Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mở đầu:

Mưa xối ẩm ướt hoa đào, trong rừng sương mù tầng tầng lớp lớp.

Mấy gian nhà tranh đơn sơ lẳng lặng nằm trong rừng đào, giống như một người ẩn sĩ, trong tịch liêu lộ ra vài phần thản nhiên.

"Ngươi... thực phải đi về?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu ôn nhu, mang theo thản nhiên u buồn, bay ra theo động tác mở cửa sổ gỗ. Bóng người chớp lên, một nam tử áo xanh đi vào phía trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm lọt vào sâu trong rừng đào.

Mắt dài mi đậm, nam nhân như ánh trăng thanh nhuận động lòng người, chu sa chí giữa mi tâm diễm đỏ như lửa, nhưng không xinh đẹp, chỉ vì dung nhan tinh thuần ôn nhã tô thêm một tia mị sắc.

"Ngươi biết, ta không thể không đi." Giọng nam trầm thấp hùng hậu ở phòng trong vang lên, có nồng đậm bất đắc dĩ.

Khóe môi nam tử áo xanh hơi cười, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nổi lên một chút chua sót."Một khi đã như vậy, lúc trước cần gì đến trêu chọc ta?"

"Thiên Yết..." Trong tiếng thở dài tang thương mỏi mệt, một nam nhân áo đen đến bên cửa sổ, từ phía sau gắt gao ôm lấy nam tử áo xanh, gương mặt tuấn mỹ cương nghị tựa như điêu khắc, bất lực cúi đầu vào gáy người trước mặt."Ngươi phải nhớ, cho dù như thế nào, trừ ngươi ra, ta sẽ không đem người khác để vào trong mắt, bỏ vào trong lòng."

Thờ ờ với cái ôm cùng lời lẽ của người phía sau, nam tử áo xanh lạnh lùng cười, "Có từng nhớ rõ, ngươi cũng nói qua, cả đời này, trừ bỏ ta, ai ngươi cũng không cần?"

Nam nhân áo đen cứng đờ, ngẩng đầu, cảm xúc thống khổ cùng mâu thuẫn đan xen trên mặt, nhưng lớn nhất vẫn là kiên nghị.

"Thực xin lỗi, Thiên Yết, thực xin lỗi..." Dường như biết chính mình sắp mất đi một thứ rất quan trọng, hắn lại bất lực, vì thế chỉ có thể bối rối hôn người trong lòng, mặt, gáy, môi... Khát vọng lưu lại chút gì đó, "... Ta không có cách nào trơ mắt nhìn nương ta buồn bực mà chết, không có cách nào..." Cho nên chỉ có thể lựa chọn hy sinh người hắn yêu nhất, hy sinh tình cảm giữa bọn họ.

Đờ đẫn chịu đựng ý đồ khơi mào thân thể của nam nhân, nam tử áo xanh mặt không chút thay đổi nhìn hoa đào ướt sũng ngoài cửa sổ, từng màn nhớ lại theo trước mắt chảy qua...

Có lẽ bởi vì trí nhớ quá mức tốt đẹp, cho nên càng thêm phụ trợ thống khổ hiện tại của hắn.

"Đủ rồi! Lã Kết." Trên mặt hắn ngưng tụ băng sương, một phen đẩy ra nam nhân phía sau, nhanh chóng di chuyển đến nơi đối phương đụng chạm không tới. Nghĩ đến khối thân thể này từng ôm chính mình rất nhanh sẽ đi ôm một nữ nhân, hơn nữa cả đời nhất thế, hắn liền cảm thấy trong lòng bốc lên oán giận khó có thể bình ổn.

"Thiên Yết..." Lã Kết vươn tay, lại phát hiện không bắt được người trước mắt.

Phượng Thiên Yết cười lạnh."Lã Kết, ngươi cho Phượng Thiên Yết ta là một đồ đĩ bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?" Hai chữ "đồ đĩ" dường như thoát ra từ trong kẽ răng. Nói xong, hắn bỗng nhiên xoay người mở ra cửa gỗ bước đi, không để ý tới Lã Kết kêu gọi.

Đờ đẫn nhìn bóng dáng thon dài tuấn bạt biến mất sâu trong rừng hoa đào ướt đẫm, thật lâu... Lã Kết vô lực buông tay xuống.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay tán loạn, thỉnh thoảng làm rụng mấy cánh hoa đào phấn hồng.

Ai ngờ, mùa xuân vừa tới, mà tình cũng đã tan...

Chương 1

Ánh nắng ám trầm, gió gào thét mà qua nổi lên đầy trời bụi đất, mỏng manh sương mù bao phủ tất cả.

Phòng ốc đơn sơ xếp lên từ gậy trúc cùng bùn đất im lặng nằm dưới chân núi trụi lủi, xa xa nhìn xuống một tòa thành hoang vắng. Mấy chiếc lá cây thưa thớt teo gầy rơi bên phòng ốc, gió động, lá sàn sạt rơi, càng tăng thêm vẻ tịch liêu.

