Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Cho đến khi hai người về nhà Kim Thái Hanh cũng không nói một câu với Điền Chính Quốc, dù Điền Chính Quốc cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn với anh cũng không được.

Điền Chính Quốc thật sự không chịu nổi nữa, vừa vào nhà liền ném mũ bảo hiểm, dồn anh vào cửa.

Kim Thái Hanh nghe tiếng mũ bảo hiểm rơi trên thảm, nói bằng giọng không cảm xúc: "Hai vạn tám."

Điền Chính Quốc bật cười: "Mua mười cái."

Kim Thái Hanh thoáng lườm hắn, thẳng thừng đẩy hắn ra.

Điền Chính Quốc đi theo sau lưng nói: "Đừng giận nữa mà, em biết lỗi rồi."

Kim Thái Hanh im lặng.

"Sao anh không nói gì đi." Điền Chính Quốc kéo vạt áo của anh.

Kim Thái Hanh ngồi lên sô pha cười lạnh đáp: "Anh không nói chuyện với đồ ngốc."

"..."

"Ngốc thì ngốc vậy, Kim Hanh Hanh, Kim Hanh Hanh đáng yêu nhất của chúng ta, anh nhìn mặt của em này..." Điền Chính Quốc thấy vâng lời không được thì bắt đầu tỏ ra đáng thương.

Nhưng Kim Thái Hanh lại cười giễu một tiếng: "Đáng đời."

"Này không phải đáng đời em, này là bằng chứng anh dũng bảo vệ anh của em."

"Em nhìn dáng vẻ như con gà luộc của mình đi, anh cần em bảo vệ?" Kim Thái Hanh không cho hắn chút mặt mũi nào.

"Đây là hào hoa phong nhã." Điền Chính Quốc rót ly nước đặt trước mặt anh, chỉnh sửa.

"Yếu còn ra gió."

"Là phong độ ngời ngời."

"Người đội lốt thú."

"Là áo mũ chỉnh tề."

"Mặt người dạ thú."

"...?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn cười nói: "Mắng xong dễ chịu hơn chưa?"

Nhưng Kim Thái Hanh lại quay đầu chất vấn: "Điền Chính Quốc, em cảm thấy bản thân là anh hùng sao? Cảm thấy anh không có sự bảo vệ của em thì sẽ chết sao?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, lúc này mới nhận ra tính nghiệm trọng của sự việc, hắn giơ tay sờ má của Kim Thái Hanh: "Sao thế? Sao lại nói như vậy?"

"Từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng như vậy. Rõ ràng em không giỏi đánh nhau, tại sao lần nào cũng muốn đứng chắn trước anh. Chuyện gì cũng chiều theo anh, chăm sóc anh, bảo vệ anh, em chỉ lớn anh nửa tuổi nhưng không hề có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc anh, em hiểu không!"

"Em có." Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, nói tiếp: "Em yêu anh, vì vậy em có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc người mình yêu."

"Vậy anh thì sao?" Kim Thái Hanh vươn tay kéo tay Điền Chính Quốc xuống.

"Là sao?" Điền Chính Quốc chợt ngây người.

"Vậy nghĩa vụ và trách nhiệm của anh là gì?"

"Thái Hanh..." Điền Chính Quốc dựa vào lòng Kim Thái Hanh, cố nắm lấy tay của anh.

"Đừng cứ mãi cho đi, thi thoảng cũng phải đòi chút hồi đáp, đạo lý này lẽ nào còn cần anh dạy em sao!"

"Thái Hanh, là em khiến anh có gánh nặng đúng không?" Điền Chính Quốc nhìn vào đôi mắt của Kim Thái Hanh, hỏi anh.

Lửa giận của Kim Thái Hanh giống như bị nước dội mạnh mà dập tắt, anh hơi bất lực, dịu giọng: "Anh xin lỗi, vấn đề là ở anh. Anh cảm thấy giữa chúng ta bất luận là thời điểm nào đều là em bao dung và cho đi hết mực, anh..."

Điền Chính Quốc giơ tay ngắt lời Kim Thái Hanh: "Đừng nói những câu như vậy, mãi mãi đừng nói với em những lời này."

