CHƯƠNG 10 - XÀ LÁCH ÁO QUẦN - P2
Giọng thầy đột nhiên trầm ngâm:
– Điều đáng lo nhất bây giờ là...
Kăply láu táu:
– Trùm Bastu sắp quay lại hả thầy?
– Hừm, hắn chưa quay lại được đâu. – Thầy N'Trang Long nhún vai – Nếu ta đoán không lầm thì hiện nay vợ chồng K'Rahlan đang tìm mọi cách giữ chân hắn.
Ánh mắt thầy N'Trang Long thình lình dội vào mặt Nguyên:
– Con có biết tại sao ba mẹ con làm thế không, K'Brêt?
– Dạ biết, thưa thầy. – Nguyên đáp và nghe mặt nóng ran – Ba mẹ con làm vậy để tụi con có thời gian tìm ra báu vật ở lâu đài K'Rahlan.
– Vậy mà đến giờ này hai đứa con vẫn giống y chang hai con rùa. – Thầy N'Trang Long khẽ lắc đầu và một lần nữa thầy nhắm mắt lại, như thể nếu nhìn hai đứa học trò lề mề này thêm một phút nữa thầy sẽ tức đến chết mất.
Chuyện chưa từng có đã xảy ra: khách của vị hiệu trưởng trường Đămri chủ động cáo từ trước khi bị đuổi khéo.
– Thưa thầy, tụi con về. – Nguyên đứng lên khỏi ghế.
– Hãy cố mà nhanh chân lên. Thời gian không đủng đỉnh chờ tụi con đâu.
Thầy N'Trang Long nói, vẫn không mở mắt hoặc ít ra là Nguyên và Kăply tưởng như vậy. Nhưng dù sao điều đó vẫn khiến tụi nó bình tĩnh để mà rút lui hơn là thầy nhìn chằm chằm vào tụi nó.
Khi hai đứa xuống tới sân trường, chuông tan học vừa vặn réo lên và trước mắt tụi nó, bọn học trò đang chen nhau tuôn ra từ các cửa lớp với một vẻ hớn hở đặc biệt.
Có lẽ sau khi tên mông tặc bị tóm mà chiếc ghế hiệu trưởng của thầy N'Trang Long vẫn không rung rinh chút xíu nào hết, bọn nhóc lại bắt đầu cảm thấy cuộc đời thiệt là đáng sống.
Dĩ nhiên không phải tất cả học trò trường Đămri đều có chung một cảm xúc. Kăply khoái chí hết sức khi thấy Amara và cái đuôi của nó là thằng Y Đê lặng lẽ lướt ngang qua chỗ tụi nó đứng, mặt cúi gằm như vừa bị ai đá vô mông.
– Bộ nhà máy giấy của ba mày đóng cửa rồi hay sao mà hổng thấy tờ Tin nhanh N, S & D ra phụ trương hả Amara? – Kăply không làm sao ngăn mình đừng phun ra một câu cà khịa.
Nhưng Amara làm như không nghe thấy. Nó lùi lũi đi thẳng ra cổng, chiếc nón chóp kéo sụp xuống trán ép chặt mớ tóc xoắn, trông nó giống như một con thú đang chạy trốn.
– Thôi, bỏ đi! – Nguyên khẽ kéo tay Kăply – Đừng chọc nó nữa.
Kăply có muốn cãi lời Nguyên cũng không được: Thằng Amara đã biến mất chỗ lớp học có cửa kính tím, nhanh như khói. Kăply quay nhìn vào lớp Cao cấp 2 của mình, lập tức nhớ ra có đứa đáng trêu hơn: thằng Tam.
Nhưng dường như có cả đống đứa đang làm rất tốt điều đó rồi, Kăply nghĩ bụng khi thấy thằng Tam vừa bước đi vừa đưa cặp sách lên che mặt trong khi vây quanh nó là tụi bạn cùng lớp đang không ngừng chọc ghẹo, to mồm nhất vẫn là thằng Lung và thằng Hailibato.
