Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 Hoan nghênh trở về

Tên giám đốc toại nguyện ngồi lên xe. Wan liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau, bất đắc dĩ khởi động ô tô. Tài xế này xem như đã làm đến tận chức tận trách.

Hôm nay, một thương hiệu đang chuẩn bị tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới và quảng bá sản phẩm tại hội nghị sáng tạo thành phố, mời rất nhiều minh tinh tham gia, ảnh đế là đại sứ thương hiệu, nhất định sẽ tới tham dự.

Wan biết địa chỉ nơi này, điều hướng, dẫn một mạch thẳng tiến. Pete ngồi phía sau có chút đăm chiêu. Y hiếm khi vận động đầu óc để suy nghĩ vấn đề, một khi y suy nghĩ thiên hạ sẽ đại loạn.

Y đến thế giới này, đầu tiên muốn trực tiếp tiêu diệt nhân vật phản diện Vegas, kết quả nửa đường thất bại. Sau đó y rời khỏi Dòng họ Theerapanyakul, chuẩn bị tiến vào giới giải trí, sắp gặp được ảnh đế.

Mạch truyện lúc này giống y hệt nguyên tác.

Nguyên tác là một cuốn tiểu thuyết tình yêu nam nam. Nếu thật sự đi theo nội dung truyện…

Pete vừa nghĩ đến các loại tình tiết yêu đương tán qua tán lại ở phía sau cuốn sách, mặt liền đen đi một nửa. Y không muốn đi theo cốt truyện.

Y đã thất bại ở nhà Vegas.

Mấu chốt dẫn đến thất bại chính là một khi tới gần Vegas y sẽ mặt đỏ tim đập, thân thể vô lực không thể khống chế. Điểm đó khiến cho nửa mặt kia của y cũng đen theo.

Hiện tại ngẫm lại, thế giới này không tồn tại tà thuật. Vegas tuy là một tên biến thái nhưng cũng không có biện phát kiểm soát phản ứng của y. Khẳng định do hệ thống giở trò ma quỷ. Pete hận không thể lôi máy chủ hệ thống ra đập cho một trận.

Thanh âm của Wan cắt đứt suy nghĩ của Pete. Pete lúc này mới phát hiện tốc độ xe đã chậm lại.

Phía trước bị chặn, đoán chừng không có biện pháp đỗ xe.”

Wan vừa quan sát tình hình giao thông vừa nói.

Dọc các con đường xung quanh hội nghị sáng tạo đều là xe, hoàn toàn không thể đi qua. Wan đỗ xe ở một nơi rất xa, ba người xuống xe đi bộ.

Càng tới gần khu vực tổ chức sự kiện càng có thể cảm nhận được sức nóng của hoạt động. Xung quanh khu vực tập trung ngoại trừ các phương tiện truyền thông và nhân viên công tác, đại đa số đều là fans. Ai cũng giơ di động, cầm bảng tiếp ứng, chia làm mấy tốp mặc quần áo tiếp ứng màu sắc khác nhau, khuôn mặt mọi người đều tràn ngập kích động.

Cửa khu vực tổ chức, hàng dài các vị khách phổ thông đứng xếp hàng kiểm tra an ninh. Gần đó một vài fans thi thoảng nhìn những người nhận được thư mời tham dự toát ra ánh mắt hâm mộ.

Tên giám đốc thấy Pete liên tục nhìn fans, đoán được tâm lý của y, liền cố tình bơm hơi:

Cậu cũng có thể nổi tiếng và có nhiều fan như vậy.”

Pete lườm gã một cái, ánh mắt như muốn nói:

Ngươi quả thực nói chuyện thừa thãi.”

Người tụ tập xung quanh càng lúc càng đông, Pete ra hiệu:

Chúng ta vào thôi.”

Lão bảo hỏi:

Vào đâu?”

Pete trợn mắt:

Không phải ngươi bảo đến gặp ảnh đế sao?”

Tên giám đốc chỉ chỉ khu vực tổ chức sự kiện:

Đúng vậy, không phải đến gặp sao, ảnh đế đang ở bên trong.”

Sao còn không đi vào?”

Tên giám đốc vô tội nói:

Không được vào đâu, tôi không có thư mời, đứng bên ngoài xem là được rồi.”

Pete hít sâu mấy hơi. Y phải đánh người, trong từ điển của y không có kính già yêu trẻ.

