Chương 45
Đứa nhỏ còn đỏ hỏn, nằm gọn trong bọc khăn màu đỏ tươi rói được bà đỡ cẩn thận bế tới trước mặt Hoàng đế. Hắn không chần chừ đưa tay đỡ lấy đứa nhỏ với biểu cảm vô cùng vui vẻ.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu công chúa rất khả ái...
Hoàng đế không thay đổi biểu cảm nhưng ánh mắt đã bớt vài phần mừng vui, Viên Bằng cũng đã nhận ra nét thất vọng thoáng qua của hắn liền tiến đến nói lời an ủi.
- Bệ hạ, tiểu công chúa quả nhiên khả ái hơn người, làn da trắng trẻo rất giống người, còn có cái má bụ bẫm rất đáng yêu. Hoàng Thượng, người cũng nên đặt tên cho công chúa.
Hoàng đế nhìn đứa bé trong bọc nét mặt giống Hoàng Hậu đến tám phần, chỉ có làn da trắng giống hắn, tuy không có ý ghét bỏ nhưng vốn đã đặt nhiều hi vọng nên lúc này hắn chẳng có nổi chút hào hứng nào.
- Vậy gọi là Quỳnh Hoa đi,...
Đứa nhỏ đã ngoan ngoãn ngủ trên tay hắn. Các thái y đứng xung quanh đồng loạt thở phào, tuy thai lần này là nữ nhi nhưng Hoàng đế lại không trách phạt bọn họ.
Đúng lúc ấy, một tên thị vệ tự xưng đến từ Điền Túc cung lao vào khuôn viên Nguyệt Minh cung. Hoàng đế trên tay vẫn còn ẵm công chúa vừa chào đời, quay đầu nhìn tên thị vệ kia vừa thở vừa nói.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, đ- đã tìm được c-cách giải độc ch- cho chủ tử rồi !
Trong thời khắc tin tức kia nằm gọn trong đầu của hắn, Hoàng đế dường như rũ bỏ hình tượng mà leo lên kiệu muốn lập tức tới chỗ y. Trước đó còn không quên đem tiểu công chúa trên tay đặt vào tay bà đỡ. Tiểu công chúa vì cử động mạnh mà thức giấc, khóc ré lên đến tội nghiệp, nhưng mà phụ hoàng của nó đã không còn tâm trí để ý đến nó nữa rồi !
Mật thất Điền Túc cung lúc này chỉ có hai người là Châu Nhĩ và Tạ Doãn. Nửa canh giờ trước, Kế Dương đã cùng Vương thái y trở về thái y phòng riêng của ông để tìm cách giải độc mà ông vừa tìm hiểu được.
Thời gian trôi qua mà không nhận được tin tức giờ khiến Châu Nhĩ nửa mừng nửa lo, nếu như thực sự có thể cứu được chủ tử thì quả là tin tốt nhưng nếu không thể tìm thấy hay cách giải đó vô hiệu thì có lẽ người sụp đổ đầu tiên sẽ là chính Kế Dương, nàng cùng đám hạ nhân của Điền Túc cung.
Trong lúc đó, ở thái y phòng của Vương thái y, ông cùng Kế Dương trở về, cả hai đã lục lọi cả nửa canh giờ vẫn chưa tìm thấy thứ cần tìm. Căn phòng với ba vách tường đều là sách, từng hàng sách cũ kĩ bị phủ bởi một lớp bụi dày. Mất thêm một đoạn thời gian không dài không ngắn, Vương Thừa Vũ cuối cùng từ giá sách rút ra một quyển sách dày cỡ lòng bàn tay, lớp bụi dày bên trên cho thấy khoảng thời gian lưu trữ đã kéo dài, cũng vì vậy mà phần bìa sách bị hỏng, Vương Thừa Vũ chỉ vừa chạm vào đã khiến nó rơi khỏi tay.
Cuốn sách này là kho báu quý giá được đánh đổi bằng thời gian và tính mạng của Vương lão thái y, cũng chính là cha ruột của Vương thái y tiền nhiệm. Gia đình lão Vương có truyền thống làm quan y trong triều, đến đời cha lão thì khác. Vương lão thái y chấp nhận từ bỏ chức quan để đi khắp nơi chữa trị và tìm tòi về y dược. Cuối cùng, vì mắc bệnh nan y mà qua đời nhưng vì chấp niệm muốn truyền lại cho đời sau, ông vẫn cố gắng dùng hết sức lực những ngày cuối cùng trên giường bệnh và viết nên cuốn sách này.
Vương Thừa Vũ nhanh chóng tìm kiếm thứ mong muốn, trang sách mở ra, hai chữ "Độc dược" va vào mắt ông. Vương thái y vui vẻ, lại gấp gáp, nóng lòng nên đã mạnh tay lật giấy khiến cho một góc của trang giấy vốn đã mục bị rơi ra. Tuy Vương Thừa Vũ đã nhanh chóng ghép lại như cũ nhưng các chữ cái trên mặt giấy bị nhòe, mờ đi không ít sau thời gian dài.
