46 : Cáu kỉnh
Khi Jung Jihoon bắt đầu nói những lời này, cũng không hoàn toàn tự tin cho lắm, sau khi nói ra rồi thì cảm thấy có hơi chột dạ.
Tuy rằng hắn đắn đo chuyện này đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức nói cho Han Wangho nghe.
Có điều, trước lạ sau quen, đột phá được cửa ải khó khăn từ trong miệng của chính mình nói ra, sau khi nói ra vụ hôn môi, ngược lạ da mặt Jung Jihoon càng dày thêm một lớp.
Bất chấp tất cả, nói cũng đã nói ra rồi, còn có thể thu hồi lại được sao? Chủ yếu là, Han Wangho cũng chẳng làm gì được hắn.
Han Wangho quả nhiên là chẳng làm gì được hắn thật, anh dùng ánh mắt “bệnh thần kinh” nhìn Jung Jihoon, suy nghĩ đủ kiểu, cuối cùng tỏ ra thương xót sờ sờ trán Jung Jihoon, buồn bã nói “Sao tự nhiên lại lên cơn sốt chứ?”
Jung Jihoon gạt rớt tay anh ra “Không sốt, tôi nghiêm túc đó”
Han Wangho lẩm bẩm tự nói “Được rồi, được rồi, cậu bị trúng gió thật rồi”
Jung Jihoon cao giọng “Wangho! Anh đừng có giả ngây giả dại với tôi” Hắn đặt tay lên vai Han Wangho, nghiêm mặt nói “Anh đồng ý với tôi đi”
Han Wangho nhấc tay hắn ra “Cậu chẳng hiểu cậu đang nói gì đâu” Anh nói tiếp, nhẹ nhàng quơ quơ cái tay “Nhìn thấy cái này không? Biết nó là gì không?”
Jung Jihoon nhìn thoáng qua, nhanh trí nói “Bàn tay?”
Han Wangho gật đầu, nhẹ như mây gió nói “Còn nói tào lao nữa, bàn tay này sẽ lập tức đóng dấu vào mặt của cậu đấy!”
Jung Jihoon thất bại não nề.
Han Wangho cất thuốc vào, liếc nhìn sắc trời, chuẩn bị đứng lên trở về nhà.
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cùng với Jung Jihoon trở về……. quẳng hắn ở lại trung tâm thương mại, có vẻ cạn tàu ráo máng quá.
Buổi sáng trôi qua trong náo loạn như vậy.
Lúc hai người trở về nhà, Jung Suhwan đã hoàn toàn có được sự tin tưởng của Park Jungmi, chẳng biết cậu đã dùng cách gì mà có thể khiến cho Lão Phật gia trở nên cực kỳ hiền dịu. Giờ phút này, cậu nghênh ngang ngồi ở trên ghế trong nhà, bưng chén ăn cơm.
Park Jungmi nhìn thấy Han Wangho trở về, vẫn chưa kịp mở miệng, Han Wangho đã lên tiếng phủ đầu giải thích cho bà nghe.
Anh kể lại y chang Jung Suhwan đã kể, Park Jungmi cũng biết đã hiểu lầm Jung Jihoon, có chút ngượng ngùng, sau khi mang chén đũa lên thì gọi điện thoại cho Jung Hajun.
Sau khi Jung Hajun quay trở lại, không tránh khỏi thêm một trận cãi vã ầm ĩ nữa với Jung Jihoon.
Cuối cùng, quay trở lại chủ đề chuyện đính hôn của hai bên.
Người lên tiếng trước lại là Park Jungmi “Anh Jung, chuyện này không gấp”
Jung Hajun cũng gật đầu “Cô cứ yên tâm, Jungmi, tôi sẽ không ép buộc bọn nó. Chủ yếu là xem Wangho suy nghĩ thế nào. Ngại quá, con trai tôi đã khiến mọi người chê cười rồi.”
Park Jungmi liếc mắt nhìn Jung Jihoon, cực kỳ hài lòng với tướng mạo của hắn, cũng không nói nhiều nữa.
Mỗi người một suy nghĩ, sau khi ăn xong bữa cơm, Jung Hajun xách Jung Jihoon rời đi.
Suhwan còn muốn nán lại nhà Han Wangho nhiều hơn một lúc, mãi tới khi trời gần tới, cậu mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Bên tai Han Wangho cuối cùng cũng được yên tĩnh, anh lười không muốn ứng phó với Park Jungmi nữa, trực tiếp đi lên lầu.
Park Jungmi vốn có rất nhiều lời muốn hỏi Han Wangho, nhưng hiển nhiên con trai bà chẳng hề hợp tác lấy một chút, những lời bà muốn nói đều mắc nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng chẳng thể hỏi được câu nào.
Thật ra, có hỏi cũng chỉ đơn giản là muốn hỏi thử xem Han Wangho suy nghĩ như thế nào thôi.