Kim Thái Hanh ngước nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thở dài: "Em không biết tại sao anh lại có suy nghĩ và cảm nhận đó, em cũng không cần biết một mối tình đẹp nên tiến triển và bên nhau như thế nào, nhưng em biết em yêu anh, muốn dành cho anh mọi điều tốt đẹp nhất, em vì đó mà âm thầm vui mừng đồng thời không mong sự hồi đáp của anh, cho dù anh chỉ tặng em một nụ cười, đối với em đều là lời khẳng định và khích lệ to lớn."

"Điều này không đúng, đối với em không công bằng." Kim Thái Hanh nhíu mày nói.

"Vậy như thế nào là đúng? Em bởi vì cái gọi là cách làm đúng đắn mà cùng anh chia xa mười năm, chẳng lẽ còn phải bởi vì phương thức bên nhau đúng đắn, che đậy tình yêu của mình dành cho anh?"

"Điền Chính Quốc, em sẽ chiều hư anh."

"Lúc nhỏ Kim Hanh Hanh là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, khi lớn Kim Thái Hanh cũng xứng đáng được yêu chiều nhất trên đời. Anh nên đón nhận như lẽ dĩ nhiên, đồng thời cảm thấy đó là niềm vinh hạnh của em."

Điền Chính Quốc không hiểu nổi đủ loại lý luận về tình yêu của đa số mọi người hiện nay. Cái gì gọi là đừng yêu quá nhiều, cái gì để lại cho bản thân ba phần, đối với hắn mà nói đều là luận điệu hoang đường.

Hắn yêu Kim Thái Hanh thì nên yêu một cách mãnh liệt, yêu đến mức ai nấy đều tỏ, yêu đến nước tràn miệng ly, trăng tròn đầy đặn, hắn muốn đem hết tình yêu của mình bày ra trước mặt của Kim Thái Hanh.

Anh xem, đây là bằng chứng em yêu anh. Không cần sợ hãi, không cần lo lắng, càng không cần bất an, hãy là chính anh, vui vẻ, can đảm, tự do, chỉ cần anh đưa tay, em ở ngay bên cạnh anh.

____

Sau sự kiện cùng dùng bữa lần trước, đồng nghiệp trong công ty về cơ bản đều đã biết Kim Thái Hanh và Quý Phi đã chia tay, hơn nữa còn ra đi rất không vui vẻ. Ngoài những người nhàn rỗi buôn chuyện dĩ nhiên cũng có những người tinh mắt nhận ra mối quan hệ của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không đơn giản.

Tính cách của Kim Thái Hanh vẫn luôn cởi mở lạc quan, vì vậy ngày thường đồng nghiệp có chuyện gì đều hỏi thẳng anh, nhưng có thể bởi vì lần trước kết thúc bữa ăn anh nổi giận, Kim Thái Hanh cảm thấy mấy ngày nay bên tai đặc biệt thanh tịnh.

Trái lại là Điền Chính Quốc, thông thường mà nói với thân phận của hắn không ai dám tìm hắn để nhiều chuyện, nhưng khó ở chỗ đối tượng tìm hắn là sếp lớn.

"Chính Quốc..." Sếp lớn ngồi trên sô pha nhìn Điền Chính Quốc, giơ tay mời hắn ngồi xuống.

Điền Chính Quốc kéo một cái ghế qua, gật đầu nói: "Vâng, mời ngài nói."

"Lần giới thiệu thương hiệu mới này có thể thành công là nhờ cậu."

"Ngài khách sáo rồi, những thành tích đó không thể không kể đến công lao của mọi người." Điền Chính Quốc đổi tư thế chân.

"Dĩ nhiên. Chỉ là có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, gần đây công ty lan truyền tin cậu và Kim Thái Hanh..." Sếp lớn vân vê tách trà, nói đến đây chợt dừng lại.

Điền Chính Quốc cong môi tiếp lời: "Tôi và Thái Hanh sao? Chúng tôi là bạn thân hơn hai mươi năm qua, có điều gần đây quan hệ đúng thật đã tiến triển thêm một bước."

Bàn tay cầm tách trà của sếp lớn chợt khựng lại: "Chính Quốc, cậu biết tôi vô cùng coi trọng cậu, nếu không thì với tuổi tác và kinh nghiệm của cậu tôi sẽ không để cậu lên làm phó tổng."

"Tôi cũng vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm và công nhận của ngài." Điền Chính Quốc nhận lấy ly trà trong tay sếp lớn.

"Vậy cậu làm như thế đã suy nghĩ đến công ty chưa?"