"Bảo Bình, ngươi dậy rồi sao? Không ngủ thêm chút nữa?" Một thanh âm nữ tử mang theo buồn ngủ từ trong gian phòng truyền đến, quấy nhiễu không khí yên tĩnh mênh mang.

"Ừm... Ngủ không được..." Thanh âm quần áo rơi xuống từ một góc khác vang lên."Ta đi giặt quần áo, ngươi có muốn giặt hay không?"

"Ở đầu giường gần lò sưởi... Không được, mệt chết... Thắt lưng ta đau quá..."

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở lại xoa bóp cho ngươi."

"Ai... Những ngày này khi nào mới qua..."

Lặng im. Ánh dương giống như bị che một tầng vải vàng chiếu vào phòng ốc thấp bé hủi lậu, không làm người ta cảm thấy lo lắng, ngược lại càng thêm đáng sợ .

Tiếng bước chân rất nhỏ tiếp cận cạnh cửa, cánh cửa nặng nề bị nhấc lên, từ trong đi ra một nữ tử mặc áo vải hoa, bưng chậu gỗ, bên trong chứa đầy y phục bẩn. Khuôn mặt trắng nõn, có chút dịu dàng của Giang Nam, mắt hẹp mi dài, cũng không xuất chúng. Đang lứa tuổi hoa, khóe mắt buông xuống thản nhiên mỏi mệt.

Dọc theo phòng đất mà đi, trên đường ngẫu nhiên gặp những nữ tử ăn mặc tương tự, nhưng không chào hỏi, chỉ gặp thoáng qua, giống như những người qua đường không quen biết.

Đi ra khu phòng ở, lọt vào trong tầm mắt là cát vàng cùng đất bằng trống trải, hơn mười doanh trướng đóng thành một tổ giống như những đóa hoa trắng noãn dầy đặc mặt đất. Thanh âm binh sĩ huấn luyện cùng với tiếng ngựa hí vang bị gió thổi qua, tràn ngập hương vị tiêu điều xơ xác.

Nàng sớm chết lặng không có cảm giác dư thừa, chỉ tùy ý quét mắt, liền theo đường nhỏ cỏ hoang râm rập giăng khắp nơi đi xuống. Thời gian nửa nén hương, phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ, trong cây cối thưa thớt uốn lượn vắt ngang.

Dừng lại bên tảng đá ngày thường giặt quần áo, còn chưa chạm vào dòng nước, nàng đã không tự chủ được rùng mình. Quê ở phía nam, cho dù đã nhiều năm, vẫn như cũ không thể thích ứng nơi này rét lạnh.

Hít sâu một hơi, nàng xắn ống tay áo, cầm toàn bộ quần áo tẩm ướt, ngâm mình ở dòng nước cạn bên tảng đá.

Tiếng cười trong sáng như gió mát hấp dẫn lòng nàng. Chân nhỏ xinh đẹp như tuyết trắng trong suốt lội nước lại đây, ở trước mặt nàng dừng lại.

"Trong quân doanh không thể có nữ nhân, tại sao ngươi ở trong này?" Thanh âm lanh lảnh từ đỉnh đầu rơi xuống, mang theo khoái hoạt.

Nàng ngẩng đầu.

Đang lứa tuổi xuân, mi mắt cong veo, khóe môi hai lúm đồng tiền ngọt say lòng người.

"Ta... gọi Bảo Bình..." Nàng không biết làm sao. Mắt nhìn từ trên xuống dưới, càng làm cho nàng cảm thấy chính mình hèn mọn cùng bé nhỏ.

Cô gái khanh khách cười, chân nhỏ giương lên, bắn tung tóe mặt nàng toàn nước."Ngươi đừng sợ, ta cũng là nữ nhân. Ta gọi Mạc Nhân Mã."

Nụ cười cuốn hút người khác. Bảo Bình nghĩ chính mình đang thấy được cành liễu nhẹ bay theo gió bên đường tại cố hương, hoa sen nở hồng trong hồ bích thủy, nàng không phải người con gái hay thơ mộng, cảm thấy tư tưởng chính mình chưa bao giờ tình thơ ý hoạ như lúc này, trong lòng cũng có chút đắc ý, thậm chí đã quên lau đi bọt nước trên mặt.

"Ngươi mau lên đây đi, nước lạnh, sẽ bị bệnh." Nàng từng bị bệnh, thiếu chút nữa rốt cuộc không dậy nổi, đến nay nhớ tới vẫn có chút sợ hãi.

"Hì hì..." Mạc Nhân Mã cười hồn nhiên rực rỡ, chẳng những không lên bờ, ngược lại còn cố ý ở trong nước chạy qua chạy lại, chân ngọc khéo léo dẫm nát đá cuội trong suối, dòng nước phản xạ ánh mặt chẫm rãi lướt qua bắp chân trắng nõn của nàng, cảm xúc huyễn hoặc."Không quan hệ, rất thoải mái, không tin ngươi cũng xuống thử xem."

