Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap6

"Không phải cậu hẹn con...lên đây chơi trò cha mẹ sao? Con có mang theo bé Xoài nữa nè" do lúc nãy rõ ràng là Ngọc Hải nói là chơi trò cha mẹ nên cậu mới mang theo, giờ thì có Linh Chi rồi nên anh cần cậu làm con hầu cho họ chứ không phải là vợ nữa rồi, Cậu nghèn nghẹn hỏi lại.

"Tại hồi nãy Hải không biết có em Linh Chi lên chơi mới rủ Văn Toàn, bây giờ đúng lúc Hải cũng đang thiếu một con hầu nè, vào chơi nghen" anh vô tư đáp lại, so cậu với Linh Chi thì em gái họ của anh vẫn hơn nhé.
"Thôi mà anh, bạn ấy lỡ mang theo búp bê rồi thì cho bạn ấy chơi chung đi, em không cần hầu đâu" Linh Chi lên tiếng, hè năm nào cũng lên với cả Văn Toàn cũng bằng tuổi nên hai người cũng khá thân thiết.
"Nhưng mà tụi mình đã là cha mẹ của bé Táo, còn Văn Toàn thì sao? Hm...nghĩ ra rồi" bé Táo là tên của con búp bê xinh đẹp trên tay của Linh Chi, anh ngẫm nghĩ một hồi bỗng nhiên lên tiếng.
"Sao hở anh?"
"Có bác An là bạn của cha chị, cưới tận mấy người vợ còn sinh ra một bầy con, em tới trước nên là vợ cả, còn Văn Toàn đến sau thì là vợ lẽ giống nhà của bác ấy nghen"
"Em thấy cũng được, Văn Toàn thấy sao?"
"Dạ được lắm ạ" tưởng đâu lại làm con hầu ngoài đời rồi mà còn lên trò chơi cũng phải làm, Cậu không muốn đâu, chỉ muốn làm vợ của anh thôi, sau khi nghe xong thì liền híp mắt cười nhưng thật ra chẳng hiểu khái niệm vợ lẽ vợ chẵn gì cả.
"Bây giờ Văn Toàn với bé Xoài ở dưới nền đi, còn Linh Chi và bé Táo sẽ ở trên giường, phòng của mỗi người đó" cô ví căn phòng của mình là một ngôi nhà to lớn, vợ lẽ thường thì bị lép vế nên ở trên nền gạch, còn vợ cả lớn hơn nên sẽ ở phòng sạch sẽ và đẹp hơn nhiều.
"Dạ, con hiểu rồi" cậu liền ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà lạnh, không dám đặt bé Xoài lên trên đất vì sợ bẩn món quà mà cậu chủ tặng.
"Chồng vừa mới đi đánh giặc về, mệt quá đa" anh từ ngoài bước vào vờ như thật.
"Vợ có nấu cơm nè, chồng ăn cho lại sức, bé Xoài nhớ chồng lắm đó" thường lệ cậu sẽ nói như vậy, dường như đã thuộc lòng kịch bản nhưng mỗi lần chơi là mỗi lần vui vì có Ngọc Hải.
"Vậy hở? Ngoan lắm" anh rờ vào đầu con búp bê cười cười rồi lướt ngang mà bước lên giường chẳng nói thêm câu nào với cậu
"Ui cha, thằng Táo bữa nay ngoan không hả vợ? Nhìn nó mập chưa kìa" anh đến bên Linh Chi mà ôm con búp bê lên, miệng cứ líu lo.
"Con nó ngoan lắm, mới ăn năm chén cháo đó"
"Giỏi quá vậy nè? Cha sẽ hôn con nhiều nhiều nha" bọn họ nói chuyện một hồi lâu cậu mới lên tiếng.
"Chồng ơi, đi...ngủ thôi ạ" cảm giác hụt hẫng lúc nãy khi anh lướt ngang mình vẫn còn đó,cứ nao nao buồn làm sao, phải chi bình thường là đâu có như vậy, anh thiệt là hư quá còn bắt cậu phải kêu đi ngủ nữa chứ.
