1. H ít ít
"Em biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vẫn muốn một lần nhận được trọn vẹn tình cảm của anh. Dù rằng sau khi tỉnh mộng, trái tim em lại đau đớn khôn cùng, chẳng thể nguôi ngoai."
—————
"Ah...ân..." Kim Đạo Anh ôm chặt cổ Kim Bản Phương Điển, dưới cơn sóng tình mà liên tục vặn vẹo thân thể.
Kim Bản Phương Điển hơi ngồi dậy, nặng nề thở dốc, cảm giác hòa nhập làm một với người mình yêu thật là tuyệt, hắn không ngừng thúc từng cú mạnh mẽ vào người dưới thân.
"Ưm..." Kim Đạo Anh rên lên một tiếng, dùng hai bàn tay đã mỏi rã rời xoa nắn hai quả thù du trước ngực Phương Điển để giúp hắn tăng khoái cảm.
Trong cơn thư sướng của nhục dục, Kim Bản Phương Điển nằm úp sấp trên người Kim Đạo Anh day cắn vành tay cậu, thì thầm: "Anh yêu em...mãi mãi yêu em..."
Kim Đạo Anh nhận được lời yêu nồng cháy này, cơ thể phản ứng dữ dội, cậu hét lên một tiếng rồi bắn ra.
"Em cũng yêu anh." Nói xong câu này, đôi môi cậu khẽ nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
Trong lúc khoái cảm dần dần lan đi toàn cơ thể rồi vơi đi, cậu lại nghe người phía trên hét to:
"Anh yêu em, Đại An..."
Kim Bản Phương Điển sau khi thỏa mãn xong liền rời khỏi người Kim Đạo Anh, nằm bên cạnh cậu mà ngủ thiếp đi.
Kim Đạo Anh nhìn tấm lưng trần trụi của hắn, nước mắt không kìm nén nổi, tuôn rơi.
Cho dù cậu đã biết rằng hắn chỉ xem cậu là Đại An mà ôm ấp, mà ân ái, nhưng đôi khi vẫn cố lừa mình dối người rằng hắn yêu cậu, ít nhất là trong một khoảnh khắc nào đó.
Đã là tự lừa dối, thì cũng có lúc phải nói thật. Lúc này đây, cậu phải cay đắng mà thừa nhận rằng, cậu đối với hắn cũng chỉ là thế thân, là công cụ tiết dục mà thôi.
Tuy vậy, cậu vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Bởi vì yêu, cậu không hối tiếc bất cứ thứ gì. Mà cậu thì có thứ gì chứ, chỉ có thân thể và khuôn mặt này thôi.
Trời sáng hẳn.
Kim Đạo Anh cả đêm không ngủ được, đến tận ba, bốn giờ sáng mới chợp mắt, giờ mới 7h sáng, liền bị người nào đó đạp cho một cái.
"Đi xuống!"
Kim Đạo Anh mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngời ngời của Kim Bản Phương Điển, biểu cảm cau có khó chịu trên mặt hắn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai, ngược lại càng tăng thêm sự quyến rũ ở một góc độ khác. Thế nhưng mộng tưởng nhanh chóng đập tan trong chốc lát vì hắn đã đạp Kim Đạo Anh xuống giường, lạnh lùng nói:
"Nhanh đi xuống dọn dẹp, đừng làm bẩn giường tôi."
Tuy rằng dưới sàn có lót thảm, nhưng cả người Kim Đạo Anh trần trụi, lại tiếp xúc với nền đất nặng nề như vậy khiến cậu đau đến nhăn nhó mặt mày. Người kia lại chẳng hề quan tâm, mở cửa ra khỏi phòng.
Đây có phải là lần đầu tiên bị như vậy đâu, những lần trước cậu còn bị hắn đánh nữa là. Vì thế cho nên cậu chẳng dư tâm tư để khóc hay buồn bã gì nữa, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, dọn dẹp phòng, đem hết chăn gối và drap giường xuống phía dưới giặt.
Bên dưới lầu, Kim Bản Phương Điển đang ngồi ăn sáng. Bên cạnh hắn là một chàng trai đẹp tựa thiên tiên, làn da trắng nõn nà, gương mặt trẻ con với những đường nét tinh tế, đôi môi hồng nhuận đang nhai nuốt thức ăn hắn vừa đút cho.
Người này Kim Đạo Anh biết, cậu ta tên là Lê Vũ Thạc. Danh tiếng của cậu ta lẫy lừng, cả thành phố này ai cũng biết.