Tên giám đốc tiếp tục đổ canh gà lên Pete, nói:

Tuy hiện tại khoảng cách của chúng ta với những người trong đó còn rất xa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn, nhưng một ngày nào đó cậu cũng có thể nhận được đại ngôn trị giá ngàn vạn, đến lúc đó muốn vào thì vào muốn ra thì ra.”

Pete mặc kệ gã. Nếu đã đến đây, khẳng định không thể vô công mà về, lông chân ảnh đế còn chưa thấy sao có thể đi. Pete bắt đầu quan sát trạm kiểm tra an ninh, bắt đầu suy nghĩ đến khả năng đột nhập vào bên trong. Pete vừa nghĩ đến chuyện dùng vũ lực, biểu tình trên mặt liền trở nên rất đáng sợ.

Wan nhìn nhìn khu vực tổ chức sự kiện lại nhìn nhìn Pete, mỉm cười nói:

Có lẽ tôi có thể lấy được thẻ ra vào.”

Quản gia Wan đứng một bên làm bình hoa kiêm culi, ngoại trừ lúc Pete cần thủ hạ mới miễn cưỡng lên sân khấu thì khi khác không hề có cảm giác tồn tại. Lúc này anh ta đột nhiên nói mình có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, khiến cho tên giám đốc phải ghé mắt nhìn.

Vậy ngươi đi đi.”

Pete đối với việc sai bảo thủ hạ của mình hoàn toàn không chút băn khoăn.

Wan nghe vậy rời đi, ước chừng qua hai mươi phút anh ta quay trở về, trên tay cầm theo hai thẻ công tác, đưa cho Pete và tên giám đốc mỗi người một cái, nói:

Như vậy là có thể đi vào, nhưng xin cậu đừng gây rối trong đó nhé.”

Tên giám đốc cảm thấy tài xế này quả là thần thông quảng đại, không nhịn được nói:

Cậu có biện pháp như vậy, để lại phương thức liên lạc đi.”

Wan nhàn nhạt cười, vẻ mặt ôn hòa nói:

Người có biện pháp không phải tôi, mà là ngài Vegas nhà tôi. Trên thực tế chỉ cần có tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện.”

Pete lập tức cảm thấy thẻ công tác trên tay mình nóng phỏng tay, cảm giác như Vegas đang ở sau lưng theo dõi y.

Nhưng y lập tức quăng ý tưởng này ra khỏi đầu, có thể đi vào là được rồi, quản nhiều thế làm gì.

Wan không đi cùng vào khu vực tổ chức, nói chờ ngoài cửa, mỉm cười nhìn hai người đi xa. Pete không nghĩ nhiều, đeo thẻ công tác lên cổ, dẫn tên giám đốc đi qua cổng trước. Bọn họ thuận lợi trà trộn vào trong sân.

Kỳ thật nói trà trộn có chút không ổn, thẻ công tác trên cổ bọn họ cấp bậc rất cao, đi tới đi lui trong hội trường gần như không gặp trở ngại, thậm chí còn có thể vào thẳng hậu trường.

Hậu trường khí thế ngất trời. Nhân viên công tác, vệ sĩ, người mẫu đủ loại hình dáng đan xen lẫn nhau. Không khí tràn ngập mùi mỹ phẩm, khu vực trang điểm của tuấn nam mĩ nữ xinh đẹp lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt.

Pete lại nhớ đến dinh thự u ám trên ngọn núi kia, Vegas ngồi trên xe lăn tối tăm mà cổ quái, hoàn toàn không thể chạm đến nơi thời thượng và kích tình này. Pete sờ sờ thẻ công tác trước ngực, không cho là đúng cắn cắn môi.

Tên giám đốc bên cạnh lập tức bỏ đi không thấy tăm hơi, gã nói muốn nhân cơ hội này quen biết thêm vài người để sau này lót đường. Pete lười quản gã. Y dựa lên một góc tường, nhìn người đi tới đi lui, chờ đợi ảnh đế trong truyền thuyết xuất hiện. Ngoại hình của y rất đẹp, khí chất rất có tính công kích, chỉ đơn giản tựa trên tường, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, cho dù đang ở hậu trường tập trung rất nhiều mĩ nhân vẫn rất nổi bật. Không ít người đi qua nháy mắt với y, y cũng không thèm để ý.

Mãi đến khi đoàn người trong hội trường bắt đầu xôn xao to nhỏ, y mới đứng thẳng dậy.