"Nếu như chuyện này mang đến cho công ty bất kỳ tổn thất nào, tôi có thể nhận về trách nhiệm và từ chức." Điền Chính Quốc đặt tách trà xuống bàn.

"Không hề do dự sao?"

"Không có."

"Không hối hận?"

"Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm và bồi dưỡng của ngài."

"Lời này nói quá sớm rồi, tôi tin rằng với năng lực của cậu có thể sắp xếp ổn thoả giữa công và tư." Sếp lớn giơ tay ra hiệu hắn uống trà trò chuyện.

Điền Chính Quốc lại bưng tách trà lên, mỉm cười không nói.

Kim Thái Hanh ngước nhìn sếp lớn đi ra từ văn phòng Điền Chính Quốc, cầm theo văn kiện đi vào văn phòng của Từ Ngạn Kỳ.

"Sếp, tôi đến giao tài liệu."

Điền Chính Quốc thấy anh vào thì cười thành tiếng: "Hôm nay em đâu sắp xếp họp ở bộ phận các anh."

Kim Thái Hanh "chậc" một tiếng hỏi hắn: "Anh hỏi em vừa rồi sếp lớn đến đây làm gì vậy?"

Điền Chính Quốc vừa định nói gì, lại nhớ đến lời nói hai ngày trước của Kim Thái Hanh, chỉ đành nói: "Không có gì, ông ấy biết chuyện của hai chúng ta nên đến hỏi thăm thôi."

"Sau đó thì sao?" Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sau đó em vẫn còn ngồi yên ổn ở đây, không sao đâu."

Điền Chính Quốc xoa đầu của Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh có chút chán ghét đẩy tay hắn ra, châm biếm: "Cũng thật bình tĩnh."

Điền Chính Quốc nhìn anh định ôm anh hôn một cái, nhưng vừa nghĩ đến đây là công ty nên đành từ bỏ ý định này.

"Phải rồi, em đã nhận được lời mời họp lớp tối thứ bảy chưa?" Điền Chính Quốc đọc lời nhắc trên WeChat, ngẩng đầu hỏi anh.

"Nhận được rồi, em muốn đi sao?"

"Đi đi, em cũng muốn cùng anh về trường."

Điền Chính Quốc nói vậy nên Kim Thái Hanh cũng không nói gì.

Hôm họp lớp đó mọi người cùng ngồi bên nhau kể về những chuyện vặt vãnh trước kia, đến mức khiến Kim Thái Hanh có cảm giác như mới hôm qua. Đặc biệt là khi buổi họp lớp kết thúc, Điền Chính Quốc kéo anh lẻn vào trường học.

Năm đó Kim Thái Hanh thật sự không phải là một đứa trẻ ngoan thích học hành, mỗi ngày đến lớp đều đúng giờ vào học, là kiểu giáo viên không tới thì tôi không tới, tới sớm một giây là tôi thiệt thòi điển hình. Nguyên nhân mà giáo viên có thể khoan dung anh, ngoài tình cách và gương mặt đẹp của anh, cũng là nể mặt Điền Chính Quốc người luôn bên cạnh anh.

Có điều không phải lần nào Kim Thái Hanh cũng đến lớp đúng giờ vào học, có khi đi muộn anh sẽ leo tường ở cửa sau trường mà vào, sau đó nhắn tin cho Điền Chính Quốc bảo hắn tiếp ứng.

Kim Thái Hanh vòng chân qua tường, phủi đất cát trong tay, nói: "Thật sự không ngờ, đến tuổi này mà anh vẫn phải trèo tường."

Điền Chính Quốc nắm tay của Kim Thái Hanh, từ trên tường nhảy xuống: "Em thì ngược lại đã nhiều lần muốn làm."

"Muốn lật tường?" Kim Thái Hanh bật cười nhìn Điền Chính Quốc.

"Không phải." Điền Chính Quốc nắm tay anh chầm chậm đi vào trường.

"Vậy thì là thế nào?" Kim Thái Hanh đưa tay đẩy cành cây và dây leo, nhìn quanh trường học.

Điền Chính Quốc cúi đầu mỉm cười không đáp, dáng vẻ sâu xa khó đoán.

Sáu giờ tối, chỉ còn vài giáo viên và học sinh tự học. Hai người đi dạo trong trường không cảm thấy lạ lẫm, thi thoảng còn đụng phải học sinh vào siêu thị của trường mua đồ ăn vặt trong giờ học.

