Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Người đại diện kim bài


Trình Tiêu hùng hổ đi tìm Hoàng Minh Hạo, cuối cùng tìm thấy cậu ta ở tòa nhà của học sinh lớp 10.

Nhiều năm không gặp, hình ảnh mối tình đầu trong trí nhớ đã sớm trở nên mơ hồ, rốt cuộc lại đối diện với cậu thiếu niên lưu manh trước mặt.

Mắt mình hồi xưa chán thế à?! Cái vẻ mặt tự luyến bố mày đẹp trai nhất thiên hạ này hoàn toàn không phải là type của mình mà!

Mắt thấy cậu ta cục súc vừa kêu gào vừa đạp vào cửa phòng học, Trình Tiêu nạt cậu ta: "Hoàng Minh Hạo, cậu làm gì thế!"

Hoàng Minh Hạo vừa thấy cô tới, tức đến mức mặt mũi biến dạng: "Được lắm Trình Tiêu, tớ tìm cậu thì cậu tránh tớ, tớ tìm cái thằng chó Vương Nhất Bác kia thì cậu xuất hiện ngay?"

Tiêu Tiêu tí nữa thì tức điên lên: "Mày mắng ai là thằng chó?! Mày mắng ai?! Tao giết mày!"

Ngô Tuyên Nghi đang chạy theo hóng chuyện: "............"

Chuông tự học kịp thời vang lên, Ngô Tuyên Nghi vội cùng Mạnh Mỹ Kì liều mạng kéo Trình Tiêu xuống, "Đi học đi học, chúng mình đừng chấp nó làm gì!"


Trình Tiêu hít sâu hai hơi cũng bình tĩnh lại.

Mình đã hai mấy tuổi đầu rồi rồi, sao lại còn chấp nhặt với một thằng trẻ trâu mới mười mấy tuổi! Quả nhiên Vương Nhất Bác chính là tử huyệt của cô. Thôi thôi, mặc xác cậu ta.

Cô trừng mắt nhìn Hoàng Minh Hạo, liếc mắt một cái: "Học sinh cấp 3 phải lấy học tập làm trọng, đừng suốt ngày làm trò gây chuyện, vớ vẩn tôi méc chủ nhiệm lớp cậu đó!"

Hoàng Minh Hạo: "???"

Trở lại lớp, Trình Tiêu tiếp tục tự học môn văn Ngô Tuyên Nghi lấy sách chống mặt, mở mắt tròn xoe đánh giá con bạn ngồi cùng bàn của mình.

Cái cậu tên Vương Nhất Bác kia rốt cuộc có lai lịch gì, lại làm con bạn cùng bàn luôn không thích gây với người khác suýt thì nhào lên đánh lộn? Có cơ hội nhất định phải bắt Tiêu Tiêu đưa cô bé đi gặp!

Trải qua một màn buổi sáng kia, mấy ngày kế tiếp Hoàng Minh Hạo cũng chưa quay lại tìm cô, phỏng chừng là cậu nhóc mất mặt, có lẽ một thời gian nữa sẽ đổi đối tượng theo đuổi thôi.


Trình Tiêu giải quyết nghiệt duyên năm đó xong, dùng toàn bộ tinh lực sửa sang lại tư liệu của mình. Bởi vì sang hôm sau thôi sẽ là lúc cô thực hiện kế hoạch lớn đầu tiên của mình.

Đêm đó, Trình Tiêu còn đang làm bài tập tiếng Anh trong phòng, bà Trình tiếp điện thoại, sau đó vẻ mặt bi thương mà đi lên lầu, nói với cô: "Tiêu Tiêu, Bác cả con đi rồi."

Bác cả nhà họ Trình, anh cả của ông Trình, là bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối đã ở bệnh viện điều trị bằng hoá chất hơn nửa năm, đến nay thì ốm bệnh chết. Trình Tiêu nhớ rõ năm đó tham gia lễ tang của Bác cả, thấy người bị bệnh hiểm nghèo trong quan tài bị dày vò đến chỉ còn lại da bọc xương. Lúc ấy thân thích nhà họ Trình đều nói, đi rồi cũng là một loại giải thoát, bác đã quá đau đớn rồi.

Chuyện này Trình Tiêu bất lực, đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nay nghe mẹ nói thế, vẫn nhịn không được khổ sở.

