Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

73 : Đoàn tụ

“Con hình như…..” Suhwan ngồi ở trên giường “Đã mơ một giấc mơ rất dài”

Cậu nhìn về phía trước, cảm xúc đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Suhwan cúi đầu, thấy trong tay mình vẫn còn nắm huy hiệu hy vọng của Jung Jihoon, tim đập dữ dội: Thật sự không phải là mơ!

Ở mười sáu năm trước, cậu đã trải qua khoảng hai năm, mười sau năm sau, có vẻ như cậu chỉ mới nằm viện được một tháng, thời gian không giống nhau.

Suhwan vội vàng giấu huy hiệu hy vọng vào trong túi quần, nuốt nước bọt.

Han Wangho ngồi ở mép giường “Mơ thấy gì?”

Suhwan lắc đầu “Con muốn đi ăn lẩu” Cậu quay lại nhìn Han Wangho “Chúng ta đi ăn lẩu đi, bác sĩ nói con có thể xuất viện được rồi.”

Tay Han Wangho dừng lại ở mép giường, ngay sau đó trở lại bình thường.

Suhwan nhìn sàn nhà.

Lúc cậu nói những lời này với Han Wangho, cậu có chút thấp thỏm.

Suhwan nói xong, lập tức bổ sung “Nếu mẹ không tiện thì gọi cơm hộp cũng được, hay là về nhà ăn…”

Han Wangho “Được, con muốn ăn lẩu ở đâu”

Suhwan hơi ngạc nhiên “Trung tâm thương mại ạ”

Trên người cậu vẫn còn đang mặc đồ bệnh nhân, Han Wangho lấy quần áo ở đầu giường cho cậu, lặng lặng mặc vào giúp cậu.

Sau khi mặc xong đàng hoàng, lại nắm lấy tay Suhwan, ngây ngẩn một lúc.

Suhwan giật giật tay “……….Cái đó.”

Han Wangho sực tỉnh, Suhwan nhỏ giọng “Hình như mẹ có tâm sự gì hả?”

“Không có, con muốn ăn gì? Bây giờ sẽ lái xe tới đó.” Han Wangho bế cậu từ trên giường xuống.

Lúc trước cậu có thể dùng cái mặt của “Jung Suhwan” kia để làm xằng làm bậy, mức độ làm nũng có thể nói là mặt dày ba lớp bê tông, bây giờ quay lại mặt của chính mình, sao còn dám làm vậy được nữa, cậu sắp là một học sinh cấp ba rồi, lớn như vậy rồi còn chui vào lòng mẹ làm nũng, bộ không cần mặt mũi sao!

“Để con tự đi” Suhwan né anh ra, nhảy xuống giường, đi giày xong, cậu sờ sờ cái mũi mình, sau đó thật cẩn thận mà nắm lấy tay Han Wangho “Con sẽ không làm trễ công việc của mẹ đâu”

“Sẽ không” Han Wangho nắm chặt lấy tay cậu.

Suhwan hơi thấp thỏm lo sợ, hỏi “Hôm nay mẹ không quay phim sao?”

Han Wangho ngồi xổm xuống thắt dây giày cho cậu “Không quay”

Suhwan “Cũng không có gameshow phải tham gia luôn?”

Han Wangho đứng lên “Không có”

Suhwan nghe được cậu có thể đi cùng với Han Wangho ra ngoài, nhanh chóng thành thạo từ tủ đầu giường lấy ra hai cái khẩu trang, cho mình một cái, cho Han Wangho một cái.

Lúc đưa cho Han Wangho, cậu nghe thấy Han Wangho nói “Hôm nay mẹ đi với con”

Mặt Suhwan vốn nhỏ, bị cái khẩu trang che mất một nửa “Ba ba đâu rồi?”

Han Wangho “Ba sẽ tới trễ một chút”

Suhwan thấy Han Wangho đi mở cửa, thứ cảm xúc không có cách nào trút ra được trong lòng lại xuất hiện.

Cậu mím môi, chạy lên, từ sau lưng ôm lấy Han Wangho “Con xin lỗi…..con xin lỗi!”

Han Wangho quay người, nhỏ giọng hỏi “Sao vậy?”