Điền Chính Quốc nhướng mày với cậu nam sinh nhìn chằm chằm hắn, cậu nam sinh liền vô thức nắm chặt đồ ăn vặt trong tay và nói: "Chào thầy."

Kim Thái Hanh chợt ngây người, mím môi cố nhịn cười, chờ nam sinh kia đi xa anh mới vỗ lưng Điền Chính Quốc, cười thành tiếng.

"Ha ha ha ha, em biết thông thường học sinh sẽ nhận nhầm người như thế nào thành thầy giáo không?"

Điền Chính Quốc có chút đành chịu, lại nắm chặt lấy tay anh: "Người như thế nào vậy?"

"Chính là kiểu như em, trông có chút văn hoá nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc." Kim Thái Hanh véo gương mặt của Điền Chính Quốc trêu đùa.

"Buồn cười lắm sao?"

"Không buồn cười sao? Thầy giáo Điền giấu anh ra ngoài làm thêm."

Kim Thái Hanh cố tình nhướng mày trêu hắn, Điền Chính Quốc để mặc anh đùa giỡn, tiếp lời: "Nuôi anh nhà không dễ, khó tránh làm nhiều việc~"

"Chậc, không ngờ thầy Điền lại quan tâm gia đình đến vậy."

"Chủ yếu người yêu của em là vàng ngọc, em cảm thấy những vật bình thường không xứng với anh ấy." Điền Chính Quốc bình thản tỏ bày.

Tô Đồ Chi lườm hắn một cái, hừ xong nói: "Vậy người yêu của thầy Điền thật may mắn, có thể có được một người bạn trai tốt như thầy Điền."

"Ai bảo vậy, rõ ràng là em may mắn hơn."

"Hả?"

"Con người em nói dễ nghe chút là phúc hắc, nói khó nghe chút là tâm cơ sâu xa. Người yêu em không những đẹp trai mà tính cách cũng tốt, những tâm tư nhỏ bé kia của em anh ấy đều biết, nhưng chưa bao giờ thật sự giận em hay yêu cầu em điều gì, chỉ không ngừng giúp em tự kiểm điểm, anh nói xem anh ấy có phải rất tốt không?"

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng dừng bước, cong môi nhìn anh, nói tiếp: "Thái Hanh, em thích anh. Em mang hết tình yêu những năm tháng thanh xuân đằng đẵng trao hết cho anh, còn cuộc đời ngắn ngủi này ngoài ba năm đầu chưa hay biết gì ra, tất cả thời gian còn lại đều liên quan chặt chẽ đến anh.

Em không cách nào miêu tả tâm trạng lúc này với anh, nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt giống như phút chốc quay về thời trung học.

Anh đứng ở đầu hành lang, em đứng ở cuối hành lang. Em nhìn anh áo trắng tung bay mỉm cười với em, tim em rạo rực nhưng vẫn giấu trong lòng ba từ em yêu anh, cảm giác lúc đó đến bây giờ em vẫn khắc cốt ghi tâm. Em đã rất hối hận, Thái Hanh, anh không biết em hối hận đến nhường nào đâu."

"Nhưng hiện tại anh biết rồi, không phải sao?" Kim Thái Hanh dựa vào hắn ngồi trên băng ghế dài, nghe Điền Chính Quốc tâm tình.

"Đúng ha, anh biết rồi." Điền Chính Quốc thở ra một hơi thật dài, tựa hồ trút ra hết cảm xúc của bao năm qua.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn ngôi sao lấp lánh trên trời không nói gì, Điền Chính Quốc cũng không nói thêm.

Mãi đến khi trong trường vang lên tiếng chuông tan học, Kim Thái Hanh mới đột nhiên lên tiếng: "Trước đây anh chưa hỏi kỹ em, hôm anh uống say, em cố ý nằm cạnh anh đúng không?"

"...Đúng."

"Lần gặp mặt với công ty Quý Phi..."

"Em cố tình chọc giận hắn."

"Vậy lần cùng đi ăn hắn lao về phía em..."

"Em không biết là hắn lao về phía ai, nhưng phản ứng đầu tiên của em chính là bảo vệ anh."

"À." Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh không nói lời nào, vươn tay ôm lấy anh. Từ xa truyền tới tiếng học sinh cười đùa với nhau, khiến cho bầu không khí nơi đây càng yên tĩnh thêm mấy phần.

