Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1


Đêm tối mưa tầm tã, xe của Taehyung đang trên đường trở về biệt thự trên núi thì bỗng nhiên ngừng lại
" Có chuyện gì thế? "_Taehyung khó chịu.
" Thưa cậu, phía trước hình như có vật gì đó "
" Xuống xem thử đi "
Tài xế bước xuống thì thấy có người đang nằm xỉu vội chạy về xe báo cho Taehyung, không hiểu sao khi nghe tài xế báo lại anh lại bước xuống để xem người bị té xỉu nếu là bình thường anh đã mặc kệ rồi cho xe chạy tiếp. Thì ra người đang nằm cản trước xe anh là một chàng trai dáng người nhỏ nhắn với mái bạc hà do trời đã tối mà mưa càng ngày lại càng lớn nên anh không tài nào nhìn rõ được mặt người con trai ấy.Kim Taehyung anh chưa từng thấy tội nghiệp ai bao giờ nhưng hôm nay anh lại không đành lòng bỏ người con trai xa lạ này ở lại, thế là anh đã ẵm cậu về xe dưới sự ngạc nhiên của người tài xế đã theo mình nhiều năm.
Tại biệt thự Kim gia, người hầu đang nháo nhào cả lên để lo cho chàng trai lạ mặt mà cậu chủ nhà mình vừa dẫn về. Ai cũng tò mò xen lẫn khó hiểu " Chàng trai ấy là ai? Sao một người lãnh đạm như cậu chủ lại tỏ ra lo lắng cho cậu ấy như vậy? ". Ngay cả chính Taehyung cũng không hiểu hôm nay mình sao lại tốt bụng như vậy, vừa đem người con trai này về nhà vừa chăm sóc lại còn lo lắng cho cậu ta.
Sau khi cậu ta được thay quần áo xong sao nhìn cứ như thiên thần vậy nè... "Con trai gì mà da trắng hồng lại còn có đôi gò má phúng phính, khi ngủ lâu lâu miệng cứ chu chu ra nhìn thật đáng yêu " _ Taehyung's pov
Nguyên đêm hôm ấy Taehyung đã thức để trông chừng cậu trai ấy.Khi nghe bác sĩ bảo cậu có thể phát sốt bất cứ lúc nào vì ngấm nước mưa quá lâu và suy nhược cơ thể, may sao cả đêm người cậu cũng chỉ hơi nóng nên Taehyung cũng yên tâm đi đến công ty.
.
.
Yoongi cảm thấy đầu mình thật đau, cậu cố mở mắt ra nhìn xung quanh. Căn phòng này thật rộng, tông màu chủ đạo là xanh lá cây màu cậu thích nhất, mọi vật dụng trong phòng điều là những thứ đắt tiền nhưng quan trọng ở đây không phải phòng của cậu. Cậu bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, mấy hôm trước vì cãi nhau với appa nên cậu đã chạy ra khỏi nhà nhưng càng đi càng xa và không biết đường về.Cho đến đêm mưa ngày hôm qua vì kiệt sức cậu đã té xỉu ra đường,trong lúc mơ màng cậu cảm giác có người đã ẵm cậu đi, chắc người đó đã đưa cậu về đây.

