Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Yêu cái con khỉ, tôi có phải gay đâu và đặc biệt tôi không bao giờ thích anh. – tôi đánh vào mặt hắn, sau đó nhào tới đánh vào bụng hắn, đánh tới tấp nhưng hắn không đánh trả.

+ Tôi sẽ cho anh tuyệt hậu. – tôi giơ chân tính đá vào chỗ đó của hắn, hắn liền đá tôi văng ra xa, shit tôi bị dính miễn chai ( à quên nói, hồi nãy tôi nhào tới túm cổ hắn, thức ăn và ly nước rơi tung toé ) ở bã vai khi bị hắn đá làm tôi ngã nhào. Thì ra đúng như lời Hosick nói, hắn không phải loại tầm thường, hắn mạnh khiếp. Tôi nhăn mặt ngồi dậy, tay còn lại vịn chỗ đó cho máu ngưng chảy.

+ Tôi nói cho em biết, đánh tôi chỗ nào cũng được nhưng đừng đụng vào ***, rõ không ? – hắn quạu quát

+ Từ đây về sau tôi sẽ không đụng vào anh nữa, yên tâm. – tôi nhăn mặt vì đau nói, hắn mạnh quá cho dù tôi có đánh hắn thì cũng vô ích, tôi quay đi về vì miễn chai làm như đã đâm vào tận xương của tôi.

+ Đại ca, có cần cho nó 1 trận không. – Chang-wook nói khi tôi vừa vào thang máy.

+ NÓ NÀO. – hắn liếc cả đám, cả đám chỉ gục mặt xuống sợ sệt – TAO NHẮC LẠI, AI MÀ DÁM ĐỤNG VÀO CẬU TA THÌ COI CHỪNG TAO, CÒN NỮA MAI MỐT TỤI BÂY PHẢI XEM CẬU TA NHƯ LÀ TAO ( là xem như đại ca ). RÕ KHÔNG ?

+ Rõ. – cả đám hô lên.

+ Vậy có cần… – Chang-wook

+ Có, mau đi theo. Hồi nãy chắc đau lắm, mau đưa cậu ta vào bệnh viện. – hắn nói.

Tôi vừa bước ra khỏi nhà hàng thì có 1 đám chạy từ sau lưng tôi chạy tới.
+ Đại ca , để tụi em đưa anh vào bệnh viện. – Chang-wook.

Đại ca ! Sao lại như vậy, không lẽ chỉ có tôi dám đánh hắn mấy cái mà xưng tôi là đại ca.

+ Bấm nút biến hết cho tôi, tôi không là đại ca của ai hết. – Tôi bước đi tiếp.

+ Đại ca làm tụi em khó xử quá. – Chang-wook.

+ Biến. – tôi hét.

Tôi đi, tay thì không ngừng vịn vai nhưng máu cứ chảy ra, còn tụi nó thì đi theo sau tôi mà không dám nói lời nào. Chợt hắn chạy tới.

+ Anh xin lỗi, em chảy nhiều máu quá hãy để anh đưa em đi bệnh viện. – hắn vịn vào vai tôi

+ Đừng đụng vào tôi, hèn hạ, bẩn thỉu. – tôi hất vai chủ yếu thoát khỏi hắn nhưng lại làm cho tôi đau hơn, ngu thiệt.

+ Đây là mệnh lệnh em phải theo tôi vào bệnh viện. – hắn cười gian, tôi cũng không hiểu, hắn giơ tay lên và xoè ra 5 ngón tay. Chết, là cái vụ 500 triệu, hèn chi hắn nói là mệnh lệnh, tôi cùng hắn trèo lên xe ( bị cưỡng bức rồi mà còn phải nghe lời hắn, cuộc đời chó đẻ thật mà ). Trên xe tôi cũng không thèm nhìn mặt hắn, hắn lại gần ôm tôi ( chẳng qua là quàng tay qua mà vịn vết thương thôi ) nói :

+ Em đau lắm không, anh vịn giúp cho.