Bà Trình thở dài: "Ba con đêm nay sẽ lên máy bay trở về, sáng mai chúng ta phải về quê, lát nữa mẹ gọi giáo viên xin nghỉ cho con."

Trình Tiêu gật gật đầu.

Bà Trình vừa thở dài vừa xoay người đi ra ngoài: "Khi con còn bé Bác cả đối với con khá tốt, còn hay mua kẹo cho con ăn đấy."


Trình Tiêu vốn đang định làm nốt bài tập tiếng Anh, nhưng trong lòng ngổn ngang, một mặt buồn thương Bác cả mất, một mặt nghĩ đến chuyện chính mình lại lợi dụng việc này để thực hiện kế hoạch. Cô cố viết vài lần, nhưng không tập trung nổi, cuối cùng cô dẹp bài tập tiếng Anh qua một bên, mở bản kế hoạch cuộc đời mới ra xem.

Lật đến trang thứ 3, mặt trên viết một cái tên: Trình Duyên.

Trình Duyên, con trai Bác cả, về sau là người đại diện cực kì trứ danh trong showbiz, nâng đỡ bao nhiêu là siêu sao siêu hot.

Anh cả nhà họ Trình đã ly hôn với vợ cả từ sớm, Trình Duyên năm tuổi được phán cho mẹ, đi theo mẹ ra nước ngoài, nhiều năm như vậy chưa bao giờ liên hệ qua lại với nhà họ Trình.

Trình Tiêu chỉ biết, chi phí hơn nửa năm trị bệnh bằng hoá chất của Bác cả cơ bản đều là Trình Duyên bên kia chi, nhưng người ở nước ngoài lại chưa về một lần. Đời trước, sau khi Bác cả qua đời Trình Duyên mới về nước tham gia tang lễ.

Nhưng trong tang lễ anh lại cãi nhau to với thân thích bên này của nhà họ Trình, Bác cả sau khi ly hôn lại tái hôn hai lần, cuối cùng đều tan cả, ngoài Trình Duyên thì không còn lưu lại đứa con nào. Hiện tại người không còn nữa, để lại quê quán một miếng đất với 2 căn nhà.

Năm đó Trình Tiêu còn nhỏ, tính tình ham chơi lại vô tư, căn bản nghe không hiểu chuyện người lớn tranh luận, chạy theo mấy em trai họ em gái họ ở quê lên núi leo cây hái quả, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại ngẫm lại, chắc hẳn là chuyện phân chia di sản kia rồi.

Sau tang lễ, Trình Tiêu rốt cuộc chưa từng gặp Trình Duyên, trước kia vốn đã ít liên hệ, sau này bặt tin hẳn. Phải đến tận khi bà Trình mất, ông Trình tê liệt, Trình Tiêu trước khi thi kì thi lớn mới nhận được hai cuộc điện thoại của Trình Duyên.

Anh cũng chẳng bảo gì, chỉ là hỏi cô số thẻ ngân hàng, muốn đưa tiền cho cô.

Khi đó Trình Tiêu mới vừa đoạn tuyệt lui tới với thân thích nhà họ Trình, cực kỳ căm hận cái đám người thân dối trá máu lạnh này, cũng đánh lận Trình Duyên vào chung một nhóm mà từ chối

Trình Duyên cũng không gọi lại nữa, nhưng về sau thẻ ngân hàng của Trình Tiêu vẫn nhiều thêm hai món tiền gửi quốc tế. Cô ghi nhớ con số, viết giấy nợ, thề tương lai sẽ trả lại cho đối phương.

Mãi đến lúc cô bắt đầu đu Vương Nhất Bác, sau này hiểu thêm về giới giải trí, mới biết được vị anh họ này là sự tồn tại ghê gớm cách nào trong showbiz.

Cô cảm nhớ ân tình của anh năm đó, vẫn luôn yên lặng chú ý, thấy nghệ sĩ của anh họ gặp phong ba gì đều kêu gọi chị em tới khống chế bình luận, bẻ hướng dư luận giúp.

Đó là chuyện duy nhất cô có thể làm cho anh họ lúc đó.

Không lâu trước đây cô còn thấy tin nóng trên account marketing nói Trình Duyên có ý muốn ra riêng lập công ty quản lý, nhưng chuyện về sau thế nào còn chưa rõ thì cô đã sống lại lần nữa.

