#50
Chậm rãi buông tay ra, cô gái tóc vàng bị hắn kháp cổ rốt cuộc không thể chống đỡ được thân thể của chính mình, ngã ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm chặt cổ, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Cô chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy, vừa rồi tại trong nháy mắt kia, cô cảm giác bản thân như đã cận kề cái chết.
Nam nhân ngày rõ ràng là kẻ ngốc, tại sao lại có thể đáng sợ như vậy?
"Manjirou..." Môi của Sanzu mấp máy nửa ngày mới dám phát ra tiếng âm, hắn như đứa nhỏ làm sai chuyện, chỉ dám cúi đầu, sợ Manjirou sẽ trách hắn, nam nhân hung ác nham hiểm vừa rồi trong nháy mắt đã trở thành một chú cừu ngoan ngoãn.
Thật xin lỗi, hắn xin lỗi, hắn biết mình sai rồi, hắn làm cho Manjirou khóc, nhưng thật sự hắn không kiểm soát được bản thân, cũng không kiểm soát được tay mình. Hắn không ngu ngốc, tất nhiên có thể nghe ra được cô gái kia vừa mắng Manjirou, mà hắn tuyệt đối sẽ không cho chuyện như vậy xảy ra được!
Manjirou hít sâu một hơi, lắc đầu, nắm chặt lấy tay Sanzu. Em không trách hắm, thật sự không trách, có trách thì trách chính mình đã khiến hắn phải chịu những điều không hay này.
'Không sao đâu!' em viết vào tay hắn: 'Manjirou không sao, đừng để ý người khác nói gì, chúng ta biết chính mình đang làm gì là được, chúng ta không trộm không cướp, không thẹn với lương tâm. Hơn nữa, Sanzu tuyệt đối không ngốc, Sanzu chỉ quên chính mình mà thôi.' Viết xong, em ngẩng đầu nhìn Sanzu, em không quá để ý những người khác nghĩ gì, em không quen bọn họ, với em, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. Em quan tâm, chỉ có duy nhất mình Sanzu.
Gật nhẹ đầu, Sanzh nghĩ, về sau hắn sẽ không dễ xúc động như vậy, sẽ khiến Manjirou mất hứng.
"Các người... khụ...khụ..." Cô gái tóc vàng vẫn ngồi trên mặt đất, một tay ôm cổ, tay kia chỉ vào bọn họ, trên mặt vẫn còn chút e ngại, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Manjirou vươn tay muốn đỡ cô ta dậy, lại bị Sanzu gắt gao cầm chặt, em hiểu được ý của hắn, kiên quyết lắc đầu.
Buông lỏng ra tay Sanzu, Manjirou cúi người thật thấp về phía cô gái, đây là lời xin lỗi của em. Tuy rõ ràng cô ta là người gây chuyện trước, em cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng em vẫn xin lỗi, bởi vì Sanzu đã sai.
Mà cô gái kia chính là vặn vẹo khuôn mặt, vừa định nói gì, nhưng nhìn thấy đám người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ thì lựa chọn im miệng. Bộ dạng bây giờ đã đủ xấu hổ, nếu tiếp tục so đo cùng một thằng ngốc để người khác biết được thì cô thật đúng là không còn cái lỗ nào mà chui.
Manjirou ngẩng đầu lên, kéo tay Sanzu rời đi nơi này. Bọn họ đi không nhanh, nhưng cả hai lại đều không nói gì. Có chút trầm mặc quá mức.
'Sanzu đang tức giận?' Manjirou nghiêng mặt, viết vào tay Sanzu. Em thấy khuôn mặt hắn không được tự nhiên, bắt đầu có chút đăm chiêu tự hỏi. Tuy Sanzu không phải người nói nhiều, nhưng dường như đây là lần đầu tiên hắn trầm mặc lâu như vậy.
"Không có." Sanzu chớp nhẹ hai mắt: "Em chỉ sợ Manjirou tức giận." Sanzu trầm mặc nửa ngày mới hộc ra được mấy từ. Nếu không phải hắn mất bình tĩnh, Manjirou sẽ không phải xin lỗi người kia, sẽ không bị bọn họ bắt nạt, cho nên tất cả đều là lỗi của hắn.