Y nhìn thấy một người được vệ sĩ bao vây đi vào. Trong hậu trường có rất nhiều nhà truyền thông thần thông quảng đại, lúc này tiên phong theo tiếng mà động, đoàn người lập tức xúm lại. Đầu người đông nghìn nghịt vậy quanh người kia, Pete đứng ngoài vòng vây không nhìn rõ thân ảnh hắn.

Ảnh đế cuối cùng đã đến.

Pete lập tức đứng dậy, chen vào trong đoàn người. Y rất khỏe, tất cả mọi người đều bị y đẩy ra, có người quay lại mắng y cũng mắt điếc tai ngơ.

Nhân viên công tác mở đường cho ảnh đế, lấy thân thể che chắn xung quanh hắn cực kì chặt chẽ. Ngay khi Pete sắp chen vào bên trong vòng vây, đột nhiên có người giữ chặt cánh tay y kéo ra. Y bực mình quay đầu lại liền thấy khuôn mặt khẩn thiết của tên giám đốc.

Có vấn đề, Pete, cậu đi ra đây chúng ta cần nói chuyện.”

Pete gạt tay gã ra định tiếp tục đi về phía trước thì điện thoại di động của y reo lên vang dội. Pete cau mày rút điện thoại vừa thấy là Chawat gọi tới.

Xảy ra chuyện gì, sao đều đột nhiên tới tìm y. Tên giám đốc tiếp tục kéo y, không nhịn được mà nói:

Vừa rồi có người gọi điện nói việc thử vai của cậu xảy ra vấn đề…”

Pete ra hiệu cho gã im lặng, nhận điện thoại của Chawat trước.

Pete, con làm sao vậy, không phải nói đến Dòng họ Theerapanyakul sao. Sao bây giờ lại chạy mất? Con bỏ trốn công ty nhà ta sẽ phá sản con biết không? Sao con cứ không hiểu chuyện như vậy?”

Xung quanh quá ồn ào, âm thanh của Chawat đứt quãng nghe không rõ lắm, nhưng nội dung ông ta nói liền khiến tâm trạng Pete trở nên tồi tệ. Chawat dường như có thể cảm nhận được ác khí dày đặc tỏa ra từ Pete ở đầu dây bên kia, vội vàng đổi giọng:

Pete, nếu con không giúp ba, ba thật sự sẽ xong đời, mau trở về đi.”

Pete tắt điện thoại, ngươi xong đời trách ta cái rắm gì chứ

Tên giám đốc thấy y cúp máy lập tức cất lời:

Vừa rồi có người trong ngành gọi điện cho tôi, nói vai diễn kia đã được quyết định nội bộ, bảo chúng ta từ bỏ đi. Tôi lập tức nổi nóng, đã công khai casting đâu, họ không thể bắt nạt chúng ta. Hắn còn nói sự việc cũng không phải không thể cứu vãn, chẳng qua có một điều kiện.”

Tên giám đốc túm lấy Pete, đầu đầy mồ hôi vừa vội vừa hoang mang nói:

Người kia nói điều kiện chính là muốn cậu trở về, đây là ý gì? Trở về đâu?”

Pete giận tái mặt.

Vegas.

Đều là Vegas giở trò quỷ, thông báo cho Chawat sau đó dùng chuyện thử vai uy hiếp tên giám đốc, mục đích chính là buộc y phải trở về.

Y đã phá xích chân, tên biến thái nhất định sẽ làm thêm mấy cái nữa. Vegas có thể cho Pete thẻ thông hành cũng có thể phá hủy cơ hội của Pete.

Pete bản thân không chịu bị uy hiếp, nhưng y lại cảm thấy Vegas giống như kẹo cao su dính ở sau lưng y, gỡ thế nào cũng không được.

Chờ y quay đầu lại, ảnh đế đã được vệ sĩ bao vây đưa vào phòng nghỉ, nhóm truyền thông và fans lại như ong vỡ tổ chạy theo, đám đông rời đi, không gian quanh Pete trở nên rộng rãi hẳn.

Lỡ mất rồi.

Hiện tại Pete bị Vegas làm cho mất hứng thú với ảnh đế, tên giám đốc còn đứng một bên liên tục hỏi:

Rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì? Là muốn tiền sao?”

Pete khoát tay, nói:

Không cần xen vào, ta đã biết.”

Đúng lúc này ở lối vào xuất hiện mấy nhân viên an ninh, ai cũng cao lớn dũng mãnh, mặc đồng phục đội mũ, đứng ở cửa tìm kiếm xung quanh, sau khi phát hiện ra Pete liền tập trung mục tiêu lao về phía y.