Bảo Bình cảm thấy da đầu đều nổi lên da gà, lắc đầu."Trước kia ta chưa từng thấy ngươi, ngươi ở thượng doanh ?" Trừ bỏ cũng là doanh kỹ, nàng không nghĩ ra cô gái trước mắt có lý do gì công khai ở đây nghịch nước. Trừ bỏ thượng doanh, nàng càng nghĩ không ra nơi nào có thể chứa được nữ tử xinh đẹp như vậy.

"Thượng doanh?" Mạc Nhân Mã có chút kinh ngạc, đúng vào lúc này một tiếng kêu to từ không trung truyền đến, nàng bị hấp dẫn tâm thần, ngẩng đầu truy tìm dáng người khỏe mạnh tự do trong sương mù dày đặc, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, "Đó là chỗ nào?"

Sam váy tuy hình thức đơn giản, cũng là chất liệu tốt nhất, ngay cả thúy trúc thêu ở cổ tay cũng không phải vật phi phàm, hơn nữa trên tóc có hai loại vật phẩm trang sức, cổ tay mang một chiếc vòng màu lam, cùng ngọc bội bên hông, không phải những đồ nữ nhân trong doanh có thể có được, cho dù là nữ nhân ở thượng doanh. Bảo Bình đột nhiên tỉnh ngộ, không hề nói, cúi người bắt đầu giặt quần áo.

Đợi lâu không thấy trả lời, Mạc Nhân Mã không kiên nhẫn đá đá nước, "Này , tại sao ngươi không trả lời?"

Nước lại đọng lên gương mặt Bảo Bình, nàng nâng cánh tay dùng tay áo lau , như trước buồn không hé răng giặt quần áo của chính mình.

Mạc Nhân Mã thấy không thú vị, lên bờ, kỳ thật cũng có chút hồ đồ, không biết đang tốt đẹp tự dưng lại đột nhiên không cùng nàng nói chuyện. Nhưng nàng không phải người mặt dày mày dạn, không miễn cưỡng cũng không tức giận, hai tay ôm đùi ngồi ở bên bờ, cằm gác trên đầu gối, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nữ nhân kia từng chút từng chút giặt quần áo, đôi mắt trong suốt tràn ngập hứng thú.

******

"Này, tỷ tỷ, nhà ngươi ở đâu? Ta có thể đến chơi sao? ... Đến chỗ nào cũng là nam nhân, buồn chết." Nhìn Bảo Bình giặt xong quần áo, bưng lên chậu gỗ chuẩn bị rời đi, Mạc Nhân Mã đột nhiên mở miệng, vẻ mặt cầu xin thương xót.

Cho dù là biểu tình như vậy, cũng so với biểu tình lạnh lung của Song Ngư cô nương ở thượng doanh cao quý rất nhiều. Ngay cả cầu xin người khác cũng không có chút cảm giác hèn mọn, chỉ có người mang huyết thống cáo quý chân chính mới có thể làm được như thế. Bảo Bình lắc đầu, cho rằng hạ doanh là nơi trước mắt nữ tử không thể đi.

"Không buồn, làm sao có thể không buồn?" Mạc Nhân Mã đề cao tiếng nói, hoàn toàn xuyên tạc sự cự tuyệt của Bảo Bình, "Buổi chiều ta mang ngươi đi quân doanh dạo một vòng ngươi sẽ biết ta phiền bao nhiêu ..."

"Ta ở hạ doanh ." Bảo Bình còn thật sự nhìn cô gái, kiên nhẫn giải thích, "Ở nơi đó đều là tiện nô hạ đẳng nhất, ngươi đừng đi, không tốt." Hơn nữa quân doanh cũng không phải nơi nàng có thể tùy tiện đi dạo .

Mạc Nhân Mã trừng mắt nhìn, đang muốn nói chuyện, tiếng vó ngựa cất lên, bên ngoài rừng thưa con ngựa hướng bên này chạy tới. Bất đắc dĩ thở dài, nàng cười khổ, "Chẳng phải là đi dạo sao, có cần như vậy không? Sớm biết thế liền vụng trộm đi theo hắn còn tự do một chút." Vừa nói vừa nhanh chóng đi giày.

Mười hai đại hán áo xanh lưng hùm vai gấu như chúng tinh phủng nguyệt* vây quanh một nam tử mặc hoa phục trắng, giống như một đám báo săn nhanh nhẹn dũng mãnh hướng về phía hai người, còn xa, Bảo Bình đã bị khí thế kia làm cho không thở nổi, dưới chân không tự giác bước lui, giống như muốn trốn vào trong bụi cỏ. Không ít lần thấy cảnh đánh giặc, lá gan của nàng vẫn không lớn lên chút nào.