Manjirou dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn khuôn mặt có chút ảo não của Sanzu, trong mắt dâng lên một tia ấm áp
'Kia không phải là lỗi của Sanzu.' Manjirou viết vào tay hắn. 'Manjirou không thể nói, cô ấy nói không sai, hơn nữa, Manjirou sẽ không bao giờ giận Sanzu.'
"Thật sao? Vậy thì chúng ta ngoắc tay đi, nói dối là sẽ phải làm cún con." Lúc này Sanzu mới thoải mái nở nụ cười, hắn vươn ngón út khua khua trước mặt em.
Manjirou đối với cử chỉ trẻ con của hắn chỉ biết cười bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra. Ngón tay của hai người giao triền tại cùng nhau, liệu có được coi là một lời hứa hẹn, vĩnh viễn cả đời hứa hẹn?
Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, hai người vẫn tay trong tay bước đi. Bọn họ không phải tình nhân, đối với một người tâm trí không được đầy đủ người đến nói, có lẽ ngay cả tình nhân hắn không hiểu là gì. Không muốn buông ra, bởi vì bọn họ là người thân, người thân duy nhất của nhau.
Sanzu vụng trộm nhìn thoáng qua Manjirou, thấy em bần thần nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Manjirou đang nghĩ gì vậy?" Nghĩ đến là phải hỏi ngay. Hắn luôn không giấu được tò mò của mình.
Manjirou kéo qua tay hắn, viết: 'Đang nghĩ xem trước kia Sanzu là người như thế nào?' em nở nụ cười một chút, có khi thật sự rất tò mò, tự hỏi không biết trước lúc mất trí nhớ Sanzu là như thế nào đâu? Khi phiên dịch thì khôn khéo, khi tức giận thì lạnh lùng, thường thường lại bày ra mấy hành động trẻ con, không biết, dưới ánh mắt mang màu lục bảo kia là một quá khứ như thế nào?
Mà em cũng cảm giác được ngón tay Sanzu hơi hơi nắm chặt.
Thật ra, dạo này hắn cũng đã để ý... Bản thân như đang biến thành một người khác.
"Không biết nữa..." Sanzu lắc đầu, hiện giờ tất cả trong hắn đều là trống rỗng, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ muốn tìm hiểu. Lúc làm ăn mày hắn không nghĩ, lúc sắp đói chết đói hắn không nghĩ, lúc có một gia đình hắn càng không nghĩ, nhưng hiện tại, hắn đã có chút suy nghĩ, bởi vì, chính dáng vẻ của bản thân trong mộng kia vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn có chút rối loạn.
Hắn ta là ai vậy, mà hắn, lại là ai đây?
Nhưng hắn cũng không muốn nói chuyện này cho Manjirou, sợ em phải lo lắng.
'Vậy chúng ta cứ từ từ suy nghĩ.' Manjirou cũng không ép buộc, tiếp tục cầm tay hắn bước về phía trước.
Thỏa mãn xuyên qua từng ngón tay đang xiết chặt, em muốn cả đời cứ như vậy, có được không? Khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên, ấm áp cực kì.
Thứ gọi là hạnh phúc, thực ra, luôn ở rất gần.
Mà bọn họ cũng không biết, cách đó không xa có hai đôi mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí, ở bên trong còn mang theo một chút ác độc.
"Là bọn họ?" Nam nhân hỏi cô gái đứng bên cạnh. Vết sẹo dài trên mặt hiển cực kì âm ngoan, tay hắn kẹp một điếu thuốc lá, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói, thoạt nhìn có chút thô tục khiến người ta thực không thoải mái.
"Là bọn họ!" Giọng nữ nghiến răng nghiến lợi nói ra, dường như có oán hận thật lớn, không thể nào phát tiết.
"Cô thật sự muốn như vậy à, dù sao anh ta cũng có làm chuyện gì nghiêm trọng đâu?" Nam nhân lại hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước, bên môi có chút thản nhiên trào phúng, đàn bà, thật đúng là cảm tính!