Pete cười lạnh một tiếng, nghênh đón, ngay khi chạm mặt người đầu tiên trong số đó, y nắm tay đấm vào ngực người nọ, trực tiếp đè gã đụng lên vách tường. Người bên cạnh bị động tác của y làm cho hoảng sợ, có người kêu lên.

Không được đánh nhau.”

Y dùng khuỷu tay vững vàng đặt trên cổ họng người nọ, người kia không định tấn công Pete, chỉ gian nan nói:

Ngài Pete, mời ngài trở về.”

Pete hừ một tiếng, buông gã ra. Y không quản mấy người đó, sửa sang lại quần áo một chút, đi ra ngoài cửa.

Trở về trở về trở về. Tất cả mọi người đều gọi y trở về, cứ như dinh thự u ám kia của Dòng họ Theerapanyakul chính là nhà y.

Pete đi ra ngoài, trời vẫn đang buổi chiều, ánh nắng rực rỡ. Wan mỉm cười đợi y dưới ánh mặt trời. Mai quản gia cầm một chiếc di động đưa đến trước mặt Pete.

Pete nhận điện thoại đặt đến bên tai, di động vẫn đang trong cuộc trò chuyện. Trong điện thoại truyền đến một thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo, như móng vuốt cào trong lòng Pete.

Trở về.”

Pete nghe thanh âm của Vegas, mặt lại đỏ. Phần eo truyền đến từng đợt cảm giác mềm yếu, nhưng mà chỉ là gọi điện thoại, cmn gặp quỷ, tại sao không có cách nào chống cự được người này. Pete hung tợn trả di động cho Wan. Wan cười như hồ ly, nói:

Ngài Pete, chúng ta trở về thôi. Ngài Vegas đang đợi ở nhà.”

Pete trừng mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, liên tiếp đục ra mấy lỗ thủng.

Phản đồ, vẫn một lòng hướng về Vegas, đâu có làm thủ hạ của y.

Mai quản gia sung sướng lái xe, chở Pete về nhà. Trước khi đi Wan đã cam đoan với tên giám đốc chuyện thử vai nhất định không có vấn đề gì. Tên giám đốc lưu luyến không rời nhìn con Cayenne, ngàn dặn vạn dò Pete không được quên thời gian và địa điểm casting.

Chờ đến khi hai người mất thêm một tiếng rưỡi nữa để đến vùng ngoại ô nơi ở của Dòng họ Theerapanyakul, mặt trời vẫn chưa xuống núi. Bên ngoài ánh mặt trời tỏa sáng, căn nhà kia vẫn u ám như vậy.

Pete vừa bước vào, xuyên qua hành lang thật dài thật dài thấy Vegas một mình ở đại sảnh. Hắn ngồi trên xe lăn, trên đùi vẫn đắp khăn mỏng, chỉ là màu sắc và hoa văn dường như đã thay đổi, giữa mùa hè còn mặc áo sơ mi trắng dài tay, có điều sắc mặt hắn so với áo sơ mi còn nhợt nhạt hơn.

Vegas nhoẻn miệng cười, đôi mắt phượng dài nhỏ tràn ngập cổ quái, hắn thấy Pete không tình nguyện đi vào, nói:

Hoan nghênh trở về, từ khi ngươi rời đi đến giờ, tổng cộng tám giờ mười lăm phút ba mươi sáu giây.”

Trên tay hắn cầm một quyển sách. Một tay cầm gáy sách, liên tục ước tính trọng lượng của cuốn sách, góc sách chạm vào lòng bàn tay còn lại. Bìa sách màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn vô cùng không đứng đắn.

Người tập võ, thị lực vô cùng tốt. Pete liếc mắt một cái liền đọc được tên của cuốn sách kia.

Tù ái ngược luyến: Hôn thê bỏ trốn của tổng tài khát máu”

Pete vừa thấy liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Chẳng trách Vegas biến thái như vậy, hằng ngày đọc mấy thứ kỳ kỳ quái quái.

Wan ở phía sau cũng nhìn thấy, ho khan một tiếng đi lên lấy quyển sách trong tay Vegas, nói:

Ngài Vegas, ít xem loại tiểu thuyết này một chút, không có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Tuy rằng vốn đã rất không khỏe mạnh. Vegas không tình nguyện, nói:

Rảnh rỗi đến nhàm chán tùy tiện xem.”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Pete, cười như không cười.

