5.
Hôm nay là ngày giỗ, ngày sinh nhật của Kim Đại An. Đồng thời cũng là ngày sinh nhật của Kim Đạo Anh.
Vẫn có bánh kem, vẫn có nhiều thức ăn ngon, vẫn có Kim Bản Phương Điển.
Chỉ là những thứ này đều không dành cho cậu.
Cậu yêu hắn, cậu có khuôn mặt giống hệt như Kim Đại An, và đặc biệt là cậu là người đang sống. Thế nhưng mọi đãi ngộ tốt đều dành cho người đã chết, còn người sống như cậu thì không xứng đáng để có được.
Kim Đạo Anh từ ba hôm trước đã cố gắng vỗ béo bản thân, uống thật nhiều thuốc, cho nên hôm nay không còn mệt nữa, có thể chạy đi chạy lại dọn dẹp, bưng thức ăn, lau dọn để chuẩn bị cúng bái Kim Đại An.
Năm nào cũng thế, Kim Bản Phương Điển cầm nhang đứng trước bàn thờ của Kim Đại An lại không nói câu nào, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Sau khi hắn cắm nhang xong rồi, vị quản gia mới tiến đến quỳ trước bàn thờ mà nói vài câu, như là mời Kim Đại An về dùng bữa.
Như hai năm trước, sau khi nhang tàn, Kim Bản Phương Điển gọi tất cả mọi người vào bàn ăn cơm cùng, không phân biệt chủ tớ, đặc biệt là còn dành một chỗ trống bên cạnh để cho Kim Đại An ngồi.
Hắn vẫn gắp thức ăn cho cái bát bên cạnh, vẫn rót nước đầy đủ. Hắn chỉ miễn cưỡng dùng bữa, trong lúc ăn tựa hồ như đang kìm nén điều gì.
Ngày giỗ Kim Đại An không có nhiều khách, chỉ có bác sĩ Phương Nghệ Đàm và Phác Chí Huân đến dự mà thôi. Kim Đạo Anh không dám rời bàn trước, dù cậu không muốn ăn gì, nhưng vẫn cố ngồi đó ăn hết một bát cơm. Cơm rất nóng, thức ăn rất ngon. Nhưng khi vào miệng cậu, lại chẳng có mùi vị gì.
Bác sĩ Phương Nghệ Đàm ngồi ngay bên cạnh cậu, anh gắp thức ăn vào bát cậu, nhưng lại nhận được ánh mắt từ chối của cậu.
Sau bữa ăn đầy gượng gạo này, mọi người đều giải tán, ai làm việc nấy. Trước khi ra về, bác sĩ Phương Nghệ Đàm nói với Kim Đạo Anh rằng anh muốn đưa cậu ra ngoài chơi, nhưng Kim Đạo Anh bảo cậu còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.
Phương Nghệ Đàm vốn nghĩ hôm nay là sinh nhật Kim Đạo Anh, nên muốn đưa cậu đi mua bánh kem. Chỉ tiếc là cậu từ chối, anh đành trở về vậy.
Xế chiều, Kim Bản Phương Điển sau khi đã ngủ một giấc không ngon, liền dậy đi xuống nhà ăn cơm.
Ăn xong, hắn sai cậu trai trồng vườn cắt vài nhánh hoa để hắn mang ra mộ của Kim Đại An.
Khi hắn ra đến, từ xa đã trông thấy Kim Đạo Anh. Cậu bày biện trước mộ mấy món bánh khi xưa Kim Đại An thích, ba cây nhang đang tỏa khói nghi ngút trước mặt.
Hắn nhẹ nhàng từng bước đi đến, đứng nép sau tảng đá cao to gần ngôi mộ khoảng mười bước chân.
Kim Đạo Anh quỳ ở đó, bóng dáng cô liêu giữa một mảng trời hoang vu. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên tấm lưng gầy gò đó, trông buồn man mác.
"Anh, chúc mừng sinh nhật." Kim Đạo Anh mở miệng nói câu đầu tiên. "Trước đây khi anh còn sống, em chưa từng nói câu này bao giờ, bây giờ có nói, cũng đã quá muộn rồi phải không? Thật xin lỗi, đã không đối xử tốt với anh ngay từ đầu, em là kẻ xấu xa, anh cứ hận em đi, đừng tha thứ cho em."
