Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ Ngũ Chương

Vốn tưởng rằng rời khỏi Uyên Sách là một chuyện vô cùng dễ dàng, ta cũng có thể dễ dàng vượt qua tình huống hắn khóc lóc, thế thì còn có cái gì có thể lưu ta lại?

Ta sai lầm rồi.

Xuyên tường thuật ta dùng qua không dưới trăm lần, mỗi lần ta đều vươn tay chạm vào bức tường, xác định tay của ta vượt qua vách tường thì thân thể tái liền theo đó xuyên qua. Đây là thói quen từ nhiều năm trước của ta lưu lại, nhớ lúc trước có một ngân hồ chuẩn bị thi triển xuyên tường thuật liền đọc sai chú ngữ, đầu đập vào tường, tới hôm nay vẫn còn nhiều người giễu cợt .

Mặc dù ta biết chính mình tuyệt đối không thể nào phạm sai lầm như vậy, nhưng là, ta vẫn là theo thói quen vươn tay ra, ta biết bức tường trước mắt này sẽ giống như mặt nước, nuốt lấy cánh tay của ta, cánh tay, cho đến cả thân hình ta.

Nhưng là, lại có một chuyện không tưởng xảy ra, tay của ta cư nhiên lại tinh tường cảm nhận đucợ sự tồn tại của bức tường?

Như thế nào có thể?

Ta khó có thể tin nhìn bức tường, tường bóng loáng, bình chỉnh, rắn chắc, hoàn toàn mà, hoàn toàn mà tồn tại  .

Là ta không chuyên tâm , cho nên đọc sai chú ngữ rồi?

Ta tĩnh tâm lại đọc một lần chú ngữ, không được, bức tường vẫn chân thực như vậy.

“Làm sao vậy?”

Trong lúc ta vừa nghi hoặc vừa kinh hãi, thanh âm Uyên Sách vang lên,

“Không phải muốn cho ta xem xuyên tường thuật sao?”

“Đừng ầm ĩ!”

Ta không nhịn được mà quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái.

“Xuyên tường thuật mất linh rồi?”

Thanh âm Uyên Sách rất nhẹ, rất thấp, nhưng hết lần này tới lần khác từng lời thanh thanh sở sở mà chui vào tai của ta.

Ghê tởm, hắn đang bên tai ta mà hát sao?

Ta có chút tức giận mà chuẩn bị quay đầu lại chỉnh hắn.

“Xuyên tường thuật mất linh, vậy ngươi thử thuấn gian di động đi, dù sao cũng không sai biệt lắm.” Uyên Sách hảo tâm mà nhắc nhở  .

“Không cần ngươi dạy!”

Ta có chút hỗn hển mà lên tiếng, bất quá lời Uyên Sách nói thế nhưng là đánh thức ta, nếu xuyên tường không được, vậy thử thuấn gian di động cũng tốt.

Ta nhắm mắt lại niệm một lần chú ngữ, mở mắt ra nhìn, phát hiện chính mình cư nhiên còn đang tại chỗ, một cỗ sợ hãi nói không nên lời nhất thời bao phủ toàn thân ta,  từ khi ta bắt đầu tu luyện chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện như vậy, pháp thuật của ta cư nhiên mất linh rồi?

Ta bắt đầu bối rối, đem pháp thuật ta biết từng chút từng chút đọc ra, đem pháp thuật từng cái từng cái mà thi triển, phản ứng gì cũng không có, ta vẫn như trước đứng trong cái phòng khách không lớn của Uyên Sách .

Ta cư nhiên mất đi pháp lực rồi, loại thừa nhận này giống như tia chớp xỏ xiên qua ta, ta khiếp sợ mà lui hai bước, chậm rãi ngã ngồi trên ghế sô pha, trong đầu trống rỗng.

“Phong Phong , ngươi làm sao vậy?”