Trở về thời điểm này, Trình Duyên là bước quan trọng nhất trong kế hoạch đầu tiên của cô.

Tuy rằng đã có kế hoạch, nhưng hai đời cô chưa bao giờ tiếp xúc với Trình Duyên, đến lúc đó không biết có bao nhiêu phần trăm thuận lợi đây.


Trình Tiêu lòng tràn đầy buồn bã lên giường ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đã bị bà Trình gọi dậy, sửa soạn quần áo đi tang và bài tập về nhà, ngồi máy bay về quê.

Quê quán nhà họ Trình ở một thành thị phía nam non xanh nước biếc, phát triển tuy rằng chẳng ra gì nhưng hoàn cảnh không khí ổn, khi còn nhỏ lúc ông bà còn, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè cha mẹ đều đưa cô về quê.

Xa cách nhiều năm, thành phố nhỏ vẫn mang diện mạo như cũ, ở quê không thịnh việc hỏa tảng, tang lễ lần này cũng là nghi thức chôn cất. Lúc cả nhà trình Tiêu tới, di thể Bác cả đã được đưa về từ bệnh viện tỉnh, linh đường liền được dựng trước căn nhà hai tầng của bác.

Thân thích nhà họ Trình đều rồng rắn kéo đến rồi, ông Trình gần nhất, không ít họ hàng vây lại hỏi han ân cần, nếu không phải sau lại phát sinh những chuyện kia, hai cha con cũng không biết tình thân có thể lạnh nhạt tới trình độ nào.

Việc tang lễ rất nhiều, Bác cả không có vợ con, người tâm phúc chỉ dừng lại ở hai người em trai và hai người em gái. Ông Trình Bà Trình buông hành lý liền đi vội, Trình Tiêu ở trong phòng được phân sắp xếp xong hành lí thì đi tới linh đường dập đầu đốt hương cho Bác cả.

Dựa theo ký ức của cô, Trình Duyên lúc này hẳn là đã tới rồi, thế mà đi một vòng cũng không tìm thấy người.

Chạy tới chạy lui, không tìm được Trình Duyên, nhưng cô lại gặp được ông anh họ thứ hai ăn chơi phá nhà, con trai Trình Triều Dương của Trình Chí Văn.

Trình Triều Dương học đại học ở thành phố B, sống trong một khu nhà đắt tiền, mấy đứa con cháu nhà họ Trình tuổi đời đều còn nhỏ, trừ Trình Duyên ra, Trình Tiêu lớn nhất lúc này cũng mới lớp 10. Trình Triều Dương theo bước cha mình, là sinh viên thứ hai của nhà họ Trình.

Ở trong cái dòng họ không quá thịnh học hành này thì thế đã là trâu bò lắm rồi.

Giờ phút này Trình Triều Dương kẹp một điếu thuốc, dựa vào đống cỏ khô, đứng giữa đám thân thích nhà quê, cả người đều toát lên sự ưu việt. Mấy đứa em trai họ em gái họ nghe hắn ta bốc phét thành phố B phồn hoa thế nào, vẻ mặt hâm mộ.

Trình Tiêu quay đầu muốn đi, em gái họ nhìn thấy cô, vui vẻ kêu lên: "Chị Tiêu Tiêu, chị về tới rồi."

Cha mẹ có lỗi không thể đổ lên đám trẻ con, Trình Tiêu tuy rằng chán ghét thân thích nhà họ Trình, nhưng đối với đám con nít này thì không có ác ý gì, xoay người cười nói: "Ừa nè."

Cô liếc mắt nhìn Trình Triều Dương, lấy từ trong túi ra mấy miếng chocolate ông Trình tối hôm qua mang về từ thành phố B, vẫy tay với em gái họ em trai họ: "Lại đây, chị mang chocolate cho mấy đứa nè."

Mấy đứa trẻ con đều vui vẻ chạy tới.

Trình Triều Dương ở trước mặt Trình Tiêu thì có hơi rén, phỏng chừng bố hắn cũng đã phím trước với hắn, hắn liền cười mỉm chi: "Tiêu Tiêu, nghe ba anh nói em thi đậu cấp 3 trọng điểm à? Giỏi lắm, học hành cho tốt, tranh thủ thi rồi đến thành phố B, đến lúc đó anh che chở em."

Trình Tiêu mí mắt cũng chẳng thèm nâng, hỏi em gái họ: "Ăn ngon không?"

