Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

  Thế Huân chăm chú nhìn bàn cờ: "Muốn lấy Yến quốc không khó, ta chỉ lo mấy quốc gia bên cạnh cũng muốn chen một chân vào."

"Đúng vậy, mấy quốc gia kia cũng rất thèm thuồng món thịt béo bở này, ta thấy Yến Lương Phu nhìn trúng điểm này mới dám mạo hiểm đánh một trận tử chiến cùng đám người du mục Nam bộ.Mấy năm qua bộ tộc Nam bộ đó không ngừng chèn ép Yến quốc đòi hỏi lương thực quá nhiều, Yến quốc không thể đáp ứng nổi cho nên mới muốn liều chết đánh một trận!"

"Huân , ngươi nói xem bộ tộc Nam bộ căn bản không phải đối thủ Yến quốc, Tam nam bộ cũng không phải đối thủ Yến quốc, Yến quốc cần gì phải nhẫn nhịn nhiều năm thế nhỉ ?" Lý Mục không giải thích được hỏi.

"Bởi vì Từ quốc cùng Ngụy quốc! Trước đó hai nước Ngụy Từ quan hệ hết sức tốt đẹp nhưng vào năm năm trước hai người vì tranh một nam sủng dẫn đến đối địch! Trước kia Yến Lương Phu ngại hai nước Ngụy Từ liên thủ, nếu hắn còn phát chiến cùng du mục Nam Bộ, bọn họ liên thủ tấn công hắn sẽ ứng phó không kịp nhưng bây giờ không giống với lúc trước, chỉ bằng lực lượng Ngụy hoặc Từ căn bản không phải đối thủ của Yến Lương Phu. Nhưng lấy thế lực của chúng ta khởi xướng chiến tranh cùng Yến quốc, phần thắng dĩ nhiên nghiêng về phía chúng ta. Chỉ sợ có người muốn chúng ta đánh chiếm lẫn nhau, thừa dịp binh lực phía ta lơ là mà chen vào."

Ngô Thế Huân tiếp tục hạ cờ

"Nhưng nếu muốn nhân cơ hội cướp lấy thành trì Yến quốc, biện pháp cũng không phải không có. . . . . ." y khóe miệng khẽ cong lên.

Bốp !

Một tiếng đổ vỡ truyền đến, Thế Huân cùng Lý Mục đồng thời quay đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn sau tấm bình phong, Mân Thạc luống cuống tay chân vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh nhỏ trên mặt đất.

"Không cần dọn, đem trà mới lên đây." Thế Huân nói.

"Dạ" Mân Thạc cúi người hành lễ, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng trở lại nội các. Trở lại bên trong, y thở phào nhẹ nhỏm, may mắn hắn không quá nghĩ, phải biết rằng trên chiến trường kiêng kỵ nhất nghe lén báo cáo quyết định. Nếu Thế Huân thật sự một mực cho rằng y ăn cắp bí mật quân sự, y chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.

Quả nhiên gần vua như gần cọp, muốn giành được tim của hắn đúng là khó như lên trời!

"Ngươi cười cái gì?" Thế Huân ngẩng đầu nhìn Lý Mục đang cố nén cười.

Lý Mục thản nhiên nói: "Ta nhớ lần trước tên nam sủng kia bất quá đụng phải binh thư của ngươi, ngày hôm sau liền bị ngươi thưởng cho hạ nhân . . . . . ." Mân Thạc này thật không đơn giản.

Thế Huân không rãnh mà để ý, Lý Mục vốn còn muốn tiếp tục trêu bạn tốt nhưng thấy Mân Thạc bưng nước trà đi vào, đành ngậm miệng không nói thêm.

"Chúng ta nói tiếp đi."

"Được rồi" 

  "Quốc chủ hi vọng chúng ta sử dụng binh lực ít nhất đoạt lấy Yến quốc, binh lực giữ lại sẽ dùng để trấn áp những quốc gia lân cận. hừ , khó khăn a. . . . . ." Lý Mục lắc đầu.


Y vẫn một lòng nhìn bàn cờ, trong tay đùa bỡn con cờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mân Thạc muốn nói lại thôi: "Nói!"

 Mân Thạc mở miệng : "Mượn gió Đông, ngư ông đắc lợi!"


"Gió Đông? Ngư ông?" Lý Mục không hiểu hỏi.

Ngô Thế Huân tiếp tục hạ cờ cười khẽ ."Cầm bút ."

