Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14


Công việc chính trong một ngày của vạn tuế gia - thiết triều. Tại điện Cần Chính (1) rộng lớn, được đặt cao quý chính giữa là long ỷ dát vàng long lanh. Do nằm cao hơn hẳn so với sàn nhà nên hoàng đế có thể dễ dàng nhìn ra xa vạn dặm. Quân thần xếp hàng ngay ngắn, chia thành hai cánh theo sắp xếp tả văn hữu võ, dễ dàng hiểu rằng bên trái của vua là văn thần còn bên phải là võ quan. Kết thúc ba hồi trống dồn dã, tiếng ngự tiền thái giám hô vang bốn chữ "Hoàng thượng giá đáo", thân ảnh vị hoàng đế cao cao tại thượng, oai phong lẫm liệt từ tốn tiến tới ngai vàng của mình. Quân chủ an tọa, đồng loạt đại thần bên dưới quỳ gối dập đầu, hành lễ theo nghi thức trịnh trọng nhất.

(1) nơi vua thiết triều, thường tiếp sứ bộ ngoại giao, tổ chức yến tiệc của hoàng gia và triều đình

- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !!

- Các khanh bình thân !

- Tạ ơn bệ hạ !

Tôn thái phó từ trong hàng lớn bước ra chính giữa điện, lão quỳ gối tay dâng lên một cuốn tấu, đầu cúi thấp nhưng giọng nói đanh đanh phát ra rất có uy lực. Tên tiểu thái giám nhận lệnh từ cái hất cằm của vị trưởng sự thái giám liền bước tới nhận lấy cuốn tấu. Cuộn giấy truyền qua tay mấy người, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngự tiền thái giám - Viên công công từ tốn mở ra, miệng liến thoắng đọc lớn nội dung được viết ngay ngắn bên trong. Gương mặt Bắc Đường Mặc Nhiễm nghiêm nghị, nghe qua một lượt. Đợi khi Viên Bằng dừng lời, hắn lúc này mới bắt đầu cất giọng.

- Năm nay khắp nơi trên đất nước ta đều được mùa, lúa gạo bội thu, cơm no áo ấm, chỉ duy Hàm Cát là vùng luôn phải gánh chịu thiên tai, trẫm tất hiểu lòng các khanh lo dân không yên, đến nay lũ đã dâng cao, nhân dân khổ cực trăm bề, không thể chống chọi với thiên tai, truyền chỉ ban cho bốn huyện, mỗi huyện hai tạ lương thực cùng đầy đủ các nhu yếu phẩm.

Tôn thái phó lúc này mới ngẩng cao đầu, hai tay đan nhau nắm chặt hướng phía hắn dõng dạc.

- Thần thay mặt nhân dân Hàm Cát tạ ơn hoàng thượng anh minh, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Lão nói xong rồi cũng mau chóng lui về hàng của mình, đồng thời Hạ thừa tướng cũng quần áo chỉnh tề bước ra vị trí giống lão Tôn, sau mấy quy tắc quen thuộc, tấu chương của gã cũng được nêu lên trước bàn quan cùng hoàng đế. Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe qua liền thấy lùng bùng lỗ tai, cặp chân mày hơi co lại vẻ nghi hoặc.

- Bắc Thành trước nay quy củ rõ ràng, chưa từng xảy ra bạo loạn, năm nay lại được mùa, đời sống no đủ, chẳng có điều gì khiến dân lo ngại đừng nói đến kích động loạn lạc. Nếu cho rằng lời ngươi nói thực sự tin cậy thì ngươi giải thích cho trẫm vì sao phải cần tới hai vạn quân bộ binh để giải quyết việc này ?