Cậu ta là con trai của ngài thị trưởng, con cưng của cựu siêu mẫu, em trai của minh tinh Lê Vũ Chính và là cháu trai của đạo diễn nổi danh Lê Huấn.
Cậu ta rất giàu có, rất đẹp, lại còn là con cưng, cháu cưng của cả dòng họ. Chính vì thế chuyện cậu ta là đồng tính vẫn được gia đình chấp nhận, thậm chí còn trực tiếp tìm người tốt cho con trai họ yêu đương.
Và người tốt họ tìm chính là Kim Bản Phương Điển? Dĩ nhiên không phải, chỉ là do trong một lần đi Bar, Lê Vũ Thạc vô tình trông thấy Kim Bản Phương Điển và nhanh chóng bị say nắng hắn, rồi bám theo đến tận bây giờ.
Kim Bản Phương Điển có yêu Lê Vũ Thạc không? Chuyện này đâu cần thiết phải hỏi đến, bởi nhìn thái độ của hắn đối với cậu ta không mặn mà cũng không cự tuyệt là hiểu rồi.
"Anh, trưa nay chúng ta đi shopping đi?" Lê Vũ Thạc vừa cầm khăn giấy lau miệng vừa hỏi.
"Anh còn phải đi làm." Kim Bản Phương Điển uống một ngụm nước, sau đó bỏ lên lầu.
Lê Vũ Thạc biết điều không đi theo, bởi có lần Kim Bản Phương Điển đã nổi nóng khi cậu theo hắn lên đến gần phòng riêng. Dường như trong căn phòng riêng ấy có bí mật gì đó mà hắn không thể tiết lộ, vì vậy cậu đành ngoan ngoãn nghe theo.
Kim Bản Phương Điển sau khi lên lầu được khoảng 10 phút, hắn liền đi trở xuống và quát:
"Kim Đạo Anh đâu?"
Kim Đạo Anh đang phơi chăn, nghe vậy liền chạy đến cúi đầu nói: "Tôi đây."
Kim Bản Phương Điển chỉ tay lên lầu: "Tôi nhắc bao nhiêu lần rồi hả, cậu phải thay drap giường ra thì phải trải cái mới ngay lập tức, đầu cậu chứa cái gì trong đó vậy?"
Kim Đạo Anh cúi đầu đi thẳng lên lầu, trong lòng thầm nghĩ, giờ hắn bắt đầu đi làm rồi, lý do gì lại muốn trải drap giường kia chứ? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chân vẫn bước lên đó.
Trong căn phòng rộng lớn này, chỉ có duy nhất Kim Đạo Anh được phép tiến vào, và cũng chỉ có cậu dọn dẹp ở đây. Bất kỳ người nào dám bén mảng đến nơi này, sẽ bị Kim Bản Phương Điển đối xử rất tàn nhẫn, thậm chí có lần hắn đã đánh một cậu giúp việc mới đến nỗi nhập viện vì dám lên phòng của hắn, sau đó hắn đuổi thẳng.
Kim Đạo Anh được hắn cho phép vào phòng, lại chẳng vui vẻ gì, ngược lại còn cảm thấy đau thương.
Lý do cậu được hắn đưa về đây là gì, dĩ nhiên cậu hiểu rõ. Mà một khi đã biết chân tướng, làm sao còn có thể vui?
—————-
Kim Đạo Anh có một người anh trai song sinh tên là Kim Đại An. Cả hai đều mồ côi từ nhỏ, được cô nhi viện nuôi nấng. Lên sáu tuổi, Kim Đạo Anh được một gia đình khá giả nhận nuôi, thế là tách biệt khỏi anh trai từ đó.
Kim Đại An tuy bằng tuổi với Kim Đạo Anh, nhưng lại rất chững chạc, trong tư tưởng đã sớm trưởng thành hơn em trai rất nhiều. Y rất lương thiện và tốt bụng, được mọi người xung quanh yêu mến.
Trái với anh trai, do tính cách bướng bỉnh từ nhỏ, lại được cưng chiều hết mực, Kim Đạo Anh càng ngày càng xấu xa. Cậu nhận được thì nhiều, nhưng cho đi thì ít. Thậm chí còn chán ghét nơi đã nuôi dưỡng mình, lần nào ba mẹ nuôi muốn dẫn cậu về đó thăm các mẹ và anh trai, cậu đều lấy cớ đau bụng nhức đầu để từ chối.
Khi Kim Đạo Anh 15 tuổi, Kim Đại An nhận được học bổng mà cùng học chung trường trung học với cậu. Y quan tâm chăm sóc cậu hết mực, mỗi lần đến giờ cơm đều tìm kiếm cậu, rồi san sẻ thức ăn cho cậu.
