Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 27: Một cái tát chảy máu đầm đìa

Tinh thần Kim Doãn Khởi hoảng hốt bất an ngồi lên tắc xi, chết rồi, bây giờ cũng không hơn 12 giờ đêm rồi, anh Hưởng cùng anh Quốc khẳng định phái người khắp nơi tìm cậu.

Nếu như bị bọn họ biết cậu ở cùng anh Huân, lại trễ như thế mới về, cậu không chết cũng bị lột da, làm sao bây giờ, làm thế nào mới tốt đây, nên lấy cớ nào mới có thể lẫn vào vượt qua lần kiểm tra này....

Bảo là cùng Tiểu Trấn chơi mệt mỏi, sau đó về nhà Tiểu Trấn ngủ thiếp đi, một giấc ngủ đến 12 giờ, cậu nghĩ vậy, muốn gọi điện thoại để Tiểu Trấn thông đồng với mình, nhưng bây giờ cậu lại không thể mở di động, vì vậy: "Tài xế, có thể cho cháu mượn điện thoại của bác dùng một chút được hay không?" Kim Doãn Khởi ngọt ngào nói.

"Có thể." tài xế thấy cậu trai dễ mến đáng yêu như thế sao có thể nói không được. Vì vậy sảng khoái đưa điện thoại di động của mình

Kim Doãn Khởi nhận lấy điện thoại di động, lễ phép nói câu: "Cám ơn." Sau đó vội vàng bấm số của Kim Thạc Trấn, nhưng thứ cậu nghe được là.....

"Số điện thoại này bây giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Ắc..... khi nào không tắt máy, bây giờ lại tắt mắt, thật xui xẻo..... Kim Doãn Khởi chán nản đem điện thoại di động trả lại cho tài xế.

Làm sao bây giờ.... nếu anh Hưởng cùng anh Quốc không biết số điện thoại của Kim Thạc Trấn, bất kể, lúc này cậu chỉ có thể tin tưởng sự ' ăn ý ' của cậu cùng Kim Thạc Trấn qua nhiều năm như vậy thôi, hi vọng có thể thuận lợi vượt qua vòng kiểm tra này.... trời ạ.. tại sao cậu có cảm giác như mình đang ngoại tình vậy....

Kim Doãn Khởi ôm 7 phần hoảng sợ, 2 phần cầu nguyện và 1 phần may mắn, yên lặng ngồi trên xe, để xe đưa cậu trở về ngôi nhà' Quỷ ' kia......

Tắc xi vừa dừng trước cổng của Kim gia, Kim Doãn Khởi đã nhìn thấy một hàng người ngoài cửa.... cậu vừa mở cửa xe...

"Trời ạ.. tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở lại." Bà Lý vọt tới, bắt được cánh tay nhỏ bé của cậu, nhìn từ trên xuống dưới, xác định cậu không bị thương: "Làm sao cháu trễ như thế mới trở về, làm bà lo lắng muốn chết."

"Thật xin lỗi..., bà Lý, khiến bà lo lắng, cái đó.... Anh Quốc cùng anh Hưởng... ặc... có ở nhà không?"

Kim Doãn Khởi nhỏ giọng hỏi, thật ra thì không cần hỏi cậh cũng biết đáp án, xem hàng người này.....

"Cháu đi, các thiếu gia cũng sắp điên rồi, cháu đã lớn như vậy còn không hiểu chuyện, sao không gọi điện về nhà một tiếng."

Bà Lý trách cứ nói, từ nhỏ Kim Doãn Khởi đã lớn lên dưới ánh mắt của bọn họ, bọn họ nhìn cậu lớn lên, không có một người nào không thích cậu, bà Lý lại là người thương yêu cậu nhất, tại sao có thể không lo lắng được.

"Thật xin lỗi, người ta biết sai rồi, về sau nhất định sẽ không thế nữa, bà đừng tức giận." Kim Doãn Khởi làm nũng ôm lấy bà Lý, meo meo gọi.

Lý mụ cười cười: "Mau vào đi thôi, các thiếu gia đang chờ cháu đấy."

"Ặc... đi vào sao... cái đó... anh Hưởng cùng anh Quốc có phải rất tức giận hay không..." Kim Doãn Khởi sợ hãi mà hỏi.

"Không phải là rất tức giận..." bà Lý nhẹ nhàng nói.

"Thật sao?" Kim Doãn Khởi vui mừng.

"Mà là cực kỳ tức giận!"

