Chương 17: Tát
Ran chạy từ trên lầu xuống, nhìn ra cổng đã thấy xe của Shinichi đậu đó chờ. Cô đứng lại chỉnh chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt lại tóc.
Vừa ra tới cổng thì Shinichi mở cửa xe bước ra, ga lăng bước sang bên kia mở cửa xe cho cô.
"Anh đợi em có lâu không?"
Shinichi lắc đầu. - "Anh mới tới."
"À, có chuyện này em muốn nói với anh." - Ran bước đến gần Shinichi.
Shinichi nhìn cô, cô ngập ngừng nói. - "Xe đã sửa xong, chiều nay có thể lấy.. vậy kể từ mai em không phiền anh nữa, em có thể tự đi đến trường, anh không cần đến đón, em rất cám ơn anh..."
"Em vào trong xe đi." - Shinichi cắt ngang lời Ran.
"..?" - Mặt Ran nghệch ra.
"Anh đến đón hay không, không do em quyết định." - Shinichi lạnh lùng nói.
Cô hơi khựng lại rồi ngoan ngoãn vào trong xe, cậu cũng không nói thêm lời nào, trở lại ghế lái rồi bắt đầu lái xe đi.
'Anh ấy nói vậy là có ý gì nhỉ? Anh ấy vẫn sẽ đón mình đi học mỗi ngày à? Không do mình quyết định là sao? Mới sáng sớm mà anh ấy định hại não mình rồi. Khó hiểu thật.'
Ran ngồi trong xe mà không ngừng suy nghĩ, lâu lâu lại quay sang nhìn cậu.
"Ran." - Shinichi khẽ gọi.
"A, vâng, anh gọi em." - Tưởng Shinichi nhắc nhở cô cứ mãi nhìn cậu nên ai đó lúng túng.
"Em vẫn muốn gặp lại người tên Đầu Đất?" - Shinichi vẫn tập trung lái xe, cậu hơi mấp máy môi.
Ran chợt khó hiểu, cậu có vẻ rất quan tâm đến chuyện của cô. Ran gật đầu. - "Vâng."
Shinichi đập mạnh tay vào vô lăng, Ran giật mình nhìn cậu. Cậu dừng xe vào lề đường rồi quay qua nắm chặt vai Ran.
"Trong lòng em chỉ có tên Đầu Đất kia thôi sao? Vậy còn cậu bé năm xưa có phải em đã quên?"
"Cậu.. cậu bé nào ạ?" - Ran không biết Shinichi nhắc đến ai, chỉ biết vai của cô đang sắp bị cậu bóp nát, cô khẽ nhíu mày. - "Anh bỏ tay ra đi, em đau."
Shinichi vội bỏ tay ra khỏi vai cô rồi tiếp tục lái xe, không gian lại im lặng đến lạ.
Ran không quan tâm đến đôi vai vẫn còn ê ẩm, cô nhìn chằm chằm Shinichi. Rõ ràng hôm nay vẫn là 1 Shinichi lạnh lùng nhưng sao lại có nhiều hành động lạ như vậy? Còn cậu bé cậu nhắc đến là ai?
Ran định hỏi nhưng trông Shinichi không được vui nên cô đành thôi.
.................
1 lúc sau, xe Shinichi rẽ vào nhà xe của trường, từ xa đã thấy Akako chạy đến, nhỏ đợi Shinichi bước xuống xe rồi vòng tay qua tay cậu như đúng rồi, bám chặt như đĩa đói.
"Anh, hôm nay sao anh đến trễ quá vậy?" - Akako tựa đầu vào vai cậu, gọi ngọt ngào.
Shinichi không bận tâm đến nhỏ, kéo tay nhỏ ra khỏi tay mình rồi bước qua bên kia mở cửa xe dẫn Ran xuống. Ran gật đầu mỉm cười chào nhỏ nhưng chỉ nhận về cái lườm ghê gợn.
"Anh Shinichi, sao anh lại chở Ran đến trường, chẳng lẽ bố anh chưa cho anh biết về chuyện của chúng ta hay sao?" - Akako vội kéo tay Shinichi, mắt thì liếc xéo Ran.
Cậu không đếm xỉa đến nhỏ mà kéo cô định bỏ đi.
"Cậu đứng lại." - Nhỏ gỡ tay Shinichi khỏi cổ tay Ran. Kéo cô về phía đối diện với nhỏ. - "Sao cậu mặt dày vậy?"
"Tôi.."
*Chát!*
Chưa kịp nói hết câu thì Ran đã bị Akako cho 1 bạt tay vào má làm cô vặn mình sang 1 bên, hằn rõ lên má 5 vệt đỏ. Shinichi vội chạy đến đỡ Ran, cậu dùng ánh mắt nảy lửa nhìn nhỏ.