Yoongi đang định xuống giường để ra ngoài xem xét thì cửa phòng đột nhiên mở ra, có hai người phụ nữ bước vào, người đi đầu hơi lớn tuổi mặt có vẻ nghiêm khắc khiến Yoongi hơi sợ, còn người phía sau tay bưng một tô gì đó đang tiến đến bên giường cậu. Yoongi sợ gặp người lạ nên bình thường cậu rất ít khi ra ngoài cho nên mới dẫn đến cớ sự đi lạc như hôm nay.Khi thấy hai người đó sắp đến bên giường cậu hốt hoảng chui tọt vào trong chăn trốn. Hai người cứ trước sau đứng cạnh giường Yoongi một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì khiến cậu cảm thấy tò mò, muốn biết họ đang làm gì nên từ từ vén chăn xuống nhưng chỉ chừa hai con mắt ra ngoài để nhìn.
" Cậu đừng sợ tôi là quản gia của Kim gia, tôi mang cháo đến cho cậu. Cậu chủ trước khi đi có dặn cậu còn rất yếu không nên xuống giường, cậu chủ chúng tôi đang trên đường về đây mong cậu ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi "
Thấy sự sợ sệt đáng yêu của Yoongi nên vẻ mặt của người tự xưng là quản gia không còn nghiêm khắc như khi vừa bước vào nữa mà bắt đầu nói chuyện với cậu.
" Cậu chủ các người là ai? Sao tôi lại ở đây? "
Yoongi vừa hỏi xong thì cửa phòng lại đột ngột mở ra lần nữa. Lần này là một người con trai bận vest đen áo sơ mi trắng bên trong, ngũ quan tuấn tú, có cái gì đó hoang dã và quyết rũ Yoongi dõi theo anh ta một cách kì lạ. Yoongi cứ ngây người ra nhìn người ta chằm chằm cho tới khi người con trai ấy lại gần cúi xuống lấy tay sờ trán cậu thì cậu mới hoàn hồn mà đỏ mặt. Chàng trai ấy phì cười rồi ngồi xuống giường:
" Các người để cháo và thuốc lại rồi lui ra đi "_ Taehyung nói với quản gia xong quay qua nhìn Yoongi-con người nảy giờ cứ nhìn anh chằm chằm từ lúc anh mới bước vào.
" Mặt tôi có gì à? Sao từ nảy tới giờ cậu nhìn tôi ghê thế? "_ Taehyung trêu chọc
" Kh...không. Xin lỗi anh " cậu rụt rè không dám nhìn thẳng mặt Taehyung
" Sao lại xin lỗi tôi? Hử? "
" Vì...vì đã nhìn anh chằm chằm như thế. Anh là người đã mang tôi về đây sao? C...cám ơn "
" Cám ơn xuông vậy thôi à? "
" Híc...vậy anh muốn thế nào đây trên người tôi chẳng có gì cả "_ Cậu bắt đầu mếu máo, mặt cúi gầm xuống tay thì lận lận vạt áo trong đến tội.
Taehyung dường như nhận thấy được đều đó nên thôi trêu chọc Yoongi, nâng mặt cậu lên, vành mắt cậu lúc này đã đỏ hết rồi như sắp khóc.
" Nhóc à em tên gì? "

"...."

" Này đừng khóc, em dễ thương nên tôi chọc chút thôi, nín nha tôi sẽ cho kẹo ".Nói xong chính Taehyung cũng bất ngờ, những gì mình đã làm từ khi gặp cậu và từ lúc bước vào căn phòng này không hề giống bản thân thường ngày. Nếu có ai mà ở đây lúc này chắn chắc cũng sẽ ngạc nhiên vì đâu ai ngờ rằng một Kim tổng ngày thường mặt lạnh như muốn đòi mạng, làm việc không biết thương xót ai mà hôm nay ở ngay trước mặt một cậu nhóc lại buông lời trêu chọc rồi vì sợ cậu khóc mà dỗ dành...

