24 : Thư tình
Jung Jihoon và Jung Suhwan núp ở chỗ tối không ngờ tới chuyện lại thành ra như thế này.
Nhất thời hai người đều im lặng suy nghĩ, nhưng cảm xúc không mấy sáng sủa.
Suhwan nấp ở chỗ tối nghe lén câu chuyện, đột nhiên cắn môi một cái.
“Đệt! Anh đây biết ngay lão cóc này tư tưởng có vấn đề mà! May mà mình thông minh cơ trí đi theo tới đây, thằng cha đó quả nhiên lộ mặt thật ra!”
Jung Jihoon “Sao mày gọi nó là lão cóc?”
Suhwan nghĩ thầm: Chứ muốn sao! Muốn con gọi chả là ba ba thì ba mới vui hả!
Jung Jihoon thong thả ung dung bổ sung “Nó là cóc vị thành niên”
Jung Suhwan: …..
Sau khi lão Yang tỏ tình xong, Han Wangho không đáp lời lại.
Hiện tại anh đang rất căng thẳng, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên lơ đãng nhìn về hướng khác.
Sau đó, Han Wangho vẫn không nói lời nào, trái tim lão Yang cũng dần an tĩnh lại, nó không còn nhảy múa điên cuồng nữa, chỉ lắng lại ở lồng ngực, giống như đã bị một khối băng bao vây lấy…. cho dù anh ta đã sớm đoán được vô số tình huống sẽ xảy ra, nhưng khi thực sự đối mặt với nó, vẫn không tránh khỏi cảm giác đau lòng.
“Tôi bị…thẻ đỏ, ra ngoài?”
Han Wangho “Cậu thấy sao?”
Lão Yang cười trừ một cái “Không có ân xá sao? Trực tiếp phán tôi tử hình?”
Han Wangho “Không phải, thẻ vàng cũng không có”
Lão Yang thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói “Nghe Kwanghee nói cậu luôn từ chối người ta rất tàn nhẫn, trước kia không hình dung được, bây giờ thì đã được trải nghiệm. Cậu đừng trách Kwanghee, là tôi đã năn nỉ ỉ ôi nhờ cậu ta đưa cậu ra đây.”
Han Wangho “Cậu nói xong chưa?”
Lão Yang “Nói xong rồi”
Han Wangho gật đầu “Vậy tôi đi đây”
Jung Suhwan nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhìn bóng dáng Han Wangho bước đi dứt khoát gọn ghẽ không một chút dây dưa, không nén được nuốt một ngụm nước bọt.
“Má ơi….”
Jung Jihoon cúi đầu nhìn cậu.
Suhwan giơ ngón tay cái lên “Quá ác, mức độ tuyệt tình này có thể lấy được giải Nobel vô tình rồi. Tối nay chắc hồn lão Yang lượn ra ngoài Thái Bình Dương luôn”
Cậu thao thao bất tuyệt nói “Mà trái tim Wangho hyung là cục đá hay gì á, ba nhìn mặt lão Yang kìa, douma, mặt sắp nhuộm thành đen thui rồi…. Đấng nam nhi thì không rơi nước mắt, nhưng con nhìn thấy anh ta vậy muốn gớt nước mắt dùm luôn”
Jung Jihoon đăm chiêu nhìn bóng dáng Han Wangho.
……Sao hắn tự nhiên lại có cảm giác mèo khóc chuột thế này.
Kim Kwanghee từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, anh ta nhìn thấy lão Yang cô đơn đứng dưới cột điện, bước chân đi chậm lại.
“Thất bại rồi hả?”
Lão Yang “Tỷ lệ thành công chỉ có 0,5%”
Kim Kwanghee cười một tiếng, vỗ vỗ vai của anh ta “Thật ra tao dự đoán cho mày chỉ có 0,05% thôi. Wangho không có trái tim đâu, mày hy vọng anh ta học được cách yêu một người chẳng thà hy vọng Jung Jihoon thi đậu SNU còn hơn”
Jung Jihoon đang núp: ……
Lão Yang từ trong túi lấy ra một điếu thuốc “Thất tình rồi, không an ủi tao một chút đi còn tới châm dầu vào lửa. Mày nói tao có điểm nào không tốt, tao thích cậu ấy nhiều năm như vậy, cậu ta cũng không có bạn trai hay bạn gái gì, tại sao không thử ở bên cạnh tao?”