Suhwan rầu rĩ nói “Lẽ ra con không nên đánh nhau với bạn học ở trong trường”

Han Wangho ngồi xổm xuống “Tay còn đau không?”

Suhwan lắc đầu “Con cũng không nên cãi nhau với ba mẹ….”

Cậu còn nhớ buổi chiều hôm đó.

Hiếm khi Jung Jihoon với Han Wangho cùng nhau tới trường học, chính là để xử lý chuyện cậu đánh nhau.

Suhwan ở trong phòng hành chính cãi nhau với bọn họ một trận, sau đó chạy ra bên ngoài rồi mới rơi xuống hồ ước nguyện, trực tiếp hôn mê một tháng.

Đương nhiên chẳng ai biết được, một tháng này cậu đã có cuộc gặp gỡ kỳ diệu thế nào.

Suhwan nhìn Han Wangho “Con đã làm cho ba mẹ lo lắng rồi phải không?”

Han Wangho ôm lấy cậu, cảm thấy khóe mắt mình lại bắt đầu cay cay.

“Peyz, mẹ xin lỗi”

Người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng.

Anh vùi mặt vào vai cổ Suhwan “Xin lỗi con….”

Suhwan học theo cách Han Wangho đối xử với cậu, cũng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai của anh.

“Con không sao mà”

Han Wangho lại như muốn khóc.

Suhwan thầm nghĩ: Lẽ ra mình không nên nói cái này.

Cậu không phải đồ ngốc, cho nên đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng của Han Wangho. Sau khi cậu tỉnh lại, Han Wangho có vẻ như vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, mẹ cậu cứ không nhịn được mà chạm vào cậu một chút, để xác định xem có phải cậu đã thực sự khỏe lại rồi hay không.

Hơn nữa Han Wangho tuy vẻ ngoài cứng cỏi vững vàng, nhưng Suhwan chỉ nói có mấy câu, vẻ ngoài vững vàng ấy của Han Wangho liền tan vỡ thành một vũng nước.

Có lẽ anh cũng không muốn khóc ở trước mặt cậu.

Suhwan phiền muộn suy nghĩ, mười sáu năm trước, Han Wangho cũng vì cậu mà khóc không ngừng, mười sáu năm sau, cậu cũng làm cho Han Wangho phải thương tâm khổ sở.

Trong khoảng thời gian này, cậu nhìn thấy Han Wangho khóc quá nhiều lần, đến nỗi cậu cảm thấy thấy tâm trạng rất khó chịu khi nhìn Han Wangho.

“Mai mốt con sẽ không như vậy nữa” Suhwan cam đoan với anh.

Han Wangho ôm lấy cậu, yên lặng một lúc.

Suhwan nhận ra một điều rằng, dường như ở trong lòng Han Wangho, cậu không hề bị xem nhẹ chút nào. Trong phút chốc liền vui vẻ lấy lại tinh thần.

“Ba ba vẫn còn ở công ty hả?” Suhwan chủ động nắm lấy tay anh.

Lỡ làm nũng rồi thì làm nũng nốt ngày hôm nay luôn, ngày mai lại trở lại làm cool guy. Trong lòng cậu nghĩ thầm như vậy.

Han Wangho không gật đầu, thực ra Jung Jihoon đang liên lạc với một bệnh viện ở nước ngoài, định đưa Suhwan đến đó.

Kết quả, hôm nay vừa mới bắt đầu triển khai chuyện đó thì Suhwan đã tự mình tỉnh lại.

Trợ lý gọi điện thoại cho Jung Jihoon, chẳng bao lâu nữa là hắn sẽ tới bệnh viện.

“Không ở công ty, con muốn gặp ba thì ba rất nhanh sẽ đến đây với con” Han Wangho trả lời cậu.

Han Wangho đi với cậu ra khỏi bệnh viện, Suhwan lập tức hít sâu một hơi, eo không quặn lại, chân không đau, quan trọng là cả phổi cũng không đau nữa. Chẳng giống như một ngày trước đó, cậu chỉ hít một hơi vào phổi thôi cũng có thể ho ra một búng máu.

Cái loại bệnh nan y hành hạ người ta tới chết này cuối cùng cũng đã say goodbye với cậu rồi!

Tâm trạng Suhwan rất tốt, ngồi trên xe thích thú dựa vào cửa sổ, nhìn ra bò những tòa nhà ở bên ngoài.