Mẫn cảm nhận thấy được sự sợ hãi của nàng, Mạc Nhân Mã an ủi nói: "Đừng sợ, những người đó tới tìm ta." Lời còn chưa dứt, người đã chui ra rừng cây, hướng về phía người tới.

Bộ mặt đám người dần dần rõ ràng có thể thấy được. Khí phách tràn đầy, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác là sự bình thản thong dong. Nam nhân áo trắng cầm đầu dung nhan thanh dật, mi tâm một chu sa chí đỏ tươi làm hắn càng trở nên nhu nhuận ôn nhã như trăng giữa mùa thu.

Bảo Bình cơ hồ nhìn ngốc, từ lúc sinh ra chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy, hoảng hốt cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.

Một tiếng hô lên, mười hai con ngựa đột nhiên dừng lại đứng nghiêm cách xa hơn mười bước, chỉ có nam nhân áo trắng thẳng tiến lên.

"Mạc Nhân Mã." Thanh âm trầm thấp ôn nhu ở trong không trung phiêu tán.

Mạc Nhân Mã bắt lấy bàn tay to thon dài hướng chính mình vươn tới, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng ngồi ở trước ngực nam nhân. Tuấn mã cả thân mình màu đỏ chuyên chở hai người giống như tia chớp ở trước mặt Bảo Bình vẽ ra một đường cong xinh đẹp, xoay người trở về, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có một tia đình trệ.

"Phượng Thiên Yết, mang bằng hữu của ta cùng đi." Trong gió, yêu cầu ngây thơ đột ngột vang lên.

"Trên chiến mã không mang theo doanh kỹ." Thanh âm ôn nhu, không có hèn mọn, lại có một cỗ quý khí cao cao tại thượng.

"Doanh kỹ..." Nghi hoặc than nhẹ, Mạc Nhân Mã quay đầu, lướt qua bờ vai nam nhân, lưu lại vẻ mặt thản nhiên tiếc hận cùng có lỗi.

Trong nháy mắt, Bảo Bình cười, sau đó hướng về phía Mạc Nhân Mã dùng sức vẫy tay. Không phải không nghe được hai người đối đáp, nhưng nàng cũng không tức giận, có lý do gì tức giận đâu?

Hai người một con ngựa lướt qua một loạt tuấn mã phi về phía trước, thanh âm hô quát vang lên, mười hai đại hán áo xanh đều tại chỗ quay lại đầu ngựa theo đuôi sau đó. Tiếng chân dần dần đi xa.

"Phượng Thiên Yết." Ngây ngốc cười, Bảo Bình lấy thanh âm không thể nghe thấy thì thào cái tên chính mình nghe được, giống như sợ thanh âm hơi lớn một chút dường như sẽ tiết độc chủ nhân của cái tên.

Là ánh trăng trên bầu trời đi. Sờ cũng sờ không được, chạm vào cũng không được, chỉ có thể ngẩng đầu xa xa nhìn xem, nhưng chỉ như thế này, cũng làm cho người ta thực vui vẻ.

Là ánh trăng xinh đẹp nhất trong một năm kia... Bảo Bình tự nói với chính mình, cười thực thỏa mãn, bưng chậu đi ra rừng cây nhỏ.

******

Trở lại hạ doanh, Hàn Kim Ngưu đã ngủ dậy, đang chải đầu. Bộ dạng Hàn Kim Ngưu so với Bảo Bình đẹp hơn một ít, cũng khôn khéo một ít, cho nên luôn mắng Bảo Bình là ngốc tử. Bảo Bình chỉ cười nghe, không giận, nàng cảm thấy chính mình xác thực rất ngốc, vì thế luôn vùi đầu buồn không hé răng làm rất nhiều việc. Người ngốc thì tay chân chịu khó một ít mới tốt, bằng không sẽ thật sự không có gì.

"Bảo Bình, ngươi nhìn ta có đẹp không?" Hàn Kim Ngưu quay đầu. Nàng sơ một búi tóc rất khác biệt, lại cài một chi phượng sai ánh vàng rực rỡ không biết ai đưa, nhìn qua cũng xinh đẹp động lòng người, có điều mặt mày không thể giấu đi chút phong trần tang thương.

"Đẹp." Bảo Bình thành thật trả lời. Hàn Kim Ngưu xinh đẹp, cho nên tìm đến nàng đều là một ít binh lính có vẻ kha khá, thỉnh thoảng có người cho nàng một ít trang sức linh tinh. Không giống chính mình... Có điều, kỳ thật cũng không sao, đại đa số đều là cảnh tối lửa tắt đèn, đẹp hay không đẹp lại có quan hệ gì?

Hàn Kim Ngưu vừa lòng cười, trầm mặc trong chốc lát, "Bảo Bình, ta muốn rời đi nơi này."

Bảo Bình đang ở cửa đo y phục nghe vậy, động tác dừng lại.