Kim Kwanghee “Wangho vốn không phải kiểu người như vậy. Cậu ta cực kỳ tuyệt tình, mày thấy cậu ta là loại người chỉ cần mày trả giá là có thể thu được hồi báo từ thiện sao? Nếu cậu ta đã không thích mày thì cho dù mày có đòi chết đòi sống ở ngay trước mặt cậu ta nhảy lầu, thì cậu ta cũng sẽ mặt không biến sắc nhìn mày nhảy xuống đấy”
Suhwan sau khi nghe xong, hai lỗ tai chó con cử động, thầm nghĩ: Tàn nhẫn vậy luôn?
Cậu ngẩng đầu nhìn Jung Jihoon.
Jung Jihoon cúi đầu nhìn cậu “Nhìn tao làm gì?”
Suhwan lắc đầu “Không có gì, con thấy ba đẹp trai quá thôi”
Trong lòng cậu không chút khách khí phỉ nhổ: Nhìn ba mà con phát rầu á! Đến giờ mà vẫn còn không hành động thì làm sao mới có thể cảm hóa được trái tim đóa hoa cao lãnh này của mẹ con đây!
Suhwan phỉ nhổ xong lại không nhịn được nghĩ thầm: Lúc trẻ mẹ mình lại cao lãnh như thế sao?
Lúc bắt đầu khi Suhwan vừa xuyên qua, chỉ nghe người khác nói Han Wangho rất lạnh lùng chứ chưa đích thân cảm nhận qua. Bản thân cậu còn không biết xấu hổ mà quấn riết lấy Han Wangho, mà có vẻ như Han Wangho cũng không tỏ ra phản cảm với cậu, cho nên cậu không cảm thấy Han Wangho cao lãnh chỗ nào.
Thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến thái độ của Han Wangho đối với lão Yang, cậu mới hoàn toàn kinh ngạc.
Quá lạnh lùng rồi….
Suhwan cảm thấy thật khó mà tưởng tượng được.
Vừa nãy cậu thậm chí có chút đồng cảm với lời nói của Kim Kwanghee: Han Wangho không biết yêu một người là như thế nào sao?
Suhwan lại ngẩng đầu lên nhìn Jung Jihoon, nhíu mày lại, nghĩ mãi cũng không ra: Sao ba mình lại có thể bắt được mẹ mình nhỉ? Đúng là quái lạ.
Mười sáu năm sau, Han Wangho giống như một con mèo hoang bị thuần hóa, vừa mềm vừa ngoan, ngoại trừ thỉnh thoảng cào cào móng vuốt lên mặt Jung Jihoon mấy cái, phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ở trong lồng ngực Jung Jihoon nghịch điện thoại.
Suhwan có vài lần ngẫu nhiên nhìn thấy Han Wangho ở nhà tỏ ra cáu kỉnh, không chịu ăn cái này không chịu ăn cái kia, cuối cùng bị Jung Jihoon ấn xuống trước bàn, ngoan ngoãn nghe lời ăn hết chén cơm, cũng không thấy anh tỏ ra oán hờn gì cả.
Tuy rằng cũng không phải lúc nào cũng nói lời yêu đương ngọt ngào, nhưng so với hiện tại tuyệt đối là khác hẳn một trời một vực.
Kim Kwanghee cùng lão Yang vừa đi vừa tán gẫu.
“Mày nói xem vì sao Wangho lại từ chối tao, vì tao không đủ đẹp trai sao?”
“Không phải, tao nghĩ chắc là cậu ấy không thích AA yêu nhau”
“Cậu ấy xinh đẹp như vậy, còn có thể tìm được một Omega xinh đẹp hơn hay sao? Omega của cậu ấy không ghen tỵ với khuôn mặt của cậu ấy à?” Lão Yang sờ sờ cằm, hỏi ngược lại “Chẳng lẽ Wangho đã có người thích?”
“Sao lúc nãy mày không hỏi cậu ấy đi?”
Lão Yang nói “Quên”
Hai người càng đi càng xa, mãi đến sau khi hai thân ảnh biến mất, Jung Jihoon và Jung Suhwan mới đi ra từ phía sau trạm xe buýt.
Suhwan “Không phải thật sự là đã có người thích chứ? Ai ta? Bae Jiah?”