Hailibato lạch bạch bám sát Tam, tay không ngừng khều chiếc cặp sách mà thằng này hết che bên trái lại che bên phải để ngăn cản sự tấn công ồ ạt của tụi bạn, miệng cười khì khì:
– Hôm nào mày dạy tao làm thơ với nha Tam. Tao đang mê tít con nhỏ hàng xóm mà hổng biết làm sao cưa nó nè.
Thằng Lung thì bô bô:
– Nếu tôi không là bạn
Chỉ vì tôi là tôi
Một ngày không cắn bạn
Thì chó sẽ cắn tôi.
Thằng Tam mặt mày đỏ gay, lúc này nó phải dùng tới cả hai cùi chỏ để huých đám bạn quỷ quái mỗi lúc mỗi áp sát vô người nó.
Kăply thoạt đầu tính hùa vô trêu Tam chơi nhưng khi thấy thằng này sắp khóc tới nơi, con nhỏ Bolobala thì đi tách ra một quãng, bộ tịch giận dữ đùng đùng, Kăply bỏ ngay ý định đó.
– Ê!
Kăply ngoắt Kan Tô, Mua, Y Gok và Diradivo khi thấy tụi học trò lớp Cao cấp 1 sắp sửa đổ xô tới chỗ thằng Tam.
– Gì vậy mày? – Kan Tô tiến đến chỗ Nguyên và Kăply đứng, giọng ngạc nhiên.
– Tha cho thằng Tam đi. Nó sắp xỉu rồi.
Kăply nói và vội đánh mắt sang Mua:
– Ba của bạn...
Mua suỵt khẽ và bước sát đến bên Kăply, nó hạ giọng thì thầm:
– Đã về nhà rồi.
– Thế dòng chữ trên...
– Đã tẩy sạch rồi. – Mua xích sát vào Kăply thêm chút nữa, giọng vo ve như muỗi kêu.
Kăply cảm thấy máu trong người như ngừng chảy khi bím tóc của Mua vô tình quệt má nó. Trái tim nó như đang rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày.
Thu hết can đảm, Kăply khẽ liếc Mua một cái rồi ngoảnh đi ngay, biết mình không đủ bình tĩnh để nhìn thẳng vô gương mặt đáng yêu của nhỏ bạn. May mà lúc đó đám Êmê, Păng Ting và K'Tub kịp trờ tới.
– Sao tụi em ra trễ quá vậy?
Kăply nói lớn, ra vẻ ta đây sở dĩ không kéo dài cuộc trò chuyện với Mua chẳng qua do cái đám nhí nhố này xuất hiện hổng đúng lúc chút nào hết, bực ơi là bực!
oOo
Giống như thường lệ, có tất cả là chín đứa sóng bước trên đường về. Bữa nay chỉ khác một chút về mặt đội hình: tám đứa vẫn kề vai sát cánh trên đại lộ Brabun, chỉ có Bolobala là đi tuốt ngoài rìa, mặt phủ đầy băng giá.
Trưa hôm qua, lúc tình cờ phát hiện bài thơ BẠN TÔI trên tờ Tin nhanh N, S & D, tụi Nguyên, Kăply, Êmê và K'Tub mừng húm khi vớ được một đề tài hấp dẫn, định bụng sáng nay cả bọn sẽ xúm vô trêu Tam. Suốt buổi chiều, đứa nào cũng náo nức mong chóng đến ngày mai, nhưng bây giờ chứng kiến thái độ lạnh lùng của Bolobala lẫn nét mặt xanh xao ủ rũ như sắp chết của thằng Tam, đứa nào đứa nấy xụi lơ.
Không khí đột nhiên nghiêm trọng đến mức tụi Kan Tô, Mua và Păng Ting cũng im như thóc, lẽo đẽo lê bước như những hòn đá biết đi.
Nguyên tìm cách phá tan sự căng thẳng:
– Tôi và K'Brêt vừa ở văn phòng hiệu trưởng ra...
– Ồ, có gì mới không, K'Brăk? – Kan Tô kêu lên, bây giờ nó mới kịp ngạc nhiên về sự có mặt của Nguyên và Kăply ở trường sáng nay.
