Chap 73
Trọng có hàng ngon cho cậu đây
...
Đáp lại giọng nói của chàng trai trẻ đó là tiếng thở dốc vang rõ ràng của một người đàn ông. Nếu chàng trai trẻ áp sát tai vào loa điện thoại thì còn có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng của người con gái.
Thời gian cứ như vậy 10 phút trôi qua, chàng trai trẻ có vẻ mất kiên nhẫn trực tiếp gào lên qua loa điện thoại.
- Đình Trọng, tôi gọi là để báo cho cậu là có hàng ngon chứ không phải là gọi để nghe cậu làm tình. Cậu dừng lại nói chuyện vài phút với tôi xem nào.
- MẠNH KHA, CẬU LẬT TỪ ĐIỂN RA TÌM CHO TÔI CHỮ KIÊN NHẪN.
Đình Trọng từ trên giường đi xuống, tay cậu ra hiệu cho cô gái vẫn đang nằm tóc tai rũ rượi trên giường ra khỏi phòng. Đợi cô gái ra khỏi phòng và cậu cũng đã choàng lên người chiếc áo bông thoải mái rồi thì Đình Trọng mới lên tiếng:
- Có chuyện gì?
- Chỗ tôi đang có mặt hàng ngon, có vẻ như đặc biệt một chút.Mạnh Kha trả lời với vẻ thần bí, mắt cậu đảo xung quanh để quan sát. Sau khi xác nhận xung quanh không có người cậu mới nói tiếp:
- Tôi đảm bảo hàng lần này cậu chưa từng gặp qua. Ánh mắt rất sắc xảo, gương mặt và thân hình thì vừa đẹp vừa chuẩn, giọng nói... và cách ăn mặc thì vô cùng dễ thương.( Nv Trọng trong truyện này hơi hư nka 🥲)
Mạnh Kha cũng không để Đình Trọng hỏi gì mà nói tiếp:
- Bây giờ tôi đang ở sòng bạc của cái tên người Ý ấy. Cái sòng bạc của cậu so với của người ta còn không bằng một phần năm. Vậy nên lão tử đây phải đích thân rời ghế tới đây thăm dò " thị trường " giúp cậu không ngờ tới lại gặp được một mĩ nam. Cậu không biết đâu, cậu ấy ấy mặc chiếc áo thun hình gấu vô cùng xinh xắn đang uống rượu chơi bài ở đây. Hơn nữa người ta còn là khách VIP, quản lý sòng bạc này thì kè kè bên cạnh không rời nửa bước.
Mạnh Kha đem hết những gì quan sát được nói ra.
Đình Trọng mắt nhắm lại nghe hết lời nói của Mạnh Khả. Môi cậu khẽ cười. Cảm thấy có chút thú vị.
- Cậu sắp xếp đi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.
- Được, được. Lần này đảm bảo cậu sẽ chi một khoản tiền thưởng lớn cho tôi, hahahaha....
Tiếng cười vui sướng của Mạnh Kha kết thúc cuộc trò chuyện. Mạnh Kha lấy từ trong túi áo khoác thể thao của mình ra một túi thuốc nhỏ. Tay cậu cầm túi thuốc đưa lên trước ánh đèn mờ của lối đi cười không ngậm lại được, rồi cậu cất bước chân đi vào bên trong.
Văn Toàn sau khi uống gần hết chai rượu nhẹ thứ hai thì đem nửa người nằm sấp xuống bàn. Miệng cậu không ngừng lẩm bẩm những câu mắng chửi như: " Đồ khốn nạn ", "đồ đáng ghét ", " đồ không có liêm sỉ",.... Sau đó cậu lại ngồi thẳng dậy, quay qua nhìn vị quản lý sòng bạc.
- Đồ khốn nạn!!!
- ....