Nhắc tới mới nói, tuy rằng gia thế Jung Jihoon rất tốt, nhưng hình như con trai bà không thèm quan tâm tới những thứ đó. Đính hôn lại là chuyện lớn của đời người, nếu như nó không thích Jung Jihoon, có cố gán ghép lại cũng chỉ là miễn cưỡng, không được hạnh phúc.
Đóng cửa lại, căn phòng lộn xộn đã được Park Jungmi dọn dẹp lại gọn gàng.
Han Wangho ngồi trước bàn học, lấy cuốn đề Vật lý chọn lọc ra để làm. Bình thường tốc độ làm bài của anh rất nhanh, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Mở cuốn đề chọn lọc, anh nhìn chằm chằm vào đề thứ nhất ước chừng khoảng năm phút, một chữ cũng không lọt vào trong đầu. Ngược lại, câu nói khiến người ta phải kinh hoảng kia của Jung Jihoon lúc sáng nay vẫn cứ luôn quanh quẩn trong đầu óc Han Wangho, chiếm cứ hết thảy sức mạnh tinh thần của anh.
Hôn môi?
Mặt Han Wangho có chút nóng lên, cảm thấy cái tên Jung Jihoon này quả nhiên quá tùy hứng.
Cậu ta có biết hôn môi là gì không, dám giữa ban ngày ban mặt mà nói ra ào ào như vậy.
Jung Jihoon dường như không mấy nhạy bén lắm với tình cảm của những người trẻ tuổi, những chuyện mờ ám như đính hôn hay hôn môi, hắn nói ra cứ đơn giản như chuyện ăn cơm vậy.
Nghĩ đến đây, Han Wangho lắc đầu tự chế nhạo bản thân: Cũng quen rồi.
Anh cố gắng loại bỏ suy nghĩ về Jung Jihoon ra khỏi đầu óc mình, tập trung tinh thần để giải đề.
Đang giải đề thì điện thoại của Han Wangho rung lên, là tin nhắn của Son Siwoo gửi tới.
Gần đây bọn họ nhắn tin cho nhau thường thông qua WeChat. Tin nhắn của Son Siwoo gửi tới là một chia sẻ riêng tư, ngoại trừ một loạt dấu chấm than bên ngoài, còn có hai cái chia sẻ liên tiếp.
Han Wangho biết chia sẻ này đến từ bài viết trên diễn đàn GenG.
Diễn đàn này, Han Wangho vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là bởi vì tên của anh thường xuyên bị nhắc đến trên diễn đàn, muốn không biết tới nó cũng khó. Còn xa lạ là bởi vì, tuy rằng Han Wangho biết tên của mình thường xuyên bị nhắc tới, nhưng chưa lần nào anh ghé qua diễn đàn đó xem cả.
Dù sao thì, mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc này đây, nhìn thấy topic chia sẻ, anh cũng định làm lơ.
Chẳng qua, Son Siwoo cực kỳ cố chấp, liên tục quấy rầy anh, khiến cho Han Wangho vốn dĩ cảm xúc đã không được yên tĩnh, lại càng thêm trở nên bực bội.
– Mày làm tao muốn xỉu up xỉu down luôn đó!! Han Wangho!!! Mày mở ra coi thử đi!!
– Mày với Jung Jihoon đã xảy ra chuyện gì hả?
– Jung Jihoon hôm nay thật sự đã cởi trần chạy ở trên đường đúng không?
– Hôm nay hai người ở chung với nhau đúng không? Còn đi trung tâm thương mại nữa? Sao mày không đi với tao chứ? Tao rủ mày bao nhiêu lần rồi? Mày quá đáng lắm luôn á!
Han Wangho đang vô cùng phiền não, lúc nhìn thấy tin nhắn, anh có chút sửng sốt.
Son Siwoo vẫn còn đang hăng say không ngừng gửi tin nhắn qua.
– Mày, mau khai ra cho tao biết thật giả ra sao đi!
– Mặc dù tên của mày với Jung Jihoon vẫn luôn được nhắc tới trên diễn đàn trường, nhưng cho tới bây giờ giữa hai đứa mày vẫn luôn có tin đồn bất hòa sâu sắc với nhau, sao bây giờ lại trở nên tương thân tương ái như thế hả?
– Mày đã qua lại với Jung Jihoon ở sau lưng tao đúng không?
Han Wangho nhìn thấy cậu ta càng diễn càng sâu, không khỏi có chút cạn lời.
Tổng cộng chia sẻ hai cái topic, cái thứ nhất: một nữ sinh nói cô đang đi dạo với bạn trai trên đường, bạn trai hình như đã nhìn thấy Jung Jihoon cởi trần chạy trên đường. 50 cái comment đầu đều chửi chủ thớt xối xả, kết quả sau 50 cái comment thì dư luận đổi chiều, bởi hình như cũng có người đã nhìn thấy Jung Jihoon ở trên đường.