Yoongi ngước mặt lên mắt rưng rưng nghi ngờ " Thật không? "
" Ngoan, đừng sợ, tôi không hại em đâu. Nói cho tôi biết em tên gì? Sao lại té xỉu ngoài đường trong đêm mưa như thế? "_ Taehyung vừa đút cháo cho Yoongi vừa hỏi.
" Tôi tên Yoongi, tôi chạy ra khỏi nhà do cãi nhau với appa rồi đi lạc cho tới hôm anh gặp tôi té xỉu ngoài đường á" .Do đói quá hay sao mà Yoongi ăn một hơi là hết luôn nguyên tô cháo,trên mép miệng còn dính lại một ít,Taehyung dùng tay mình lau cho cậu khiến mặt Yoongi đỏ hết cả lên.
" Nhóc con em bao nhiêu tuổi rồi? "
" Ai cho anh kêu tôi là nhóc, tôi đã 20 tuổi rồi đấy " .Vì vẻ ngoài trẻ con nên nhiều người khi gặp Yoongi cứ gọi cậu là nhóc, cậu rất không thích nhưng ai cũng kêu vậy mặc kệ cậu đã là sinh viên đại học.
" Dù sao em cũng nhỏ tuổi hơn tôi mà, nhóc con. Ngoan uống thuốc đi rồi tôi lấy kẹo cho em " Taehyung dụ dỗ. (20 tuổi đầu mà lấy kẹo ra dỗ mới ghê :vvvv)
" Hỗng uống, tôi ghét thuốc ghét luôn anh, đã bảo đừng kêu tôi là nhóc mà " .Cậu bắt đầu giở trò nhõng nhẽo.
" Không uống thì em đừng hòng đi ra khỏi phòng này nửa bước, cũng không có kẹo cho em đâu ".
" Đáng ghét, anh ăn hiếp tôi...huhu. Tôi không muốn ở đây nữa...híc ".(Swag theo mây gió rồi nhé :vv)
Yoongi quơ tay lung tung làm trúng ly nước Taehyung đang cầm trên tay khiến ly rớt xuống vỡ ra nhiều mảnh, nước văng tung tóe. Yoongi thấy vậy nên sợ hơn càng ngày cậu khóc càng to. Trong lúc Taehyung đi kêu người vào phòng dọn dẹp vì sợ cậu sẽ đạp trúng thì Yoongi lẻn trốn ra khỏi phòng với dự định sẽ tìm đường để trốn khỏi Kim gia, nhưng do cứ mãi đề phòng sợ anh trở lại bất ngờ nên Yoongi bình thường hậu đậu nay lại còn hậu đậu hơn, cậu vô tình đạp trúng mảnh vỡ của cái ly mình vừa làm bể. Máu bắt đầu ứa ra, cậu đau lắm chứ nhưng vì muốn trốn khỏi nên cố gắng cắn răng lại kiềm tiếng khóc mà khập khiễng bước đi. Nhưng Kim gia còn rộng hơn cả nhà Yoongi, cậu đi mãi thì bị lạc trong vườn. Lúc Taehyung trở lại phòng thì không thấy Yoongi đâu anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
" Cậu còn rất yếu có thể đi đâu được chứ, lại còn có vết máu chắc đã đạp phải mảnh vỡ rồi, trẻ con hậu đậu như vậy mà người ta mới trêu ghẹo một tí đã nổi nóng rồi, chắc là một cậu nhóc bướng bỉnh lắm đây. Sau này phải dạy dỗ nhóc con này lại mới được... khoan đã... gì mà sau này chớ...haizz từ khi gặp cậu nhóc này anh ngày càng lạ lùng, chắc có bệnh thật rồi. Phải tìm cậu về phạt mới được, người gì mà bướng bỉnh quá " _ Taehyung's pov
----Tại một gian phòng xa hoa khác----
" Các người làm ăn kiểu gì thế? " người chàng trai giận dữ đem hồ sơ lên bàn hất hết xuống đất.
" Xin cậu cho chúng tôi thêm ít thời gian chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cậu chủ " .Một đám người khúm núm nói.

" Cậu ấy mà có mệnh hệ gì các người cũng chuẩn bị sẵn cho mình đi " .Mặt chàng trai ấy đanh lại, lộ ra vẻ nguy hiểm, tàn khốc.
Đám người sợ hãi nối đuôi nhau ra khỏi phòng, mặt ai nấy trắng bệnh không còn giọt máu.
Chỉ còn chàng trai ngồi lại trong phòng, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
" Appa... Appa yên tâm nghỉ ngơi đi con đã cho người đi tìm em ấy rồi sẽ có tin tức nhanh thôi ".
Hai người bàn gì đó qua điện thoại một hồi rồi chàng trai cúp máy cầm khung hình đặt trên bàn lên. Trong khung hình là bóng dáng của một người con trai vận đồ trắng tay ôm con hươu cao cổ bằng bông, nhìn đáng yêu đến muốn đưa đến miệng mà cắn, đứa đến tay mà sủng.
" Em đã đi đâu vậy? Có biết appa và anh rất lo lắng cho em không. Em về đây đi anh sẽ nói với appa không ép em nữa " .Chàng trai nhìn tấm ảnh dịu dàng mà nói.

__________________

Dẩy lên nào :vv

Mình có tâm quá mà :vvv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com