Kế Dương ở bên cũng vì thế mà hốt hoảng theo, hai người bọn họ đã dùng mọi cách, suy luận, đoán nét để đọc được cách giải trên tờ giấy kia. Thật may vì sau đó đã tìm ra được phương thức giải độc. Theo như lời giải đó, Vương thái y đã nhanh chóng tìm nguyên liệu, còn Kế Dương ở bên cạnh giã thuốc. Gói thuốc đã hoàn thành, Vương thái y dặn dò Kế Dương để cậu trở về sắc thuốc trước, riêng lão ở lại điều chế thêm một số loại thuốc bổ.
Tiếp nhận một loạt những dặn dò của Vương thái y, hai má Kế Dương đỏ ửng chạy vội trở về Điền Túc cung, vừa đến cổng đã kéo tên thị vệ bên cạnh tới sai bảo. Thị vệ sau khi nghe xong liền làm ngay.
Hoàng đế sau đó đã có mặt ở khuôn viên Điền Túc cung, được Kế Dương thuật lại dặn dò của Vương thái y, hắn ra lệnh cho lui toàn bộ hạ nhân, chỉ giữ lại Kế Dương, Châu Nhĩ cùng một vài tên thị vệ canh gác; đồng thời hạ chỉ đóng cổng Điền Túc cung cho đến hết ba ngày tiếp theo.
Ngày sau, trời chưa kịp sáng, Vương thái y đã túi to túi nhỏ toàn đồ hành nghề đợi ở cổng Điền Túc cung. Kế Dương theo những dặn dò của Vương thái y, trời tờ mờ sáng đã bắt y dậy uống thuốc khiến Tạ Doãn có chút khó chịu nhưng không thể kháng cự.
Sau khi uống hết bát thuốc, Tạ Doãn mặc tẩm y mỏng manh nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi khiến hai mắt y cứ luôn muốn nhắm chặt lại.
Vương thái y ở bên cạnh đang sắp xếp đồ nghề ra bàn, Kế Dương ở bên làm chút việc vặt, còn có Hoàng đế đang chăm chú nhìn lão từ bàn.
Vương thái y bắt đầu làm việc chữa bệnh nên hạ nhân buộc phải lui ra ngoài cửa, bên trong lúc này chỉ còn Tạ Doãn, Kế Dương, Vương thái y và Hoàng đế.
Vương thái y lật mở cuộn vải bọc kim châm cứu được sắp xếp ngay ngắn đặt ở góc giường. Qua một vài thao tác chuẩn bị, Vương Thừa Vũ bắt đầu chọn lấy một cây kim sợi mảnh, hắn dùng hai ngón tay ấn nhẹ lên phần ức, day day một chút đến khi tìm được mạch mới cẩn thận dùng kim đâm vào, liên tiếp ba chiếc kim tạo thành một đường thẳng kéo dài từ giữa ngực đến phần cơ hoành. Tạ Doãn đang yên lặng bỗng dưng ho một trận lớn, kéo dài cả phút, đợi khi y nguôi dần thì Vương thái y kêu Kế Dương nâng y ngồi dậy, bản thân lão dùng tay vỗ mạnh vào lưng y khiến cho Tạ Doãn phun ra một ngụm máu đen vào chậu. Hoàng đế tận mắt chứng kiến cảnh này liền kích động muốn lao đến, nhưng Vương thái y đã kịp thời ngăn cản hắn lại.
Sau khi được súc miệng, Tạ Doãn được Kế Dương ôm giữ ngồi thẳng, Vương thái y lại lấy ra một cây kim khác, vị trí lần này chính là đỉnh đầu, giây phút cây kim đâm vào da đầu, dường như Tạ Doãn cảm nhận được cơn đau mà cựa quậy khiến Kế Dương vô cùng xót xa, nhưng rồi vẫn phải giữ chặt tay chân để y không phá hỏng động tác của Vương thái y. Liền sau đó là châm vào huyệt vị sau gáy, vì phần da mỏng nên Tạ Doãn kích động vô cùng, tay chân giãy giụa, cho dù vậy thì thể lực bị tàn phá nhiều ngày chắc chắn không thể thoát khỏi vòng tay của Kế Dương.
Vương thái y lại một lần nữa kết thúc quá trình thải độc bằng hành động vỗ lưng, lần thứ hai y phun ra lượng máu ít hơn lần đầu, trong đó còn lẫn một chút máu tươi, cho thấy chất độc trong cơ thể đã không còn nhiều nữa.
Vương thái y thấy Kế Dương có vẻ vui liền nói mấy lời trấn tĩnh cậu.