Mười sáu năm, phố xá đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa, dựa vào phán đoán của Suhwan, bây giờ chắc là cậu không ở Incheon, một tháng hôn mê này, có lẽ cậu đã tới nằm bệnh viện ở Seoul rồi.

Trong lòng cậu lạo xạo một chút, nhớ lại lúc mới tỉnh dậy, địa điểm mà cậu nói, là quán lẩu gần trường GenG…..

Chắc Han Wangho sẽ không nhận ra có gì đó không ổn đâu, đúng không?

Suhwan nuốt nước miệng, vội vàng nhìn sang Han Wangho.

Kết quả đúng lúc, Han Wangho cũng đang nhìn cậu.

“Sao vậy?”

“Không có gì!” Suhwan nói “Đã lâu rồi con không được nhìn mẹ, nên muốn nhìn nhiều hơn một chút”

Han Wangho ôm cậu lại gần hơn “Mẹ cũng vậy. Đói chưa?”

Suhwan “Dạ đói rồi”

Han Wangho không buông tay, vẫn ôm lấy cậu “Sẽ tới nhanh thôi”

Lúc xuống xe, Suhwan bảo tài xế tìm cho cậu một cặp kính mát, lại tìm cho Han Wangho một cái nón, trùm anh kín mít lại.

Han Wangho tùy tiện tìm một quảng trường thương mại, bước xuống đất, Suhwan liền nhìn thấy tấm biển quảng cáo cực lớn ở phía trước, được treo trên tòa cao ốc thương mại này, có bảy, tám tấm bình phong xếp dọc, tất cả đều là khuôn mặt của Han Wangho.

Suhwan đột nhiên nhớ ra, trước khi cậu hôn mê, Han Wangho bởi vì chuyện của cậu mà lên hot search, không biết trong một tháng này chuyện đó đã được xử lý thế nào rồi.

Suy nghĩ kỹ lại, mớ hỗn độn này có thể sẽ gần như phá hủy hết toàn bộ công việc của Han Wangho.

Suhwan ảo não kêu thảm một tiếng, che mặt lại, chẳng biết nên nói thế nào.

Cậu vẫn chưa biết rằng Han Wangho đã tuyên bố rút khỏi giới điện ảnh.

Cũng không khác biệt lắm so với sự suy đoán của Suhwan, cục diện rối rắm do cậu tạo ra quả thực đã hủy hoại công việc của Han Wangho.

Một tháng này Han Wangho gần như không rời khỏi bệnh viện nửa bước, bên ngoài bởi vì chuyện của anh mà cãi nhau ầm ĩ, các cuộc điện thoại đến từ giới truyền thông làm cho điện thoại của người đại diện muốn nổ tung lên, nhưng người đại diện lại không dám tới gặp anh để bàn bạc chuyện làm sao để dập tắt cơn bão này.

Tuy rằng anh không công bố giới tính thứ hai, nhưng chuyện để lộ ra anh có một đứa con trai mười mấy tuổi đã đủ gây chấn động cả làng giải trí. Ngay sau đó trên mạng lập tức xuất hiện các loại topic với đủ các thuyết âm mưu này kia.

Mãi tới mấy hôm trước, phòng làm việc của anh mới tuyên bố trên mạng một thông tin, tuyên bố rằng Han Wangho xin rút lui……..cụ thể thì vẫn chưa mở cuộc họp báo, nhưng đã lên hot search rất nhiều lần.

Tới hôm nay, trên các diễn đàn truyền thông bên ngoài vẫn còn đồn đoán rầm rộ về việc Han Wangho đang làm gì. Suốt một tháng nay không xuất hiện và không nhận phỏng vấn, đây không phải là đang chột dạ thì là gì?

Đương nhiên, cũng có người đào sâu tới Suhwan, con trai của anh, tóm lại, náo nhiệt giống như ăn Tết vậy, coi như đây là quả dưa lớn nhất giới giải trí năm nay.

Han Wangho vẫn giữ im lặng, mọi người vẫn tiếp tục suy đoán.

Dưa về Han Wangho có đủ loại trên trời dưới đất, cái đáng tin nhất, lại là suy đoán về việc anh có con ngoài giá thú.