"Cô thôi đi." - Shinichi gằng giọng, 1 tay đã giơ lên cao nhưng đã bị Ran nắm lại, cô lắc đầu.
"Anh định đánh em à? Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với em, còn đòi đánh em. Là vì cậu ta." - Akako nhìn Shinichi, cơn giận không thể kiềm nén được nữa, nhỏ xiết chặt tay, quay ngoắc sang nhìn cô.
Ran lúc này còn ngỡ ngàng, không biết chuyện gì xảy ra nhưng cảm nhận rất rõ 1 bên má đang nóng bừng lên.
"Tôi nói cho cậu biết, Shinichi là chồng chưa cưới của tôi, có hôn ước rõ ràng, cậu đừng cứ mặt dày mà đeo bám anh ấy. Cậu định làm tiểu tam à? Nếu còn 1 chút sĩ diện thì mau chóng rời khỏi anh ấy trước khi tôi không nhịn được."
'Hôn ước? Tiểu tam? Sĩ diện?'. Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Akako sắc như dao, Ran thấy lòng đau nhói. Cô đang làm kẻ thứ 3 phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta ư? Ran vội lắc đầu.
"Không, tôi không có, tôi..."
"Cậu im đi, từ nay tôi không muốn thấy cậu đi cùng anh ấy, nghe rõ chứ?"
Akako bước đến đẩy Ran ra khỏi Shinichi rồi vòng tay qua tay cậu. - "Anh ấy là của tôi."
Ran chợt thấy lòng đau nhói, như có hàng trăm hàng vạn con dao đâm thẳng vào tim. Chẳng lẽ... cô đã có tình cảm với cậu nên mới đau khi biết chuyện này? Cô lắc đầu nguầy nguậy, không, cô không muốn làm kẻ thứ 3, cô không nên có tình cảm với cậu, sẽ không công bằng với Đầu Đất.
Ran khẽ cúi đầu. - "Xin lỗi, tôi vào lớp trước."
Rồi cô vội vụt chạy, vừa chạy vừa lau nước mắt. Shinichi gạt mạnh tay Akako ra định đuổi theo nhưng nhỏ giữ quá chặt, cậu không dứt ra được.
______________
Toilet nữ...
Tại căn phòng cuối cùng, Ran khóa chặt cửa phòng, co mình vào 1 góc mà khóc.
Ran khóc không phải vì cái tát của Akako, với cô Akako hoàn toàn không có lỗi mà lỗi là ở cô, vì bản thân cô đã đi quá xa với những gì cô cho phép. cô tự trách bản thân không làm chủ được trái tim, sao lại cho phép nó có tình cảm với 1 người khác ngoài Đầu Đất. Đáng lẽ từ lúc cảm thấy vui và an toàn mỗi lần đi cùng cậu, cô nên nhận ra tình cảm này sớm để dừng lại. Tất cả là vì cô quá nuông chiều cảm xúc.
*Cốc.. cốc*
" Ran, Aoko đây, mày có trong đó không?"
Ran vội lau nước mắt, hít thở thật sâu (!) rồi vờ như không có gì xảy ra.
"A Aoko." - Ran vừa mở cửa vừa cười.
Aoko lấy trong túi áo khoác ra 1 chiếc khăn tay rồi đưa cho Ran.
"Mày đừng giả vờ nữa, khóe mắt còn đỏ kia kìa."
"Chẳng ai hiểu tao bằng mày." - Ran tươi cười, rơm rớm nước mắt, cô không thể giả vờ vui vẻ nữa rồi.
Aoko phát hiện trên làn da trắng ngần của Ran hiện lên 5 vệt đỏ, nhỏ giẫy nãy lên, đưa tay lên chạm vào má của cô.
'Mày.. mày bị gì vậy? Dấu tay? Ai, ai đánh mày?"
Ran vội đưa tay lên má, mỉm cười, lắc đầu. - "Không, không ai hết."
"Hay là anh Shinichi ? Lúc nãy anh ấy đến tìm tao, nói là anh ấy làm mày khóc, bảo tao đi tìm mày. Vậy là anh ấy đánh mày đúng không?" - Aoko vừa chống nạnh vừa bực tức nói.
"Anh ấy làm tao khóc?"
"Ừ, mà mày không sao chứ?"
Ran gượng cười, lắc đầu. 'Anh ấy nhận mọi trách nhiệm về mình để bảo vệ cho vợ chưa cưới, điều đó là lẽ đương nhiên...'
"5p nữa vào học rồi, giờ mày rửa mặt đi rồi 2 đứa mình cùng vào lớp. Ra về tao sẽ tìm anh ấy làm rõ chuyện này." - Aoko nghiêm nghị nói.
Ran không nói gì, chỉ im lặng, rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com