Ngược lại, Kim Đạo Anh chỉ muốn dứt bỏ hết máu mủ tình thâm với người anh trai này, cậu liên tục né tránh Kim Đại An, có lần còn đánh anh trai mình chỉ vì y quan tâm cậu mà hỏi han.
Tuy vậy, Kim Đại An không giận. Y chỉ mỉm cười cho qua, rồi hôm sau lại tiếp tục tìm em trai.
Kim Đạo Anh cảm thấy dù làm gì thì tên anh trai chết tiệt kia vẫn bám theo không rời, thế cho nên chẳng thèm làm gì nữa, ngồi không hưởng lợi lộc từ anh.
Bài tập về nhà, cơm trưa, nước uống, đồ ăn vặt...đều để anh trai lo lấy, thậm chí khi đến lớp của anh đòi bài tập về nhà, cậu lại còn ra vẻ, chỉ nói "đưa bài tập đây", còn không cảm ơn lấy một lời.
Kim Đại An người cũng như tên, trong trắng thuần khiết, lại có tính cách thanh cao nhã nhặn, học rất giỏi, lại chăm chỉ và chịu khó.
Cả hai người đều có khuôn mặt giống nhau y đúc, nếu học cùng lớp chắc chắn sẽ bị nhận lầm.
Tuy rằng cả hai đều sở hữu vẻ đẹp ngang nhau, nhưng thư tỏ tình, quà tặng đến với Kim Đại An thì nhiều, ngược lại Kim Đạo Anh chẳng nhận được bất cứ thứ gì. Thậm chí còn phải nghe mấy lời xì xào bàn tán so sánh cậu với anh trai.
Năm 17 tuổi, trong một lần đi làm thêm ở quán Bar, Kim Đại An gặp gỡ và quen biết với Kim Bản Phương Điển, lúc này hắn 21 tuổi.
Một lần gặp gỡ định trăm năm, Kim Bản Phương Điển đưa Kim Đại An về nhà sống. Lúc này y đã dọn ra khỏi cô nhi viện và ở trong KTX, cho nên việc chuyển đi rất dễ dàng. Kim Bản Phương Điển yêu Kim Đại An rất cuồng nhiệt, thậm chí còn lén lút đăng ký kết hôn với y vào năm y tròn 18 tuổi mà không để cho bất kỳ ai biết.
Kim Đạo Anh sau khi được anh trai giới thiệu Kim Bản Phương Điển cho cậu gặp gỡ, cậu đã cảm thấy rất yêu mến bạn trai của anh mình. Dường như những người sinh đôi luôn có cảm giác giống nhau thì phải, bởi cậu vừa gặp đã thích, mà thích Kim Bản Phương Điển bao nhiêu, lại càng ghét Kim Đại An bấy nhiêu. Vì lý do gì anh trai lại có tất cả, còn cậu lại không có gì kia chứ?
Vào năm 19 tuổi, một biến cố lớn xảy ra. Ba mẹ nuôi của Kim Đạo Anh qua đời trong một tai nạn cháy nổ ở công ty của họ. Do trước đó họ đã vay ngân hàng để đầu tư, cho nên sau khi xảy ra tai nạn, nhà cửa đều bị ngân hàng niêm phong, tiền bạc còn sót lại trong nhà đều bị các nhà đầu tư đến lấy hết. Số tiền bảo hiểm của ba mẹ Kim Đạo Anh tuy rằng rất nhiều, nhưng cũng không đủ để trả nợ, vì thế cậu trở thành kẻ trắng tay.
Kim Đại An làm sao có thể đứng nhìn em trai như vậy, y liền nói với Kim Bản Phương Điển chuyện này, bảo hắn mua một căn nhà cho cậu ở, bản thân mình cũng đến đó sống cùng để chiếu cố em trai.
Kim Bản Phương Điển ban đầu không đồng ý, nhưng về sau cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hắn lại rất thường xuyên qua lại căn nhà ấy.
Kim Đại An vẫn đi học, còn Kim Đạo Anh thì bảo lưu kết quả, bởi trước đây cậu học hành cũng không giỏi, lại còn lười biếng nên vất vả lắm mới thi đậu đại học, còn chưa kịp học thì đã trở thành kẻ đầu đường xó chợ, thế nên quyết định nghỉ luôn.