Hạ thừa tướng vẻ mặt lóe lên tia đắc ý, từ tốn đáp lời. Gã nói rằng đạo tặc từ các vùng núi gần đây vô duyên vô cớ tràn xuống làng mạc cướp bóc, làm đủ chuyện xấu khiến nhân dân người người lo sợ cùng giận giữ, đã không ít phong trào dẹp loạn đều bị đám đạo tặc hạ sạch khiến lòng người càng sợ hãi. Trước mặt tất cả quân thần văn võ, lời Hạ thừa tướng như ngầm khẳng định gã là một minh quan, chính trực, yêu nước thương dân. Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi trên ngai vàng cũng phải bất lực trước lời nói của gã. Hắn hết cách chỉ đành xuống nước, chấp thuận cho yêu cầu của gã. Hạ Ngôn Chính - Hạ thừa tướng biết trước kết cục nên nụ cười giả lả luôn không rời khỏi khóe miệng, gã cung kính dập đầu tạ ơn.

- Thần đa tạ đức hoàng đế, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
.
.
.
.
.
.
.
Từ Nguyệt Minh cung trở về, Tạ Doãn không nghỉ ngơi đã vội vào bếp thể hiện trù nghệ. Tay y thoăn thoắt nhào cục bột lớn, chiếc cán lăn bằng gỗ to tướng được y đều đặn di qua lại. Một mẻ bánh lớn nằm ngay ngắn thành từng hàng, từng cột đợi người đưa vào lò. Tạ Doãn dùng ống tay áo khẽ lau đi giọt mồ hôi đang đọng trên vầng trán, hai gò má ửng hồng vì hơi nóng khiến gương mặt y càng thêm vẻ kiều diễm, khả ái. Tiểu Dương suốt từ đầu vẫn chỉ dán chặt ánh nhìn vào mấy miếng bánh đẹp mắt kia. Kí ức về lần đầu nếm thử tay nghề chủ tử đến nay đã ám ảnh tâm trí đứa nhỏ này. Không quá lâu để mẻ bánh hoàn toàn chín đều, mùi hương quen thuộc đánh thức khứu giác của toàn bộ hạ nhân trong cung, ai nấy thầm nuốt cái ực, thâm tâm càng mong được thêm một lần nếm thử hương vị tuyệt vời đó.

- Tiểu Dương, ngươi đem chiếc đĩa sứ Thanh Hoa đẹp nhất đến đây !

Tiểu Dương nghe lệnh, không dám chậm trễ, vội đi ngay. Cầm chiếc đĩa trên tay, y khéo léo gắp mấy cái bánh được tỉ mỉ tạo hình hoa sen đẹp nhất xếp gọn gàng lên chiếc đĩa quý giá. Đem nắp lồng đậy lại càng giống như đem che giấu đi dáng hình mĩ miều bên trong. Tạ Doãn cẩn thận đem nó đưa cho Tiểu Dương, bản thân tiến về phía lu nước rửa qua đôi tay lấm lem bột mì.

- Tiểu Dương, đi thôi ! - Đã đi một đoạn khá xa mà chưa thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh, y ngoái đầu cất tiếng gọi tiểu nha đầu vẫn không rời mắt khỏi ô tủ gỗ sồi đóng kín lấp ló trong gian bếp. Nha đầu kia bị kéo ra khỏi mộng tưởng vẫn chưa thoát cơn mơ hồ, chân bước theo chủ tử nhưng hồn còn vắt vẻo nơi ngọn mướp nào đó.

- Được rồi, ngươi còn không mau tỉnh táo lại, chúng ta bây giờ sẽ tới Long điện !

Quả thực nể nhóc con kia sát đất, dù lời nói của y mang bao nhiêu nghiêm túc cũng không thể ngay lập tức bắt lấy linh hồn rong ruổi kia trở về thân xác. Chẳng biết bao lâu mới nghe thấy tiếng Tiểu Dương bần thần, giật mình hỏi lại câu y hệt lúc nãy. Chỉ biết rằng, câu hỏi vừa dứt liền thấy bóng dáng vị trưởng sự ngự tiền thái giám - Viên Bằng đứng trước mặt.

- Nô tài tham kiến Tạ lương nghi quân nương !

