Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

  Mân Thạc không biết bản thân đã ngất khi nào, sau khi tỉnh lại đã là sáng sớm.Cũng may nam nhân bên cạnh còn chưa tỉnh ngủ, y có đủ thời gian chỉnh chu lại bản thân nhếch nhác. Cậu định ngồi dậy, chợt bị một cánh tay tráng kiện vòng ngang hông, Y bản năng thở hốc vì kinh ngạc.

"Còn sớm, ngủ tiếp. . . . . ." Thế Huân giọng nặng nề rồi lại không thể kháng cự, Mân Thạc không thể làm gì khác hơn biết điều nằm lại trong ngực hắn.

Mặt trời lên cao, y trong lòng biết tiếp tục ngủ không phải chuyện hay. Vì thế tận lực không đụng vào nam nhân đang ngủ say, từ từ rút ra chân trái. Nhặt lên y phục tối qua bị hắn xé nát, lắc đầu, dùng nó thấm chút nước lau chùi chất nhầy bên đùi, nước khá lạnh mỗi lần chạm vào tóc gáy toàn thân đồng loạt dựng đứng, lau có phần vất vả. Sau khi dọn dẹp xong, đến tủ lấy ra một bộ y phục mới, khi quay đầu lại kinh ngạc nhìn thấy Thế Huân không biết tỉnh lại lúc nào đang nghiêng người nhìn chằm chằm mình. Mân Thạc xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ, hắn tỉnh hồi nào vậy ta?

"Thay y phục." Thế Huân xuân phong đắc ý nói.

"Dạ" Mân Thạc cầm cho hắn một bộ áo trắng, rồi lại lấy thêm y bào tơ lụa, chọn thêm đai lưng cùng giày đen tuyền.

Thế Huân vén chăn lên, thân thể trần truồng ngồi thẳng bên giường, cậu hai tay cầm y phục, quỳ gối trước mặt , cẩn thận giúp hắn mặc y phục.

"Ngẩng đầu lên nhìn ta ." Thế Huân nghe lệnh chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy cặp mắt sắc bén kia.

Thế Huân cúi đầu nhìn cặp mắt xếch nhàn nhạt như phủ một lớp sương mù. Mắt Mân Thạc rất đẹp, trong suốt tận đáy, ngũ quan tinh xảo.

Lúc cậu giúp hắn thắt đai lưng, Thế Huân đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Mân Thạc nhấc bỗng lên để hai người mặt đối mặt. Hơi thở hắn nhẹ phả vào mặt y, hòa cùng hơi thở đối phương.

"Ngô!" Lưỡi của hắn khuấy đảo trong miệng y, dễ dàng bắt lấy cái lưỡi đinh hương mút lấy. Cho đến Thế Huân buông ra, đầu lưỡi cậu đã sớm tê dại không chịu nổi.

~~~~~~~~~~~

  Thế Huân đi tới ngoài các, phát hiện Lý Mục đang ngồi đối diện bàn dài nhàm chán nhìn quân cờ trên bàn.


"Sớm thế, không ở trong ôn nhu hương chạy tới chỗ của ta làm gì?" Dứt lời, y  ngồi vào trước bàn dài, cầm một quân cờ đen chăm chú quan sát bàn cờ.

"Hiện tại mặt trời đã nhô cao còn sớm gì, theo ta thấy phù dung trong trướng ngài hẳn còn ngủ chưa tỉnh ngủ phải không?" Bạn tốt mở miệng trêu chọc.

"Trước trận không phải cứ la hét muốn trở về ư, tại sao bây giờ lại chạy tới tìm ta?" Thế Huân cười khẽ.

Khi đó mới vừa thắng trận, Lý Mục cứ cách một, hai ngày lại la hét muốn về doanh. Lúc ấy hắn bị thương, quân đội cần có người đến chỉnh đốn, Lý Mục lãi nhãi bên tai rốt cuộc chọc giận hắn, vỗ mạnh lên bàn hét: "Tiểu tử ngươi dám nói thêm câu nữa lão tử lập tức đưa ngươi đi!"

Kết quả bảy ngày sau đó Lý Mục như biến thành người câm. Nhìn Lý Mục khuôn mặt xám ngắt, y  bình tĩnh mở miệng : "Ngươi thua."

"Đấu lại một ván!" Lý Mục cười xấu xa nói: "Thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Thế Huân vẫn còn chuyên tâm nhìn bàn cờ.

"Ngài tính giả bộ hồ đồ với ta sao? Ta hỏi Mân Thạc tối hôm qua thế nào." Lý Mục đem cờ trắng ném trở lại trong hộp.

"Ngươi nói đi?"

"Hắc...!" Lý Mục ngửa đầu cười ha hả.

Mấy ngày xuất chiến Lý Mục phát hiện Thế Huân bộ dạng lúc nào cũng không yên lòng, bèn đi hỏi y  xảy ra chuyện gì. Dù sao hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên không có chuyện gì cần giấu giếm, tuy không cùng chung huyết thống nhưng cũng đã xưng huynh gọi đệ vô cùng thân mật, Hắn quyết định đem mọi chuyện nói cùng Lý Mục, chủ công tặng cho hắn lễ vật còn là một xử nam hơn nữa đặc biệt rất hay xấu hổ!

Ngày thường Thế Huân không thích nói chuyện, lần này lại nhắc đến Mân Thạc, chỉ cần dùng đầu ngón chân thử nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn trôi qua một đêm "mồ hôi đầm đìa".

Nghe thế, Lý mục lúc ấy liền vỗ bộ ngực cam đoan cùng y : "Chuyện này cứ giao cho ta."

Hôm sau, hắn liền viết vài dòng gửi cho Hách Khương, Hách Khương là khôn ngoan lập tức phục mệnh đến điều giáo Thịnh Lật.

Hai người hạ cờ nhanh chóng lạnh thành thạo, bất quá đi vài nước, hai người trong lòng bắt đầu thầm nghĩ, tính toán chu đáo bước đi để giành phần thắng.

  Thế Huân cầm lấy quân cờ đen, suy nghĩ một chút, hỏi: "Bất quá ta cũng rất tò mò rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì có thể làm biến một người hay ngượng ngùng người trở nên quyến rũ xinh đẹp thế kia?"

"Ha hả, lần này ngài cần phải cám ơn tiểu nam sủng Hách Khương kia đấy!" Lý Mục ngửa đầu cười to.

"Bốp !"Đột nhiên y vỗ bàn bàn đứng lên, "Cái gì? Ngươi bảo một người nam nhân đi điều giáo y!"


Lý Mục đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó vỗ về Thế Huân để hắn ngồi lại trên ghế.


"Ngươi yên tâm, Hách Khương là một tay ta điều giáo, hắn sẽ không dám làm quá mức!"

Lý Mục cười sãng lãng nói tiếp: "Bất quá phản ứng của ngươi thật làm ta bất ngờ cũng rất hài lòng."

"Ngươi tới nơi này không phải để xem phản ứng của ta chứ!" Thế Huân tiếp tục hạ cờ.


"Cuộc chiến giữa tộc du mục Nam bộ cùng Yến quốc không thể tránh khỏi, chủ công đã gửi mật hàm tới nói khi hai bên tham chiến, đội phòng thủ Yến quốc tất sẽ lỏng lẻo, nhiệm vụ của chúng ta chính là nhân cơ hội đoạt lấy thành Yến quốc!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com