Nghe được thanh âm, cậu lập tức dâng lên giấy bút, Ngô Thế Huân nhận lấy viết vài nét bút, sau đó nhận lấy ấn soái Mân Thạc đưa tới ấn lên. Hai người động tác phối hợp nhịp nhàng không một kẽ hở, Lý Mục ngồi một bên thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

Lý Mục nhận lấy thủ dụ, nhìn xuống, quát ầm lên : "Cái gì? Ngươi muốn phái binh thuyết phục Yến quốc đánh nam bộ?"

Ngô Thế Huân tiếp tục nghiên cứu bàn cờ, chậm rãi nói: "Uổng cho đệ theo ta nhiều năm lại không bằng một tiểu nam sủng!"

"Thế nào ?" Lý Mục bất bình cao giọng.

"Phái binh đến Yến quốc giúp Yến Lương Phu giữ lại thực lực đối phó hai nước Từ, Ngụy. Sau đó, trực tiếp đem ba quốc gia nhất cử tiêu diệt, còn chúng ta chỉ việc như ngư ông ngồi thu lợi!"Mân Thạc đứng bên cạnh thay Thế Huân giải thích.

"Ta còn có việc cần giải quyết, đệ trước an bài nhân thủ đi." Thế Huân nhanh chóng hạ lệnh trục khách.

"Nhưng. . . . . . Ta biết rồi." Lý Mục biết chưa người nào có thể thay đổi chú ý của y , đứng dậy chuẩn bị trở về.

"Chờ một chút." Thế Huân kịp thời gọi lại Lý Mục, giọng nói bình thản: "Đệ lại thua rồi."

  Lý Mục nhìn lại nước cờ thua, trong nháy mắt cả người hóa đá! Xảy ra chuyện gì a? Sau khi Lý Mục rời đi, Thế Huân hỏi: "Ngươi hiểu binh pháp?"

"Không hiểu." Mân Thạc thành thật trả lời.

"Vậy ngươi làm sao đưa ra được chủ ý này ?" y cất giọng hỏi.

"Tướng quân tha mạng, lúc nhỏ tiểu nhân từng được đọc qua binh thư." cậu thành thật nhận lỗi.

"Đứng lên đi!" Ngô Thế Huân lần nữa lấy ánh mắt mới đánh giá Mân Thạc.

"Vâng"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Ba ngày sau. Đột nhiên Hách Khương đi đến tìm Mân Thạc.


Mới ba ngày, hắn sao lại đến nửa nha ? cậu nghĩ thầm chẳng lẽ y không sợ người khác dèm pha ? Hách Khương mới vừa bước vào doanh trướng liền thấy Mân Thạc ngồi xổm trước bản tại án, cầm nhẹ bút lông viết chữ lên thẻ trúc.

"Ngươi thật có nhã hứng a, lúc này còn nhàn nhã viết chữ vẽ tranh." Hách Khương mặc một thân nữ bào hoàng sắc, bên trong là váy dài thuần trắng, mái tóc vén cao thành búi.

"Làm sao vậy?" Mân Thạc hỏi.

Hách Khương ưu nhã ngồi xuống nhìn chằm chằm cậu viết chữ, nói tiếp: "Thật không biết đệ đã tu được phúc khí gì, đốc gia nói ta rãnh rỗi thì rút thời gian đến tìm đệ giải buồn."

"Đốc gia?" cậu chau mày hoài nghi.

"Đúng a, xem ra Thế Huân đối với đệ cũng không tệ lắm, nếu Tướng quân không mở lời, đốc gia tuyệt đối không cho phép hai nam sủng chúng ta qua lại đâu." Hách Khương cười khẽ.

Mân Thạc cúi đầu nhìn quanh, không quan tâm không lo.

"Ngươi có biết trước kia nam sủng của Ngô Tướng Quân không thể gặp những người khác không. Nghe nói tướng quân không thích. À , đệ đang viết cái gì thế?" Hách Khương tò mò nhìn chữ trên thẻ trúc.

"Không có gì, chỉ luyện chữ thôi, viết tốt sẽ viết thư giùm huynh." Mân Thạc cười nói.

Trong mắt Hách Khương ánh lên kinh ngạc, sau đó xuất hiện cười nhạt chưa từng trông thấy, ba phần thỏa mãn hai phần mong đợi năm phần thê lương.

"Nếu có cơ hội hãy giúp ta viết một phong gia thư, nói với người nhà ta vẫn bình an, đừng lo lắng cho ta." Hách Khương thuận miệng nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com