Ta giương mắt, nhìn thấy Uyên Sách ngồi chồm hổm ở trước mặt ta, tò mò mà nhìn ta .

Chẳng lẽ vì tối hôm qua cùng hắn xảy ra quan hệ, cho nên pháp lực mất hết?
Nhìn vẻ mặt vô tội của Uyên Sách , trong đầu ta hiện lên cái ý niệm này. Bất quá, hình như không đúng, hồ cùng người phát sinh quan hệ đâu phải lần đầu, chỉ nghe qua pháp lực càng sâu, chưa từng nghe qua mất đi pháp lực. Huống hồ luôn luôn chỉ có đắc đạo cao nhân cùng yêu kết hợp, tu hành sẽ bị hủy, từ chưa từng nghe qua yêu sẽ mất đi pháp lực địa.

“Cái này, có phải hay không là xuyên tường thuật?”

Ngay lúc ta suy nghĩ đến đầu sắp nổ tung, thanh âm của Uyên Sách lại vang lên.

Ta nghiêng đầu nhìn, giật mình mà đứng lên, cơ hồ không thể tin được việc trước mắt – Uyên Sách đứng trước bức tường lúc nãy, mà tay của hắn, cư nhiên biến mất trong tường.

Như thế nào có thể?

Hắn như thế nào có thể xuyên tường thuật?

Ngay lúc ta còn đang khiếp sợ, một chuyện khó tin lại xảy ra, Uyên Sách , đột nhiên tại ta trước mắt biến mất.

Khi ta còn không kịp phản ứng, Uyên Sách đột nhiên lại tại xuất hiện phía sau ta, hắn ôm thắt lưng ta, đem cằm để lên vai ta, cúi đầu nói bên tai ta:

“Cái này, có phải hay không là thuấn gian di động?”

“Hẳn là vậy đi…” Ta kinh ngạc mà đáp.

Uyên Sách nhẹ nhàng mà nở nụ cười, miệng hắn phun nhiệt khí vào bên tai ta, ngứa ngứa a, ta rụt lui thân thể muốn tránh ra, nhưng là Uyên Sách ôm rất chặt, ta nhất thời tránh không ra.

Hắn như thế nào có thể sử dụng thuấn gian di động? Ta hỏi:

“Tại sao ngươi có thể sử dụng xuyên tường thuật cùng thuấn gian di động?”

Uyên Sách cười hề hề mà đáp:

“Ta vốn đã biết.”

“Nói bậy.”

Mặc dù xuyên tường thuật cùng thuấn gian di động cũng không phải pháp thuật gì đặc biệt cao thâm, nhưng là đối với tróc yêu sư như Uyên Sách ngay cả tiểu yêu năm trăm năm không thu phục được mà nói, quả thực tựa như người bình thường nghĩ muốn bước lên mặt trăng.

“Ta không có nói bậy, ta còn biết cái khác.”

Uyên Sách nhìn thấy vẻ mặt hoài ngi của ta, liền kéo lấy hai tay của ta,

“Cho ta mượn tay một chút, ta làm cho ngươi xem.”

Ta căn bản vốn không tin lời của Uyên Sách , nhưng mà, tay của ta tinh tường cảm giác được một dòng nước ấm từ tay của Uyên Sách truyền đến bàn tay rồi đến trái tim ta, sau đó nhanh chóng lan đến toàn thân, một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời cũng như dòng nước đó từ tư lan ra trong lòng ta. Không thích hợp, phi thường không thích hợp, ta nghĩ đem tay của Uyên Sách buông ra, nhưng giật mình phát hiện, ta cư nhiên không thể di chuyển được.

Lúc này, Uyên Sách buông tay, hai tay ôm ngực mà nhìn ta , trên mặt hắn vẫn là tươi cười, thế nhưng ta lại thấy trong mắt của hắn có một chút giảo hoạt, một chút tính kế cùng với rất nhiều rất nhiều đắc ý.