Kim Đạo Anh hít mũi như muốn ngăn dòng nước mắt lại, cậu nói rất rõ ràng: "Anh yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu anh. Vậy mà anh lại phải ra đi, để anh ấy ở lại một mình đau khổ đến như vậy. Đáng lẽ ra em phải là người ra đi mới đúng, cớ sao lại để em ở lại đây? Bao nhiêu năm qua, báo ứng em chịu có lẽ cũng đã đủ rồi, nhưng em lại không giải thoát được. Giống như đây là án tù chung thân vậy, chỉ trái ngược ở chỗ là em cam tâm tình nguyện."
Kim Bản Phương Điển ngẩn người, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt, không phản ứng được gì nữa. Đáng lẽ hắn phải đuổi cổ Kim Đạo Anh đi, nhưng tại sao lại đứng ở đây nghe lén thế này? Chính hắn cũng không hiểu vì sao.
"Em biết tình yêu em dành cho anh ấy chẳng đáng một đồng, ngược lại còn kéo theo bao nhiêu là tức giận cho anh ấy, khiến anh ấy bực tức như vậy, em lại chẳng thể làm được gì, cũng không dám rời đi. Em chỉ là quá ích kỷ, muốn ở bên anh ấy, lại chủ động khiến anh ấy khó chịu. Em biết em hèn hạ, nhưng em không thể buông tay, càng không muốn buông tay. Cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, người em yêu vẫn là anh ấy. Mong anh tha thứ cho em."
Kim Đạo Anh nâng tay lên lau nước mắt, rồi mới nói tiếp: "Đôi khi em cảm thấy may mắn, rồi lại cảm thấy xui rủi. May mắn vì có được khuôn mặt giống anh, có thể làm thế thân của anh để khiến anh ấy vui lòng trong chốc lát. Nhưng lại xui rủi ở chỗ, em có khuôn mặt giống anh, lại chẳng thể có được tình yêu của anh ấy như anh. Ngày trước em từng nói muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình chỉ để nhận lấy một lần được nghe anh ấy gọi tên của em và nói yêu em, nhưng bây giờ em muốn đổi, được không anh?"
Nghe đến đây, Kim Bản Phương Điển rất sửng sốt. Hắn chẳng hiểu mình rốt cuộc sửng sốt từ lúc nào, từ đầu cho đến bây giờ, hay là lúc này mới thật sự sửng sốt. Chỉ biết rằng hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, trái tim cũng đập mạnh một nhịp. "Cậu ta muốn thay đổi sao, thay đổi tình yêu đã dành cho mình ư?" Không hiểu sao hắn lại cảm thấy mất mát.
Kim Đạo Anh lau nước mắt cho thật khô, cố gắng nói cho rõ ràng từng chữ một: "Bây giờ em giống như kẻ nằm mơ suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên tỉnh mộng, em đã nhìn thấu tất cả rồi. Em muốn đổi điều ước kia, em muốn mang tất cả tuổi thọ của mình để đổi lấy anh, muốn anh trở về bên anh ấy, thay em yêu thương anh ấy, thay em chăm sóc anh ấy. Bởi chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy, còn em chỉ khiến anh ấy khó chịu. Bao nhiêu năm đau khổ, rốt cuộc em cũng nhận ra, cho dù mình không buông tay, cũng không thể nắm giữ được điều gì. Anh có thể quay về chứ? Hãy về đi, thay thế em...yêu anh ấy."
Nói xong mấy lời này, Kim Đạo Anh òa khóc nức nở. Tựa như chính mình đã hai tay dâng hạnh phúc bấy lâu nay cố gắng gom góp được cho người khác, như sắp chuẩn bị mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời. Tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không thể làm khác được.
-----
Kim Bản Phương Điển cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn chẳng hiểu tại sao đôi chân của hắn chỉ một mực ra lệnh cho hắn bước về phía trước, tâm trí chỉ muốn tiến đến ôm lấy thân ảnh đang khóc một cách đầy thống khổ kia. Thế nhưng một phần lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn.