"......." cậu biết T^T.

Kim Doãn Khởi đứng tại chỗ, hèn yếu không dám đi về phía trước...

"Doãn Khởi... mau vào đi thôi, dù sao cũng phải chết, ngẩng đầu cũng là một đao, mà rụt đầu cũng là một đao." Phượng Kiệt đi tới trước mặt của Kim Doãn Khởi, rất thực tế... rất tàn nhẫn nói....

"Anh Kiệt....." Kim Doãn Khởi bị anh nói xong, theo bản năng lấy tay xoa xoa cổ....

"Nhanh lên đi, yên tâm, em đã anh dũng hy sinh, anh sẽ an táng em thật tốt, ngày lễ ngày tết sẽ không quên em." Phượng Kiệt làm vẻ mặt 'yên tâm cứ đi đi, việc hậu sự giao cho anh giải quyết'.

: "Vậy... phiền anh.."

"Không sao, mau đi đi." Phượng Kiệt có vẻ mặt chính nghĩa.

Nửa ngày trôi qua....

"Sao em không vào..."

"Em......chân nhũn ra rồi." Kim Doãn Khởi đáng thương mà nói.

Lúc này.......

"Chân nhũn? Có muốn anh giúp em một tay không?" Một giọng nói cực kì quen thuộc truyền đến, quen thuộc đến nổi Kim Doãn Khởi dựng cả tóc.

"Anh Hưởnh...."

"Để anh ôm em vào, bên ngoài rất lạnh." Giọng nói Kim Tại Hưởng không nóng không lạnh khiến Kim Doãn Khởi run run một cái, sau đó người liền bị Kim Tại Hưởng ôm vào trong ngực.

"Phượng Kiệt, bảo anh em về thôi."

"Bà Lý, bà cũng đều nghỉ ngơi đi."

"Vâng"

"Vâng"

"Cái đó... anh Hưởng... em có thể giải thích." Kim Doãn Khởi sợ hãi lên tiếng.

"Yên tâm, có rất nhiều thời gian để em giải thích, anh Quốc của em vẫn còn ở phòng khách chờ em đấy." Kim Tại Hưởng thản nhiên nói.

Xong rồi... lần này thật sự xong rồi, Kim Doãn Khởi che mắt, tuyệt vọng bị Kim Tại Hưởng ôm đến phòng khách.

Kim Doãn Khởi mới vừa được Kim Tại Hưởnh để xuống, chân vừa chạm vào nên gạch, cũng rất tự giác, không có chí khí mà quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai tay nhỏ bé đáng thương nắm lấy vành tai khéo léo mượt mà: "Em sai lầm rồi, em thật sự biết lỗi, lần sau không dám nữa, Anh Quốc, anh Hưởng, tha cho em một lần thôi."

"Hử?" Kim Tại Hưởng nhàn nhạt mở miệng

"Em nguyện ý chịu phạt, em quỳ như vậy cũng được, các anh nghỉ ngơi đi." Kim Doãn Khởi nhỏ giọng nói.

"Nghe anh nói." Kim Tại Hưởng cất giọng

Không có biện pháp, Kim Doãn Khởi chỉ có đứng lên, nhưng vẫn nắm lấy lỗ tai, cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên." Kim Tại Hưởng lại mở miệng

Kim Doãn Khởi sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn một chút vẻ mặt bình tĩnh của Kim Tại Hưởng, lại vừa nhìn vẻ mặt im lặng của Kim Chung Quốc.

"Đi đâu?" Kim Tại Hưởng tiếp tục hỏi

"Đi...... nhà Tiểu Trấn."

" tại sao điện thoại di động không mở máy?"

"Hết... Hết pin ạ."

"Tại sao trễ như thế mới trở về, mà không gọi điện thoại cho chúng ta?"

"Em.... Em cùng Tiểu Trấn chơi mệt mỏi quá, cho nên ngủ quên mất, khi tỉnh lại mới phát hiện đã trễ thế này, thật xin lỗi, anh Hưởng, khiến các anh lo lắng." Kim Doãn Khởi run run nói

"Em có biết bạn gái của Phượng Kiệt là ai không?" Kim Chung Quốc nhẹ nhàng hỏi.

Hả  ̄..? Sao lại chuyển sang đề tài này rồi, Kim Doãn Khởi sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Không biết ạ, anh Kiệt có bạn trai sao?"

"Họ Kim Thạc."

"Kim Thạc sao?"

"Họ Kim Thạc, tên một chữ Trấn."

