Chapter 7: Nhà họ Kim có thiên thần đang trưởng thành
"Kìa, đó là Kim Doãn Khởi đấy."
"Rất được! Rất đáng yêu!"
"Rất giống búp bê trẻ con trong tủ kính."
"Nếu đời này tớ có thể cùng cậu ấy ở chung một chỗ, chết cũng không uổng." Một đám nam sinh xúm lại, nhỏ giọng thảo luận, tất cả ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người một chàng trai. Chàng trai này mặc áo sơ mi quần jean dáng vẻ thư sinh, làm cho cậu vừa dụ hoặc lại vừa hồn nhiên, mũi nhỏ khéo léo, linh lung đáng yêu, đặc biệt là, miệng cậu hồng nhạt tự nhiên, làn da trắng nõn làm cho cậu trở nên yếu đuối.
Đúng vậy, cậu chính là Kim Doãn Khởi,15 tuổi, cậu đã muốn làm cho đám đàn ông điên cuồng bởi sự xinh đẹp, mỗi người đều biết thiên thần nhỏ nhà họ Kim ôn nhu khả ái, hiểu biết cầm kỳ thi họa, nếu ở cổ đại chính là chàng trai tài giỏi nhất...... Nhưng là không ai biết, cậu trừ bỏ tinh thông cầm kỳ thi họa, còn tinh thông triệt quyền đạo, Judo, không thủ đạo, đấu súng. Cậu kỳ thật là chàng trai phá phách, nhìn từ bên ngoài thì cậu chỉ là chàng trai mảnh mai không chịu nổi một đòn. Còn nhớ rõ lúc 5 tuổi, con heo chửi rủa người nhà của cậu, đánh cậu, 2 tuần sau, cậu tự tay khiến con heo vào bệnh viện, có lẽ bạn nghỉ cậu rất tàn nhẫn, nhưng là... Cậu phải cố học tàn nhẫn, cậu phải bảo vệ người nhà của cậu, đó là ràng buộc duy nhất.
Giờ phút này, chàng trai đang đi về phía xe ôtô ở đằng trước, một người đàn ông mở cửa xe cho cậu, chỉ thấy cậu cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ! Làm tất cả mọi người cùng hít một hơi, ngừng thở, trời ạ... Cậu ấy thật sự là rất dịu dàng.... Vương Phong nhìn Kim Doãn Khởi, cậu chủ nhà bọn họ thật sự rất đáng yêu. "Chú Vương làm sao vậy?" "Cậu chủ càng lớn càng xinh đẹp rồi, qua hai năm nữa, cửa lớn nhà họ Kim nhất định bị người đến cầu hôn đạp nát." Vương Phong ngồi trên xe, ca ngợi nói. "Hì hì, chú Vương nói như vậy, cháu sẽ kiêu ngạo mất." Kim Doãn Khởi le lưỡi làm mặt quỷ.... "Ha ha, cậu chủ có tư cách để kiêu ngạo, chúng ta đi thôi, hai cậu chủ đang đợi." "Được, chú Vương chạy nhanh một chút, tính tình Anh Hưởng không tốt, không thể để anh ấy chờ lâu." "Được được, cậu chủ ngồi vững."
Nhà họ Kim:
"Anh Hưởng, anh Quốc, cha mẹ, con đã trở về." Ngọt ngào thanh âm từ trong miệng Kim Doãn truyền đến. "Bảo bối của mẹ đã trở về, mau tới đây, mẹ chuẩn bị bánh ngọt ô mai cho con đó." Phượng Vũ Mặc vui vẻ lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Kim Doãn Khởi ngồi xuống, thật vất vả hôm nay Kim Phi Tịch mới không có ở nhà, cô rốt cục có thể cùng con trai bảo bối thân thiết một chút!