Trong đầu hiện lên bao nhiêu là cảnh tượng đê tiện bỉ ổi vô liêm sỉ của Kim Đạo Anh, từng lời nói, từng hành động, từng nét mặt...đã đối xử tệ bạc với Kim Đại An ra sao. Hắn muốn nhắc cho mình nhớ, con người kia là một kẻ xấu xa đến mức ấy, không đáng cho hắn quan tâm, mà phải thật hận thù.
Ngạc nhiên thay, cho dù cảnh tượng ấy có lặp đi lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, hắn vẫn không tài nào hận Kim Đạo Anh như xưa nữa. Trong đầu hắn chỉ chạy loạn hình ảnh Kim Đạo Anh chăm sóc hắn, tình nguyện giao thân thể cho hắn, để mặc hắn đánh đập chửi rủa...cũng đều không nói một lời, ngược lại vẫn yêu hắn như cũ.
Kim Đạo Anh xấu xa khi nào đã không còn nữa, đã không còn từ rất lâu rồi. Chỉ là thành kiến trong hắn không đổi, cho nên mới như thế mà thôi.
Khi hắn vẫn đang rơi vào vòng xoáy hỗn loạn của những suy nghĩ, thì Kim Đạo Anh đã ngừng khóc. Cậu vất vả lắm mới đứng lên được, cho dù từ nãy đến giờ quỳ cũng không lâu. Nhìn cậu như cây trúc gầy yếu chật vật đi tới, làn gió nhẹ kia cũng đủ khiến cậu chao đảo, mất thăng bằng.
Kim Bản Phương Điển chợt nhận ra: Ba năm qua hắn đã hành hạ người này đến độ người không ra người, ma không ra ma. Kim Đạo Anh hình như...đã yếu lắm rồi. Ngay cả đi cũng không nổi như vậy, thế mà tối hôm đó hắn dường như đã dằn vặt cậu cả một đêm. Khi thức dậy, chẳng những hắn không hề quan tâm hỏi han, ngược lại còn mắng chửi cậu thậm tệ.
----
Kim Đạo Anh trong suốt một tháng qua cứ liên tục sốt, hạ được một lúc lại tiếp tục sốt. Cậu nghĩ có lẽ tháng trước dầm mưa, lại liên tục bỏ ăn nên sức đề kháng kém, vậy nên không quan tâm, chỉ uống thuốc hạ sốt mà thôi.
Tuy rằng cơ thể mệt mỏi, cậu vẫn chăm chỉ làm việc, không bao giờ than vãn điều gì. Hôm nay trong lúc bận rửa rau củ giúp dì Tạ, cậu liền phát hiện máu mũi của mình nhỏ thành giọt xuống nước.
"Ối trời đất ơi, cậu chảy máu mũi rồi. Mau nằm xuống, ngửa đầu ra sau." Dì Tạ vội đỡ cậu nằm xuống ghế.
Kim Đạo Anh trong lòng đầy lo lắng cho tình trạng chảy máu mũi này của mình, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười đáp: "Dì đừng lo, chắc hôm qua con ra ngoài nắng phơi chăn nên là bị như vậy."
Dì Tạ là một người phụ nữ ngoài 40, dì có hai con trai nhưng đều đã lập gia đình, không ở cùng với dì, vì vậy dì xem Kim Đạo Anh như con đẻ vậy. Nhìn thấy cậu như thế, dì không khỏi lo lắng và đau lòng.
"Chiều nay con sang tìm bác sĩ Phương để cậu ấy khám xem sao."
"Dạ, con sẽ đi mà. Không sao đâu, con ổn." Kim Đạo Anh lại cười.
Khi về phòng mình, Kim Đạo Anh cảm thấy rất khó chịu. Cả người mệt mỏi rã rời, đầu thì đau, chân tay đều nhức nhối. Cậu cố gắng nhắm mắt lại rồi ngủ một giấc cho những khó chịu kia tạm thời lui đi.
-----
Kim Bản Phương Điển đi làm về, ngang qua tiệm bán pizza, liền nghĩ đến Kim Đạo Anh. Lúc trước, Kim Đại An từng học làm pizza, bởi vì Kim Đạo Anh mắc chứng nghiện loại bánh này. Có khi cậu dùng pizza làm bữa ăn chính, ăn suốt ba ngày liền không biết ngán. Kim Đại An sợ ăn đồ bên ngoài không tốt nên tự học rồi làm cho cậu ăn.