"Hai ta đều lớn tuổi... Thân mình này dần dần rồi cũng không có ai..." Hàn Kim Ngưu luôn luôn nghĩ nhiều so với Bảo Bình.

"Rời đi nơi này, có thể làm gì?" Bảo Bình vô lực buông vai, trong đầu không hiểu sao hiện lên ánh trăng cao cao tại thượng kia, tâm tư có chút lười. Nàng không phải không nghĩ, có điều từ mười lăm tuổi đã bị mang đến quân doanh, cái gì cũng không có, cuộc sống đời thường đối nàng mà nói là một thế giới xa lạ không sờ tới được, xa lạ làm cho người ta sợ hãi."Hơn nữa... cũng không phải muốn đi là có thể đi, lần trước Thu Hải Đường chẳng phải không được cho phép hay sao?" Thu Hải Đường là danh kỹ thượng doanh, được các tướng lĩnh yêu thích.

"Trở về phía nam ... tìm chỗ ấm áp, tìm một nam nhân thành thật gả cho." Hàn Kim Ngưu sớm tính toán tốt, nàng đã chịu đủ khí hậu nơi này."Chúng ta không tài năng không diện mạo, không thể so với Thu Hải Đường, không thể làm đàn ông thương. Lại thêm vài năm nữa khó mà nói, lúc ấy, sợ rằng bọn họ ước gì chúng ta mau mau rời đi, mang vài đứa trẻ tuổi về đây."

Nghe lời này, Bảo Bình không có tâm tư đo đạc y phục, theo khung cửa ngồi xuống, nhìn đất vàng loang lổ dưới chân, có chút lo sợ nghi hoặc. Không giống Kim Ngưu , nàng không có tiền để dành, rời đi nơi này, không cần nói lập gia đình, có thể trở lại phía nam hay không cũng là một vấn đề. Nhưng Kim Ngưu nói đúng, tuổi lớn, sớm muộn gì đều phải rời khỏi , cùng với việc đợi đến khi vô dụng bị phân phát, còn không bằng thừa dịp thanh xuân còn chưa hoàn toàn vứt bỏ các nàng lựa chọn rời đi. Lập gia đình cũng tốt, xuất gia làm ni cô cũng tốt, còn hơn qua ngày ở trong này.

"Kim Ngưu , ngươi đã gặp qua người nào như ánh trăng trên bầu trời hay chưa?" Bỗng dưng hỏi một câu hoàn toàn không quan trọng, Bảo Bình nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại nghĩ tới Phượng Thiên Yết cùng Mạc Nhân Mã. Là loại người nào, có thể sống tốt như vậy?

"Lại vờ ngớ ngẩn ." Hàn Kim Ngưu lắc đầu thở dài, "Làm sao có người như vậy? Mau đo xong quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi, sợ lát nữa lão mụ tử lại đến sai sử." Nàng tuy rằng luôn mạnh mẽ, phần lớn sự việc đều giao cho Bảo Bình làm, nhưng trong lòng kỳ thật không xấu.

Bảo Bình thở dài một tiếng, từ dưới đất bò lên. Nghĩ đến chính mình thấy được một người Kim Ngưu cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa một người còn cùng chính mình nói nói, trong lòng giống như ẩn dấu một bí mật lớn, vừa đo quần áo, vừa vụng trộm cười.

******

"Già đi tướng như quyện, hướng văn quân, nói giống như mà nay, sao sinh tiêu khiển? Tay áo kinh trần từng nhiễm chỗ, không có hương hồng thượng nhuyễn . Liêu lẫn nhau hồn tiêu đứt ruột. Nhất chẩm tân lạnh miên khách xá, nghe ngô đồng sơ vũ gió thu chiến. Đăng choáng váng lãnh, nhớ mới gặp.

Lâu thấp không để bức rèm che cuốn. Trễ trang tàn, thúy nga đống hỗn độn, nước mắt lưu mặt. Nhân đạo sầu đến tu thế rượu, bất đắc dĩ sầu thâm rượu thiển. Nhưng thác ý tiêu cầm quạt lụa. Đừng cổ tỳ bà giang thượng khúc, sợ địch hoa phong diệp câu thê oán. Vân vạn điệp, tấc lòng xa." <bài hát, chịu k edit>

Khóe môi Phượng Thiên Yết mang theo nụ cười yếu ớt không rõ ý tứ hàm xúc nhìn mỹ cơ lục y đánh đàn ca hát, ngón tay thon dài như có như không gõ mặt bàn. Bên cạnh hắn là Mạc Nhân Mã mặt đầy ý cười ngâm nga, hai đại hán áo xanh ấn kiếm ngồi chồm hỗm sau bọn họ, dù không trừng mắt lạnh lẽo, lại có một cỗ khí thế áp bách lòng người.