Trình Triều Dương có chút cạn lời, không nói chuyện với cô nữa, quay đầu nói chuyện phiếm với mấy người họ hàng cùng tuổi.

Một người trong đó nói: "Con trai Bác cả chú về rồi đấy, chú đã gặp chưa? Nghe nói nó lớn lên ở nước ngoài, tiền thuốc men của Bác cả đều là nó trả, thực sự có tiền."

Nói đến Trình Duyên, mọi người đều dùng giọng hâm mộ mà bàn luận.

Rốt cuộc với những người sinh ra lớn lên ở trấn nhỏ như bọn họ mà nói, ra nước ngoài sinh sống cũng là chuyện không tưởng.

Trình Triều Dương nhả một vòng khói, cười lạnh một tiếng: "Gã ta có bản lĩnh kiếm tiền gì chứ, còn không phải là nhờ mẹ gã được gả cho thằng ngoại quốc à. Dùng tiền của cha dượng để chữa bệnh cho cha ruột, ha ha, không biết cha dượng của gã đã có bà hai chưa."

Một kẻ khác nói: "Trình Duyên cũng có việc làm nhỉ, không biết đi làm ở đâu, đãi ngộ thế nào."


Trình Triều Dương không thích bọn họ dùng giọng điệu sùng bái như thế để nói về Trình Duyên, ném tàn thuốc đi: "Gã ta học chuyên ngành truyền thông thì có thể tìm được việc cái cóc gì? Đi quét nhà xí người ta cũng không cần."

Đám chung quanh đều cười.

Trình Tiêu phát xong chocolate, vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói: "Anh họ Triều Dương, đừng cà khịa anh Trình Duyên nữa, lại nói tới anh đấy, anh học chuyên ngành gì?"

Trình Triều Dương sửng sốt, theo bản năng nói: "Anh học tài chính."

Trình Tiêu vẻ mặt kinh ngạc, giọng điệu cũng nâng lên mấy tông: "Cái gì? Tài chính cơ à? Em còn tưởng rằng anh học chuyên ngành ba hoa chợ búa kia."

Cô cảm khái mà nhìn hắn ta: "Em còn nghĩ anh học giỏi quá cơ, giống hệt mấy thím quét sân dọn vệ sinh trong khu nhà em luôn đấy!"

Trình Triều Dương lúc này mới phản ứng lại là con nhóc này đang châm chọc hắn ta: "Mày......"

Trình Tiêu cười rạng rỡ ngắt lời hắn, "Hóa ra là tự học thành tài à."

Trình Triều Dương tức giận đến thất khiếu bốc khói, bị đám họ hàng xung quanh chê cười, cũng mặc kệ chuyện công việc của cha hắn, tiến lên định dạy cho con nhóc thúi miệng lưỡi sắc bén này một bài học.

Em gái họ phía sau đang ăn chocolate đột nhiên chỉ vào phía sau hắn thét chói tai: "Cháy rồi!!!"

Mọi người đều đang chú ý vào hai kẻ đang cãi nhau, nào để ý tới đống cỏ khô đằng sau. Lúc này quay đầu nhìn lại mới phát hiện đã bốc lên một đám cháy.

Đống cỏ khô này là người thu bắp trấn trên phơi khô rơm rồi lấp lên lỗ châu mai, vừa khô lại dễ cháy, trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, khói đặc cuồn cuộn.

Một đám người kinh hoảng ngơ ra, trong đó Trình Triều Dương lớn nhất lại chạy trốn nhanh nhất, nhanh như chớp trốn vào phòng sau. Trình Tiêu nhớ lại vừa nãy hắn tùy tay ném cái tàn thuốc kia, quả thực sắp tức chết rồi.


Đây là sân sau, người lớn đều đang bận rộn ở đằng trước, cô giữ chặt hai cô em gái họ đang hoảng loạn: "Mau đi tìm ba mẹ các em, bảo là tàn thuốc bị anh họ Triều Dương vứt bừa đã đốt cháy đống cỏ khô!"

Dứt lời, tầm mắt đảo qua chung quanh, nhìn thấy trên bờ tường có một cuộn ống nước dính đầy bùn đất, hẳn là ngày thường dùng để tưới nước đồng ruộng, bèn vội chạy tới.