Nhưng sau này bà xã lại bỏ trốn phải vội vã bắt về, phong phú đến mấy cũng không có thời gian để đọc.”

Hiển nhiên “bà xã bỏ trốn” trong miệng hắn chính là chỉ Pete. Pete bị hắn nhắc đến toàn thân nổi da gà, tức giận trừng mắt, trên tay ôm chặt thứ gì đó.

Thật muốn đánh hắn.

Pete ôm thùng giấy trên tay, đứng ở một góc dùng ánh mắt giết chết Vegas, nhưng không tiến lại gần.

Đó là cái gì?” - Vegas hỏi Pete ôm cái gì đó. Wan trầm mặc một hồi, gian nan mà nói:

Đó là thùng gà rán… Trên đường trở về đi ngang qua cửa hàng đồ ăn nhanh, Ngài Pete nhất định phải xuống xe mua.”

Vegas bất khả tư nghị* nhìn Pete.

*Bất khả tư nghị: là một thuật ngữ Phật giáo nói đến những điều mình không thể hiểu được

Buổi sáng Pete chén sạch đồ ăn, không để lại cho hắn dù chỉ một chút hại hắn nhịn đói cả một ngày, hiện tại bụng vẫn đang reo, thế mà trên đường về còn dám tơ tưởng đến cánh gà?

Lại còn mua tận hai thùng?

Không thể tin được, trong nhà hắn vậy mà lại xuất hiện loại đồ ăn rác rưởi này. Vegas vuốt tay vịn xe lăn, ngăn chặn cơn xúc động muốn co giật khóe miệng.

Pete ôm chặt chân gà cánh gà trong lòng ngực, vẻ mặt cảnh giác, bộ dáng bảo vệ đồ ăn điển hình. Vegas tủm tỉm cười, nói:

Sao cậu cách tôi xa như vậy, lại đây chút đi. Dù buổi sáng cậu ăn bữa sáng của tôi, tôi cũng không so đo với cậu.”

Pete trốn xa hơn. Wan không chịu nổi loại đối thoại ấu trĩ này, nói:

Tôi đi chuẩn bị bữa tối.”

Nói xong anh ta lặn mất. Vegas vẫy tay gọi Pete:

Không cần sợ tôi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, ngày mai tôi sẽ gửi trước cho ba cậu một số tiền.”

Pete nghĩ thầm, ông đây mà sợ ngươi?

Nhưng y chỉ dám nghĩ chứ không tới gần, trái lại nói:

Đừng đưa tiền cho ông ta, trực tiếp đưa cho ta.”

Vegas có chút thú vị. Vegas đẩy xe lăn đến gần Pete, mặt Pete càng ngày càng hồng.

Ngươi đừng qua đây!”

Pete hô một câu, ôm gà rán ngồi xuống sô pha cách Vegas khá xa. Eo đau chân mỏi, muốn đứng cũng không được.

Vegas thấy phản ứng của y, hơi đăm chiêu. Hắn đột nhiên mỉm cười, có chút tà khí nói:

cậu hẳn đã biết ba cậu đã giao dịch với tôi. Nếu nói về đạo đức kinh doanh, cậu bỏ trốn chuyện làm ăn thất bại sẽ rất phiền toái. Cậu hiểu không?”

Pete ôm thùng gà rán đặt bên cạnh, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nói:

Không hiểu.”

Nhốt y cái rắm!

Vegas coi như không nghe thấy, tiếp tục nói:

Hơn nữa không phải cậu nên có tính tự giác, chủ động một chút, tôi vẫn chưa kiểm hàng đâu.”

Pete lúc này có phản ứng, nghiến răng kèn kẹt. Đồ biến thái, phải tìm cách đánh ông nội ngươi!

Y cười nhạo nói:

Chủ động cái rắm, cẩn thận ông đây đánh chết ngươi.”

Vegas không giận, ngược lại giang tay ra, bộ dáng như hoàng tử:

Vậy cậu lại đây đi.”

Pete: “Không.”

Vậy tôi qua à?”

“Không! Ngươi đừng qua đây!”

Lúc Wan ra gọi hai người vào ăn cơm, liền thấy bọn họ đang chơi trò chơi “Quan nhân lại đây chơi.” và “Quan nhân đừng vậy mà.”

Ăn cơm.” 

Quản gia Wan cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh cảm giác trong cái nhà này, chỉ có anh ta như người ở chiều không gian khác.