Tiếng ca chấm dứt, Mạc Nhân Mã dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, rước lấy tướng lãnh quan viên hai bên đều phụ họa. Lục y mỹ cơ lui ra, ghế ngồi đứng lên một viên tướng lãnh, vẻ mặt lấy lòng nhìn phía Phượng Thiên Yết nói: "Lục Vương gia, Song Ngư đã chuẩn bị tốt, có cho nàng đến vì ngài rót rượu hay không?"

Nếp nhăn nơi khóe môi Phượng Thiên Yết được ý cười làm sâu sắc, bưng lên ly rượu đồng, ngón tay dịu dàng vuốt ve miệng chén, nhưng không đưa đến bên miệng.

"Đã sớm nghe nói doanh kỹ trong quân doanh tây bắc có một tiểu mỹ nhân băng tuyết tên gọi Song Ngư, hóa ra thực sự có người này..." Trong mắt Mạc Nhân Mã thả ra ánh sáng tinh lượng, vỗ tay cười nói, sau đó nghiêng mặt tội nghiệp nhìn Phượng Thiên Yết, "Ta rất muốn thấy nàng."

Ai cũng không biết Mạc Nhân Mã là người phương nào, ai cũng không dám khinh thường nàng. Dù sao có thể cùng Lục vương gia quyền khuynh hướng dã sánh vai mà ngồi, cũng không phải lá gan người bình thường nên có.

Con ngươi hẹp dài của Phượng Thiên Yết trầm xuống, rượu ngon nhập môi, khẽ gật đầu nhìn tướng lãnh kia xem như đáp ứng.

"Như thế này nhưng đừng hỏi ta câu hỏi ngu xuẩn ai xinh đẹp hơn." Sau khi tướng lãnh đi xuống, Phượng Thiên Yết ghé về phía thân thể Mạc Nhân Mã, lấy thanh âm hai người mới nghe được thì thầm thản nhiên nói.

Mạc Nhân Mã khẽ hừ một tiếng, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Giống như cuồng phong cuốn tuyết lớn, một bóng trắng từ ngoài cửa lấy tốc độ cực nhanh xoay tròn tiến vào đại sảnh, nhiều tia ngân quang từ trung tâm truyền đến, làm cho người ta hoa mắt thần mê.

"Múa kiếm!" Mạc Nhân Mã cầm cánh tay Phượng Thiên Yết, kinh hỉ kêu lên.

Nhịp trống thanh đột nhiên bắt đầu, hòa cùng tiết tấu người múa, từng chút từng chút giống như đập vào trong lòng người xem.

Quang ảnh chớp động, tất cả mọi người không khỏi ngừng lại hô hấp, vì kỹ thuật nhảy mạnh mẽ nhẹ nhàng kia nhiếp tâm hồn.

Khi nào bắt đầu, khi nào thì đình chỉ, không ai biết được, chính là khi lấy lại tinh thần, giữa phòng đã lượn lờ đứng một người nữ tử, hai tay cầm kiếm, thản nhiên thong dong.

Diễm lệ loá mắt, nhưng cũng lãnh ngạo bức người. Ánh mắt Phượng Thiên Yết chợt lóe, cùng con ngươi không kiêu ngạo không siểm nịnh kia đối diện, rồi sau đó mỉm cười.

"Nô tỳ Song Ngư gặp qua Lục Vương gia." Cúi mắt, nữ tử đeo kiếm quỳ gối.

"Cây kiếm trong tay Song Ngư cô nương khí thế bức người, tất là vật phi phàm, không biết có tên gọi là chi?" Ra ngoài mọi người dự kiến, Phượng Thiên Yết không chỉ không xông về phía trước nâng dậy tiểu mỹ nhân, thậm chí còn không cho nàng đứng dậy.

Trán Song Ngư buông xuống, khóe môi hiện lên một tia mỉm cười lạnh như băng, thong dong nói: "Hồi bẩm Lục Vương gia, cây kiếm trên tay trái là Tình Trảm, cây kiếm trên tay phải là Hận Đoạn, hai cây kiếm này không phải sở hữu của Song Ngư, chính là di vật của gia tỷ..." Nói đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn đôi mắt thâm sâu của Phượng Thiên Yết, trên mặt hiện lên hận ý dày đặc."Gia tỷ bị người phụ bạc, lấy Tình Trảm tự vẫn, hai thanh kiếm này dính máu của nàng, mới phong hàn như thế."

Người hai bên tham dự hội nghị đều nhận thấy được không đúng, lại không ai dám lên tiếng vẫy lui Song Ngư trước khi Lục Vương gia mở lời, chỉ có thể chặt chẽ chú ý hành động của nàng, phòng ngừa ngoài ý muốn.

"Phải không? Cây kiếm này thật ra là kiếm tốt, đáng tiếc..." Phượng Thiên Yết than nhẹ, không phải không có tiếc hận.