Cũng may giậu trúc ở sân sau là nơi giặt quần áo, Trình Tiêu lấy ống nước mềm cắm vào vòi nước, vừa mới vặn mở chốt chuẩn bị cầm đầu ống kia đi, đằng sau đã có người cúi người cầm lấy ống nước mà chạy.

Đống cỏ khô bốn phía không có gì để thiêu, cháy nhanh mà tắt cũng nhanh, chờ đến khi người lớn nghe nói cháy cuống quít ôm chậu nước thùng nước chạy tới thì lửa đã tắt.

Mọi người nhất thời đều đần mặt ra.

Ông Trình Bà Trình phản ứng mau lẹ, ném hết chậu đi, chạy nhanh qua ôm Trình Tiêu: "Có bị lửa bén vào không? Hử? Bị bỏng chỗ nào không? Con nhóc này, sao lại không biết chạy hả! Còn Trình Duyên cháu nữa! Không bị gì chứ cháu?"

Trình Duyên cười lắc đầu.

Trình Tiêu phủi phủi nước trên tay, dùng giọng tức giận mà tất cả mọi người đều nghe được nói: "Chạy thì ai dập tắt lửa chứ, đốt tới phòng ở thì làm sao bây giờ! Anh họ hai chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, nếu không phải có anh họ cả ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây!"

Hai đứa em gái họ bị Trình Tiêu sai đi tìm người đã khóc lóc loan khắp nơi là "tàn thuốc bị anh họ Triều Dương vứt bừa đã đốt cháy đống cỏ khô" nên mọi người đều đã biết.

Một đám họ hàng chỉ đông ngó tây, nghị luận sôi nổi.

Trình Chí Văn lôi Trình Triều Dương đang núp ở phòng sau ra, hung hăng đánh mạnh vào đầu hắn: "Mày lớn thế này cái gì tốt không học lại học hút thuốc! Lại còn đốt cháy đống rơm, ông đập chết mẹ mày!"

Người lớn trong nhà hay chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, đều khuyên: "Thôi thôi, không xảy ra việc gì thì bỏ qua đi."

Lại khen Trình Tiêu: "Con gái nhà chú ba được dạy dỗ ngoan quá, lúc nhỏ gặp biến mà không loạn thế này, trưởng thành nhất định rất ghê gớm đây!"

Trình Tiêu thẹn thùng cười.

Không xảy ra chuyện gì lớn, tang lễ đằng trước còn bận rộn, đám người lớn cảnh cáo bọn con nít một lần, rồi nhà ai bận việc nấy, Trình Triều Dương cũng xám xịt bỏ đi.


Trình Duyên cuốn lại cuộn ống nước, đang định rời đi, Trình Tiêu xua mấy đứa em họ đi rồi đuổi theo gọi anh: "Anh Trình Duyên ơi."

Trình Duyên xoay người lại, khóe mắt hẹp dài hơi hơi cong lên, nhìn tựa như đang cười, nhưng phảng phất có cảm giác xa cách.

Trình Tiêu liền cười ngoan ngoãn với anh: "Anh Trình Duyên ơi, em tên là Trình Tiêu, chắc anh chưa từng gặp em nhỉ? Lúc anh ra nước ngoài em còn chưa sinh ra đời đâu."

Trình Duyên như suy tư điều gì: "Đúng là chưa gặp bao giờ."

Trình Tiêu chớp chớp đôi mắt: "Nghe nói ở đại học anh học chuyên ngành truyền thông, sau này em cũng muốn học cái này, anh có thể nói chuyện với em một lúc được không ạ?"

Trình Duyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên ý vị thâm trường mà cười: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, anh không phải Trình Triều Dương."

Anh không phải Trình Triều Dương, cô cũng đừng giả vờ giả vịt trước mặt anh.

Về sau có thể trở thành người đại diện kim bài nức tiếng làng giải trí, ánh mắt tất nhiên phải sắc sảo. Trình Tiêu biết kĩ năng diễn xuất chưa tới Oscar của cô đã bị nhìn thấu, nghe anh nói như vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ai mà muốn giả vờ giả vịt chứ, chỉ là do phải diễn cho giống học sinh cấp 3 thôi.

Cô nhún vai, hào phóng cười rộ lên: "Anh họ, nghe nói anh vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hiện tại chưa tìm được việc trong nước, đã có ý định gây dựng sự nghiệp gì chưa anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com