- Đừng mừng ngay lúc này, tuy chất độc đã được thải ra phần lớn nhưng đó đều là phần độc tố nhẹ, chỉ gây hại đến sức khỏe ở mức độ bệnh thông thường, phần chất kịch độc vẫn chưa được thải ra hết. Bây giờ để chủ tử nằm sấp, chú ý kê cao đầu và tay chân.
Kế Dương nghe hết lời lão nói liền im bặt, không dám nói cười và răm rắp làm theo lời dặn của Vương thái y. Thấy mọi thứ đã giống như mong muốn, lão rút ra hai chiếc kim đâm chéo vào đường mạch máu trên mu bàn tay y, sau đó đến lòng bàn chân. Cuối cùng, ông lấy ra một cái bát bằng đồng và một cái dùi nhỏ đặt gần đầu y gõ một tiếng và di chuyển khắp những nơi được châm cứu. Tiếng kêu phát ra làm rung động những cây kim. Tiếng kêu vừa dứt hẳn, Vương thái y lặp lại thêm hai lần rồi mới dừng hẳn. Lúc này từ bên ngoài có tiếng gọi của hạ nhân, Hoàng đế nghe thấy còn cho rằng đám hạ nhân làm trái ý mình nên định mắng, nhưng Vương thái y đã ngăn lại, thì ra là hắn đã sắp xếp kêu hạ nhân đem đồ cần thiết vào.
Vương thái y bưng một bát thuốc từ hạ nhân ngoài cửa trở vào, lúc này Kế Dương đã đỡ y ngồi dậy để đút thuốc. Sau khi ép y một hơi hết bát thuốc như lời dặn của Vương Thừa Vũ, Kế Dương dùng tay vỗ đều đều lên lưng y với lực đạo vừa phải. Sau mấy mươi phút, cuối cùng Tạ Doãn có động thái như đang buồn nôn, cuối cùng nôn thốc nôn tháo. Thì ra bát thuốc kia chính là thuốc thúc ói, sau khi dùng châm cứu để đưa chất độc từ các cơ quan lục phủ ngũ tạng trở về đường ruột, Vương thái y đã cố ý cho y dùng thuốc thúc ói để y có thể mau chóng nôn chất độc ra ngoài, đẩy nhanh quá trình thải độc.
Tạ Doãn sau khi lao lực liền rơi vào mê man, Vương thái y lo Hoàng đế kích động nên đi trước một bước, hắn giải thích qua và cam đoan rằng y chỉ vừa trải qua cửa tử nên có chút kiệt sức, nghĩ ngơi mấy ngày sẽ khỏe mới khiến Hoàng đế yên lòng.
Chiều đó, Vương thái y lại tới Điền Túc cung, lần này ông còn mang theo mấy thang thuốc bổ và thuốc phục hồi, giao cho Kế Dương và dặn dò thời gian cũng như cách sử dụng cho cậu, cũng không quên khám lại một lần để an tâm rồi mới rời đi.
Mấy ngày sau, quả nhiên Tạ Doãn tỉnh lại giống như Vương thái y đã nói, tuy sức khỏe chưa thực sự hồi phục nhưng có thể xem như phần nào tiến triển tốt hơn so với mấy ngày trước. Kế Dương được dịp này liền coi y như một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, một ngày ba bữa không được phép thiếu còn tăng số nữa điểm tâm lên. Tạ Doãn vừa trải qua thời gian dài mệt mỏi nên khi tỉnh lại chỉ có thể dựa dẫm vào người bên cạnh chăm sóc, kế hoạch của Kế Dương càng đặc biệt dễ dàng thực hiện.
Hoàng đế sau khi tận mắt chứng kiến Tạ Doãn ngồi cạnh mình khỏe mạnh, còn ăn uống rất ngon miệng, đôi khi sẽ dịu dàng bồi hắn dùng bữa liền vui vẻ khôn nguôi. Sau lần đó liền ra lệnh ban thưởng hậu hĩnh cho Vương thái y. Không chỉ có vàng bạc, đồ vật quý giá mà còn muốn thăng hắn lên thành trưởng sự ngự tiền thái y. Nhưng lão vừa nghe đã từ chối ngay, ông nói ngày trước đã có ý muốn cáo quan về quê nhưng vì muốn chăm lo cho Tạ Doãn mà chấp nhận nán lại kinh thành. Viên công công nghe lí do lão nói thì bất ngờ, ông hết lời dụ dỗ nhưng vẫn bị Vương thái y cực lực từ chối vì vậy ông chỉ biết đem lời hắn nói truyền đến chỗ Hoàng đế, mong hắn nghĩ cách giữ hắn lại và thăng quan. Tuy nhiên, Hoàng đế sau khi hay tin lại không có động thái gì mà chỉ bảo sẽ theo ý hắn mà làm.
06.12.23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com