Nhưng sau khi Kim Đại An qua đời, Kim Đạo Anh vào đây ở, suốt ba năm qua chưa từng thấy cậu ăn, hoặc dặn dì Tạ mua bánh pizza về nhà, hoặc tự học cách làm... lấy một lần nào.
Hắn vào trong tiệm, mua hai loại pizza, một loại hải sản, một loại Jambon thập cẩm.
Khi mang về nhà, hắn chỉ nói với dì Tạ rằng có người tặng, nhưng hắn không thích món này nên bảo dì đem xuống dưới ăn đi.
Lúc mọi người giúp việc trong nhà ăn cơm, dì Tạ bưng hai hộp pizza còn nóng ra, nhưng Kim Đạo Anh không có phản ứng gì. Cậu thậm chí còn không nhìn tới.
Ăn cơm xong, dì Tạ mở hai hộp pizza ra, đưa cho Kim Đạo Anh một miếng.
"Dạ con không ăn đâu, con no rồi." Kim Đạo Anh xua tay từ chối.
Chị dọn dẹp đang hào hứng cầm một miếng pizza hải sản lên, nhìn Kim Đạo Anh mà ngạc nhiên hỏi: "No cái gì, em mới ăn có nửa bát cơm."
Dì Tạ cũng nói: "Ban nãy con chỉ lấy có nửa bát, còn không chịu ăn thêm gì khác, no kiểu nào?"
Kim Đạo Anh chỉ mỉm cười, bảo phải về phòng uống thuốc, cho nên rời đi.
Kim Bản Phương Điển từ nãy đến giờ vẫn đứng trên lầu nhìn xuống, hắn thấy rõ ràng là Kim Đạo Anh không hề ăn pizza, thậm chí còn có vẻ rất lãnh đạm. Chẳng lẽ giờ cậu đã thật sự buông bỏ hắn?
Thật ra Kim Đạo Anh không suy nghĩ gì nhiều, thức ăn Kim Bản Phương Điển đem về từ trước đến giờ vốn rất nhiều lần, cậu cũng không có tâm tư để ý đến hắn có dụng ý hay là không, bởi hắn luôn không quan tâm đến cậu. Cậu không ăn pizza là vì cậu không muốn ăn và ăn không nổi nữa. Mấy tháng qua cậu cảm thấy mất khẩu vị, không còn thèm muốn ăn uống, thậm chí là không thấy đói.
---------------------
Khoảng một tuần sau, Kim Bản Phương Điển đã bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Hắn không hiểu tâm tư Kim Đạo Anh như thế nào, tại sao lại trốn tránh, lạnh nhạt với hắn như vậy. Đôi lúc chạm mặt nhau ở nhà, cậu chỉ đi thẳng vào bên trong hoặc ra ngoài, không nói gì, cũng không có phản ứng gì.
Tựa như một đứa trẻ luôn được nhận kẹo mỗi ngày, hôm nay lại không còn được nhận nữa, hắn cảm thấy rất bức bối khó chịu. Cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với hắn vậy.
Đêm nay, hắn về nhà rất muộn. Hắn không uống rượu, nhưng lại cố tình đổ rượu vào quần áo mình, sau đó bước lên lầu rồi lè nhè gọi vọng xuống:
"Kim Đạo Anh, Kim Đạo Anh đâu!"
Mất khoảng 5 phút mới thấy Kim Đạo Anh ở dưới nhà từ phòng riêng đi ra, bộ dạng giống như là vừa tỉnh ngủ, cứ đi xiên xiên vẹo vẹo, lên đến lầu cũng mất một khoảng thời gian dài.
Kim Bản Phương Điển giả vờ ngã gục dưới đất, Kim Đạo Anh thấy thế liền cố gắng đỡ hắn dậy, nhưng hoàn toàn không đỡ nổi.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, Kim Đạo Anh làm sao có thể không đỡ nổi trong khi hắn đã cố tình nương theo cánh tay cậu mà đứng lên kia chứ? Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, hắn vẫn giả vờ say rồi đứng lên, chửi rủa vài câu, sau đó chân nam đá chân chiêu mà vào phòng.
Kim Đạo Anh lúng túng đi theo sau, đến khi đóng cửa lại, liền bị hắn kéo lên giường.