+ Tôi có tay, làm ơn tránh ra. Giả nhân giả nghĩa – tôi nói làm cho Chang-wook và tên lái xe cười khúc khích, hắn bẻ mặt quay ra cửa sổ.

Tới bệnh viện, tôi đi vào phòng sơ cứu, hắn đi vào tận phòng cùng tôi.

+ Bác sĩ, cậu ấy có sao không ? – hắn nói, tôi liếc nhìn hắn thì thấy hắn có vẻ rất lo lắng.

+ Tạm thời tôi đã sơ cứu, 1 chút nữa đi chụp X-ray ( X-quang ) coi thử còn sót lại mảnh vỡ nào không, nhưng tại sao mà cậu ta lại bị nặng như vậy, tới xương chứ ít gì ? – bác sĩ đang băng cho tôi nói.

+ Tại cháu làm vỡ cái ly và vô ý vấp ngã nên mới bị như vậy ? – không lẽ tôi nói bị người ta đánh nên bi như vậy sao.

Tôi đi chụp X-ray, may quá tôi không bị gì hết.

6 tháng sau, học kỳ 2 của tôi lại kết thúc với 1 kết quả như mong đợi, tôi hạng nhì đó ( giỏi hông ). Kệ, hơn được ‘bà tám’ Bong là tôi mừng rồi. Đến bây giờ tôi vẫn như vậy, hầu như tôi không nói chuyện với hắn, cứ mặc hắn. Tại vì 1 phần là do ngày nào cũng 6h -> 21h là tôi đi học, học thêm và đi bơi hay đi chơi cùng bạn vì không muốn gặp mặt hắn nên tôi mới đi chơi nhiều hơn, tối về thì tôi lại chạy vào phòng ( dĩ nhiên là khóa trái cửa ). Không hiểu sao tôi vẫn cứ ấm ức và nhục về vụ đó nên càng ghét hắn hơn. Kỳ nghỉ hè lại lên, tôi biết thế nào tụi quỷ đó sẽ có dịp đi chơi, nhắc tào tháo thì tào tháo lại gọi đến ( phải chi nhắc tiền nhắc bạc thì đỡ biết mấy, 500 triệu mà tôi lại chưa trả 1 cắc, thấy tôi khổ không T_T ).

+ Sao lâu bắt máy vậy cha ? – Yoongi cáu.

+ Con tắm ông nội ơi, có gì không ? – tôi nói giỡn.

+ Đi chơi không ? – nó hỏi.

+ Mày nghĩ coi. – tụi này ác lắm, nếu tôi nói không thì tụi nó thay phiên nhau ‘tra tấn’ cái ĐT của tôi, còn không thì tụi nó cứ bày đủ trò mà thuyết phục đi vì thế mà lần nào đi đâu mà không thiếu 1 người.

+ Hì hì, vậy chuẩn bị đi, 3 ngày nữa xuất phát. Bye.

+ Khoan, mà đi đâu mới được.

+ Ủa, tao chưa nói hảk ? – tôi muốn chạy 1 mạch tới nhà nói mà bụp bụp bụp cho 1 trận hết sức – lần này chúng ta đi Daegu, Incheon và Busan và đi trong khoảng 3 tuần, ku có ý kiến gì không ?

+ Hehe, để tao nói cho nghe. Lúc đầu là tụi tao định đi Busan, nhưng tao có bà con ở Canađa về chơi quê tao là Daegu, nên mẹ tao bắt về vì thế sẵn tiện tụi mình đi chơi luôn… -Yoongi chưa nói hết, tôi xen ngang.

+ Sông nước không mà chơi gì ?

+ Mày lên đầu tao ngồi luôn đi, sao thích chui vào họng tao vậy, để tao nói hết. Ở gần chỗ quê tao có bãi tắm đẹp lắm mà tụi mình là dân bơi ( dân chơi nghe nhiều rồi nhưng dân bơi thì tôi mới nghe ) nên rất thích hợp với tụi mình, còn nữa nha, xuống dưới tha hồ mà ăn lẩu hải sản và các món hải sản khác. Chẹp chẹp, mới nghĩ thôi đã thèm rồi.