Pete vừa nghe đến hai chữ ăn cơm liền nhanh nhẹn ôm thùng gà lách qua xe lăn của Vegas nhằm về phía nhà ăn.

Hừ.”

Vegas được quản gia Wan đẩy xe đi theo sau Pete.

Vì thêm một người, Wan cố ý làm thêm một chút đồ ăn. Trên bàn cơm màu trắng bày bí đỏ hấp, canh ngô hầm xương, nước sốt cá viên còn có một ít đồ ăn nấu với rau theo mùa, kỳ thực rất không tồi. Nhưng vừa nhìn bàn ăn chủ yếu là sắc xanh của rau tươi, không ớt, mùi vị thanh đạm, tức khắc sự hăng hái của Pete giảm đi một nửa.

Nhưng mà tốt xấu gì cũng phải ăn nha. Vì thế Vegas và Wan liền nhìn thấy Pete vừa ăn đồ ăn vặt của y vừa ăn canh ăn rau, chớp mắt hai thùng gà rán đã sắp trống không.

Pete xuyên qua thế giới này, không có cảm tưởng gì khác, chỉ cảm thấy đồ ăn nơi này phong phú hơn ngọn núi của y rất nhiều, có rất nhiều thứ y chưa từng ăn qua, lại còn rất đầy đủ. Y ăn rất ngon. Đồ ăn chiên rán tỏa ra mùi thịt cùng mùi dầu mỡ. Wan đứng bên cạnh nuốt nuốt nước miếng. Vegas hung hăng trừng mắt nhìn quản gia một cái.

Có thể giữ chút tôn nghiêm được không?

Wan quay đầu, lúng ta lúng túng nói với Vegas:

Ngài Vegas, cậu mau dùng cơm đi, nếu không cậu ta sẽ ăn hết mất.”

Vegas: “…”

Pete không dám tới gần Vegas, ngồi đối diện với Vegas ở hai bên bàn. Vốn dĩ muốn cách xa hắn một chút, không ngờ Vegas đột nhiên vươn tay, kẹp lấy một chiếc chân gà trước mặt y. Pete nổi trận lôi đình, dám cướp đồ ăn của y.

Y đập bàn, đứng dậy ghé sát đầu sau đó nháy mắt mặt đỏ chân mềm, khẽ hừ một tiếng lại ngã ngồi về ghế dựa. Một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Vegas cười dùng đũa chọc vào cái đùi gà trong bát, diễu võ dương oai trước mặt Pete. Pete mặt vừa đỏ đến nhỏ máu, vừa tức giận đến phát run, mối hận cướp đùi gà này không báo thù không phải quân tử. Y đã quên y vốn dĩ cũng không phải quân tử.

Hôm nay Wan đi theo Pete cả ngày, đã hoàn toàn nhận thức được sức ăn của y, nghĩ thầm, ngài Vegas đúng là lỗ lớn, mua phải bà xã siêu cấp ăn khỏe, không nuôi nổi.

Một bữa cơm ba người ăn vô cùng tra tấn. Pete tuy được ăn no nhưng cực kỳ không thoải mái, thủy chung không buông được chiếc đùi gà bị lấy đi. Y ngứa tay, muốn đánh người. Nhưng mà y không có biện pháp tiếp cận Vegas.

Nếu chỉ mặt đỏ chân mềm còn dễ nói, khoảng cách giữa y và Vegas càng gần còn mơ hồ tâm trì thần đãng, cảm thấy Vegas có điểm mê người. Vegas càng biến thái y càng hưng phấn, khiến cho chính y cũng trở nên biến thái.

Không biết hệ thống làm trò gì trên người y. Pete có chút phiền lòng, cơm nước xong xuôi đứng dậy tự giác đi về căn phòng y tỉnh dậy vào ban sáng.

Trên sàn nhà còn rải rác đoạn xích chân bị y cắt đứt. Y tức giận đá xích sắt sang một bên, thả người ngã lên giường, gối lên hai tay bắt đầu cân nhắc. Kỳ thực Dòng họ Saengtham hay Dòng họ Theerapanyakul đối với y mà nói đều không có gì khác nhau. Y không ngại có một nơi để dừng chân, có điều người tên Vegas này rất khó đối phó.

Pete nhớ lại cốt truyện “Sống lại sau khi đào hôn tôi cùng ảnh đế kết hôn“, Vegas từ đầu đến cuối đều là nhân vật phản diện.