Cậu hân hoan vui sướng nhìn khuôn mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy. Chỉ có lúc say hắn mới ôm cậu, mới kề sát mặt như vậy. Cậu nghĩ một chút, quyết định sẽ làm cho hắn vui hơn bình thường, bèn mỉm cười, nói:
"Anh nhớ em lắm đúng không? Em là Đại An của anh đây."
Kim Bản Phương Điển giật mình. Kim Đạo Anh cư nhiên lại tự nhận là Đại An? Cậu thật sự không còn muốn hắn gọi tên cậu nữa sao? Vốn dĩ hắn định hôm nay giả vờ say để làm điều ấy, bây giờ cậu nói như vậy, hắn biết làm gì đây?
Có điều đã đến mức này, hắn không thể không làm tiếp. Hắn kéo vạt áo cậu ra, nhưng rồi rất nhanh bị hoảng hốt.
Thân thể của Kim Đạo Anh gầy đến mức lộ hết cả xương ra, nếu như không còn chút da, thì sẽ hệt như bộ xương di động. Hắn tận lực kìm nén sự bất ngờ này dưới đôi mắt của một kẻ say rượu, lại tiếp tục kéo quần áo cậu.
Thân thể trắng nõn có vài điểm đỏ trải dài, hắn tuy thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ có lẽ hôm nọ đã để lại ấn ký tình dục trên người cậu.
Ngay lúc này, Kim Đạo Anh đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Cậu liên tục ôm ngực, lát sau chịu không nổi nữa đành đẩy Kim Bản Phương Điển ra, ngồi dậy thở dốc.
Kim Bản Phương Điển không có chút phản ứng nào, hắn nương theo lực của cậu mà ngã xuống giường, nhưng đôi mắt vẫn chuyên chú quan sát cậu. Cậu vừa đẩy hắn ra? Vì đã thật sự từ bỏ hắn sao?
Đợi khoảng vài phút, cậu mới ổn định nhịp thở trở lại, liền mỉm cười nói: "Xin lỗi, em hơi khó thở một chút. Chúng ta tiếp tục nhé?"
Kim Bản Phương Điển sực nhớ ra mình đang giả vờ say, liền lờ đờ đè cậu xuống trở lại. Nhưng giả vờ say chỉ là hình thức, lý trí hắn vẫn đủ tỉnh táo để xác nhận mọi việc. Kim Đạo Anh gầy yếu như vậy, liệu sau khi hoan ái với hắn, cậu còn chịu được không?
Câu trả lời tất nhiên là không, Kim Đạo Anh cũng tự biết như vậy. Nhưng không sao, chết trong vòng tay của hắn cũng tốt, ít ra không phải chịu cảm giác lạnh lẽo hoặc một mình đi tự sát. Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi mọi cảm giác tới.
Nhưng thật lâu cũng không có chuyện gì, khi nhìn lại, đã thấy Kim Bản Phương Điển ngủ gục trên người mình. Cậu tuy ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đỡ hắn nằm xuống rồi cởi giày, đắp chăn cẩn thận, còn mình thì ra khỏi phòng.
Kim Bản Phương Điển nhìn cánh cửa vừa khép lại, trong lòng chợt nổi lên một cảm xúc kỳ dị. Hình như là....không nỡ.
---------------------
Hôm sau, Kim Đạo Anh lên lầu dọn dẹp. Sau khi trải drap giường mới, cậu định ôm đống chăn cùng drap cũ đi xuống giặt, lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, còn khó thở nữa, đành ngồi lại trên giường.
Kim Bản Phương Điển bước tới liền nghe tiếng ho của cậu, hắn hỏi: "Cậu sao vậy?"
Kim Đạo Anh vội vã dừng ho, lúng túng nói: "À...không, cảm chưa hết nên bị ngứa cổ một chút, tôi xuống ngay."
Kim Đạo Anh rất mệt. Cảm giác dưới chân nặng như đeo đá, bước đi cũng không nổi. Nhưng dưới tình huống có Kim Bản Phương Điển ở đây, cậu không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng bước, chỉ là sau khi đi ngang qua hắn, cậu đành phải vịn tường mà chống đỡ.
Kim Bản Phương Điển thật sự rất muốn đỡ lấy cậu, thậm chí là bế cậu lên, nhưng hắn chỉ biết đứng nhìn, hoàn toàn không làm gì cả.
