng mờ nhạt, không hiểu sao lại khiến lòng gã buồn bực vô cùng.
*** 35 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com