Jung Jihoon không nói chuyện, sắc mặt không được tốt lắm.
Suhwan quay đầu lại nhìn Jung Jihoon, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Đám ong ong bướm bướm bên cạnh Han Wangho chẳng thua kém gì Jung Jihoon cả, cậu không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn mẹ ruột cậu bị người khác câu đi mất được!
“Ba thấy Wangho thế nào?” Suhwan cực kỳ cẩn thận hỏi Jung Jihoon.
Jung Jihoon hừ lạnh một tiếng “Chả ra gì”
Jung Suhwan:……
Mợ nó nửa đời sau của ba ế mãn kiếp luôn đi! Lão già đáng chết, con hận ba cái đồ đầu gỗ!
Suhwan với ba cậu nói chuyện tới nửa câu cũng không hợp ý, chủ đề vừa mới mở ra đã ngay lập tức đóng lại.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Jung Jihoon thật sự không có hứng thú gì đối với Han Wangho, khiến cho Suhwan buồn muốn chết.
Chẳng lẽ bởi vì Han Wangho là Alpha sao?
Cậu nghĩ mãi mà không ra.
…………Suhwan đến bây giờ vẫn chưa biết ba mẹ cậu đã qua mặt cậu mà có quan hệ cẩu nam nam không đứng đắn rồi, còn cậu vẫn ở đây mà hờn dỗi.
Hai người mỗi người đều có tâm tư riêng, chia tay trong không vui.
Mà bên kia, Han Wangho đã về đến nhà, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng.
Anh đẩy cửa đi vào, Park Jungmi còn đang bận rộn dưới lầu.
Nhìn thấy Han Wangho trở về, Park Jungmi buông điện thoại di động xuống, từ trên ghế sopha ngẩng đầu lên “Sao về trễ vậy con?”
Han Wangho “Ra ngoài chơi với bạn học”
Park Jungmi “Lần sau nếu về trễ như vậy thì nhớ báo cho mẹ với cha con một tiếng, biết chưa? Làm cha mẹ lo cho con lắm”
Han Wangho liếc mắt nhìn điện thoại của Park Jungmi, trên màn hình còn đang mở trò chém trái cây, chém được hơn một ngàn điểm, xem ra cũng không có thời gian để lo lắng cho anh đâu.
Han Wangho đáp qua loa “Biết rồi”
Park Jungmi “Đói bụng à? Mẹ đi nấu mì cho con nha”
“Không đói” Han Wangho đứng ở cầu thang, bỗng nhiên mở miệng “Mẹ, con muốn ở trọ trong trường”
Park Jungmi từ trên ghế sopha ngồi dậy “Sao đang yên đang lành lại muốn ở trọ trong trường? Lại cãi nhau với cha con à? Con biết tính ông ấy mà, đừng để ý tới ông ấy nữa”
Han Wangho “Không phải, ở trọ trong trường tiện hơn, chuẩn bị lên lớp 12, giờ tự học buổi tối tăng thêm một tiết nữa, đến tận hơn 10 giờ tối”
Park Jungmi “Sao trễ dữ vậy. Nhưng mà còn một năm nữa con mới lên lớp 12 mà”
Han Wangho “Muốn tập làm quen trước”
Park Jungmi ậm ừ “Chuyện này chờ hỏi cha con xem sao đã, mẹ không tự quyết được”
Han Wangho bỗng nhiên dừng lại bước chân “Nhất định phải hỏi ông ấy sao? Con đã 18 tuổi rồi, có thể tự mình làm chủ”
Park Jungmi “Con còn nhỏ, ở trọ trong trường không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa ở trong trường học làm sao thoải mái được như ở nhà, ở nhà cha mẹ còn nấu cơm cho con được”
Han Wangho “Vì sao người khác có thể ở mà con thì không thể?”
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ở lại trường, bởi vì là người bản địa thành phố H, đi học cũng là học trường cấp 1, cấp 2 của thành phố H, Han Beomhyun vì để dễ quản lý anh nên căn bản không để cho anh ở lại trong trường, sợ Han Wangho thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, trở nên có suy nghĩ độc lập.
Park Jungmi bị anh bắt bẻ, nói “….. Không phải là không cho con ở, nhưng con ở trường có thể tự chăm sóc mình sao?”