Dân mạng đối chiếu với những tin đồn lúc trước, bọn họ đoán rằng Han Wangho được một vị đại gia nào đó bao dưỡng, được hậu thuẫn này kia, thế nên tài nguyên của Han Wangho mới tốt đến như thế, anh chính là điển hình cho việc được kim chủ tư bản chống lưng. Lần theo manh mối này, dân mạng nói anh đã sinh cho vị kim chủ ba ba này một đứa con trai, nhưng kim chủ ba ba người ta đã sớm có gia đình, thế nên Han Wangho mới phải che giấu con trai suốt mười mấy năm không dám để lộ ra.

…………….Đương nhiên không thể để lộ ra rồi, lộ ra một cái không phải sự nghiệp của anh coi như đi tong sao.

Nhiều năm như vậy, đối thủ cạnh tranh trong giới chờ anh bị ngã ngựa nhiều như sao trên trời, luôn chờ cơ hội để dìm chết anh, Han Wangho vừa mới lật xe, các tin hắc về anh lập tức tràn lan trên mạng, liên tục nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, chờ xem anh định tẩy trắng bản thân như thế nào.

Chẳng ngờ, khi chuyện đã đi đến bước đường không thể cứu vãn, Han Wangho còn chẳng thèm tẩy trắng, trực tiếp tuyên bố rút lui.

Tin tức này vừa được công bố ra, giống hệt như một viên thiên thạch va vào bên trong giới giải trí.

Suhwan chột dạ ngồi ở trước bàn, Han Wangho chọn một phòng ăn nhỏ bán mở, sau khi tháo khẩu trang với kính râm xuống thì cầm menu lên xem.

Suhwan vừa mới tỉnh lại, không thể cho cậu ăn đồ cay nhiều dầu mỡ, Han Wangho chọn một nồi lẩu hầm xương, nhân viên phục vụ run rẩy ghi order cho anh, Han Wangho liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, cô nàng lập tức dời tầm mắt đi hướng khác.

Suhwan từ chỗ đối diện đi qua “Cho con ngồi chung với”

Cậu bỏ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, có vài nét rất giống Han Wangho nhưng vẫn giống Jung Jihoon nhiều hơn một chút. Với gương mặt này, cho dù là có ngồi cạnh Han Wangho đi chăng nữa thì cũng chẳng hề kém cạnh tí nào.

Trong nháy mắt Han Wangho đi vào thì nhân viên phục vụ đã lập tức nhận ra anh rồi, bây giờ nhìn Suhwan, cuốn order trên tay cứ run run mãi không ngừng.

Không phải chứ….

Nhân viên phục vụ này cũng là người hay lượn mạng xã hội, đối với khuôn mặt được quốc dân độ cực cao này của Han Wangho, dĩ nhiên cô nàng chẳng hề xa lạ gì, ngay cả dưa chuyện anh ẩn hôn, cô còn thức thâu đêm suốt sáng hóng dưa nữa.

Chẳng ngờ, sáng nay còn đang theo dõi diễn biến mới nhất, tới trưa thì chính chủ lại xuất hiện ngay ở trước mắt mình!!!

Chuyện khác tạm thời bỏ qua, nhưng đứa con trai này của Han Wangho…….đẹp xỉu luôn!

Nhân viên phục vụ không kiềm được liếc nhìn vài lần, Suhwan nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu thoáng liếc nhìn cô.

Nhân viên phục vụ vội vàng cúi đầu xuống.

Là một bé Alpha.

Trái tim cô đang nhảy múa dữ dội, như thể cô vừa mới khám phá ra một bí mật lớn kinh thiên động địa, khuôn mặt cô xuất hiện vẻ kinh ngạc vài lần.

Ngơ ngơ ngáo ngáo order xong món, trở lại sau bếp, Jiyeon cũng là một nhân viên phục vụ hỏi cô “Seomi sao vậy? Đi Order về xong cái bay mất hồn luôn?”

Seomi “Douma” một tiếng, lúc này mới hoàn hồn lại.

“Mấy ba mấy má biết tui vừa thấy ai không?!”

Seomi vội vàng kéo mấy nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi sau bếp chụm lại một nhóm.

“Ai?”

“Han Wangho!!!”