Kim Đạo Anh ở nhà một mình, thường xuyên thấy Kim Bản Phương Điển đến thì nảy ra ý định muốn chiếm đoạt bạn trai của anh mình. Một ngày nọ, cậu giả dạng làm Kim Đại An, sau đó mời gọi Kim Bản Phương Điển.
Ban đầu Kim Bản Phương Điển có bị nhầm lẫn, nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra không phải. Tuy rằng hai người họ giống nhau, nhưng trên mặt của Kim Đạo Anh lại có nét giảo hoạt tinh ranh, còn Kim Đại An là nét hiền từ nhã nhặn.
Hắn mắng Kim Đạo Anh một trận, còn đem sự việc nói cho Kim Đại An biết. Những tưởng Kim Đại An sẽ giận, đuổi Kim Đạo Anh ra khỏi nhà, nào ngờ y chỉ cười rồi nói cậu chỉ là trẻ con, đương nhiên phải quậy phá một chút.
Kim Bản Phương Điển vì tính cách này của Kim Đại An mà càng ngày càng yêu thương y hơn, trái lại rất ghét Kim Đạo Anh.
Kim Đạo Anh đối xử với anh trai rất tệ, suốt ngày chỉ nằm sofa xem TV, mọi việc trong nhà đều để Kim Đại An làm hết, không phụ giúp gì cả. Kim Bản Phương Điển xót người yêu, cho nên thuê giúp việc đến.
Kim Bản Phương Điển chứng kiến rất nhiều lần Kim Đạo Anh hãm hại Kim Đại An, có lần y phải đến bệnh viện để súc ruột vì Kim Đạo Anh pha keo vào nước uống.
Kim Bản Phương Điển rất tức giận, nhiều lần muốn đánh cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng Kim Đại An vẫn yêu thương em trai, luôn là người hòa giải.
Cuộc sống cứ vậy mà trôi cho đến ngày nọ, Kim Đạo Anh cãi nhau với Kim Đại An, sau đó chạy ra đường. Kim Đại An đuổi theo, suýt nữa bị xe tông trúng, may mà lái xe phanh kịp.
Sau lần đó, Kim Bản Phương Điển dứt khoát đưa Kim Đại An về nhà, còn cấm gặp Kim Đạo Anh. Nhưng dường như số mệnh đã định, Kim Đại An không thể sống lâu được.
Vào lần sinh nhật thứ 19 của Kim Đại An, Kim Bản Phương Điển và Kim Đại An đi chơi cùng nhau. Hai người họ chèo thuyền ở một khúc sông nọ, cũng có rất nhiều khách du lịch đi cùng.
Đột nhiên có một cơn sóng ngầm dữ tợn kéo tới, thuyền bị lật. Kim Đại An biết bơi, Kim Bản Phương Điển cũng biết, nhưng trong lúc ấy hắn bị chuột rút, thế là Kim Đại An phải cứu hắn. Sau khi kéo hắn đến nơi an toàn, hắn định nắm tay Kim Đại An mà kéo vào, nào ngờ sóng lại mạnh hơn nữa, đẩy Kim Đại An ra xa. Trong lúc ấy, Kim Đại An biết mình không thể sống sót, vì thế hét to rằng:
"Kim Bản Phương Điển, anh phải sống thật tốt và chăm sóc em trai giúp em!"
Sau câu nói đó, Kim Bản Phương Điển không còn nhìn thấy Kim Đại An nữa.
Đội cứu hộ ở khu du lịch đó đến nơi cũng đã quá muộn, rất nhiều người chết đuối, thi thể của nạn nhân vớt được chỉ có vài người, những người còn lại đều bị dòng nước cuốn trôi. Xui rủi thay, xác của Kim Đại An cũng không tìm thấy.
Kim Bản Phương Điển rất muốn tin Kim Đại An còn sống, nhưng một khoảng thời gian sau đó có người báo với hắn, nhìn thấy xác Kim Đại An trôi đến một nơi nọ, hình dạng đã không còn, chỉ nhận định được qua quần áo trên người.
Hắn đau đớn đến tột cùng, thậm chí nhiều lần từng tự sát nhưng không thành. Ba mẹ của hắn ở Mỹ nghe tin liền sang đây ngay lập tức, thấy con trai như vậy cũng không đành lòng, chỉ biết an ủi hắn mà thôi. Hai người họ cũng tiếc nuối cho số phận của một người hiền nhưng không gặp lành như Kim Đại An.
Kim Đại An chết ai cũng đau lòng, riêng mỗi mình Kim Đạo Anh là vui sướng. Cậu có đâu có biết rằng, đây chỉ mới là mở đầu cho hàng ngàn nỗi đau.
------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com