Thế nên, độ tin cậy của topic bỗng nhiên tăng cao, nhiệt độ cũng tăng theo, đính ở trên trang đầu diễn đàn cả ngày nay.
Một topic khác nói là đã nhìn thấy Han Wangho và Jung Jihoon ở trung tâm thương mại, hai người họ đang thảo luận chuyện đính hôn.
Tuy rằng chủ thớt đã lấy mười tám đời tổ tông ra để thề, nhưng chẳng có mấy người buồn comment.
Hơn nữa, đa số còn toàn là comment mỉa mai thớt bịa chuyện.
Han Wangho đính hôn với Jung Jihoon á?
Chuyện này chẳng khác nào lấy cái muỗng để múc hết nước biển Thái Bình Dương, nó như một câu chuyện chuyện văn học thần thoại do người trẻ đương đại biên soạn ra ấy.
Bài đăng này nhanh chóng bị chìm xuống, nhưng lại khiến cho Han Wangho kinh hãi không thôi.
Anh rời khỏi topic, lướt lên trang đầu xem thử.
Phát hiện topic về Jung Jihoon không chỉ có từng này, còn có mấy cái nói về hôm họp phụ huynh, hai người đã chạy như điên trên hành lang.
Mấy học sinh thích làm thám tử đã lý giải, phân tích tới tám chục cái lý do, để suy đoán tại sao hai người bọn họ lại bị thầy Kim truy đuổi…..
Cũng có bàn tới lý do yêu sớm, có điều chẳng ma nào thèm tin.
Cuối cùng đưa ra kết quả là: lão Kim rảnh quá không có gì làm nên kiếm chuyện.
………..Thông tin này trên diễn đàn trường lấy từ đâu, sao lại lan truyền nhanh như vậy?
Anh nghĩ kỹ lại một chút, gần đây quan hệ giữa anh với Jung Jihoon đã dịu đi rất nhiều so với lúc trước, nếu không Jung Jihoon cũng không dám ở trước mặt anh nói ra đề nghị hôn môi động trời như vậy.
Thân thiết quá, là tốt hay xấu?
Han Wangho đóng topic lại, chưa bao giờ anh cảm thấy lại có chuyện rối rắm khó giải quyết đến như thế này.
Ít nhất, giải đề Vật lý còn dễ hơn nhiều.
Đến tận lễ chào cờ thứ hai, Han Wangho vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện này.
Cái cậu Son Siwoo này hay quên trước quên sau, sớm đã quẳng hai cái topic kia ra sau đầu.
Han Wangho vừa đến, cậu ta liền hỏi mượn bút của Han Wangho.
Son Siwoo là một Omega cực kỳ thanh tú, sau khi Han Wangho đưa bút cho cậu ta mượn, bỗng nhiên nhiều chuyện hỏi một câu “Mày từng yêu đương chưa?”
Son Siwoo không ngẩng đầu, cầm cây bút chì gỗ Han Wangho đưa qua gọt nhọn lại một chút sau đó viết lên vở mình “Cũng có, hồi lớp chín đó, có điều chia tay lâu rồi”
Han Wangho khô khan “À” một tiếng, không rõ vì sao mình lại hỏi chuyện này làm gì, đỡ trán nghĩ thầm: Đang yên đang lành mình hỏi chuyện này làm gì chứ?
Anh vừa tự nghi vấn chính mình vì sao lại đi hỏi chuyện này, vừa mở miệng hỏi tiếp “Sao hai người lại yêu nhau?”
Son Siwoo cảm thấy hôm nay Han Wangho rất kỳ lạ, trong lòng cậu ta phỉ nhổ một câu: Sao đây? Tiểu Long Nữ không vướng khói bụi trần gian bắt đầu đi điều tra thăm dò tình hình bá tánh dân gian rồi đấy à?
Cậu ta nói “Thì học chung lớp, cậu ấy ngồi trước tao. Tao phân hóa sớm, hồi lớp 9 đã biết mình là Omega, còn cậu ấy thì vẫn chưa phân hóa.”
Han Wangho “Cùng lớp à….”
Son Siwoo “Sao vậy?”
Han Wangho lắc đầu. Sau đó lại hỏi “Vậy làm sao mày xác định là cậu ta thích mày?”
Son Siwoo “Dựa vào cảm giác thôi. Tao có thể cảm nhận được người ta thích tao hay không mà”
Vậy thì lại dính tới hệ tâm linh.
Han Wangho có hơi đau đầu. Da mặt anh nóng lên, thanh âm cũng nhỏ đi một chút “Hai người từng đánh dấu tạm thời chưa?”
Son Siwoo hốt hết cả hoảng, định vươn tay sờ trán Han Wangho thử xem hôm nay anh có bị sốt không? Chuyện quá mức đáng sợ rồi, sao Han Wangho có thể hỏi một câu hoàn toàn không phù hợp với tính cách như thế chứ?