Tạ Doãn không chần chừ, lập tức nói ra mục đích xuất hiện.

- Viên công công, ta muốn tham kiến Hoàng Thượng. Có thể không ?

Viên Bằng chiếu thẳng ánh mắt đã hơi phần lớn tuổi tới y, đôi tròng đen khẽ lóe lên tia bối rối.

- Buổi thiết triều vừa kết thúc không lâu, Hoàng Thượng e rằng chưa hồi phục long thể, nô tài không có ý cản trở người nhưng bệ hạ có lẽ không muốn gặp mặt ai lúc này. Phiền chủ tử trở về trước vậy.

Tạ Doãn cười mỉm, gật đầu một cái thay cho câu cảm ơn, gót chân vừa xoay đã nghe thấy âm thanh của người quen. Nhưng y vẫn không chút do dự mà bước đi ngay lập tức. Riêng Viên Bằng nhận lệnh của Hoàng Thượng đã nhanh chóng có mặt bên trong tâm điện. Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi trên ghế, trên bàn là hàng loạt tấu chương, tay hắn vẫn còn đang bận bịu cầm bút lông thảo chỉ. Viên công công cúi gập cả nửa người, cây phất trần quay hẳn sang một bên đợi lệnh của chủ tử.

- Bên ngoài vừa rồi là ai ? Trẫm nghe có tiếng người.

- Hoàng Thượng, Tạ lương nghi tới nói muốn diện kiến người, nhưng nô tài thấy người chăm chú thảo tấu nên đã mời quân nương trở về.

Nói đoạn, bỗng sắc mặt của Bắc Đường Mặc Nhiễm hơi co lại, hắn gác bút lên nghiên, đôi mắt thâm trầm nhìn xoáy vào Viên công công khẽ hỏi.

- Trẫm có nói sẽ không để đệ ấy vào khi nào ? Từ khi nào tên tiểu tử nhà ngươi được phép thay trẫm quyết định, ngươi nghĩ mình là Nhiếp Chính Vương hay sao ?

- Nô tài có tội, nô tài có tội. Hoàng Thượng tha mạng, nô tài lập tức đưa Tạ chủ tử trở lại ngay.

Chẳng rõ diễn biến tiếp theo thế nào nhưng chưa đầy năm phút sau đã thấy bóng dáng thướt tha bước vào nội điện. Lần thứ hai đặt chân tới nơi này nhưng là lần đầu tiên Tạ Doãn tận mắt ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ của nó, không gian rộng lớn hơn hẳn Điền Túc cung của y, hai bên hai hàng kệ tủ cao chạm trần được xếp kín các loại sách dày, mỏng khác nhau. Không chỉ vậy mà cách bày trí xen kẽ tinh tế càng thể hiện được cốt cách chủ nhân chúng đầy cao quý và uyên bác.
Dừng chân trước hoàng đế, Tạ Doãn cẩn trọng hạ mình hành lễ. Mặc Nhiễm nhanh chóng nhìn qua một lượt mỹ nam tử trước mắt, dáng người nhỏ bé được bọc gọn trong y phục lam nhạt thoải mái, tóc búi nửa đầu cài châm bạc đơn giản. Tìm trong khắp cả hậu cung trên dưới tính cả bậc tiểu chủ cũng chẳng thể tìm lấy một nữ nhân nào ăn mặc kém nổi bật nhường này. Chưa tính đến chuyện Tạ Doãn lại là phi tần tứ phẩm, bổng lộc không coi là ít. Điều này vô tình đánh vào tính tò mò của hắn khiến tâm tình hoàng đế nổi lên khao khát nhìn thấu.

Thế nhưng đã qua rất lâu, toàn bộ nội điện rơi vào yên ắng bởi lẽ vị Tạ lương nghi kia không hề động khẩu bất cứ lời nào, chỉ an nhiên bất động chiêm ngưỡng huỳnh quang thiên tử. Lúc đầu Mặc Nhiễm cho rằng y còn e ngại nên không hối thúc, chỉ điềm đạm ngắm nhìn vẻ đẹp thiên kiều bá mị của tiểu nam tử. Rốt cuộc hắn mất đi kiên nhẫn đành phải tự mình mở lời.