Đầu tiên, vào đêm tân hôn nguyên chủ bị Vegas khóa lại, nguyên chủ sợ tới mức bỏ trốn bằng cách nhảy từ cửa sổ gian phòng này ra ngoài, sau đó hồi sinh.

Sau khi nhân vật chính sống lại lập tức đào hôn, mai danh ẩn tích trốn vào đoàn làm phim đi theo ảnh đế đến vùng khác quay phim, tạm thời chạy thoát. Vegas vẫn không chịu buông tha, nội dung phần sau khắp nơi chèn ép nhân vật chính, trăm phương nghìn kế muốn bắt nhân vật chính trở về.

Pete nhìn lướt qua đoạn xích trên mặt đất lại nghĩ đến hôm nay y mới bỏ đi tám tiếng Vegas liền vận dụng các loại quan hệ bắt y trở về, nghĩ thầm người này trái lại vẫn duy trì theo thiết lập gốc.

Pete vốn muốn thu phục nhân vật phản diện, xem ra còn phiền toái hơn so với tưởng tượng.

Y buồn bực tặc lưỡi. Quá lười để suy nghĩ. Dù sao hiện tại đã có chỗ ăn chỗ ở, y còn phải đi đóng phim, trang bức xưng bá giới giải trí, không rảnh rỗi lãng phí thời gian với một kẻ cuối cùng sẽ chết vì bệnh.

Nhưng mà y không muốn để ý đến người ta, người ta không nhất định sẽ bỏ qua y.

Ngay khi Pete ăn no chuẩn bị đánh một giấc say sưa, cửa phòng y mở ra. Vegas và xe lăn của hắn xuất hiện trước cửa phòng.

Pete ngồi trên giường, trợn trắng mắt.

Con mẹ nó!! Sao lại là ngươi?! Tại sao ngồi xe lăn còn tràn đầy tinh lực như vậy?!

Vegas đẩy xe lăn chậm rãi tiến vào phòng, phong thái nhàn nhã. Hắn nhìn xung quanh như tuần tra lãnh địa.

Ngươi muốn làm gì?”

Pete ngồi im trên giường không dám đi xuống, giống như y đang ở trên cây, dưới gốc cây có một con sói đói đang theo dõi y.

Vegas cười khẽ, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong xinh đẹp, khóe mắt khiêu khích khiến người ta lạnh sống lưng.

Nguy hiểm! Pete mắng trong lòng, lại không nhịn được cảm thấy đường cong của đôi môi và ánh mắt kia có chút quyến rũ.

Đây là nhà của tôi. Tôi muốn làm gì thì làm.”

Vegas ngạo mạn nói. Hắn nhìn dây xích trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi quét qua, sau đó dừng lại trên mặt Pete lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm.

Xe lăn từ từ đến bên cạnh giường, Pete giả vờ như rất bình tĩnh, thế nhưng gương mặt càng lúc càng đỏ cùng hô hấp dồn dập đã bán đứng y.

Ta nói cho ngươi biết. Ta thật sự rất mạnh, một cái tát cũng có thể đánh bay ngươi.

Pete ngoài mạnh trong yếu, trong mắt Vegas chính là phô trương thanh thế.

Vegas đứng bên giường, nhàn nhạt cười quan sát Pete. Pete bị nụ cười của hắn đánh đến choáng váng. Rõ ràng chỉ là một tên thiếu gia ốm yếu, sao đối với y lực sát thương lại lớn đến như vậy?!

Pete cảm thấy thắt lưng không thẳng nổi nữa rồi! 

Ban nãy chỉ tùy tiện trêu cậu một chút, cậu đừng để trong lòng.” - Vegas không chút để ý mà nói.

Pete còn lâu mới tin hắn tử tế như vậy, tròng mắt đảo qua đảo lại, tìm đúng điểm đặt chân chuẩn bị nhảy xuống giường nhanh chóng bỏ trốn. Ngay lúc này, Vegas nói:

Vậy nên chúng ta cùng nhau chơi trò chơi của người trưởng thành đi.”

Không biết hắn ấn chỗ nào trên tay vịn xe lăn, chỉ thấy bắn ra một cây ba toong. Hắn giơ gậy lên gõ xuống eo Pete. Nếu trong tình huống bình thường, Pete căn bản không có khả năng bại lộ sơ hở cho người khác.

Thế nhưng y gặp phải Vegas, tự động biến yếu, thắt lưng mềm dẻo thon dài hoàn toàn dừng trong phạm vị công kích của hắn. Pete chỉ cảm thấy phần eo truyền đến cảm giác đau đớn, y ngã lăn về giường, bị Vegas lấy ba toong đè lại.

Cái gậy kia thế mà còn có công năng co duỗi!

Pete điên cuồng gào thét trong lòng. Con mẹ nó, đùa ta hả?! Ai nói người này thân thể ốm yếu nhiều bệnh sắp chết? Ông đây đánh chết tên nào dám bịa đặt.

Vegas đương nhiên đánh không lại Pete. Chỉ có điều lúc này Pete bị hệ thống thần phục cưỡng chế khiến toàn thân bủn rủn hoàn toàn không thể dùng sức, dễ dàng bị Vegas dùng ba toong chế ngự.

Pete nằm trên giường, nhìn Vegas lấy ra một chiếc còng tay, trên bánh xe lăn vươn người kéo cổ tay phải mềm mại của y, đem y khóa trên thành giường. Bọn họ dán vào nhau quá gần. Pete mất đi toàn bộ sức lực, tùy ý để Vegas xâm chiếm. Vegas cũng không hề thoải mái, toàn thân toát mồ hôi, khuôn mặt hồng hào dị thường, ánh mắt lấp lánh hưng phấn quỷ dị.

Pete điên cuồng mắng, đồ biến thái!

Vegas rốt cục thỏa mãn, cười tủm tỉm nhìn Pete nói:

Cuối cùng cũng bắt được cậu. Còng tay đặc chế, sử dụng kim loại cường độ cao, cậu tuyệt đối không bẻ được. Cậu ngoan ngoãn nằm cả đêm đi.”

Gỡ được một bàn, Vegas cảm thấy tâm tình rất tốt. Hắn thậm chí còn tốt bụng giúp Pete điều chỉnh nhiệt độ trong phòng. Hắn vừa định rời đi, nhìn thoáng qua người trên giường, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Pete một tay treo trên đầu giường, thẩn thể mềm nhũn, vô phương ứng đối mà nằm ở đó. Sắc đỏ trên mặt theo cổ lan xuống ngực, vừa rồi giãy giụa một lúc khiến quần áo y hơi xộc xệch, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, thoạt nhìn yếu ớt mà xinh đẹp. Y nhìn Vegas chằm chằm, ánh mắt vừa xấu hổ giận dữ lại vừa ấm ức. Đôi mắt ướt át phủ một tầng hơi nước.

Vegas kinh ngạc.

Người này phản ứng giống y hệt trong cuốn “Tù ái ngược luyến: hôn thê bỏ trốn của tổng tài khát máu”. Trong cuốn tiểu tuyết tình yêu kia, tổng tài trói vị hôn thê bỏ trốn trên giường, đoạn này miêu tả hoàn toàn giống với Pete hiện tại.

Trong nháy mắt Vegas có chút mê hoặc.

Chẳng lẽ quyển sách kia thực ra không phải tiểu thuyết đại chúng, mà là văn học tài liệu?

Vegas mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó hắn đồng thời cũng xấu hổ. Hắn ngồi bên cạnh giường, đưa tay sờ lên trán Pete, nói:

Không phát sốt chứ, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Tay hắn lạnh lạnh, động tác ngón tay rất nhẹ nhàng, đối với Pete mà nói xúc cảm này quả thực họa vô đơn chí.

Đừng chạm vào ta.

Càng chạm cơ thể càng nóng, càng chạm càng không có sức lực. Vegas bỗng chốc rụt tay về, cách xa một chút, ánh mắt kỳ quái nhìn Pete.

Pete hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi thở thông thoáng không ít. Y thử kéo kéo còng tay khóa bên tay phải. Quả nhiên còng tay giống như Vegas nói vô cùng chắc chắn, thật sự không bẻ được.

Nhưng mà con mẹ nó, ông đây còn lâu mới chịu mấy chuyện này, ai cũng đừng hòng bẫy ông đây!

Mắt Pete đỏ ngầu, nâng tay trái cầm chặt khung giường, cắn răng dùng sức, trực tiếp bẻ gãy đầu giường làm bằng gỗ. Đầu giường vỡ thành vài mảnh, Pete hổn hển rút tay từ một đầu gỗ, cổ tay còn đeo còng khóa.

Vegas: “…”

Trong tiểu thuyết “Hôn thê bỏ trốn của tổng tài khát máu” không có tình tiết tay không bẻ giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com