Sau khi tận mắt chứng kiến Kim Đạo Anh như vậy, hắn không thể đứng yên được nữa, bèn gọi điện cho Phương Nghệ Đàm, bảo sáng mai anh hãy ở bệnh viện chờ, khi nào Kim Đạo Anh đến thì khám cho cậu.
Sáng hôm sau, Kim Đạo Anh ăn mặc chỉnh tề ra xe đến bệnh viện. Kim Bản Phương Điển lúc này đã đến khách sạn làm việc, hắn luôn chờ điện thoại của Phương Nghệ Đàm báo cáo kết quả của Kim Đạo Anh, dù rằng bây giờ có lẽ cậu còn chưa đến bệnh viện.
Phương Nghệ Đàm chỉ định y tá mang thuốc hạ sốt đến cho Kim Đạo Anh, rồi tự mình lấy máu của cậu đi xét nghiệm. Kim Đạo Anh từ lúc đến bệnh viện cho đến trưa vẫn ngủ li bì, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đến giờ cơm trưa, Phương Nghệ Đàm cố gọi cậu thức dậy ăn một chút cháo, sau đó cậu lại ngủ tiếp, dường như cơ thể rất mệt mỏi, không chịu được đành phải ngủ mê mệt như thế.
Đến chiều, Phương Nghệ Đàm lấy kết quả xét nghiệm, gương mặt anh không còn chút máu, đôi chân gần như muốn khuỵu xuống. Vất vả lắm anh mới tiến đến phòng bệnh của Kim Đạo Anh, đứng bên ngoài gần năm phút anh mới dám bước vào.
Kim Đạo Anh đang được y tá cho uống thuốc sau khi đã đo nhiệt độ, cậu thấy anh vào thì mỉm cười.
Phương Nghệ Đàm nhìn nụ cười đầy yếu ớt của cậu, trái tim hẫng đi một nhịp.
"Đã có kết quả xét nghiệm, em phải bình tĩnh nghe anh nói." Phương Nghệ Đàm thấy Bạch Hiền nhìn vào tờ giấy trên tay, nên anh đành thông báo luôn vậy.
"Em sắp chết có phải không?" Kim Đạo Anh vô cùng bình tĩnh.
"Em...em đã biết?" Phương Nghệ Đàm sửng sốt.
Kim Đạo Anh cười trào phúng, đáp: "Bệnh của em sao em không biết được, anh không cần giấu, cứ nói thẳng đi."
Phương Nghệ Đàm nuốt nước bọt, nói: "Em đã mắc bệnh ung thư máu."
Kim Đạo Anh hơi bất ngờ, nhưng rồi lại cười. "Đến sớm như vậy, thật không cho em có thời gian để chờ."
"Em nói gì vậy?" Phương Nghệ Đàm khó hiểu.
"Anh biết rồi, em cũng không muốn giấu nữa. Em yêu anh Phương Điển." Kim Đạo Anh đáp rất thẳng thắn. "Trước đây em từng đến mộ của anh trai mà ước, nếu có thể, em muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình để được một lần nghe được anh Phương Điển nói yêu em. Nhưng sau ngày giỗ của anh trai, vô tình nghe được tâm sự của anh Phương Điển, em biết mình cố chấp như vậy cũng không thể thay đổi được gì. Vì vậy em đổi điều ước, muốn đổi tuổi thọ để ước anh trai quay về. Giờ có lẽ đã đến lúc em phải đổi tuổi thọ của mình rồi, cớ sao anh em vẫn chưa về chứ?"
"Đạo Anh, em tỉnh táo lại đi, anh trai em đã chết, sao có thể quay về? Cớ gì mà em không nghĩ, em sẽ nhận được lời yêu của ông chủ chứ?" Phương Nghệ Đàm gần như hét lên.
Kim Đạo Anh cười khổ, nói: "Em thà tin rằng anh trai đã chết có thể quay về, vẫn hơn là tin vào ngày nào đó anh Phương Điển sẽ nói yêu em. Bao nhiêu năm qua là vì em cứ mãi cố chấp không chịu hiểu ra, rốt cuộc hôm nay em đã hiểu rồi, em không hi vọng gì nữa đâu. Nhưng mà, anh có thể...kéo dài mạng sống cho em không? Em muốn tận mắt chứng kiến anh trai quay về, bọn họ hạnh phúc bên nhau, sau đó...em ra đi cũng được, như vậy em mới không hối tiếc."