- Tiểu tử nhà ngươi nói đến diện kiến trẫm là liền đứng đó cho trẫm nhìn phải không ? Quốc sự chất qua đầu còn đợi trẫm tới xử lí, ngươi ngang nhiên cản trở có biết đó là trọng tội hay không ?

Tạ Doãn biết hắn là muốn dọa nạt để y mở lời nên cũng không vùng vằng thêm, trực tiếp đáp lễ hắn. Tiểu Dương nhận ánh mắt chủ tử bèn lấy ra đĩa bánh được ủ trong lồng hấp còn tỏa nhiệt ấm nóng dâng lên trước mắt rồng, Mặc Nhiễm bị thu hút nhìn theo, nhận ra điểm tâm do y nhân đem tới có chút vui lòng.

- Hoàng Thượng, nô thiếp trước đây hiếm khi động đến bếp núc nên trù nghệ không thạo, nhưng gần đây nghe nói Hoàng Thượng có thói quen dùng điểm tâm trong lúc xử lí quốc sự nên mạo phạm làm phiền người. Đây là bánh nướng nhân hoa hồng, chỉ có ở vùng Tây Nam, nô thiếp trước đây đã sống ở đó một thời gian nên có dịp được học qua cách làm. Tuy có thể tay nghề không bằng Ngự Thiện phòng nhưng xin Hoàng Thượng nhẹ lời đánh giá.

Hắn cầm lấy một chiếc, cắn một miếng nhỏ. Lại từ tốn đặt xuống, chậm rãi thưởng thức rất lâu khiến Tạ Doãn nuốt nước bọt khô cả cổ. Chỉ đợi một cái gật đầu của hắn mới giúp y thấy thả lỏng mà thở phào, cứ sợ sẽ không vừa miệng.

- Đệ hôm nay mang bánh tới là muốn nói gì với trẫm sao ? Hửm ? - Hắn vừa nói vẫy tay ý muốn y tới gần mình rồi bất ngờ bắt lấy eo người phía trước kéo sát vào thân mình, mặt đối mặt khiến hai má y phớt hồng ngại ngùng.

- Đệ không có, chỉ là có bánh ngon nên muốn mang tới cho người. - y vừa trả lời vừa âm thầm cách xa hắn ra.

Mặc Nhiễm thấy hành động bài xích của y lại càng nổi máu lưu manh, bàn tay hữu lực kéo mạnh trở lại, làm cho hai thân thể dính chặt vào nhau, hoàn toàn không có khe hở.

- Vậy sao ? Trẫm hiểu nhầm ý đệ nên sẽ đền bù cho đệ, có được không ? - Hắn vén một bên tóc mai của y lên, đỡ lấy gáy ép sát càng thêm khăng khít. Chỉ một chút nữa là môi chạm môi.

Bất ngờ lúc này y né mặt sang bên, nói

- Hoàng Thượng, nô thiếp vừa chợt nhớ ra lúc nãy nhóm bếp đã quên chưa dập, cần trở về ngay. Lần khác sẽ lại tới mang điểm tâm cho người. Nô thiếp xin phép cáo lui ! - Nói rồi, y đẩy vai hắn bật dậy vội chạy ra ngoài, hai bên má vẫn còn hồng phớt.

Phía bên trong, Mặc Nhiễm nhìn theo hướng người vừa chạy cười sảng khoái.

- Tiểu tử ! Đệ xấu hổ cũng quyến rũ như vậy. Đừng trách trẫm hứng thú.

Thanh sẽ đổi lại tên nhân vật từ Quý Hướng Không thành Tạ Doãn nhé! Thanh nghĩ Tạ Doãn sẽ hợp với nội dung truyện hơn.

28.09.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com