+ Coi chừng ướt điện thoại của tao. Tao mới mua đó – tôi chọc nó, sao tôi lại có 1 đứa bạn tham ăn thế không biết

+ Mày rất là có duyên. Sau đó tao nghe Jin nói mẹ nó có 1 căn biệt thự ở Incheon, mà tụi mình chưa đi Incheon lần nào, sẵn tiện mình đi cho biết với người ta thế nào là hồ bùn Ganghwa, thế nào là làng cổ tích Incheon.

+ Nhưng quan trọng là tao không có ‘money’ để đi ?

+ Mày giỡn hoài, bây giờ mày là em của 1 đại gia mà, giàu hơn cả thằng Jin ( vì Jin là giàu nhất trong đám nên nó lấy ra so sánh là phải ) muốn gì mà không có.

+ Mày không hiểu chuyện trong trái ổi đâu. Tóm lại là tao không có tiền mà mua vé máy bay, mua vé xe.

+ Mày yên tâm, mày quên là đã có nhà tài trợ Jin rồi sao, có gì nó lo cho mày toàn bộ. – Yoongi nói tiếp. À phải ha, lúc trước tôi đi đâu cùng tụi nó ( lúc tôi còn ở nhà trọ ) Jin cũng lo cho tôi từ A tới Z, chắc nó thấy tôi nghèo nên thấy thương, đúng là tụi nó là bạn có 1 không 2.

+ Nhưng tao ngại quá.

+ Sời. Ngại gì, không chừng nó còn mừng nữa. Vậy đi, máy tao hết tiền rồi, để tao nói với Jin cho.

+ Thanks, Yoongi. Bye.

Tôi cúp máy.

+ Cậu chủ nhỏ, mời cậu xuống ăn cơm. – chị người làm gõ cửa kêu.

+ Em xuống liền. – tôi bước xuống thì đã thấy hắn ngồi ở bàn ăn và các chị người hầu đang dọn bàn ăn ra. Tôi ngồi đối diện với hắn ( càng xa càng tốt ).

+ Mời 2 cậu dùng cơm.

+ Cảm ơn chị. – tôi cười đáp trả chị.

Hắn và tôi cùng cầm đũa lên, hắn gắp đưa cho tôi miếng cá.

+ Anh nghe nói em nghỉ hè rồi, chúng ta đi chơi nha.

+ Tôi không rảnh. – tôi vừa ăn vừa nói.

+ Why ? – hắn nói

+ Liên quan tới ai kia không ?

Hắn bỏ đũa xuống nói.

+ Em đã là người của anh, nên anh có quyền cai quản em.

Tôi bị sặc cơm khi nghe câu nói của hắn, tôi là con trai làm gì có trinh tiết mà đã là người của hắn, hắn không phải là người mà chuyện đã lâu mà hắn còn nhắc lại khiến tôi thêm tức. Hắn lại gần vỗ lưng tôi và đưa tôi ly nước.

+ Em có sao không ? Uống nước đi. Thì tôi là chủ nợ của em nên em phải trả lời tôi. – tức thật, hắn cứ uy hiếp tôi về cái vụ nợ nần.

+ Tôi đi chơi cùng bạn khoảng 3 tuần.

Hắn ngạc nhiên nói to.

+ 3 TUẦN.

3 tuần mà không gặp em chắc tôi chết mất, không thể, tôi nhất định theo em hắn nghĩ. Tôi vẫn cứ bình thản ăn cơm.

+ Cho anh đi theo chơi được không ?

+ Tùy. – haizzz tôi mà nói không thì hắn cũng uy hiếp tôi thôi, thật tình là không có đường chọn T_T . Còn hắn thì cười khoái chí.

* 3 ngày sau *

+ Hey, tụi tao chờ 1 mình mày đó Namjoon. – Yoongi nói với Namjoon đang bước tới. Tụi tôi đang ở bến xe.

+ Ủa, anh của Jungkook cũng đi nữa hảk ? – Namjoon.

+ Ừa, càng đông càng vui mà. Lest go. – Jimin.

————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com