Han Wangho đi lên lầu “Không cần cha mẹ bận tâm”
Ngay sau đó, cửa bị đóng sầm một tiếng.
Thanh thiếu niên bây giờ thể hiện sự phẫn nộ của mình đối với cha mẹ thường dùng cách đóng sầm cửa lại, tiếng đóng cửa càng lớn thì chứng tỏ càng tức giận.
Park Jungmi nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái kinh thiên động địa, thở dài một hơi “Tính tình thật là càng lớn càng khó chịu”
Han Wangho quăng mình nằm xuống giường, trở mình.
Anh muốn ở trọ trong trường, không phải là suy nghĩ nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là đã suy nghĩ suốt một thời gian dài mới ra quyết định muốn ở trọ trong trường.
Do số lượng học sinh GenG đông nên ký túc xá dành cho học sinh có nhiều loại và cũng có nhiều nhà ký túc xá. Có nhiều tiêu chuẩn khác nhau dành cho phòng 6 giường, phòng 4 giường, phòng 3 giường và phòng 2 giường, số lượng giường trong phòng các ít thì phí lưu trú càng đắt.
Phòng đôi được bố trí tại Khoa Quốc tế, đó là nơi dành cho học sinh cao trung của GenG sắp ra nước ngoài, phí lưu trú hàng năm tăng lên hơn 2000, trước mắt đó là môi trường ở tốt nhất của GenG, có thể so với phòng trong khách sạn cao cấp 4 sao, Jung Jihoon đang ở trong Khoa Quốc tế.
Hiện tại thân thể Han Wangho đã phân hóa thành Omega, bản thân anh vẫn còn chưa hiểu vì sao mình lại xảy ra sự phân hóa lần hai, anh cũng không muốn để cho Han Beomhyun biết.
Nếu cha anh mà biết nhất định sẽ làm ầm lên một trận khiến cho tất cả mọi người đều biết, đó là điều khiến anh thấy khó chịu nhất.
Thừa dịp đang chiến tranh lạnh với Han Beomhyun, Han Wangho muốn chuyển ra khỏi nhà để đến ở trọ trong trường, đỡ phải mỗi ngày nghe Han Beomhyun tụng kinh bên tai.
Sua khi hạ quyết tâm, Han Wangho sắp xếp lộ trình cho bản thân mình.
Tuần này sẽ đến bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, sau đó chủ nhật sẽ dọn đến ở trong trường.
Cùng lúc đó, dưới ánh trăng, Jung Suhwan cũng nảy ra một ý tưởng: Cậu muốn thay Jung Jihoon viết thư tình cho Han Wangho.
Mở ngoặc PS: Không để cho Jung Jihoon biết chuyện này!
Suhwan nắm chặt hai tay, năm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ yên: Tuyệt đối không thể chờ đợi thêm được nữa! Nếu mình cứ chờ đến khi ông ba nhà mình thông não đi tỏ tình với Han Wangho, chẳng bằng chờ ổng thi đậu SNU còn có hy vọng hơn.
Jung Jihoon dĩ nhiên không có cơ hội thi đậu vào SNU, đồng thời Jung Suhwan cũng không thể thay Jung Jihoon thi SNU…. nhưng thay Jung Jihoon viết một bức thư tình thì không thành vấn đề!
Nói làm liền làm, sáng sớm hôm sau, Suhwan không ngủ nướng nữa mà đi thẳng đến trường.
Cậu quăng cặp sang một bên, ngồi xuống chỗ, mờ ám nóng lòng lấy ra một tấm giấy viết thư màu hồng nhạt có mùi thơm: Mới mua từ quầy bán đồ lặt vặt trước cổng trường.
Choi Yumin ngồi cùng bàn với cậu đã đến từ sớm ngồi ôn bài, bị hành động của Jung Suhwan làm cho hết hồn.
Suhwan mở tấm giấy ra, lấy điện thoại trong ngăn bàn, do dự một hồi mới gõ vào trong điện thoại: Thư tình viết như thế nào?
Baidu rất nhanh chóng đưa ra hàng loạt các câu trả lời đa dạng.
“99 bức thư tình cảm động, luôn có một bức khiến bạn phải lệ rơi đầy mặt….”
……….Không cần. Tao lệ rơi đầy mặt thì có ích gì? Phải làm cho Han Wangho lệ rơi đầy mặt sau đó khóc la đòi gả cho Jung Jihoon mới được!