Song Ngư biến sắc, hiện lên tức giận, "Không biết Vương gia đáng tiếc kiếm hay đáng tiếc người? Gia tỷ, gia tỷ... khuê danh Khả Nhi, Vương gia còn nhớ rõ có một người như thế?" Trong thanh âm chất vấn ẩn chứa ý khóc, đôi môi nở nang no đủ không thể khống chế nhẹ nhàng run run .

"Làm càn, dám đối Vương gia..." Tướng lãnh trung niên ban đầu phân phó Song Ngư tiến lên rót rượu biến sắc, đứng lên từ chỗ ngồi, muốn Song Ngư không hiểu tại sao trở nên vô lễ lui xuống, không nghĩ tới bị một ánh mắt đạm mạc lại uy nghiêm của Phượng Thiên Yết liếc cho kinh sợ.

Ánh mắt di chuyển về chỗ cũ, Phượng Thiên Yết vẻ mặt hứng thú nhìn khuôn mặt vì cừu hận mà trở nên hết sức minh diễm, ôn hòa nói: "Không nhớ rõ ." Trong trí nhớ của hắn, ít ai có thể ở lại.

Mặt cười Song Ngư nháy mắt trắng bệch, tay nắm chuôi kiếm căng thẳng, lạnh lạnh nở nụ cười, "Phụ lòng hán! Khả Nhi, tỷ nhìn cho rõ ràng ..." Giọng nói chưa dứt, nàng đã từ mặt đất bắn lên, như mũi tên đã ra khỏi cung bắn về phía Phượng Thiên Yết.

Những võ tướng đang ngồi từ khi thấy biểu tình Song Ngư không đúng đều đề cao cảnh giác, lúc này thấy nàng đột nhiên làm khó dễ, đều nhảy ra, có điều tốc độ của nàng quá nhanh, chặn lại không kịp.

Mắt thấy thanh kiếm lao đến, Phượng Thiên Yết lại dường như không có việc gì ngửa đầu, uống cạn ngụm rượu trong chén, đồng thời cũng đem yết hầu yếu ớt bại lộ đi ra.

Vẻ mặt Song Ngư khẽ nhúc nhích, vì động tác giống như vô tình của hắn cảm thấy ẩn ẩn bất an, có điều kiếm thế đã ra, không còn đường sống thu hồi, mà nàng cũng không có tâm tình thu lại.

Mũi kiếm chỉ kém hai phân là có thể chạm được da thịt Phượng Thiên Yết.

Một lão tướng hét lớn một tiếng tung ly rượu trong tay muốn cản trở nàng, bỗng dưng đột nhiên toát ra một bàn tay nhỏ bé xinh đẹp mảnh gầy như hoa lan, bắn ra một ly rượu khác, cùng nhau bắn vào thân kiếm cách mũi kiếm hai tấc.

Hai lực lượng cổ quái từ thân kiếm truyền tới tay người cầm kiếm, giống như có ma lực dễ dàng hóa giải lực lượng truyền vào thân kiếm của Song Ngư, hai kiếm như lông chim nhẹ nhàng bị đẩy ra. Ngay sau đó, hai chân nàng mềm nhũn, ngã nhào về phía trước, lọt vào trong lòng Phượng Thiên Yết.

"A... A... Thế nhưng dùng phương thức này để yêu thương nhung nhớ!" Mạc Nhân Mã kêu lên, túm cánh tay Phượng Thiên Yết không chịu buông.

Phượng Thiên Yết không biết nên khóc hay cười trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, rõ ràng nàng làm ra chuyện tốt, còn dám ở trong này hô to gọi nhỏ. Rũ mắt, nữ nhân trong lòng không biết buồn bực hay nhục nhã, làn da như tuyết nhiễm thắm sắc hồng, đẹp không gì sánh nổi.

Thật sự là tiểu mỹ nhân. Hắn mỉm cười, dương mắt, nhìn về phía các quan viên liên can mặt tái như màu đất. Mà phía sau hắn, hai gã thị vệ áo xanh từ đầu tới cuối ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một chút.

******

Có thể nói vạ lây, ngay trong ban đêm tất cả doanh kỹ trong thượng – trung – hạ doanh đều bị theo dõi, không chỉ nghiêm cấm sĩ tốt đi tìm thú vui, ngay cả ra vào cũng bị hạn chế. Nữ nhân ở hạ doanh bế tắc tin tức, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng đại họa lâm đầu, lòng người hoảng sợ.

Thời điểm Mạc Nhân Mã tìm được Bảo Bình, nàng đang cùng Hàn Kim Ngưu bất an chờ đợi tai họa trên trời giáng xuống. Phản ứng khủng hoảng của hai người hoàn toàn không giống nhau, Hàn Kim Ngưu có vẻ tinh thần sa sút, suốt ngày nằm trên giường, trang điểm cũng lười, Bảo Bình lại càng trở nên cần mẫn, đem trong phòng ngoài phòng quét tước không nhiễm một hạt bụi, ngay cả đồ dùng linh tinh cũng lau sạch sẽ sáng loáng.