Hơn nữa, cũng đủ độc ác.
"Tôi xác định, anh cứ làm theo những gì tôi bảo là được, yên tâm, sẽ không thiếu của anh một phân tiền nào." Cô gái đưa tay lên cổ, xoa nhẹ dấu tay vẫn còn đỏ lựng. Tên ngốc chết tiệt, dám làm cô bẽ mặt trước nhiều người như vậy, còn kém chút nữa liền bóp chết cô, thử hỏi,làm sao cô có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy được? Đương nhiên còn cả Sano Sano Manjirou nữa, nếu không vì em ta, cô đã không gặp phải chuyện vớ vẩn này, hừ!
Nam nhân rít mạnh một hơi, thong thả phun ra làn khói thật lớn, sau đó đem điếu thuốc ném xuống đất, hung hăng dùng chân dẫm lên.
"Đây là lần cuối cùng, làm xong tôi sẽ không còn nợ nần gì nhà họ Mory các cô nữa." Nam nhân quay sang, nheo mắt lại nhìn cô gái, tiếng nói thô ách tuyệt không dễ nghe.
Cô gái bình tĩnh sửa lại tay áo: "Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, muốn anh làm thì anh làm đi, phiền quá!"
Cô nói thực không khách khí, mà đùa cợt trong mắt nam nhân lại càng sâu hơn một chút. Lần cuối cùng, chỉ một lần này nữa thôi là anh có thể rời đi cô ta, người nhà này thật đúng là ghê tởm.
Nam nhân quay đầu, nhìn về bóng dáng đã bắt đầu mơ hồ của hai người kia, cuối cùng thở dài một chút. Đúng vậy, một lần cuối cùng, chỉ có thể hy sinh hai người kia, ai bảo bọn họ không biết sống chết chọc phải một đứa biến thái như vậy, thật đúng là tự làm tự chịu. Kể ra cũng may mắn, một bé câm, một thằng ngốc, hắn không cần tốn nhiều sức cũng có thể cho bọn họ chết tám lần.
Khóe môi có chút thâm đen chậm rãi cong lên, mang theo một tia lãnh khí. Nam nhân này, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Manjirou hưởng thụ cơ hội khó được như lúc này, dường như bản thân thật sự đã quên đi tất cả, giọng nói của em, trí nhớ của hắn, cuộc sống bất đồng của bọn họ... Ngẩng đầu, cô em thấy sườn mặt Sanzu ở một bóng ma hạ hiển cực kì ôn nhu, mũi cao đòi mạng, không hổ là con lai, nhìn góc nào cũng thấy đẹp mắt.
"Đang nhìn gì vậy, trên mặt Sanzu có cái gì sao?" Cảm giác được Manjirou nhìn mình, hắn liền vươn tay lau lau mặt.
Manjirou lắc đầu, môi hơi hơi khép mở: 'Sanzu đẹp trai quá đó.'
"Phải không?" Bàn tay hắn đặt trên má vẫn chưa hạ xuống dưới. Thật ra người khác nói hắn đẹp hắn cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng là mặt của mình thôi, ngày nào ở trong gương chẳng gặp, cũng không thấy có gì đặc biệt. Ngược lại, hắn cảm giác Manjirou mới là xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt của em thật mềm, nhất định véo vào sẽ rất thích.
Nghĩ đến đây, hắn thật đúng là vươn ra hai ngón tay véo nhẹ mặt em một chút, cảm giác tinh tế khiến lòng hắn hơi rung động, thật đúng là kỳ lạ, nhưng cũng thực thoải mái, hắn lại nhéo thêm một chút.
'Đau...' Manjirou chớp mắt, vội vàng hất tay hắn ra.
"A..." Như là ý thức được chính mình đã làm sai chuyện, Sanzu rụt tay đặt ở sau lưng, trong mắt lại không hề có ý hối cải. Quả nhiên véo rất thoải mái, về sau lúc Manjirou ngủ hắn sẽ tùy tiện đi giở trò (^^).
*** 50 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com