Son Siwoo nuốt nước miếng “Cũng có….. nhưng mà ít lắm, được một hai lần à. Lúc tao quên mang thuốc ức chế, cậu ấy đã giúp tao”
Han Wangho tràn ngập tinh thần ham học hỏi “Vậy là thông qua tuyến thể sao?”
Son Siwoo ngượng ngùng nói “Có một lần là hôn môi”
Han Wangho gật gật đầu, ngồi thẳng lại, ánh mắt dừng lại ở trên bảng đen.
Trong lòng Son Siwoo cảm thấy ngứa ngáy, mở miệng hỏi “Mày hỏi tao chuyện này làm gì?”
“Không có gì” Han Wangho ngồi thẳng người, thoạt trông có vẻ chỉ là hỏi chơi cho vui thôi.
Kết quả được một lúc, anh lại bình luận nói “Đánh dấu mà đi hôn môi nghe thật vô căn cứ.”
Son Siwoo “Tác dụng so với việc đánh dấu thông qua tuyến thể thì đúng là có yếu hơn một chút, nhưng mà đỡ đau hơn” Cậu ta đùa giỡn, dựa sát vào người Han Wangho, cười quái dị một tiếng “Hơn nữa hôn môi mới có cảm giác yêu đương phải không?”
Dây thần kinh của Han Wangho bị những lời nói này của cậu ta kích thích, trong lòng sóng cuộn biển gầm, tự hỏi bản thân: Mình lại đang hỏi cái gì vậy chứ?
Đúng rồi, đánh dấu thông qua tuyến thể là cách bình thường nhất, chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng nếu đánh dấu thông qua việc hôn môi, sẽ làm tăng lên mấy phần mờ ám.
Anh đẩy Son Siwoo ra “Cách xa tao một chút, gần quá làm tao khó thở lắm”
Son Siwoo cầm bút lên tiếp tục viết bài.
Vào giờ nghỉ trưa, Han Wangho ở căntin ăn trưa xong, không trở lại phòng học mà đi vòng tới thư viện trường một chuyến.
Tòa nhà thư viện của trường GenG nằm ở giữa khu dạy học, tổng cộng có ba tầng, tầng trên với tầng dưới thông nhau, có thể trực tiếp đi cầu thang từ trong thư viện.
Muốn mượn sách thì cần có thẻ học sinh và thẻ thư viện, Han Wangho rất ít đặt chân vào trong thư viện GenG. Lần đầu tiên đến, đám học sinh phụ trách ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy anh, hai mắt đã sáng rực cả lên.
Không phải bất cứ học sinh nào trong GenG cũng biết đến Han Wangho, nhưng lòng yêu thích cái đẹp thì ai cũng có, cho dù không biết Han Wangho là ai, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này của anh, ai cũng phải kinh ngạc cả.
Anh đưa thẻ học sinh với thẻ thư viện ra, sau khi đăng ký ở quầy lễ tân thì đi thẳng lên lầu hai.
Ở lầu một đã kín chỗ, có vài người nhìn thấy Han Wangho, không nhịn được xì xào bàn tán.
Thậm chí có người to gan lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ở trong trường, Han Wangho từng bị chụp lén không ít lần, anh đã quen với chuyện này rồi, sau khi lên lầu hai, tìm được chuyên khu lượng tử học.
Chuyên khu lượng tử vật lý không quá đông đúc, bởi vì hôm nay khá ít người nên những ghế ngồi gần đấy còn trống khá nhiều.
Han Wangho học rất giỏi môn Vật lý, nhưng câu hỏi ở chuyên khu lượng tử vật lý không phải quá khó khăn đối với anh. Đương nhiên, dù sao trường học cũng là trường học, chuyên khu trong thư viện cũng không hẳn đều là sách ngoại khóa, còn có một nửa là sách tham khảo.
Thế nhưng, Han Wangho tới đây không phải để tìm sách tham khảo. Ngón tay thon dài trắng nõn của anh lướt trên mấy quyển sách, chọn được mấy quyển mang đến quầy đăng ký.
Học sinh phụ trách đăng ký đưa mắt nhìn chồng sách Vật lý, muốn bắt chuyện với Han Wangho mấy câu, mạnh dạn nói “Cậu thích nghiên cứu môn này à?”
Mấy quyển sách cô nàng đăng ký cho Han Wangho mượn, đều có liên quan tới lỗ đen và chiều không gian.
Han Wangho hơi gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm. Trong quá trình chờ đợi cô nàng đăng ký sách, anh liếc nhìn thấy một quyển tiểu thuyết mạng trên bàn, Han Wangho ngưng lại một chút, dùng ngón tay chỉ vào quyển tiểu thuyết mạng kia “Tôi mượn quyển này được không?”
Nữ sinh quầy lễ tân vội vàng mở miệng “Được chứ, đương nhiên không thành vấn đề”
Han Wangho cầm mấy quyển sách về lỗ đen và chiều không gian, cùng với quyển tiểu thuyết mạng, sau đó rời khỏi thư viện.