"Cũng không biết có sống quá ngày mai hay không, ngươi làm sạch sẽ như vậy cho ai xem ... Đồ ngốc!" Vô tình nhìn thấy Bảo Bình bận rộn, Hàn Kim Ngưu bọc chăn bông dựa vào tường ngồi, nói thầm chửi rủa hai câu.

Bảo Bình vốn chất phác, hiện tại càng trở nên không thích nói chuyện, tự làm việc của chính mình, cũng không tiếp lời. Một tay bưng lên chậu nước bẩn, một tay nhấc lên màn cửa chuẩn bị hắt ra ngoài, không ngờ lại đối diện khuôn mặt tươi cười so với hoa xuân còn kiều diễm.

"Tỷ tỷ!" Mạc Nhân Mã nhảy đến trước mặt Bảo Bình, hưng phấn kêu lên.

Bảo Bình lắp bắp kinh hãi, đem chậu nước cầm trong tay để xuống đất, kéo Mạc Nhân Mã vào phòng."Sao ngươi lại tới chỗ này ? Hai ngày qua không yên ổn cho lắm... Ngươi đừng xông loạn."

"Ta đến thăm ngươi." Mạc Nhân Mã cười hì hì nói, một chút cũng không lây dính không khí căng thẳng bốn phía."Hi... Ta có chút phiền toái , muốn mời tỷ tỷ giúp đỡ."

Phiền toái? Nhìn nàng làm sao giống có phiền toái, giống như đang hỏi ngươi ăn cơm hay không. Bảo Bình có chút buồn cười, lôi kéo nàng ngồi ở trên tháp chính mình vừa thu dọn, "Ta có thể giúp được sao?" Nàng tuy rằng vụng về, lại không quên cô gái không rõ lai lịch này.

Hàn Kim Ngưu ngồi trên giường ngây ngốc ngất ngây, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Bảo Bình sẽ quen biết một người như vậy, không tự giác chui ra từ trong chăn, "Ách... Bảo Bình, vị cô nương này là..." Nếu nàng nhớ không lầm, cô gái này hình như là người chạng vạng hôm kia tới quân doanh, dường như thân phận không thấp.

Mạc Nhân Mã nhìn về phía Hàn Kim Ngưu tóc rối tung, quần áo không chỉnh, lễ phép hướng nàng cười cười, "Ta gọi là Mạc Nhân Mã, quấy rầy tỷ tỷ ." Nói xong, không đợi Hàn Kim Ngưu đáp lời, lại chuyển hướng Bảo Bình."Ta buồn, muốn đi chung quanh một chút, tỷ tỷ đi cùng ta được không."

Cái này gọi là phiền toái? Bảo Bình sợ run, còn không trả lời, Hàn Kim Ngưu đã vứt chăn nhảy xuống, "Bảo Bình có việc, ta đi cùng cô nương đi." Vừa nói vừa bắt đầu chuẩn bị.

Bảo Bình sớm thói quen sự bá đạo của Hàn Kim Ngưu, cũng chỉ lơ đễnh, lộ ra một nụ cười thật thà chất phác, "Ừm, Hàn Kim Ngưu biết nói chuyện, có nàng đi cùng ngươi sẽ không buồn chán ..." Đột nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt nàng hiện lên lo lắng, "Có điều không biết có thể ra ngoài hay không?" Phải biết rằng hai ngày qua các nàng không thể đi đâu.

Hàn Kim Ngưu đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy Bảo Bình quả thực ngốc hết thuốc chữa.

Mạc Nhân Mã tuy rằng cũng không nói gì, nhưng biểu tình nhảy nhót lại ảm đạm xuống, rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ kia, túm ống tay áo Bảo Bình không bỏ. Bảo Bình trì độn, không nhận ra, chỉ bồi ngồi ở chỗ kia chờ Hàn Kim Ngưu rửa mặt chải đầu, cũng không tìm một hai câu đến giải buồn.

Một lát sau, Hàn Kim Ngưu rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi vào trước mặt hai người, cười đến có chút nịnh nọt lấy lòng."Cô nương, chúng ta đi thôi."

Mạc Nhân Mã cắn môi dưới không hé răng, cũng không đứng dậy. Bảo Bình kỳ quái, đang muốn mở miệng thúc giục, Hàn Kim Ngưu dù sao là người khôn khéo, lập tức nhìn ra manh mối, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ Bảo Bình, ngoài miệng lại vội nói: "Bảo Bình cùng đi đi, nhiều người càng náo nhiệt." Nàng biết nếu chọc cô gái trước mắt mất hứng , ai cũng sẽ không có lợi lộc.

Nghe vậy, Bảo Bình có chút kinh ngạc, tối tăm trên mặt Mạc Nhân Mã lại tan đi, lộ ra lúm đồng tiền sáng lạn như ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #12chomsao