Mấy người đang quây thành một vòng tròn hít sâu một hơi.

“Bà xàm nhảm cái gì vậy?”

“Thiệt đó, phòng nhỏ bàn số 4, anh ấy đi cùng với con của ảnh tới!”

“Con của anh ấy sao?!!! Vậy cái tin nóng trên mạng kia là sự thật à???”

“Douma, sáng nay tui còn thấy đám fan của anh ấy đi khống bình, bảo mọi chuyện hãy chờ phòng làm việc trả lời, tui còn tưởng đó là tin giả, kết quả lại là sự thật???”

Seomi vuốt ngực “Móa nó, còn giả được nữa sao, con anh ấy là một Alpha, đẹp trai xỉu luôn!”

“Bà có chụp hình lại không??”

“Trời má chắc tui dám á! Han Wangho đang đứng ngay sát tui luôn đó, tui sợ rút dây động rừng, lỡ như để ảnh biết, về sau ảnh không tới quán chúng ta ăn nữa thì phải làm sao? Rồi bị ông chủ biết chắc tui bay đầu luôn!”

Hiện tại thủ đoạn marketing của chủ quán là kiểu “một người nổi tiếng nào đó” đã tới ăn quán của chúng tôi, đại khái thế, sử dụng sức ảnh hưởng của người nổi tiếng để thu hút khách hàng.

Khu vực kinh doanh ăn uống này của bọn họ là khu vực được yêu thích nhất của những người nổi tiếng, cũng có không ít người nổi tiếng mạng tới đây để check in, review các kiểu. Chủ các hàng quán ở đây thường sử dụng mánh lới quảng cáo này để kiếm tiền từ các fans.

Những tiểu minh tinh khác tới ăn không nói, nhưng đây lại chính là Han Wangho đó!

Seomi nói “Tui không cần nằm chiêm bao cũng thấy được cửa tiệm của chúng ta sắp tiền vô như nước rồi”

“Tui vẫn còn đang nghĩ về con của anh ấy, Seomi, lát nữa bưng đồ ăn lên để tui bưng cho nha! Cho tui xem một cái với nha!!”

“Mơ cũng không đẹp được vậy đâu!” Seomi cầm điện thoại tách tách bắt đầu đăng lên X.

Cục kẹo cao su năm ấy: #HanWangho# #Han Wang rút lui# Douma douma douma douma!!! Han Wangho dẫn theo con trai anh ấy tới ăn ở quán của chúng tôi!!! Tui điên mất thôi!!!

Vừa mới đăng một phát, điện thoại di động liền rung lên không ngừng.

Seomi là người khá mờ nhạt vô hình trong cuộc sống bình thường, ở trên mạng thì càng khỏi phải nói……cũng là một người mờ nhạt vô hình y như vậy.

Bài đăng trên X chỉ được một, hai cái like, thanh thông báo còn chưa bao giờ có được vài cái chấm đổ, đùng một cái biến thành mười mấy, hai mươi cái chấm đỏ.

Cô kinh ngạc vui sướng một lúc, rồi bấm vào xem: Tất cả mọi người đều chửi cô xối xả.

Bình luận:

“Xin hãy xóa nó đi”

“Thêm cả hastag vào để bịa đặt chuyện, mày bị khùng hả?”

“Là Winds đúng không?”

Winds, là tên fandom của một minh tinh trong giới bắt chước sự nghiệp của Han Wangho, tên là Na Haejin.

Bởi vì Na Haejin có khuôn mặt và khí chất khá giống Han Wangho, thế nên thường được bên ngoài gọi là Wangho thứ 2, từ lúc debut tới giờ luôn đi ké fame Han Wangho, ban đầu là gương mặt thân quen trong một show giải trí, sau đó tham gia show tuyển tú thành công xuất đạo C vị, mùa hè năm ngoái đã tạo ra được một làn sóng fan hâm mộ cuồng nhiệt, trở thành đỉnh lưu dự bị, war với fan của Han Wangho tơi bời khói lửa, hai bên war nhau còn lên cả hotsearch.

Lúc này đây, mọi người bắt đầu kéo vào đào mộ tường nhà Seomi tới xem kịch vui còn có cả fan của Na Haejin.