Cô nàng lễ tân thở dài, nghĩ mãi không ra “Sao soái ca lại thích xem mấy thứ khó hiểu như thế chứ, mình thì mù tịt mấy cái đó”
Nhưng sau đó cô lại thầm tán thưởng.
Soái ca không hổ là soái ca, đọc sách cũng có phẩm vị như vậy!
Một người bạn của cô nàng lễ tân đi tới hỏi “Ủa quyển sách mới để đây đâu rồi?”
Cô nàng trả lời “Bị mượn rồi nha” Đột nhiên cô sáng suốt, vội vàng nói “Tôi vẫn chưa xem số thẻ học sinh của anh ấy! Mau mau mau, để tôi dùng máy tính một chút!”
Cô nàng mở giao diện đăng ký ra, phía trên hiện lên số thẻ học sinh của Han Wangho, ở sau là những quyển sách anh từng mượn.
Giữa một đống sách vật lý, đột ngột có một quyển tiểu thuyết xuất hiện trong đó, với tựa đề “Xuyên về thập niên 90, tôi trở thành nhà giàu số một”
Người cuối cùng mượn quyển sách này có số thẻ là 112, vừa hay lại chính là Jung Jihoon.
……………………
Hôm nay Suhwan uể oải ỉu xìu.
Chiều nay ở lớp 10-12 có một bài kiểm tra toán, làm bài kiểm tra hết hai tiết xong, Suhwan hoa mắt chóng mặt.
Cậu mới học tới toán sơ trung, làm đề toán cao trung đúng là đã làm khó cái mạng cún của cậu mà.
Huống gì, hồi học sơ trung, cậu học đâu có giỏi.
Trước khi tan học, mọi người chuyền bài kiểm tra từ dưới lên trên, tiếng chuông vừa reo, Suhwan nằm nhoài trên bàn, mệt mỏi thở hổn hển.
Học sinh nữ trong lớp đều đang tỏ ra vô cùng hứng thú chuyện trường học sẽ cho đi công tác xã hội ở chỗ nào.
Suhwan có biết về công tác xã hội ở GenG, tất cả các trường cao trung toàn thành phố H đều phải hoàn thành một hoạt động ngoại khóa.
Tổng cộng có hai nơi để đến, một là học viện khoa học kỹ thuật, còn lại chính là vườn hoa.
Nói cách khác, hoặc là đi ngắm sao, hoặc là đi ngắm hoa.
Chán muốn chết.
Hơn nữa, Phòng Giáo dục vì để đề phòng trường hợp học sinh quá nhiều mà dẫn đến chen chúc xô đẩy, nên đã tạo ra hai hạng mục này để tách riêng học sinh đi. Thường là do hiệu trường đại diện các trường bốc thăm quyết định xem sẽ đi đâu.
Năm trước, học sinh GenG đã đi vườn hoa, không biết năm nay có được đi đến viện khoa học kỹ thuật không.
Nghe trên diễn đàn trường thảo luận, năm nay học viện khoa học kỹ thuật là sự lựa chọn hàng đầu trong lòng các học sinh, bởi vì năm nay có thêm một dự án 4D nữa.
Suhwan cực ghét môn ngoại khóa này, nguyên nhân sâu xa chính là bởi vì sau khi về nhà còn phải viết bài cảm nghĩ dài tới 800 chữ nữa.
Thật sự khiến cậu mệt xỉu.
Suhwan thì chẳng trông mong gì đối với công tác xã hội lần này, còn đa số các nữ sinh trong lớp thì đều cực kỳ hào hứng.
Bởi vì hoạt động công tác xã hội này phải chia nhóm nhỏ để hoàn thành.
Nhóm nhỏ được phân công phải ở bên cạnh nhau cả một ngày, nếu có thể được phân vào cùng nhóm với Jung Jihoon không phải là mừng muốn xỉu sao! Tưởng tượng tới cả chuyện có thể hẹn hò cùng với Jung Jihoon, trong lòng các cô ai nấy đều mong chờ.
Chỉ có mỗi Jung Jihoon là lạc loài không quan tâm tới sự đời, hắn cầm điện thoại, thâm thù đại hận nhìn chằm chằm vào khu dạy học phía đối diện.
Hắn đã gọi điện thoại cho Han Wangho, gửi tin nhắn, nhưng tất cả đều như ném đá chìm xuống đáy biển.
Có cần thiết phải tức giận vậy không?
Jung Jihoon bực tức: Chẳng qua chỉ đề nghị đổi phương thức đánh dấu thôi mà, không thích thì cứ nói ra là được, mắc gì phải gây chiến tranh lạnh chứ.
Park Jaehyuk thì đang nồng cháy với bạn gái mới của mình, không có hơi sức đâu quan tâm tới tình hình trong lớp.