“Bức thư tình ba câu hay nhất, chỉ dùng ba câu để bày tỏ tình yêu của bạn”
………Không đủ. Suhwan bĩu môi, viết có ba câu, làm lãng phí thời gian của tao.
“Các cô gái dạy bạn làm sao để theo đuổi con gái, tỷ lệ thành công cao tới 100%!”
…………Bỏ qua luôn. Mẹ tao là nam nhân hàng thật giá thật, cho dù có là Omega thì cũng là một Omega nam oai phong!
Suhwan chọn tới chọn lui nửa ngày, vẻ mặt rối rắm không thôi.
Choi Yumin nhỏ giọng hỏi “Suhwan, cậu làm sao vậy?”
Suhwan quay đầu hỏi cô “Tôi hỏi cậu, con gái mấy cậu thích kiểu thư tình như thế nào?”
Choi Yumin đỏ mặt “Cậu muốn viết thư tình? Viết cho ai vậy?”
Suhwan nói “Viết cho…..”
Đương nhiên cậu không thể nói là viết cho Han Wangho được, Suhwan cắn chặt răng, uyển chuyển nói “Thì viết cho nữ sinh được hoan nghênh nhất trường rồi. Thư tình này phải có giá trị thời thượng, vừa thịnh hành, lại phải đặc biệt không rập khuôn, tốt nhất không phải là mấy mẫu thư tình có sẵn trên mạng! Phải khiến cho người ta nhớ mãi không quên, vừa mới nhìn thấy bức thư này là yêu luôn người đã viết thư!”
Choi Yumin đang đăm chiêu nghe, nghe xong nửa ngày chỉ nghe được một câu “Không phải mấy mẫu thư tình có sẵn trên mạng”, cô như bừng tình hiểu ra “Mình hiểu rồi”
Sáng sớm Han Wangho đến lớp, trên bàn có đặt một bức thư tình.
Anh nhìn trái nhìn phải, Son Siwoo cầm sách giáo khoa giả bộ đọc, trong miệng nói “Khỏi nhìn nữa, của mày đó”
Ở thời đại này, điện thoại di động vẫn chưa được lưu hành quá rộng rãi.
Phương thức liên lạc của đám học sinh vẫn là chuyền tờ giấy, phương thức tỏ tình vẫn là viết thư tình.
Một học kỳ Han Wangho có thể nhận được khoảng mười mấy bức thư tình, bởi vậy anh không cảm thấy ngạc nhiên.
“Lại có người ái mộ à?” Lúc lớp trưởng đi đến thu bài tập, thấy được trên mặt bàn Han Wangho có bức thư tình màu hồng nhạt.
Han Wangho không nói gì, mọi người cũng đã quen với anh kiệm lời, sau khi nói chuyện với nhau mấy câu thì từng người đều tản đi.
Anh thả cặp sách xuống, cầm lấy bức thư tình này lên xem.
…….Quê mùa quá.
Vừa nhìn là biết ngay giấy viết thư và phong thư đều được mua bên trong quầy bán đồ lặt vặt trước cổng trường, người viết thư tình thoạt nhìn là người hấp tấp bộp chộp, ngay cả phong thư cũng không giữ gìn cho đàng hoàng, các góc nhàu nát vì nếp gấp thô bạo.
………….Hoàn toàn không có ý muốn mở ra xem.
So với những bức thư tình mà Han Wangho từng nhận được thì bức thư này cũng tệ quá đi.
Anh lật ra mặt sau, có một cái trái tim lớn vẽ cực kỳ xấu, ở bên trong trái tim viết một chữ Love gớm vô cùng.
Đã vậy chữ Love còn ghi sai thành chữ Live nữa chứ.
Han Wangho mặt than nhìn bức thư tình này.
Son Siwoo cũng để ý thấy, cậu ta ôm bụng cười lớn.
Han Wangho cạn thời, mở thư tình ra, đập vào mí mắt là dòng chữ đầu tiên “Wangho đáng iêu xương mến vừa gặp đã iêu cụa tuôi….”
Một hàng chữ xiêu vẹo giun dế như chữ người sao Hỏa.
Dòng cuối cùng có ký tên: Iêu xương, Jung Jihoon
Trên khuôn mặt vô cảm của Han Wangho nứt ra một đường:…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com