"Vợ Văn Toàn ngủ trước đi, Hải sẽ ở cùng mẹ con của Linh Chi" nói xong anh nằm xuống, bên cạnh còn có con búp bê và em gái họ. Cậu buồn lắm rồi, rủ chơi mần chi mà lơ người ta đến thế? Mặt mày Văn Toàn ủ rũ buồn bã, bữa nay có bạn xinh đẹp rồi nên không cần cậu chớ chi.
"Hải à, ra dùng cơm đi con" thì ra là bà bá hộ vào tìm hai người họ, tới số Văn Toàn rồi.
"Con kia, bữa nay mày dám vào phòng cậu chủ sao? Hôm đó tao đánh mày còn nhớ không hả? Thứ cùng đinh mạt hạng như mày muốn làm thân với cậu chủ thì để tao đánh cho mày què giò, thứ con trai mất nết" vừa bước cào bà thấy đứa cháu gái và Ngọc Hải thì vui vẻ mỉm cười, nhìn xuống một hồi mới thấy Văn Toàn , bà tức giận đến nắm đầu cậu giật mạnh, tát cả chục cái vào mặt làm cậu đau điếng mà khóc sướt mướt.
"Bà ơi con lạy bà, con không có dám nữa đâu bà ơi" chắp tay cầu xin trong vô vọng vì vốn dĩ bà bá hộ chẳng để loại nghèo nàn như cậu vào mắt chứ nói chi đến nghe lời cầu xin mà buông tha, bà đánh cậu thêm hai mươi cái nữa rồi loay hoay tìm cái gì đó.
"Đây, tao đánh cho mày chết" thì ra là cây tre mà Ngọc Hải dùng để câu cá lâu nay luôn cất trong phòng, bà thuận mắt liền cầm lên mà quất thẳng vào người cậu đến rướm máu, lúc nãy tát bằng tay đã đau, bây giờ bà dùng sức rất mạnh để đánh bằng cây roi tre làm Văn Toàn hét lớn hơn.
"Bà ơi, khách khứa đang tìm bà và cô chủ, họ muốn thấy mặt hai người đó đa" bác nấu bếp hớt hải chạy đến bà bá hộ mới dừng tay.
"Đừng có để cho tao thấy thêm lần nào nữa, tới đó là mày chỉ có đường chết thôi nghe con" bà nắm đầu cậu mà nghiến răng cảnh cáo, Văn Toàn đau quá nên cũng không còn sức trả lời nữa, liền gật đầu lia lịa.
Nãy giờ anh và Linh Chi đã thấy hết cả nhưng vẫn im lặng chẳng nói giúp một lời nào.
"Mình đi thôi em" Linh Chi định đến xem Văn Toàn ra sao, bởi thật sự nhìn rất tội, người đã rướm máu hết cả, anh chẳng quan tâm mà nắm tay cô em gái mình lôi đi, bởi vì bây giờ đã có Linh Chi nên anh cũng chẳng quan tâm ai cả.
Đợi bọn họ đi hết thì bác nấu bếp mới dám bước vào mà ôm cậu con trai bé nhỏ đang nằm trên sàn lên, nước mắt chảy ra vì thấy thương.
"Mèn ơi, hết người chơi chung hay sao mà con phải nhất quyết chơi cùng cậu chủ cho bị bà đánh thế này hở? Khổ thân con quá đây mà" lúc nãy ai ở nhà dưới cũng nghe tiếng hét của cậu phát ra từ phòng của Ngọc Hải, sốt ruột quá nên đành làm liều mà chạy vào nói dối với bà bá hộ, chứ nếu không Văn Toàn hôm nay bị đánh chết rồi
"Bé...bé...Xoài của...con đâu rồi dì?" Cậu vừa nấc vừa hỏi, đó là món quà của anh tặng kia mà.
"Đây nè, để dì ẵm con ra ngoài kia cho bọn họ thoa thuốc" bác ấy liền nhặt con búp bê lên mà đưa cho nàng, nước mắt đầm đìa.
"Con cảm...ơn" cớ chi lại khổ thế này hả Văn Toàn ?
--------

Anh ơi , phận làm con ở em nào giám với tới chứ ôm một mình cái mơ mộng đấy
Anh có cô ấy rồi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com