Vừa tan học, cậu ta liền lôi điện thoại ra nấu cháo điện thoại với bạn gái mình.
Đang nói chuyện thì cổ áo bị kéo mạnh, Park Jaehyuk cạn lời quay đầu lại “Đại ca, lần sau lúc ngài muốn gọi người ta thì làm ơn kêu lên dùm một tiếng thay vì động thủ được không? Mày làm tao hết hồn à.”
Jung Jihoon giống như lãnh đạo cấp trên quan tâm tới tình hình đời sống sinh hoạt tình cảm của dân chúng tầng thấp nhất, chậm rì rì hỏi “Bồ mới hả?”
Park Jaehyuk nói “Mới quen, lớn hơn tao một tuổi”
Jung Jihoon vừa nghe, “À” một tiếng, giống như suy tư gì đó nói “Lớn hơn một tuổi hả…..” Hắn đổi đề tài, làm như thờ ơ hỏi “Bọn mày đã tiến tới bước nào rồi?”
Nói ra trước bàn dân thiên hạ làm Park Jaehyuk có hơi đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng mở miệng “Tới bước hôn môi rồi”
Jung Jihoon ngồi thẳng lại “Hôn môi? Khi nào?”
Park Jaehyuk “Tự nhiên sao mày quan tâm tới tao dữ vậy? Đừng có mà ra tay với bạn gái tao đó nha!”
Jung Jihoon nhướng mày “Mày không tin tao hả?”
Park Jaehyuk phỉ nhổ “Tao không tin bồ tao”
Cậu ta đập bàn một cái “Làm ơn đi, với cái khuôn mặt này của mày, ai mà đỡ nổi”
Han Wangho đỡ nổi đó.
Jung Jihoon khinh thường thầm phản bác lại một câu.
Sau đó nghĩ lại, tự nhiên thấy bực mình kiểu gì: Có cái gì hay ho đâu mà phản bác, đắc ý cái gì chứ?
Jung Jihoon ho khan một tiếng, khiêm tốn thỉnh giáo “Sao cô ta lại đồng ý để cho mày hôn?”
Park Jaehyuk bị hắn hỏi mà sững sờ.
Cậu ta đã nghĩ ra rất nhiều thứ mà Jung Jihoon có thể hỏi, thậm chí còn nghĩ tới cả chuyện khó tin nhất đó là Jung Jihoon hỏi về đề kiểm tra vừa rồi, chỉ duy nhất cậu ta không thể nào nghĩ tới, Jung Jihoon lại tìm tới cậu ta để hỏi về chuyện tình cảm.
Park Jaehyuk nuốt nước bọt “Mày mới thất tình hả?”
Jung Jihoon “Tao thất tình hồi nào? Tao…. ” Hắn nhanh trí nói “Tao hỏi giúp thằng bạn”
Park Jaehyuk:………
Jung Jihoon đá chân ghế của cậu ta “Bớt nhảm đi, nói mau lên!”
Park Jaehyuk “………Thì có gì đâu mà nói! Cô ấy là bạn gái tao, bầu không khí tới rồi, tao muốn hôn cổ là chuyện dễ dàng mà”
Jung Jihoon nghi hoặc hỏi “Không cần có sự đồng ý của người ta à?”
Park Jaehyuk “Má ơi! anh Vinh, mày có chút hiểu biết nào về yêu đương không vậy, bọn con gái ai cũng thích kiểu bá đạo tổng tài hết đó, mày muốn hôn người ta mà còn hỏi trước, bị khùng hay gì!”
Jung Jihoon:……
“Nói trọng điểm đi!”
Park Jaehyuk nói “Hay là mày mua mấy thứ để nịnh cô ấy trước thử xem? Mấy đứa con gái được nịnh sẽ vui vẻ, cũng dễ nói chuyện hơn”
Jung Jihoon “Lỡ người ta không cần?”
Park Jaehyuk nghi hoặc nghiêng đầu “Chắc là cô ấy không thích mày rồi?”
Jung Jihoon không chút biến sắc dời đi tầm mắt.
Park Jaehyuk:……..Douma!
Mọe nó đúng là nó đã yêu đơn phường rồi! Đến lạy luôn! Chuyện còn chưa tới đâu đã đòi cố vấn làm sao để được hôn môi? Sao nó cùi bắp như thế chứ!
Những lời này, cậu ta tuyệt đối không dám nói ra.
Park Jaehyuk uyển chuyển nhắc nhở một chút “Hay là mày hỏi thăm thử xem cô ấy thích kiểu gì?”
Chuyện này còn cần phải hỏi thăm sao? Han Wangho thích kiểu nữ sinh như thế nào, chẳng phải chỉ cần tìm kiếm một lúc trên diễn đàn trường là biết liền à?
Năng lực hành động của Jung Jihoon cực kỳ mạnh, chưa tới một phút đã tìm ra: Mặt tròn, ôn nhu, thanh tú, đáng yêu, lông mi dài, quan trọng là phải hiền lành và khéo tay, còn nữa, phải là: con gái!
