Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 25 - CỰC LẠC TIÊU DIÊU - P2

          

Thoạt đầu Nguyên hết sức ngạc nhiên khi thấy tả hộ pháp Hắc Ám không niệm thần chú kim cương nhưng rồi nó đoán ngay ra Balibia có lẽ chưa thật thuần thục loại thần chú mới này. Trong lúc nguy cấp, phản xạ tự nhiên của hắn là sử dụng loại thần chú nào quen thuộc nhất.

Một tiếng nổ kinh hồn phát ra khi Hổ sát tinh của Ama Êban va phải bàn tay máu của Balibia, chát chúa đến mức bọn trẻ phải đưa tay lên bịt chặt hai tai. Trong khi Hổ sát tinh chờn vờn lùi lại một chút thì bàn tay máu của Balibia bị đẩy bắn ra xa và bợt đi trông thấy.

Bọn Kăply chưa kịp mừng rỡ trước sự thất thế của Balibia đã giật bắn người trước những tiếng thét bài hãi phát ra từ cả đống người. Tụi nó chớp mắt một cái, lập tức nhận ra điều gì đã khiến mọi người la hoảng: Chiếc hộp kim loại trên tay ông K'Tul bị sự chấn động hất văng xuống đất. Nhưng nếu chỉ có vậy hàng chục cái miệng cũng không đến nỗi phải đồng loạt kêu lên. Chính diễn biến bất ngờ tiếp theo mới khiến nhiều người không tin vào mắt mình: Chiếc hộp vừa rơi xuống, một cánh tay nhợt nhạt, tong teo với những ngón khô quắt bất thần trồi lên từ dưới đất nhanh chóng chộp lấy rồi hấp tấp chui trở xuống, đến khi ai nấy kịp hiểu ra chuyện gì thì cánh tay cùng chiếc hộp đã giống như một ảo ảnh thoáng qua.

– Trời, chuyện gì vậy kìa?

Balikem và Buriăk rên lên và gần như biến mất cùng lúc.

Kăply lia mắt một vòng, ngạc nhiên thấy giáo chủ Ama Êban cùng con cọp vàng cũng không còn ở chỗ cũ.

Suku đập tay lên lưng Kăply, thì thầm:

– Anh K'Brêt! Bọn họ độn thổ cả rồi.

Kăply "à" lên một tiếng:

– Họ định đuổi theo cánh tay của Baltalon ư?

Suku gật đầu, định nói một câu gì đó nhưng ánh mắt của họa sĩ Yan Dran làm nó im bặt. Suku có cảm giác một nùi cá pha lê đột ngột chẹn ngang họng khi sực nhớ ra trong những người có mặt, họa sĩ Yan Dran là kẻ duy nhất biết về sự tồn tại của cánh tay ma quái này. Hôm Nguyên và Kăply từ núi Lưng Chừng trở về, chính ông đã tận mắt chứng kiến Suku sai khiến cánh tay Baltalon cướp lấy những quả táo vàng về cho nó.

Nhưng Suku chỉ hồi hộp một chút xíu thôi vì mãi một lúc nó không thấy Yan Dran nói gì. Ông chỉ đưa mắt ngó Suku một cái rồi quay đi chỗ khác, như thể ông chỉ tình cờ nhìn nó chứ thiệt ra ông đã quên sạch chuyện hôm trước rồi.

– Ama Êban, Balikem và Buriăk có đuổi kịp cánh tay Baltalon không hở em?

Tiếng Kăply lào phào bên tai khiến Suku bừng tỉnh.

– Không đâu. – Nó đáp khẽ – Giờ này có lẽ cánh tay Baltalon đã đưa chiếc hộp cho thằng Steng rồi.

– Trời đất, em không đùa đó chớ? – Kăply bật kêu bằng giọng chưa bao giờ sửng sốt đến thế – Thằng Steng đang ở đâu? Tại sao lại đưa chiếc hộp cho nó?

– Em cũng chẳng hiểu. Đại tiên ông Mackeno vừa dùng thần giao cách cảm bảo em làm vậy.

Vừa đáp Suku vừa lắc đầu, không rõ là để hất những lọn tóc qua một bên hay để bày tỏ sự ngạc nhiên.

Quả nhiên, thằng oắt vừa dứt lời, Ama Êban, Balikem và Buriăk đột ngột hiện ra ngay chỗ cũ, mặt mày người nào người nấy quạu đeo như vừa húc đầu phải gốc cây.

Suku thở phào:

– Thấy chưa, anh K'Brêt! Như vậy là bọn họ không lấy lại được chiếc hộp.

Nhưng liền sau đó, Suku nhận ra nó đã quá vội mừng.

oOo

Từ trong khu rừng bên tay trái, một đám nhóc tì lục tục nối nhau đi ra, hoàn toàn nằm ngoài sự chờ đợi của mọi người. Khi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc, bọn Kăply không hẹn mà cùng bấm tay vào đùi để biết chắc là mình không nằm mơ, mắt đứa nào đứa nấy cứ trợn ngược lên.

– Mua, Tam, Kan Tô, Bolobala, Steng! Các bạn ở đâu ra vậy? – Êmê thảng thốt kêu tên từng đứa, mặt xám đi vì lo lắng.

Không riêng Êmê, đám bạn nó cũng không giấu vẻ ngỡ ngàng. Nguyên trừng trừng nhìn đám bạn mới đến, tim thắt lại khi thấy cả bọn ủ rũ và thất thểu lê bước như thể đang kéo nhau ra pháp trường.