Oanh... Kim Doãn Khởi bị sét đánh.

"Hôm nay anh gọi Phượng Kiệt tới tìm em, cậu ấy đang cùng bạn trai trò chuyện, còn nhờ anh nói tiếp không?" Kim Chung Quốc uống một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi đến.

Trong lòng Kim Doãn Khởi nguyền rủa Tiểu Trấn, tự nhiên yêu Phượng Kiệt lại không nói ra, lần này xong đời thật rồi.

"Anh hỏi em lần nữa, em đi đâu?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Kim Doãn Khởi khẽ cắn răng! Liều mạng thôi!

"Em...thật ra thì... một người dạo phố, đi dạo quên mất thời gian, cho nên...."

Kim Doãn Khởi còn chưa nói hết đã thấy Kim Tại Hưởng tay giơ lên, còn chưa nhìn rõ, chỉ nghe 'Bốp' một tiếng, cậu chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, tai cũng ong ong.

"Đi đâu?" Kim Tại Hưởng nhìn Kim Doãn Khởi bị anh cho một cái tát nằm trên mặt thảm, tiếp tục hỏi.

Kim Doãn Khởi ôm má, trong miệng cũng cảm thấy mùi máu, anh tát cậu, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng đánh cậu, bây giờ dùng sức như vậy, lăng lăng nhìn chằm chằm mặt thảm, nước mắt thoải mái tràn mi, người thương yêu cậu vừa hung hăng cho cậu một cái tát......

Kim Chung Quốc nhìn Kim Doãn Khởi nằm trên mặt thảm, để ly trà trong tay xuống, không nói một câu.

"Nói chuyện, đi đâu?" giọng nói Kim Tại Hưởng như cũ không nóng không lạnh.

"Ô ô.. đi nhà anh Huân." Kim Doãn Khởi nghẹn ngào nói.

"Làm cái gì?"

"Chơi đàn, ô ô.. Làm cơm.. ăn kem và xem siêu nhân.. ô.." Kim Doãn Khởi vừa khóc vừa nói, lúc này không dám nói láo nữa, cậu sai rồi, lúc đầu cậu không nên nói dối....

"Vậy tại sao lại tắt máy?"

"Không phải là tắt máy... là hết pin"

Kim Tại Hưởng nhìn cậu một chút, trực tiếp lấy cặp xách của cậu, cậu còn chưa kịp ngăn cản, anh đã mở điện thoại di động của cậu, vứt xuống trước mặt cậu rồi.

"Còn dám nói láo? Hử? Anh có nên khen em dũng cảm không?" Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn Kim Doãn Khởi.

"Em... Em..."

"Nói, em cùng cậu ta đã làm cái gì mà không dám nói?" Kim Tại Hưởng dùng sức vỗ bàn một cái... cái bàn rung lên một hồi...

Kim Doãn Khởi bị dọa cho sợ, thân thể đáng thương co rút thành một cục, vội vàng nói: "Không có, thật sự không có, không tin anh dẫn em đi bệnh viện, em còn trinh mà..."

"Tại sao muốn tắt máy?"

"Em sợ các anh gọi điện thoại tới, biết được em ở cạnh anh ấy."

"Em như vậy là muốn ở cạnh cậu ta? Thậm chí bởi vì cậu ta mà để chúng ta lo lắng? Cậu ta rất quan trọng ư?"

"Không... không phải như thế, hôm nay là ngày giỗ của mẹ của anh ấy... cho nên...."

"Con mẹ nó, ngày giỗ có quan hệ gì với em hả?"

"Anh nói thô tục....."

"....... còn muốn thêm một bạt tai sao?"

"...... không muốn."

"Vậy tốt nhất là em ít chọc anh đi, trả lời anh, tất cả có quan hệ gì với em? Em là gì của cậu ta mà muốn ở cùng cậu ta trong ngày giỗ hả?"

"Em là bạn tốt của anh ấy, nhìn thấy anh ấy khổ sở cô đơn...em chỉ muốn an ủi anh ấy..."

"Cho nên em liền lựa chọn để cho chúng ta lo lắng? Còn học cách nói dối hả?"

"Em không có lỗi... em không phải là đã nói rồi sao... hơn nữa.." Kim Doãn Khởi đột nhiên lớn tiếng, không phải chỉ là về nhà muộn thôi sao, đánh cũng đánh rồi, còn muốn như thế nào."

"Em lập lại lần nữa" giọng của Kim Tại Hưởng lạnh xuống rất nhiều.