Seomi là fan của Na Haejin, theo dõi cậu ta từ thời còn trong show tuyển tú nọ, trên tường của cô còn hay share mấy bài đăng có thông tin bất lợi cho Han Wangho, fan vừa đào mộ liền phát hiện cô gia nhập siêu thoại của Na Haejin, lập tức xem cô là antifan của Na Haejin.

Seomi “Đệt” một tiếng, có lẽ cô chưa bao giờ bị mắng chửi nhiều đến như thế.

Sức chiến đấu của fan Han Wangho ở trong giới đứng thứ 2 thì không ai dám nhận là Chủ nhật, fan các nhà khác đụng fan của Han Wangho còn phải quy củ gọi các cô một tiếng “Chị”, coi như là hàng tiền bối trong làng fandom.

Hơn nữa, Han Wangho không chỉ có nhiều tài nguyên mà tài nguyên của anh còn thuộc hàng cực kỳ cao cấp, địa vị cao, chống lưng mạnh, hơn nữa gương mặt 360 độ không góc chết, antifan còn có câu “Người đẹp cỡ nào thì tâm địa xấu xa cỡ ấy”, nhiều năm như vậy, ngoài trừ tin hắc được kim chủ bao dưỡng thì cơ bản là bất khả chiến bại.

Hơn nữa, fan của nhà anh lắm người là đại gia, mỗi lần tiếp ứng sinh nhật Han Wangho là nào khinh khí cầu, nào máy bay, trực thăng tư nhân ì xèo, tiện thể làm đám fan đỗ nghèo khỉ vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ đỏ cả mắt.

Seomi bùng nổ tức giận rep lại mấy câu.

– Bịa đặt quá đáng là vô ăn cơm tù đó nha.

-> “Tao mà đặt điều thì cả nhà tao chết, mày đặt điều mày có dám chết không?”

– Xin hãy xóa nó đi.

-> “Mẹ nó mày bị khùng à? Tại sao tao phải nghe lời mày? Tao cứ không xóa đấy làm sao”

– Đã bịa chuyện mà còn tag người ta vào, mày muốn chết hả?

-> “Han Wangho dẫn con trai đi ăn cơm, tao chỉ nói sự thật cũng không được à? Đây là nơi công cộng, luật pháp nào quy định tao không được tag vào?”

– Có búa cầm búa, ăn không nói có chết cả nhà mày ra.

-> “Tao thách mày đấy”

Bình luận trên mạng xã hội của Seomi vẫn liên tục tăng lên, từ 20 rất nhanh đã lên tới hơn 100.

Phía dưới không có gì khác hơn là fan của Han Wangho đang điên cuồng giận dữ chửi bới, Seomi đơn giản nhắm mắt làm ngơ, thoát khỏi app.

Chờ đợi một lúc, các món ăn Han Wangho đã gọi cũng được mang lên.

Lúc Seomi bưng đồ ăn ra, mấy người phục vụ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, đi cùng với cô chuẩn bị để nhìn Han Wangho.

Đi vào căn phòng nhỏ bán mở, Han Wangho đang cùng với Suhwan chơi game.

Suhwan là cao thủ trò chơi, Han Wangho là tay mơ, điều này, mười sáu năm trước cậu đã biết.

Hai người chơi vô cùng vui vẻ, một lớn một nhỏ, đều là thịnh thế mỹ nhan, khiến cho ba người đang núp sau ghế sopha lệ rơi đầy mặt.

“Cảnh tượng mẹ hiền con ngoan gì đây, tui khóc đây….đúng là thần tiên mà….”

“Han Wangho quả thật là Omega rồi, tui khóc ngất trong nhà vệ sinh, tình yêu của tui chưa kịp bắt đầu đã chết yểu từ trong trứng nước rồi….”

“Bà thích Han Wangho hồi nào vậy?”

“Mới nãy thôi người chị em, tự hỏi bản thân xem, mọe nó ai nhìn thấy gương mặt này mà không yêu cho được chứ?”

“Ê, không phải cậu bé kia là con ngoài giá thú của Han Wangho sao, tui sẽ vì ảnh làm cha thằng bé!”

“Tỉnh lại đi má”

Jiyeon nói “Chồng bé của tui nhìn chỉ giống Han Wangho được ba phần à, còn lại giống ai ta, là vị kim chủ ba ba của Han Wangho sao?”