– Mua ơi.

Kăply đưa hai tay lên miệng làm loa, gân cổ hét thật to, bất chấp cái cách mọi người đang nhìn nó như nhìn một kẻ phát rồ, thậm chí nó cũng không hề có cảm giác trước cái cốc đau điếng của bà Ka Lên.

Trong bọn, thằng Steng đi sau cùng, tay đang cầm chiếc hộp báu vật, nhưng trông mặt thì dường như nó chẳng vui sướng gì.

Đến khi tụi Kan Tô đi được một quãng, bọn Kăply mới điếng hồn hiểu ra tại sao đám bạn của mình trông giống những con gà rù là vậy: Sau lưng tụi Kan Tô còn có một người nữa.

Người này vừa bước ra khỏi đám lá, bọn trẻ lập tức bắt gặp một cảm giác gì đó giống như là đang rơi thẳng vào một cơn ác mộng, người đứa nào cũng gây gây như phát sốt.

Chiếc áo chùng màu mỡ gà với những đường viền màu cánh gián mảnh như sợi chỉ khoác lên vóc người tầm thước tạo cho hắn một vẻ thanh nhã khác thường. Tuy không nhìn thấy mặt thật của hắn nhưng Kăply đoán đằng sau tấm sa màu xanh ngọc là một khuôn mặt đẹp trai không kém gì Tam phù thủy Bạch kỳ lân.

Hắn vừa xuất hiện, lập tức kéo theo những tiếng kêu náo loạn:

– Bastu!

– Trùm Hắc Ám!

Cứ như thể có một cơn lốc vừa dấy lên, những đôi chân tự động túm tụm vào nhau như thể ai nấy đều tin rằng khi đứng sát vào nhau như vậy họ sẽ không bị nỗi sợ hãi cuốn đi. Ngay cả Cục trưởng Ama Moto và đám phù thủy Cục an ninh cũng hấp tấp bước thụt lui ra sau mấy bước.

Đối diện với bọn Kăply là đám thuộc hạ của Bastu, lúc này tất cả đang cúi đầu xuống, khép nép như thể một bầy sói con trước con sói đầu đàn.

Bastu không thèm nhìn bọn Balikem. Cũng không thèm nhìn ai hết, kể cả hiệu trưởng N'Trang Long. Hắn khẽ hắng giọng ra hiệu cho tụi Kan Tô đứng lại rồi chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt sáng như sao nhìn đăm đăm vào chiếc hộp kim loại trên tay thằng Steng, hắn mấp máy môi như thể nói với chính mình:

– Hà, cuối cùng rồi ta cũng tìm được chiếc hộp này.

Căn cứ vào thái độ ung dung của Bastu, Kăply có cảm tưởng hắn không nhìn thấy ai hết, hoặc nếu có thấy chắc hắn cũng tưởng đó là những tượng người bằng gỗ. Kăply càng bực mình hơn nữa khi nhận thấy ngay cả thầy N'Trang Long cũng dường như tỏ ra lo lắng trước sự xuất hiện của trùm Hắc Ám.

Tự nhiên Kăply đâm quạu. Nó cố la thật to:

– Bastu! Ngươi thân phận là một thủ lĩnh mà đi học lóm thần chú của người khác hả? Hổng lẽ ngươi là người không biết xấu hổ?

Tiếng hét thình lình của Kăply làm bà Ka Lên khiếp đảm đến mức dù rất muốn cốc cho thằng con thêm cái nữa cũng không làm sao nhấc tay lên được. Tay của bà xụi lơ, ngó xuống như cành cây bị gió đánh gãy.

– Ngươi bảo ta học lóm thần chú kim cương ư? – Trái với sự lo ngại của mọi người, trùm Hắc Ám đáp bằng giọng mơ màng, không chút giận dữ – Thần chú kim cương của chủ nhân núi Lưng Chừng quả là thần chú siêu phàm, những người có tinh thần cầu tiến nếu có cơ hội nên học thần chú này, chẳng có gì gọi là xấu hổ.

Kăply cong môi, khinh bỉ:

– Bastu, ngươi đúng là đồ mặt dày.

Ánh mắt trùm Hắc Ám rọi thẳng vào mặt Kăply nóng bỏng nhưng giọng nói của hắn vẫn thản nhiên:

– Nếu gọi những ai học thần chú kim cương là mặt dày thì ta nghĩ vợ chồng K'Rahlan – Ka Ming cũng nằm trong số đó.

Không buồn ngắm gương mặt đỏ bừng của Kăply, Bastu quay sang thầy N'Trang Long:

– Ta nói thế, ngươi có đồng ý không, Mackeno?

– Nói thiệt là mặc dù rất muốn ta cũng chẳng nghĩ ra lý do nào để phản đối ngươi. – Thầy N'Trang Long tặc tặc lưỡi – Thiệt ra thì học loại pháp thuật nào không quan trọng bằng việc sử dụng nó để làm gì? Để giết người hay để giúp người?

Giọng Bastu đột nhiên lạnh lẽo:

– Ta giết người trước, giúp người sau.

Nói xong, như đột ngột rơi ra khỏi cuộc đối thoại căng thẳng, hắn ngửa mặt nhìn trời một lúc lâu như thể đối với hắn lúc này không có việc gì đáng làm hơn là đủng đỉnh ngắm mây bay.

– Ngươi định giết hại bao nhiêu người mới thỏa lòng hiếu sát của ngươi hả Bastu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com