Phương Nghệ Đàm nghe mà lòng đau như cắt, anh vịn vai cậu, nói: "Vì ai mà em phải như thế chứ, có đáng không, đáng không?"
"Đáng." Kim Đạo Anh đáp rất nhanh. "Em không cần quan tâm mình đúng hay là sai, bởi yêu người đó, mọi sự đều đáng cả."
"Kim Đạo Anh, em ngốc quá." Phương Nghệ Đàm cúi đầu, lau vội nước mắt.
Kim Đạo Anh an ủi. "Sống chết có số, anh đừng buồn. Cảm ơn vì thời gian qua đã chăm sóc em, ân tình này, kiếp sau em xin trả lại."
Ngồi một lát, Kim Đạo Anh chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: "Anh, có thể giúp em giấu chuyện này đi được không?"
"Tại sao?" Phương Nghệ Đàm sửng sốt. "Trước sau gì ông chủ cũng biết, anh nghĩ không nên giấu."
Kim Đạo Anh nói: "Anh đừng lo lắng, em chờ anh trai trở về, sau đó em sẽ lấy cớ dọn đi nơi khác. Bọn họ ở bên nhau rồi, sẽ không rảnh rỗi quan tâm em đâu. Chừng vài tháng sau em cũng không còn sống nữa, họ lãng quên nhanh thôi. Nhưng hiện tại anh phải giúp em che giấu, bằng mọi giá phải giấu, được không?"
Phương Nghệ Đàm không đáp vấn đề này mà chỉ hỏi: "Em nói dọn đi nơi khác là đi nơi nào?"
"À...ừm...anh cứ biết vậy đi." Vốn dĩ cậu đã quyết định tự sát, cho nên không nghĩ đến chuyện phải đi đâu để sống vào những ngày tháng cuối đời. "Nói chung là anh giúp em che giấu, anh hứa chứ?"
Vừa lúc ấy, Kim Bản Phương Điển gọi điện đến. Phương Nghệ Đàm nghe máy ngay.
"Kết quả sao rồi?" Kim Bản Phương Điển hỏi.
"À, cậu ấy..." Phương Nghệ Đàm liếc Kim Đạo Anh đang nằm bên cạnh, cậu khẽ lắc đầu, không cho anh nói ra. Vì vậy anh đành nuốt xuống tất cả lời định nói, chỉ đáp: "Tốt, không có bệnh gì cả."
Kim Đạo Anh mỉm cười gật đầu. Nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, Phương Nghệ Đàm chỉ muốn rơi lệ vì đau xót.
Kim Bản Phương Điển hỏi xong thì không nói thêm gì, cúp máy.
-----
Kim Đạo Anh lúc ở bệnh viện đã nhờ cô y tá mua giúp một thỏi son, trước khi vào nhà liền thoa lên, sau đó giả vờ tươi tắn đi vào trong. Kim Bản Phương Điển không có nhà, cậu chào hỏi dì Tạ cùng chị dọn dẹp rồi vào phòng ngủ.
Buổi chiều, Kim Bản Phương Điển đứng trên lầu nhìn Kim Đạo Anh vừa lau bàn vừa ho, bộ dạng đầy vẻ mệt mỏi, nhưng gương mặt thì không có chút tiều tụy nào.
Gần đây hắn quan sát thấy cậu không khỏe, ngay cả lên lầu cũng đi không nổi nữa. Lần nào cậu cũng đi lên rất chậm, xuống thì gần như bám chặt lấy thanh vịn cầu thang. Hắn bèn lấy cớ không muốn cậu lây bệnh cảm cho hắn, đuổi cậu xuống dưới làm việc vặt, để chị dọn dẹp lên lầu.
Lúc nghe được tin này, chị dọn dẹp vô cùng hoảng sợ, cứ phải xác nhận nhiều lần với hắn mới dám nhận việc. Hắn cũng không hiểu sao mọi phong ấn về quá khứ của hắn và Kim Đại An lại bị hắn xem nhẹ như vậy, không còn như trước kia nữa. Có lẽ là, đã hết quan trọng rồi.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com