Ai biết vừa ngồi xuống, con trai bảo bối của mình đã bị đứa con lớn Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng ôm lên đùi, cô ai oán nhìn con trai: "Hưởng, con để cục cưng nói chuyện với mẹ một chút thôi." "Chờ ông xã của mẹ đi." Kim Tại Hưởng không thèm nhìn mẹ đáng thương, duỗi tay vuốt ve sợi tóc của Kim Doãn Khởi. "À, cha đâu? Cha sao để mẹ một người ở nhà?!" Kim Doãn Khởi kinh ngạc phát hiện, cha hận không thể mỗi ngày đem mẹ đặt trong túi áo, lại phá lệ cho mẹ ở nhà. "Hôm nay mẹ em nói bà không thoải mái, cho nên cha em để bà ở trong nhà, nếu bị ông ấy phát hiện bà xã không thoải mái lại ở phòng khách uống trà ăn bánh ngọt, phỏng chừng người nào đó kết cục nhất định rất thảm." Kim Chung Quốc ôn nhu giải thích, cũng cầm lấy bánh ngọt từng miếng một đút Kim Doãn Khởi ăn. Trán Phượng Vũ Mặc hiện ba đường hắc tuyến...... Bọn họ rốt cuộc có phải con mình sinh không vậy...... "Anh Hưởng buông, em muốn cùng mẹ ngồi chút." Kim Doãn Khởi không thuận theo, vặn vẹo thân thể: "Đừng nhúc nhích, ngồi im!" Kim Tại Hưởng lạnh lùng quát.
Phượng Vũ Mặc uống ngụm cà phê, cô khẳng định này hai thằng nhóc này nhất định giống Kim Phi Tịch, giống nhau đều bá đạo, đừng nhìn Kim Chung Quốc ra vẻ ôn nhu, kỳ thật rất âm hiểm. "Mẹ chỉ thích ngồi trên đùi cha, có phải hay không, mẹ?" Kim Chung Quốc cười hỏi... "Ha ha... Ha ha... Ai nói không phải đâu." Phượng Vũ Mặc rầu rĩ nói... Thấy được rồi chứ, ý tứ của nó là nói, mẹ dám nói không phải, cha không bóc một tầng da của mẹ mới là lạ. "Mẹ, người nên lên giường mà nằm đi, để cho cha trở về thấy người ở đây thì rất phiền toái." Kim Doãn Khởi nhỏ giọng nói.
Nói còn chưa nói xong.... "Mặc nhi, em đang làm gì?" Kim Phi Tịch lạnh lùng nhìn vợ đang ăn bánh ngọt. Anh thấy cô không thoải mái, mới để cô ở nhà, muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt, ngược lại, cô không ở trên giường nghỉ ngơi, lại ở đây nói chuyện phiếm ăn bánh ngọt, làm anh tưởng cô mệt lắm chứ.... "Khụ... Khụ... ông... ông xã, anh đã về." Âm thanh bất thình lình, làm Phượng Vũ Mặc sợ tới mức bánh ngọt nghẹn trong cổ họng, phải cố gắng uống một ngụm nước... Tình hình thật xấu... "En không nằm trên giường, sao lại ra đây ăn bánh ngọt? Hửm? Tinh thần rất tốt?" Kim Phi Tịch ôm lấy bà xã đang chột dạ, lạnh giọng hỏi..... "Em... Em...." Phượng Vũ Mặc chớp chớp mắt đẹp, ý đồ hoãn lại hình phạt sắp phải thi hành. "Ha ha, chúng ta trở về phòng tâm sự một chút!!!" Kim Phi Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, tuyên bố...
Trước khi trở về phòng, anh xoay người nói: "Từ ngày mai, cha sẽ dẫn Mặc nhi đi vòng quanh thế giới, công ty để cho các con quản lí." Kim Tại Hưởng và Kim Chung Quốc liếc một cái, trầm mặc...... "25 năm huấn luyện, các con đã sớm quen rồi, đừng làm cho cha thất vọng." Kim Phi Tịch ra vẻ thản nhiên nói, kỳ thật chỉ có anh biết, hai đứa con này chính là sự kiêu ngạo lớn nhất của đời anh, tuy rằng anh dành cho bọn họ thời gian không nhiều lắm, nhưng... anh yêu bọn họ, bởi vì bọn họ là kết tinh của anh và Mặc nhi, là ông trời ban cho anh kiêu ngạo. "Chăm sóc cục cưng thật tốt, đừng khi dễ nó." Kim Phi Tịch nói xong câu cuối cùng, ôm vợ đang giãy dụa không thôi trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com