Điền Chính Quốc khẽ hôn lên cổ của Kim Thái Hanh, bỗng nói: "Thái Hanh, chúng ta kết hôn đi." Giọng điệu giản dị tựa như đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp.

Kim Thái Hanh cảm thấy tóc của Điền Chính Quốc làm anh bị nhột, anh khẽ cười một tiếng, đáp: "Em có biết mình đang nói gì không?"

"Em nói chúng ta kết hôn đi." Điền Chính Quốc lặp lại một lần nữa.

Kim Thái Hanh tốt bụng nhắc nhở: "Chúng ta hẹn hò còn chưa đủ ba tháng."

"Nhưng chúng ta biết nhau đã hai mươi ba năm rồi, điều quan trọng là từ khoảnh khắc thích anh thì em đã muốn kết hôn với anh."

"Đây là mục đích hôm nay đến trường sao?"

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, mỉm cười: "Câu nói này em giấu trong lòng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu tính kỹ cũng được mười bốn năm."

Em đã từng tưởng tượng vô số lần khung cảnh cầu hôn anh, có lúc ở trường học, khi ở nhà, lúc ở khách sạn, nhưng không lần nào mộc mạc như lần này. Lý trí mách bảo em rằng em nên chuẩn bị rầm rộ một chút, nhưng không biết tại sao em đột nhiên lại muốn nói câu này với anh vào thời khắc này, giống như một suy nghĩ khó giải thích, em chỉ muốn sống cùng anh trọn đời."

Kim Thái Hanh im lặng nhìn Điền Chính Quốc, trong đầu hiện ra từng khoảnh khắc hai người bên nhau. Điền Chính Quốc yêu anh, anh đã sớm biết điều đó.

"Được."

"Anh không đồng ý cũng không sao... em sẽ..." Điền Chính Quốc nói được một nửa thì dừng lại, hỏi: "Anh vừa nói?"

Kim Thái Hanh cười: "Anh nói là được, không phải muốn kết hôn sao?"

"Phải." Bàn tay đẩy gọng kính của Điền Chính Quốc cũng toát mồ hôi, hắn tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, gỡ chiếc nhẫn bạc ra.

"Đây là món quà sinh nhật năm anh mười tám tuổi em mua tại nước A, lúc đó em nghĩ anh đã mười tám tuổi có thể nhận nhẫn rồi, nào ngờ lại cách tám năm trời mới trao cho anh."

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của hắn, Kim Thái Hanh bỗng bật cười, anh vẫn luôn cho rằng sợi dây chuyền này của Điền Chính Quốc là được đặt làm, không còn suy nghĩ khác, càng không ngờ tới nó là chiếc nhẫn thuộc về anh.

Kim Thái Hanh đưa tay ra, tay Điền Chính Quốc vừa ấm vừa ẩm, lúc cầm được tay của Kim Thái Hanh còn hơi run, hoàn toàn không còn mang dáng vẻ định liệu trước như lúc nãy.

Kim Thái Hanh nhìn hắn hít thở sâu, nhẹ giọng giúp hắn giải vây: "Ở đây tối quá, chúng ta ra chỗ đèn đường."

Chiếc nhẫn nhỏ nhắn phát sáng trên ngón tay thon dài trắng ngần, Kim Thái Hanh giơ tay lên nhìn ngắm dưới ánh đèn đường, tia sáng xuyên qua kẽ tay, giống như pháo hoa bung nở, rực rỡ chói chang.

Tình yêu rốt cuộc là gì? Liệu có thể yêu duy nhất một người không? Bạch nguyệt quang và người trước mắt rốt cuộc thì ai mới là chân ái?

Tình yêu ở tương lai xa xăm, ngự nơi sâu thẳm của dòng thời gian. Hắn dõi theo chàng trai trẻ Kim Thái Hanh ở phía bên kia hành lang, nói: "Hãy đợi em."

"Sẽ có người trèo non lội suối vì bạn mà đến, bạn sẽ là thế giới và tinh hà của người đó, người đó sẽ đem tất cả sự nhiệt tình và yêu thích cùng với những tình ý kỳ quái kia đều trao hết cho bạn. Bạn là tình yêu cố chấp và duy nhất của người đó, bạn là người không thể thay thể đối với người đó, bất luận con sông thời gian có chảy cuồn cuộn ra sao đi nữa thì người đó vẫn luôn có thể tìm thấy bạn, đây mới là ý nghĩa căn bản nhất của tình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com