Đồng nghiệp “Ủa bạn? Chồng bé nào của bạn ở đây vậy?”

Jiyeon “Thì con trai của Han Wangho đó, tuy không quen biết nhau nhưng từ giờ cậu ấy sẽ là chồng bé của tui, tui nghĩ rồi, nếu Han Wangho Omega không thể ở bên tui được, tui không thể làm bà xã của ảnh thì tui thành con dâu của anh cũng được!”

Đồng nghiệp “Trên mạng nói Han Wangho được bao dưỡng là thật hay giả ta? Vậy chẳng phải trở thành tiểu tam của người ta rồi sao?”

Jiyeon “Nhìn ngoại hình con trai anh ấy thì chắc ông kim chủ kia cũng không tới nỗi xấu lắm đâu”

Đồng nghiệp “Nghe người ta đồn ổng hói đầu bụng phệ, giờ có thể loại trừ được rồi”

Seomi đặt đồ ăn xuống, rót nước giúp họ, sau đó không lập tức rời đi ngay.

Điện thoại di động của cô nàng đặt ở trong túi, chỉ lộ ra cái camera, nhanh tới hết hồn chụp được mấy bức ảnh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, phía sau lưng Seomi đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, điện thoại của Han Wangho bỗng nhiên vang lên.

Seomi sợ tới mức mém xíu nữa trượt chân té ngã, Suhwan tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô.

Điện thoại trong túi cô rớt ra rơi xuống trên mặt đất, Suhwan cúi người giúp cô nhặt lên “Đây”

Seomi mặt đỏ bừng “Cảm…cảm ơn!”

Nhịp tim của Seomi vẫn còn chưa bình lặng, thì một người đàn ông mặc tây trang bước vào trong cửa tiệm.

Hắn có vẻ rất vội, nhắm rõ mục tiêu, sau khi nhìn thấy bàn Seomi đang đứng cạnh, hắn sải chân bước đi nhanh đến.

Jiyeon thấy, vội vàng đi lên hỏi “Ngài đi mấy người ạ?”

………Đệt! Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy, đã có Han Wangho, lại còn thêm anh chàng đẹp trai này nữa!!

Tuy rằng cô đang hoa si Han Wangho với con trai của anh, nhưng vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp.

Người đi vào cửa tiệm chính là Jung Jihoon, hắn trực tiếp mở miệng “Tôi tìm người”

Jiyeon vội vàng nói “Xin hỏi bạn của tiên sinh ở bàn số mấy?”

Cô vừa dứt lời, Jung Jihoon còn chưa trả lời, cô liền nhìn thấy con trai của Han Wangho ánh mắt sáng ngời, đứng lên vẫy tay nói “Ba ba!”

Bước chân Jiyeon đóng băng trong giây lát.

Jung Jihoon nhìn thấy Suhwan, tim đập thật mạnh, đi lên bế cậu từ trên ghế xuống, xoa nhéo loạn xạ trên khuôn mặt cậu một trận.

“Ranh con….” Thanh âm Jung Jihoon có chút nghẹn ngào.

Hắn nhéo xong rồi thì cốc cho Suhwan một cú.

“Có biết đã làm khổ mẹ mày như thế nào không hả? Sao không nằm một năm luôn rồi hãy dậy!”

Niềm sung sướng cảm động của Suhwan trong nháy mắt bay sạch không còn sót lại lấy một miếng. Quả nhiên Jung Jihoon vẫn là đồ mèo già Jung Jihoon, ba cậu vẫn là một thiếu niên đam mê bạo lực! Cho dù đã qua mười sáu năm mà cái nết cũng không đổi!

Tự nhiên bị tai bay vạ gió, Suhwan dùng đôi mắt hoa đào không khác mấy so với ba cậu mà trừng trừng nhìn hắn, nước mắt lưng tròng che đầu lại “Con mới tỉnh lại mà ba đã đánh con! Lát con xỉu nữa bây giờ!”

Jung Jihoon bị cậu dọa cho sợ, thật sự không dám đánh cậu thêm một cái nữa, vừa lẩm bẩm một câu đã bị Han Wangho kéo sang một bên.

Anh có vẻ đang rất vui “Ăn trước đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: