CHƯƠNG 4
Hai năm sau, Hàn Quốc –
Jeon JungKook ngồi trên xe Mercedes, nhìn màn hình iphone chờ hạn mục công việc.
Nhìn đến thuộc lòng khoảng chừng 7-11 lần, biết sắp đến công ty, cô cất di động, quay đầu nhìn người kia đang tựa đầu bên cửa sổ, người đó không ai khác chính là Kim TaeHyung – đang đàm phán qua điện thoại với ông chủ công ty mỹ phẩm nổi tiếng thế giới.
Công ty mỹ phẫm muốn tìm hai phó tổng giám đốc, hy vọng Kim TaeHyung có thể tuyển chọn và cung cấp ít nhất năm người.
Kim TaeHyung mệt chết mất! Anh đi Mỹ một tuần giải quyết việc xuất khẩu vật liệu thủy tinh, giữa trưa ngày hôm qua mới từ Mỹ trở về, còn chưa nghỉ ngơi được vài giờ, liền phải chúi đầu vào công việc.
Nhưng dù anh rất mệt mỏi suy sụp, buổi sáng hôm nay lại còn có khí lực gọi cô rời giường, sau đó 'đùng' một tiếng gục ngay lên giường của cô, ngay cả một chút báo động trước cũng không có, liền ngủ thẳng không biết trời trăng gì.
Cô gọi điện thoại đến công ty, dời lịch trình công việc của anh lại hai giờ sau.
Sau đó, thay anh chuẩn bị quần áo, bữa sáng, cà phê, hai tiếng sau liền đánh thức anh dậy, anh lại như sinh long hoạt hổ mọi khi.
JungKook huých cánh tay anh, thấp giọng nói: "Sắp đến công ty."
Kim TaeHyung cúp điện thoại, sau đó đưa bóp tiền cho cô, chỉnh lại quần áo.
Cô nhận lấy bóp tiền, từ không khí ngửi được mùi nước hoa bạc hà trên người anh, nhớ đến hai năm trước, có người nói cô sẽ đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của TaeHyung, lúc đó cô còn nói đầu óc người kia bị hỏng nặng.
Kết quả sau đó? Người đầu óc hỏng nặng chính là cô.
"Tốt lắm." JungKook lui về phía sau đánh giá anh, vừa lòng gật đầu.
Vừa lúc đó ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe, Kim TaeHyung thuận tay ôm lấy chồng công văn trên tay cô , ngay cả túi xách của cô của bị anh giựt lấy.
JungKook bởi vì kháng nghị hồi lâu không có hiệu quả, cũng đi theo sau anh.
Hai người sóng vai đi đến trước cửa thang máy, JungKook ấn nút đóng cửa, để ý có một người đang từ xa đi đến thang máy nhưng hiển nhiên cô không nghĩ rằng người kia sẽ đáp cùng tầng với bọn họ.
TaeHyung cau mày, trầm trầm hỏi:"Hôm nay em mang theo cả một túi xách to đùng như thế này, rốt cuộc trong đó có chứa cái gì thế? Thật hù chết người."
"Túi xách to như thế mới chứa đủ, nào là giấy tờ lý lịch, bút; Còn có một hộp hoa quả, một hộp canh chút nữa tôi sẽ cho anh uống tẩm bổ."
"Canh bổ thì về nhà uống sẽ tốt hơn, mang theo lắm thứ thế này ra ngoài, không thấy rất phiền phức sao?" Kim TaeHyung nói.
"Hai ngày nay anh ngủ được có vài tiếng, chút nữa còn phải tự mình phỏng vấn chọn người, vì thế cần phải tẩm bổ một chút." Cô nhẹ giọng nói.
"Về sau vòng phỏng vấn thứ nhất đều giao cho em." Anh nói.
"Anh...... Nói cái gì!"
Cửa thang máy mở ra, Kim TaeHyung đã đi ra, liếc mắt nhìn các nhân viên đứng cách xa khoảng mười bước chân.
"Kim thiếu gia, chào buổi sáng. Hai người ngồi xuống đây trước, hình như tôi quên thứ gì đó, sẽ sớm trở lại." Chủ quản lớn tiếng giải thích, xoay người rời đi.
Trước cửa thang máy.
"Anh làm gì mà lộ ra bộ mặt dọa người thế kia?" JungKook nhẹ giọng nói.
"Trời sinh mặt tôi đã như thế." Hai má anh hơi ngứa, nhưng hai tay lại bận xách đồ. "Mặt bên trái ngứa."
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa hai bên má anh, không còn cách nào không chú ý đến vẻ mỏi mệt trên mặt anh. Nếu nói ở Anh anh là tên cuồng công việc, vậy thì bây giờ anh căn bản giống như bị công việc bám lấy.
Anh ngửi được hương bách hợp trên người cô thoang thoảng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
"Vì sao lại giao vòng phỏng vấn thứ nhất cho tôi?" Cô hỏi.
"Em hẳn là rất rõ mỗi lần tôi cần tuyển dụng người, đều cho phép em ở bên cạnh quan sát. Em nhìn người rất tốt, mỗi lần tôi hỏi em, em luôn có thể đưa ra những ý kiến khác nhau."
"Nhưng tôi không biết cách phỏng vấn."
TaeHyung tiến về phía trước, khóa cô vào một góc thang máy với anh.
Hai năm qua, vấn đề giữa anh và cô cứ như đi vào bế tắt, thế mà tối hôm qua anh nghe được từ trong miệng dì Kim nói, JungKook trò chuyện rất vui vẻ với em họ Park Jimin vừa mới chuyển đến cạnh nhà.
Anh nhẫn nại cũng có giới hạn.
"Em biết, cái gì em cũng biết......" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, gầm nhẹ nói."Em chỉ không hiểu tôi."
Khi nào!
Cửa thang máy mở ra, Kim TaeHyung tràn ngập lửa giận, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Cô không hiểu anh? Cô không hiểu Kim TaeHyung!
JungKook thấy cửa thang máy sắp đóng lại, liền lao ra thang máy.
Cô đi theo sau anh, khuôn mặt trái xoan rất không phục.
Nếu không vì hiểu anh, khi về nước hai năm trước, làm sao chú Kim có thể đến nhờ cô làm trợ lý cho TaeHyung.
Năm đó sau khi về nước, Kim TaeHyung lập tức đảm nhiệm chức phó tổng trong công ty, mới nhận chức liền tìm được một số khách hàng lớn cùng hợp tác.
Nhưng mà, năng lực công tác của anh quả thực kinh người, tốc độ đổi trợ lý lại càng dọa người hơn, một tháng thay liền ba người, những việc vặt không có người xử lý, chọc tính tình anh càng ngày càng âm trầm. Chú Kim nói ông là bất đắc dĩ, mới phải đến nhờ cô giúp.
Cô nhớ rõ cô đã từng nói mình không rõ việc kinh doanh, chú Kim lại nói người TaeHyung cần là một người có thể hiểu anh, hơn nữa có thể thay anh giao tiếp với người ngoài.
Chú Kim còn nói, chuyên ngành cô học là quản lý khách sạn, mà ngành cô học dựa trên nguyên tắt tiếp xúc đối ngoại với mọi người xung quanh, vì lợi ích chung, không có cái gì là không biết.
Rốt cục chú Kim thuyết phục được cô, vì cô vẫn luôn tưởng rằng sẽ cô có thể giúp cho TaeHyung.
Nhưng mà, mẹ cô lại từ dưới chạy lên nói cái gì mà bây giờ chú Kim thực coi trọng cô, cũng vô tình cố ý ám chỉ quan hệ giữa cô và Kim TaeHyung có thể thay đổi một chút, làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô không thích cái kiểu 'trèo cao' của mẹ như thế này, bởi vậy cô vẫn luôn liều mình xem Kim TaeHyung là người thân, không để ý anh là người khác phái.
Như thế, tóm lại cô vẫn là người hiểu anh nhất mà!
Kim TaeHyung nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Đậu Khấu đang vội vàng đuổi theo ở phía sau, nhưng cước bộ của anh cũng không chậm lại, rất nhanh đi vào một căn phòng, đem công văn và túi xách đặt trên bàn làm việc của cô, anh vẫn không quay đầu lại đi vào phòng làm việc của mình.
Phanh!
Kim TaeHyung dùng sức đóng cửa lại, tâm tình đột nhiên trở nên cực kì kém.
Anh đã đợi cô hai năm, mọi chuyện lớn nhỏ của cô đều tự tay anh giải quyết, kết quả thì sao?
JungKook vẫn như cũ gọi anh là "Kim thiếu gia", vẫn như cũ duy trì khoảng cách không xa không gần với anh.
Đáng giận! Nếu cô công bằng một chút, hẳn phải nên giữ khoảng cách với Park Jimin mới đúng!
Kim TaeHyung ném bản thân vào công việc bộn bề, nhịn không được bật thốt lên mắng: "Shit!"
Khi JungKook đẩy cửa vào, vừa lúc nghe được câu đó.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Tôi mới là người muốn hỏi em làm sao vậy? Toàn công ty mọi người đều biết tính tình tôi kém, đột nhiên mắng chửi người cũng là chuyện bình thường." Anh tức giận bắn ngược lại.
"Quả thật tính tình anh không tốt lại không có tính nhẫn nại, nhưng anh sẽ không mắng chửi người mà không có lý do......" JungKook chần chờ một chút, cắn cắn môi. "Quên đi, anh nói tôi không hiểu anh.."
"Cái gì em cũng hiểu, nhưng thứ tôi muốn em hiểu, em lại cố ý giả vờ không hiểu." Kim TaeHyung nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói.
Anh đừng nhìn cô như thế chứ? Đôi mắt đen thâm trầm giống như muốn thôi miên cô kia. JungKook nắm chặt tay, không mở mắt, cố gắng ngăn chặn rung động trong lòng.
"Anh trực tiếp nói cho tôi biết, tôi không hiểu anh khi nào." Cô hỏi.
"Buổi tối tôi sẽ nói cho ngươi." Thuận tiện chuẩn bị tốt sâm banh, nhẫn cầu hôn.
Anh hoàn toàn đầu hàng cô gái ngu ngốc này!
Cô không đáp ứng yêu cầu của anh, không muốn thì cứ trực tiếp cự tuyệt anh, sinh mệnh hữu hạn, anh thật không chịu nổi cái tiến độ chậm chạp này.
"Nhưng buổi tối tôi có việc, với lại bây giờ tôi muốn biết." sau khi JungKook ổn định tâm tình, mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
Kim TaeHyung từ bàn làm việc đứng dậy, trực tiếp đến trước mặt cô, trong lúc đó hai người chỉ cách nhau khoảng một cm.
Anh cao hơn cô rất nhiều, bỗng dưng cúi đầu nói: "Bây giờ tôi không muốn nói, buổi tối chờ em trở về."
JungKook cảm giác được hô hấp của anh lướt qua môi cô, thân thể cô run rẩy một hồi.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:"Ngoan, đi ra ngoài làm việc đi."
Mặt mày JungKook choáng váng, không hiểu vì sao bị đẩy ra khỏi phòng.
Cô nhìn cánh cửa, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh anh vừa hôn trán cô.
Nụ hôn này là sao? Tối nay anh muốn nói với cô cái gì? Anh như vậy...... làm sao cô có thể chuyên tâm hẹn hò với Park Jimin!
***
Đèn lên, trời tối.
Sau khi Kim TaeHyung đậu xe ở gara, anh đi đến trước cửa chính, trừng mắt nhìn căn nhà âm u không có chút ánh sáng, anh liền dập tắt ngay ý định đi vào.
TaeHyung châm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua đồng hồ, mặt lập tức nhăn lại
Chín giờ rưỡi , cô làm cái gì mà chưa về nhà?
Chính là bởi vì không muốn về nhà, anh liền ở công ty tới bây giờ. Sớm biết thế này anh đã hỏi buổi tối cô bận việc gì, mấy giờ sẽ về nhà?
Hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
TaeHyung đứng thẳng người, rất nhanh lấy di động bấm số.
Tít, tít, số máy bây giờ không liên lạc được......
"Shit!" TaeHyung dập máy sau đó bấm số gọi lại, mắt anh giống như đầu điếu thuốc bốc hỏa.
Tít, tít, số máy bây giờ không liên lạc được......
Kim TaeHyung dập tắt điếu thuốc, kéo lỏng cà vạt, cởi bỏ nút áo sơ mi.
Anh mở điện thoại gọi cho Jung Hoseok – bạn thời đại học của JungKook .
Jung Hoseok và JungKook giao tình sâu nặng, bây giờ lại cùng làm việc ở công ty. Bình thường anh xuất ngoại nhưng vẫn không quên tùy tay mang chút quà tặng cho cô ta, nay đương nhiên lại rất có lợi.
"A lô, tôi Kim TaeHyung. JungKook có ở chỗ cô không?"
"Không có, chẳng phải anh có số điện thoại di động của cô ấy sao? Có việc gì à?" Jung Hoseok thấy kỳ lạ hỏi.
"Cô ấy không nhận điện thoại, nên tôi không biết cô ấy ở đâu."
"Ha ha ha, tối nay cô ấy hẹn hò với soái ca hàng xóm đối diện nhà các anh - Park Jimin đó, chắc không muốn ai làm phiền, cho nên mới tắt máy." Jung Hoseok ha ha cười. "Nếu anh thật sự có chuyện gì gấp, tôi sẽ giúp anh tìm số điện thoại của nhà hàng, hình như cô ấy đi nhà hàng Ý......"
"Không cần, chỉ có một số hồ sơ cần giải quyết, tối nay tôi sẽ nói với cô ấy sau."
Chấm dứt đối thoại, Kim TaeHyung mặt không chút đổi sắc ngồi trên bậc thang trước cửa, hung hăng hút một hơi thuốc lá.
Thật tốt quá! Anh ở đây lo lắng cho an nguy của JungKook, cô lại cùng Park Jimin đến nhà hàng hẹn hò!
Jeon JungKook có lương tâm hay không hả —nhà hàng kia anh có thể dẫn cô đi cơ mà!
Biết cô thích ăn thịt nướng, rồi biết cô thích ăn cả pizza, thấy cô có hứng thú với các món ăn, anh lên mạng siêu tầm tư liệu, còn lên cả diễn đàn tuổi trẻ hỏi tường tận chi tiết từng món một.
Nếu các nhân viên biết phó tổng giám đốc luôn hờ hững của bọn họ lại làm loại chuyện này, cho dù không ngã bể kính mắt thì nhất định cũng bị sặc nước miếng.
Càng bi thảm là, anh 'dụng tâm lương khổ' bao lâu nay tất cả đều 'đàn gảy tai trâu', mặc dù anh không phải thần đồng thì cũng chính là thiên tài, bây giờ cũng phải bó tay.
------------------------
Kim TaeHyung hút hết một điếu thuốc, lại liếc mắt nhìn đồng hồ –
Mới đây mà đã qua 10 phút rồi sao?!
Anh xoay người vào trong nhà, quyết định nên tắm nước lạnh trước để thanh tỉnh đầu óc, như vậy anh mới có thể có thêm thời gian đối phó tốt với JungKook.
Sống dưới một mái nhà, cô sẽ luôn có cách gặp phải loại chuyện hẹn hò với hàng xóm này, nếu anh không trông chừng cho kỹ, ai biết có một ngày nào đó cô bỏ trốn cùng người khác hay không.
Anh dùng trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Anh nghĩ cô bỗng nhiên quay đầu, sẽ phát hiện thâm tình của anh, ai ngờ cô lại không hề cảm nhận được.
Sự thật chứng minh, kế hoạch theo đuổi vợ trong im lặng của anh thất bại thảm hại, tám phần phải sửa đổi toàn bộ kế hoạch, lần này phải làm ồn ào tới nỗi tất cả mọi người đếu biết, bức cô không có đường lui mới thôi.
Bởi vì anh dám lấy người thân trong gia đình ra đánh đố cô, với lại anh không tin cô không có một chút tình cảm nào với anh!
***
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, một ánh sao nhỏ trên bầu trời nhẹ nhàng lóe lên trong chớp nhoáng, thời tiết hợp lòng người, gió se se lạnh, vô cùng thích hợp để tản bộ.
JungKook cùng Park Jimin tản bộ trên đường, hương hoa nhài theo hai hàng cây bên đường bay tới, đèn đường chiếu sáng thềm đá cẩm thạch màu trắng làm chúng càng thêm lung linh, huyền ảo.
Cô xem pho tượng thần tình ái Cupid phun nước, trong đầu nhớ đến lời nói của TaeHyung.
Rốt cục tối nay anh muốn nói với cô cái gì? Làm cô vừa dùng bữa tối vừa ép mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Nhưng mà, mới trở về nhà, liền khống chế không được nhớ tới.
"Thức ăn ở nhà hàng Ý em chọn thật sự tốt lắm. Đương nhiên, so với tay nghề nấu ăn của em còn kém hơn một bậc." Park Jimin nói.
Thế à? Hôm nay tôi cảm thấy hương liệu bọn họ dùng làm bánh không được toosy cho lắm. JungKook nghĩ trong lòng, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười một cái.
"Anh thích nhà hàng kia à, thật may quá." Cô nói.
"Đúng rồi, em đi Italy Venice* chưa? tôi đã ở đó một tháng. Ngồi tại quảng trường uống cafe, nhìn đàn bồ câu bay lên......" Park Jimin nhìn cô, thân thiện kể lại chuyến du lịch của anh.
JungKook lẳng lặng nghe anh nói chuyện, không nhanh không chậm hưởng ứng từng lời nói của anh.
Mấy năm nay, cô không quen bạn trai, không phải không có người để ý, chính là cô vẫn không có hứng thú 'đến gần' ai cả.
Cho đến khi liên tục nhận được thiệp cưới của người quen, ngay cả bạn tốt Jung Hoseok cuối tháng này cũng đính hôn, cô mới đột nhiên nhớ ra, cô cũng nên nghĩ đến chuyện 'thành gia lập thất', cũng nên cẩn thận nghĩ đến việc kết giao một chút.
Dù sao, những năm gần đây cô đều đặt hết tâm trí lên người Kim TaeHyung, ngoại trừ Jung Hoseok, cô thậm chí không liên lạc với một người bạn nào.
"Nhưng mà, bây giờ trở lại Hàn Quốc, vẫn cảm thấy nơi này cuộc sống nơi này là tốt nhất......" Park Jimin vẫn đang thao thao bất tuyệt nói.
JungKook bước đến trước cửa nhà, lầu ba sáng đèn, chứng tỏ 'Dạ tiên sinh cuồng công tác' vẫn còn đang phấn đấu làm việc.
Không biết anh đã ăn cơm chưa?
"Tôi biết Hàn Quốc là nơi khiến anh an tâm sống nhất, hoan nghênh anh trở lại Hàn Quốc. Ngủ ngon." JungKook một lòng nghĩ đến TaeHyung, mỉm cười nói xong, liền vẫy tay với Jimin, chuẩn bị bước vào nhà.
"Đợi chút! lần sau tôi còn có thể mời em đi ăn nữa không?" Park Jimin tiến lên từng bước, ngăn đường đi của cô.
"Có thể." Cô cười gật đầu.
"Vậy ngủ ngon, người đẹp." Jimin cười thực vui vẻ, huýt sáo trở về nhà.
"Ngủ ngon."
JungKook lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng trong.
Đèn cảm ứng tự động sáng lên, cô cởi giày cao gót ra, sau đó thoải mái thở dài một cái. Đi chân đất vẫn là tốt nhất !
Cô vừa đi vào đại sảnh vừa hát khẽ.
Tách! Phòng trong đèn đột nhiên sáng lên.
JungKook sửng sờ tại chỗ, nhìn người đứng ở phòng khách – Kim TaeHyung.
Kim TaeHyung giống như Diêm vương làm người khác sợ hãi, nghiêm mặt hung ác trừng mắt nhìn cô.
"Tâm tình tốt đến có thể hát cơ à, cuộc hẹn hò có vẻ thuận lợi nhỉ, muốn chia xẻ một tí niềm vui của em với tôi hay không?" Anh âm trầm nói.
Cô lắc đầu, không muốn đối mặt với hung thần độc ác là anh vào lúc này.
"Vì sao không ? Em họ Park Jimin yêu quý của tôi có biết tính tình ít chia xẻ niềm vui với người khác của em không nhỉ? tôi nên mời cậu ta lại đây chơi, cùng nhau thảo luận về tính tình em thử xem."
"Anh không cần nói tôi như vậy, chuyện tôi hẹn hò với ai không liên quan tới anh." JungKook nhẫn nại nói, nhíu mày lại.
Anh không phải loại người giận chó đánh mèo, bây giờ không hiểu sao lại thật kì quái?
"Hay cho một câu em hẹn hò với ai không liên quan tới tôi! Park Jimin chỉ biết bộ dạng dịu dàng hiền thục của em, còn không biết thật ra độ nhẫn tâm của em có thể nói là cao siêu hơn nhiều?" Kim TaeHyung tức giận nói.
"Anh— anh –" JungKook bị anh tức giận vô cớ tới nổi hai tay chống nạnh, nguyên bản muốn nổi bão, nhưng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của anh, trong phút chốc liền mềm lòng . "Tôi không muốn cãi nhau với anh, anh nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."
Cô xoay người đi lên cầu thang.
"Tối nay vì sao em không nhận điện thoại?" Kim TaeHyung bước nhanh đuổi theo sau cô, giữ chặt cổ tay cô, ép cô xoay người lại.
"Di động lúc đó hết pin ." Cô nói, cảm giác đầu ngón tay anh như bấu chặt vào cổ tay cô, chặt tới nổi cô có chút đau.
"Vì sao em lại đi hẹn hò?" Kim TaeHyung đứng dưới cô một bậc thang, nhưng tầm mắt hai người đều song song nhau.
"Bởi vì anh ấy rất hòa nhã, tôi cũng đến tuổi kết hôn, lại chưa từng quen bạn trai......"
"JungKook, đến tột cùng em thật sự ngốc hay là giả ngốc, em cho tôi là cái rắm sao!" Anh không thể nhịn được nữa rống to lên.
JungKook bị tiếng hét của anh dọa đến ngây ngốc, còn chưa kịp hoàn hồn, liền cảm giác hơi thở nóng rực của anh đang dần tiến sát đến mặt.
"Chúng ta sống với nhau sáu năm, tôi đối với em có thể làm gì đều làm, em nhất định muốn tôi nói rõ ra sao?" Kim TaeHyung trừng mắt nhìn cô.
JungKook muốn lui về phía sau, nhưng anh không cho, đành phải trơ mắt nhìn đôi mắt toát ra lửa như thể muốn cắn nuốt người của anh.
Cô miệng khô lưỡi khô, tim đập như trống, nếu không có anh cầm lấy cánh tay cô, ngay cả khí lực cô đều không có.
"Anh từng nói không có hứng thú với con nhóc như tôi." Cô nói.
"Tôi nói dối, cho tới bây giờ người tôi để ý cũng chỉ có một mình em." Môi anh chầm chậm nói, khuôn mặt gần đến nổi dường như có thể chạm vào da thịt cô.
"Nhưng...... Chúng ta...... Cùng một chỗ sáu năm...... Cái gì cũng chưa xảy ra." Tim đập dồn dập làm cho cô không thở nổi.
"Ai nói !"
TaeHyung nâng cằm cô lên, hôn môi cô thật mạnh.
JungKook lập tức dùng sức đẩy anh ra, Kim TaeHyung sớm đã có phòng bị, giam chặt hai tay cô ở phía sau.
"Buông ra......" JungKook hô to.
"Không bao giờ buông nữa!"
TaeHyung bám lấy cánh môi cô, lại bị cô kịch liệt kháng cự, lập tức hôn chậm lại, nhưng lại triền miên không dứt, hôn đến nỗi đầu JungKook cháng váng.
JungKook không biết hôn sẽ thân mật như vậy, cô cảm giác được bọn họ rất gần nhau, hơi thở giao hòa, anh cuồng nhiệt giống như lốc xoáy, lại như một ánh sao băng, tùy thời làm cả người cô dung nhập vào trong cơ thể anh, trở thành một bộ phận của anh.
Nụ hôn của anh càng thêm nóng rực, khoái cảm từ hai bên xương sườn dâng lên, JungKook dựa sát vào vòng tay anh, cảm giác mình bị cánh tay anh giam giữ cứng ngắt.
Anh một lần hôn lại dùng sức, cô cảm thấy thật đau, khi chập chờn mở mắt, nhìn Kim TaeHyung cương nghị, cô có chút hoảng thần.
Anh hôn cô...... Anh hôn cô a......
Cô đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, dùng sức cắn một cái.
"A!" TaeHyung che miệng, hô đau một tiếng, buông cô ra.
JungKook che miệng, nụ hôn vừa làm cô cảm thấy khiếp sợ không thôi.
"Chẳng lẽ ai hôn em đều bị đối đãi như vậy sao?" khuôn mặt anh tuấn của Kim TaeHyung vì nhịn đau mà nhăn lại mi, gương mặt cương nghị càng lúc càng tức giận bừng bừng.
"Chỉ có anh hôn tôi......" JungKook rất nhanh trừng mắt với anh một cái, vừa nhớ đến việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã thoáng chốc đỏ bừng.
TaeHyung nghe vậy, tâm tình lúc này mới tốt lên một chút. Anh vỗ về khuôn mặt cô, nhìn trong mắt cô có một chút như bị ép buộc.
"Tốt nhất là chỉ có tôi hôn em, bằng không mấy năm nay chẳng phải tôi uổng công vô ích?" Anh nói, ngón cái mơn trớn cánh môi cô.
JungKook đẩy tay anh ra, thần sắc TaeHyung lập tức trầm xuống, nghĩ cô lại muốn cự tuyệt.
Nhưng cô dựa thang lầu tay vịn, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt bất lực nhìn anh.
"Quá nhanh , tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này." JungKook nhẹ giọng nói.
"Chuyện này căn bản không cần nghĩ, em là của anh, tất cả chỉ đơn giản thế thôi." TaeHyung chém đinh chặt sắt nói.
"Mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu chúng ta đột nhiên quen nhau, chú Kim và mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào......" Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Tình cảm là chuyện của anh và em,quan trọng là em nghĩ như thế nào, em quản người khác làm cái gì?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không khách khí nói.
Bởi vì anh không phải ăn nhờ ở đậu, không phải thiếu nợ ân tình người khác, cũng không bị nói chim sẻ biến phượng hoàng, hay tiểu thiếp tu thành chính quả!
JungKook cắn môi, muốn nói lại thôi, chỉ liếc nhìn anh một cái, biết tính anh, chắc chắn sẽ bảo là cô quá miên man suy nghĩ.
TaeHyung nhìn cô do dự buồn rầu, lại không nghe cô nói là không thích, trên mặt anh liền vui mừng.
Cô nghĩ đông nghĩ tây chính là nghĩ chuyện khác, lại không nghĩ rằng cô có hay không thích anh mới là việc tối quan trọng, nhưng –
Cô vốn chính là thích anh, chỉ là cô không phát giác mà thôi!
"Kookie." Anh thấp giọng kêu
.
JungKookkhông nghe thấy anh gọi cô, nhưng tay lại nổi đầy da gà.
"Anh hỏi em, nếu ngày nào đó anh kết hôn, em cảm thấy em sẽ đóng vai nhân vật nào?" Anh hỏi.
Anh — kết hôn?
JungKook thân mình cứng đờ, nhìn mắt anh, trong đầu cô bắt đầu hiện lên một một hình ảnh.
Cô vì anh nấu cơm giặt quần áo đeo caravat, anh vừa làm bạn cô vừa làm người thân, mua đồ rồi tản bộ, anh ôm cô vào phòng tắm...... Cô luôn vì anh chăm lo mọi việc, cho dù có bao nhiêu cô gái nữa bên cạnh anh cũng không thích hợp bằng cô.
JungKook nhìn đôi mắt thâm tình của anh, cô nắm chặt tay, lúc này mới hiểu ra tại sao cô không quen bạn trai, không phải bởi vì cô không có hứng thú với đối phương, mà là bởi vì trong lòng cô ngoại trừ Kim TaeHyung, cho tới bây giờ vốn không có người khác!
"Em chỉ cần nhớ kỹ một việc — anh thích em, trong tâm anh, trừ em ra, chưa từng có người khác." Anh nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên trán cô. "Đây là chuyện đêm nay anh muốn nói với em."
Cô đỏ mặt, nắm anh vạt áo, toàn thân không tự chủ được run run.
"Anh không muốn nghe câu trả lời là 'Không', em suy nghĩ cho thật kỹ."
TaeHyung kéo tay cô, lại hôn vào lòng bàn tay cô, anh đứng dậy đi lên lầu.
Cô cần thời gian cẩn thận suy nghĩ, mà anh tin tưởng anh sẽ nhận được thứ anh muốn.
JungKook nhìn bóng dáng anh biến mất ở ngã rẽ trên cầu thang, cô ôm ngực, chân mềm nhũn tới nổi không thể đứng dậy được.
Đêm nay, cô còn tưởng rằng Park Jimin là đối tượng cô sẽ kết giao, nhưng tại sao bỗng nhiên đột ngột thay đổi thế này?
Nhưng mà, bây giờ trong lòng cô lại vui sướng, so với chuyện hẹn hò đêm nay cô còn vui vẻ hơn gấp trăm ngàn lần.
------------------------------------------------------------------------------------------
• Tui ra chap mới rùi đây. Tuần sau tui bắt đầu học hè rồi nên mỗi tuần ra một chap vào thứ 6 nhé •
Chúc các thím đọc truyện vui vẻ >.<
#Min
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com