"Nói đã nói xong!" Kim Doãn Khởi đột nhiên từ dưới đất đứng lên, đi tới trước mặt Kim Tại Hưởng: "Loại đại thiếu gia có cha mẹ khoẻ mạnh, áo cơm không lo làm sao sẽ hiểu rõ cảm giác cha mẹ mất, một mình không người dựa vào cô đơn thế nào, đau khổ cỡ nào, em chỉ muốn an ủi bạn mình, muốn cho anh ấy một chút ấm áp là lỗi gì? Em không có làm chuyện gì quá giới hạn, tại sao bị bọn anh tra hỏi như vậy, bây giờ em đã bắt đầu hâm mộ anh Huân rồi, mặc dù anh ấy không cha không mẹ, ít nhất còn tự do tự tại, còn em? Một món đồ chơi mà các anh nhận được, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, em căn bản chẳng là cái thá gì cả, em và anh ấy giống nhau, đều là đứa trẻ không có cha mẹ, nhưng khác là, cha mẹ anh ấy thương yêu anh ấy, mà cha mẹ em lại dứt khoát bỏ em, em đồng tình với anh ấy không được sao, em an ủi anh ấy thì có lỗi sao, điều sai lầm nhất của em, chính là không nên bị bỏ đến nhà các anh."

Kim Doãn Khởi khóc rống lên, cậu không biết mình nói cái gì, chỉ biết, cậu bị thương hại, cậu phải phản kích.

Kim Tại Hưởng nhìn Kim Doãn Khởi, cười lạnh một tiếng: "Muốn đánh thì đánh? Muốn chửi thì chửi? Tốt lắm, em đã cho là món đồ chơi của chúng ta, vậy tự nhiên anh sẽ không khách khí!" Kim Tại Hưởng giơ tay lên, Kim Doãn Khởi theo bản năng che mặt, nhưng bàn tay kia lại không đánh xuống.

Kim Doãn Khởi từ kẽ tay trông được thấy được Kim Chung Quốc nắm lấy tay Kim Tại Hưởng, nhẹ nhàng nói: "Đủ rồi, Hưởng."

Kim Tại Hưởng nhìn Kim Doãn Khởi một cái, tức giận đẩy Kim Chung Quốc ra, cũng không quay đầu lại.

Kim Doãn Khởi từ từ để tay xuống, phòng bị nhìn Kim Chung Quốc, vừa rồi anh vẫn không nói lời nào, Kim Tại Hưởng còn đánh cậu một tát hả giận, anh cũng sẽ muốn đánh một tát chứ, bọn họ là sinh đôi mà....

Kim Chung Quốc lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng Kim Doãn Khởi, ôm lấy cậu đi về phía gian phòng của cậu, đặt cậu đến trên giường, lấy điện thoại di động, ấn số: "Bà Lý, lấy thuốc giảm sưng đến phòng của tiểu thiếu gia, bôi thuốc cho em ấy." Nói xong liền cúp.

Sau đó lại gọi một cú điện toại: "Phượng Kiệt, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép tiểu thiếu gia ra khỏi cửa phòng một bước, nếu không, tôi sẽ hỏi tội cậu."

Nói xong lại cúp.

Kim Doãn Khởi nằm trên giường, bất động, không nói chuyện.

"Tiểu Khởi, vừa rồi em thật quá đáng." Kim Chung Quốc nhẹ nhàng nói, nói xong cũng xoay người rời đi...

Kim Doãn Khởi ôm lấy gối ôm, vùi đầu khóc rống, cậu biết cậu thật quá đáng, nhưng là cậu không nhịn được.

Cậu biết bọn họ thương cậu, cưng chiều cậu, ngay cả cha Tịch và mẹ Vũ đều đem cậu trở thành người nhà.

Ai bảo anh Hưởng dùng sức đánh cậu như vậy, đánh xong còn chưa buông tha cậu nữa chứ.

Coi như cậu có lỗi...... nhưng phải đánh nhẹ một chút chứ, đau chết người ta.

Đau chết mất, lần sau sẽ không bao giờ nói dối nữa.

Một đêm này.... Kim Doãn Khởi trắng đêm chưa chợp mắt.

—————————————————-
Giờ ta định đổi phượng kiệt thành nam tuấn nhưng lười quá nên mn cho ta xin lỗi nha

Mọi người đừng quên vote nha đó là động lực để ta edit tiếp và nhanh hơn đó❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com