Jung Jihoon diện mạo mỹ diễm động lòng người, môi hồng răng trắng, mắt hoa đào sắc sảo, tràn ngập vẻ đẹp xâm lược mạnh mẽ, lộng lẫy màu mè hệt như một con chim khổng tước. Chẳng hề dính dáng gì tới gương mặt tròn trịa thanh tú đáng yêu, gương mặt của hắn ở thời cổ đại, cũng là một “loạn thế giai nhân” khiến chư hầu tứ phương tranh chấp, đến hồ ly tinh còn phải thua kém.
Tóm lại, tiêu chuẩn chọn người yêu của Han Wangho, chẳng có cái nào dính dáng tới hắn cả.
…………..Chắc chỉ được mỗi cái hàng mi dài.
Jung Jihoon mặt không cảm xúc mắng chửi một câu: Mịa nó cái gu thẩm mỹ “thẳng nam” gì đây?
Park Jaehyuk thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, lại bày mưu tính kế cho hắn “Nếu mày muốn hôn người ta thì trước tiên mày phải theo đuổi được người ta đã, chuyện hôn môi này là quyền lợi của bạn trai, hiểu không? Đâu thể nào chưa gì hết đã làm chuyện kích thích như thế được, mà mày phải đi từng bước một.”
Jung Jihoon như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Buổi chiều tan học, hắn định tới lớp 11-1 để tìm Han Wangho.
Kết quả bị San Eira làm vướng chân ở ngay cổng GenG.
Từ sau khi cô trở về nước, Jung Jihoon không đi gặp cô lần nào cả. Ban đầu, bản thân San Eira cũng bận bịu nhiều chuyện, không có thời gian nhớ tới Jung Jihoon, kết quả sau hết bận rộn rồi, lúc này cô mới nhận ra, Jung Jihoon hoàn toàn không tới tìm cô.
Cô chờ đợi mấy ngày, sau đó có chút không chờ được nữa, liền đi hỏi thăm bạn bè địa chỉ trường học hiện tại của Jung Jihoon rồi tự lái xe đến cổng trường.
Xe của San Eira cũng khá bình thường, có điều vẫn là loại xe có thương hiệu, người đi ngang qua nhìn thấy, phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Mỹ nữ và xe thể thao cùng lúc xuất hiện trước cổng trường GenG, trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Lúc Jung Jihoon nhận được điện thoại, chỉ nói qua loa với San Eira hai câu, bước chân không ngừng chạy về phía lớp 11-1.
Kết quả San Eira tiền trảm hậu tấu, nói thẳng ra mình đang chờ ở trước cổng trường, bước chân Jung Jihoon đần chậm lại, đành phải quay đầu, tạm thời đi tới cổng trường, nhìn thấy được San Eira.
Suhwan vẫn luôn đi theo sau ba cậu, nhìn thấy Jung Jihoon đi tìm một cô gái lạ mặt, radar trong đầu cậu lập tức khởi động.
Đúng lúc, Son Siwoo định tới tòa nhà kế bên để đón bạn gái tan học cùng đi ăn, thế nên Suhwan đi cùng cậu ta tới khu dạy học của khối 11.
Jung Suhwan tới tìm Han Wangho, Han Wangho sau khi thu dọn xong cặp sách, vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị Suhwan chặn lại.
Han Wangho hỏi cậu “Sao cậu không đi chung với Jung Jihoon?”
Ở trong ấn tượng cố định của anh, Jung Suhwan giống như cái đuôi nhỏ của Jung Jihoon vậy, lúc nào cũng ở khắp nơi chạy vòng quanh hắn.
Jung Suhwan “Em lẽo đẽo theo hắn cả ngày làm gì chứ, em tới tìm anh chơi”
Cậu đắn đo một chút, quyết định nói cho Han Wangho biết một chút về chuyện San Eira, miễn cho Han Wangho nghi ngờ ý đồ tới đây của cậu.
Không khéo, Park Jaehyuk vừa mới đi ra, nhìn thấy Jung Suhwan còn chưa đi, hỏi “Sao mày còn không đi tìm Jihoon? Chậm chân là hắn đi xa đó, mày không ăn cơm với hắn sao?”
Bạn gái đi ở bên cạnh Park Jaehyuk muốn kéo tay cậu ta lại, vì sợ bị thầy Kim ở trong trường bắt được, lúc nhìn thấy Han Wangho đứng ở trước mặt, cô nàng có chút hứng phấn, lập tức nghĩ thầm: Càng nhìn gần Han Wangho càng thấy đẹp xuất sắc, thật không hổ là đại mỹ nhân được mọi người bầu chọn trước đây.
Cô nàng đang nói đến hồi Han Wangho vẫn chưa phân hóa, đã đứng nhất cuộc bình chọn người đẹp của toàn bộ diễn đàn các trường trung học.