“Ngươi bây giờ có phải hay không không thể di chuyển rồi?” Uyên Sách hỏi.

“Đúng vậy.”

Ta mặc dù không rõ lắm rốt cuộc là làm sao, nhưng ta có thể khẳng định, chuyện phát sinh trên người ta nhất định có liên quan tới Uyên Sách , ta nhìn hắn, lạnh lùng mà hỏi thăm,

“Tại sao?”

Uyên Sách nhún vai:

“Ta nói ta còn có pháp thuật khác , ngươi không tin, ta nhân tiện làm cho ngươi xem.”

Hắn đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, tiếp cận, cười hỏi ta,

“Ngươi có biết hay không đây là cái pháp thuật gì?”

Ta lắc đầu.

Tươi cười trên mặt Uyên Sách càng sâu, hắn thần cười hề hề mà nói nhỏ bên tai ta:

“Pháp thuật này gọi là phược yêu chú.”

Nguyên lai là phược yêu chú. Không đúng, tại sao lại là phược “Yêu” chú đây?

Ta giật mình mà nhìn Uyên Sách , chẳng lẽ, hắn biết ta là yêu?

Uyên Sách như là nhìn thấy, gật đầu nói:

“Đúng vậy, ta biết ngươi là yêu, hồ yêu.”

“Ngươi, ngươi vốn là biết từ lúc nào?”

“Khi lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền biết.”

Tay của Uyên Sách nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta,

“Ngươi là một hồ yêu, một hồ yêu vô cùng xinh đẹp, một hồ yêu làm cho bất luận kẻ nào gặp ngươi đều khuynh đảo.”

“Vậy ngươi tại sao…”

Tại sao lúc đầu không nói, tại sao giả bộ như không biết, tại sao làm bộ pháp thuật của mình nát vụn, tại sao muốn ta giúp ngươi tróc yêu, tại sao muốn ta ở cùng ngươi, tại sao không thừa dịp ta say rượu thu ta, tại sao cùng ta phát sinh quan hệ… Nhiều nghi vấn như vậy, làm cho ta không biết hỏi từ đâu.

“Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, bất quá ngay lúc này ngươi đứng khổ cực như vậy, không bằng chúng ta nằm rồi chậm rãi nói.”

Uyên Sách ôm lấy ta, đem ta đến bên giường.

Nằm ở trên giường, trí nhớ đêm hôm qua thoáng cái xâm chiếm lấy trí óc của ta, ta cảm giác được toàn thân cũng không được tự nhiên, nhìn Uyên Sách nằm ở bên cạnh ta, chính là không chuyển mắt mà nhìn ta , ta liền đánh hắn một cái, hung tợn mà quát:

“Mau buông ta ra.”

“Không nên!”

Uyên Sách rất dứt khoát đáp.

“Ngươi tên hỗn đản này, tốt nhất lập tức thả ta, nếu không…”

“Nếu không thế nào? Uống máu ta, ăn thịt ta, lột da ta, rút gân ta, hủy đi cốt của ta?”

“Ngươi nếu không lập tức thả ta, ta cam đoan những gì ngươi vừa mới nói nhất định sẽ thành sự thật!”

“Ta sợ quá ~~~”

Uyên Sách kéo dài  thanh âm, miệng hắn mặc dù nói sợ, nhưng ánh mắt của hắn không thể hiện như vậy

Nhìn bộ dáng không hề sợ hãi của hắn, ta đột nhiên nhận thấy tình cảnh của ta bấy giờ có chút không ổn, mặc dù ta còn không có thể khẳng định pháp lực của Uyên Sách cao bao nhiêu, nhưng có thể bất tri bất giác đem ta chế phục, cũng không phải người dễ đối phó.

Nếu như ta lúc trước có phòng bị, cũng không nhất định sẽ thua hắn, nhưng hỏng bét chính là để cho hắn xuống tay trước, phong bế pháp lực của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com