Păng Ting hồi hộp:
– Thầy hiệu trưởng có tiết lộ tên "mông tặc" là ai không?
– Có.
Nguyên thấp giọng, kín đáo quan sát thằng Tam qua khóe mắt, cười thầm khi thấy hai vành tai thằng này đang dỏng lên, vẻ tiu nghỉu trên mặt như bị ai chùi mất.
– Hắn là ai vậy, anh K'Brăk?- K'Tub nhảy tưng tưng.
– Hắn chính là...
Nguyên cố ý kéo dài giọng để đợi Bolobala lúc này đang làm ra vẻ vô tình rời khỏi lề đường, đi sát vô tụi nó.
K'Tub sốt ruột đấm thùm thụp vô lưng Nguyên, không biết dụng tâm của ông anh:
– Anh nói lẹ đi! Hắn là ai?
Nguyên hít vô một hơi:
– Thám tử Eakar.
Trừ Kăply, những đứa còn lại cảm thấy chới với như thể mặt đất đang nghiêng đi dưới chân.
– Bạn không nói đùa đó chớ, K'Brăk? – Bolobala thảng thốt kêu lên, quên mất nó đang len vô giữa Păng Ting và Êmê – Chính Eakar là người hăng hái nhất trong việc truy bắt thủ phạm mà. Ngày nào mà ổng chẳng khoe khoang khắp xứ về kết quả điều tra của ổng.
Thằng Tam cũng không giấu vẻ ngỡ ngàng trước tiết lộ của Nguyên (cũng như Bolobala, nó quên phắt là nó đang buồn thúi ruột về chuyện từ sáng đến giờ con nhỏ này không thèm nhìn mặt nó):
– Làm sao Eakar là thủ phạm được hả? Ổng là thám tử kỳ cựu và là cộng tác viên ruột của Cục an ninh kia mà!
– Mà Eakar làm vậy để làm gì chớ, anh K'Brăk? – K'Tub tru tréo – Hổng lẽ ổng cố tình tạo ra chứng cớ giả để hại thầy N'Trang Long?
Nguyên lướt mắt qua lũ bạn:
– Chuyện này đúng là khó tin. Nhưng rất tiếc đó là sự thật. Thầy hiệu trưởng đã dặn tôi không được nói om sòm chuyện này ra ngoài, vì vậy tôi yêu cầu...
– Anh cứ kể đi, anh K'Brăk! – K'Tub lắc lắc tay Nguyên, miệng tía lia – Tụi em biết rồi. Là nghe xong, không đứa nào được hé môi với bất cứ ai chứ gì!
Có thể thấy cả đống cái miệng há hốc, cả đống cặp mắt dán chằm chằm vào mặt Nguyên khi thằng này nghiêm trang thuật lại câu chuyện mà nó nghe được từ thầy N'Trang Long. Mười tám cái cẳng chân tự nhiên đi chậm lại, túm tụm vào nhau, và Nguyên đã có thể yên tâm là chín đứa tụi nó bây giờ đúng là 9 chứ không phải là 8+1 như khi nãy.
– Ớn thiệt đó! – Kan Tô thè lưỡi khi Nguyên kể xong – Nếu không biết chuyện này, mai mốt lỡ gặp Balikem tụi mình chẳng biết đâu mà đề phòng.
– Khoái ghê! – K'Tub bô bô – Kỳ này chắc lão Ama Moto phải cắt cái mặt liệng đi mới hết xấu hổ.
Êmê nhìn Nguyên, không giấu vẻ lo lắng:
– Anh K'Brăk! Anh và anh K'Brêt từ nay phải hết sức cẩn thận đó.
Câu nói của Êmê khiếm Kăply len lén nhìn Mua và khi bắt gặp Mua đang nhìn lại nó bằng nét mặt lo lắng không kém gì Êmê thì nó giật mình và hấp tấp quay đi, mặt mày nóng ran như đút trong lò nướng.
– Lo làm gì cho mệt! – Bolobala hừ mũi – K'Brăk và K'Brêt đã không ngán Balibia thì hổng việc gì phải ngán Balikem hết á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com