Suhwan lúng túng, bạn gái sực tỉnh nói “Không cần tìm Jung Jihoon nữa, hình như hôm nay cậu ta đi hẹn hò hay sao ấy?”
Han Wangho hơi sửng sốt.
Jung Suhwa: = 口 =!
Cô bạn gái thấy cả ba người đều có hơi giật mình, quơ quơ chiếc điện thoại “Tôi mới xem ở trên diễn đàn đó, ở cổng trường có một mỹ nữ lái xe thể thao gọi điện thoại hẹn Jung Jihoon ra ngoài, nhìn cách ăn mặc có vẻ như là tiểu thư nhà giàu”
Nếu không phải đã biết sơ về gia thế của Jung Jihoon, cô bạn gái sẽ nghĩ rằng hắn được bao dưỡng.
“Chẳng trách….” Park Jaehyuk sực tỉnh ngộ “Hôm nay lúc tan tiết toán, Jihoon còn hỏi tôi làm sao để theo đuổi một người, đúng là hắn đang yêu đơn phương thật rồi, tôi còn tưởng hắn bị động kinh nữa chứ”
Suhwan đang ngẩn người ra, không ngờ lại còn có chuyện này nữa, sững sờ tại chỗ nói “Hắn theo đuổi một người? Theo đuổi ai?”
Lẽ nào là cô gái lúc nãy sao?
Suhwan hình như chưa từng nghe nói trong thiên tình sử của ba cậu có dây dưa mập mờ với một cô gái nào cả?
Park Jaehyuk đề nghị “Hay là mày đi ăn với tụi tao đi, Jihoon có việc rồi”
Suhwan “Tao đi với Wangho”
Cậu vừa quay đầu lại, phát hiện Han Wangho đã đi xa, Suhwan vội vội vàng vàng đuổi theo. Dựa vào bản năng, cậu cảm thấy tâm trạng Han Wangho đang không được tốt. Không khí xung quanh anh âm xuống mấy độ, mọi thứ xung quanh cũng dường như đóng băng theo.
Suhwan đeo cặp sách lên, túm lấy góc áo Han Wangho kéo lại “Wangho hyung!”
Han Wangho không quay đầu lại, hỏi cậu “Gì đấy?”
Suhwan đề nghị nói “Hay là chúng ta tới cửa hàng bánh ngọt vừa mới khai trương đi, chỗ đó có thể tự mình làm bánh luôn á!”
Han Wangho không nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ trầm giọng ừ hử một câu, rồi đi theo Jung Suhwan tới cửa hàng bánh ngọt.
Cửa hàng bánh ngọt này mới vừa khai trương, là một cửa hàng sáng tạo. Khách hàng tới đây có thể tự mình làm bánh và nướng bánh. Trong thời đại mà các cửa hàng nổi tiếng trên mạng còn tương đối ít, người đến đây check in nối liền không dứt.
Mặt tiền cửa hàng khá lớn, còn có cả tầng trên nữa, sau khi Suhwan thanh toán tiền xong thì kéo Han Wangho đi lên lầu trên.
Vốn dĩ cậu còn đang đau đầu về chuyện của Jung Jihoon, nhưng được ngồi lại ăn bánh ngọt chung với Han Wangho thì chút phiền não đó cũng tan biến hết một nửa.
Lên tầng trên rồi, một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Oan gia ngõ hẹp, Han Wangho nhìn thấy Jung Jihoon ngồi ở phía sát cửa sổ, ánh mắt đối phương giống như bị thu hút, theo bản năng nhìn lại, cũng đã nhìn thấy được Han Wangho.
Jung Jihoon sửng sốt, đứng lên.
Suhwan còn đang hết sức chuyên tâm để lựa chọn dùng dâu tây làm bánh kem, không chú ý tới sóng gió mãnh liệt đang diễn ra.
Sau khi San Eira cầm cái đĩa đi ra từ phía sau tủ đựng bánh, tự nhiên nói “Chovy, cậu thích ăn gì nào?”
Han Wangho liếc nhìn San Eira một cái, rồi lại liếc nhìn Jung Jihoon một cái.
Vẻ mặt của anh cực kỳ lãnh đạm, xem Jung Jihoon như là không khí, ánh mắt không dừng lại một giây, cứ thế lướt qua.
Jung Jihoon rảnh rỗi vốn định đi tới chọc ghẹo một xíu, lại bị thái độ của anh làm cho sững ra.
Thái độ của Han Wangho đối với hắn, dường như chỉ trong một đêm, đã quay trở về lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt nhau. Thái độ của đối phương cũng như vậy, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, lại còn có sự phòng bị.
Jung Jihoon mím môi, có chút hoang mang.
Ngay sau đó, trong lòng nổi lên cảm giác vô cùng buồn bực: Tại sao anh ta lại giả vờ không nhìn thấy mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com