Vị quản lý từ chối trả lời. Ông ta năm nay cũng ngoài 40, đang đứng nghe một cậu con trai mới 21 tuổi chửi mình là " đồ khốn nạn " mà không hiểu nguyên do vì sao. Những khách VIP ngồi bàn này chơi bài cùng cậu sớm đã bị ông đuổi hết sang bàn khác rồi vì ông thấy cậu đến đây cũng chẳng phải chơi bài gì mà chỉ toàn là ngồi uống rượu. Ông ta đã cạn lời khuyên can trước vị thiếu gia này rồi.
- Vị thiếu gia này... Cậu đang có chuyện buồn sao?
Mạnh Kha cầm trên tay một ly rượu đi tới gần, lên tiếng bắt chuyện.
Văn Toàn chậm chạp xoay người lại. Dưới đôi mắt đen vì tác dụng của rượu mà Văn Toàn nhìn không rõ người vừa lên tiếng. Cậu chỉ thấy người này cao. Chỉ thấy mỗi như vậy.
Người quản lý sòng bạc vội đứng chắn trước mặt cậu để ngăn chàng trai trẻ đang đi tới gần lại
- Vị thiếu gia này.... Phiền có thể ra chỗ khác không.
Mạnh Kha đem ánh mắt nhìn thẳng vào người quản lý như hỏi " tại sao ". Người quản lý cũng không vòng vo mà trả lời thẳng:
- Vị thiếu gia này nếu cậu muốn làm quen thì có thể tới những nơi khác. Cậu trai này đặc biệt là thiếu gia của chúng tôi. Mong cậu rời bước cho.
Đáy mắt Mạnh Kha thoáng qua tia ngạc nhiên. Tuy rằng cậu cũng đoán được người này hẳn là thân phận không đơn giản vì quản lý đặc biệt coi trọng nhưng không hề nghĩ tới thân phận lại là thiếu gia của bọn họ. Nếu nói như vậy thì.... Cái tên người Ý kia là chủ của nơi này, mà cậu nhóc kia lại là thiếu gia ở đây, quan hệ của hai người này chẳng phải là vô cùng thân thiết sao. Nếu là như vậy thì cậu nhóc này cậu càng phải nắm được. Chỉ cần Đình Trọng mê hoặc được cậu nhóc này vậy có thể là bước phản công đẹp mắt đến tên người Ý kia sao.
- Ông hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi chơi ở bàn bên kia, thấy cậu nhóc này liên tục uống rượu nên suy đoán là vì.... buồn chuyện tình cảm. Tôi thấy ông vất vả khuyên can như vậy nên muốn tới giúp đỡ. Người trẻ tuổi thường có nhiều suy nghĩ có thể chia sẻ mà. Biết đâu tôi trò chuyện một lúc, cậu ấy dần tỉnh táo lại hơn thì sao
Lời nói của Mạnh Kha quả thật đã khiến lòng của vị quản lý này lung lay. Ông chần chừ giây lát rồi quyết định cho Mạnh Kha lại gần.
Ông ta đang định đứng bên cạnh để theo dõi thì một người cao to canh cửa chạy vào nó thầm gì đó vào tai ông. Vẻ mặt ông ta ngạc nhiên rồi suy tư gì đó sau đó quay qua Mạnh Kha để lại cho cậu một câu rồi chạy ra ngoài theo người cao to canh cửa.
- Phiền cậu ở đây với thiếu gia của tôi một lúc. Bên ngoài có việc gấp phiền tôi phải ra đó xử lý ngay.
Mạnh Kha sung sướng trong lòng đem đầu mình gật liên tục. Còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ nữa.
Thấy tên quản lý đã đi xa, Mạnh Kha kéo ghế sát lại gần Văn Toàn.
- Cậu... tên gì?
Văn Toàn mơ hồ nghe như có người bên cạnh nói chuyện với mình. Cậu đem cái đầu mình ngẩng lên, đôi mắt cậu mơ màng mở ra rồi nhắm lại.
- Tôi tên Mạnh Kha, cậu tên gì?
Mạnh Kha ghé sát vào hỏi lại một lần nữa. Văn Toàn mấp máy miệng nói đi nói lại đúng một chữ "Nguyễn".
Mạnh Kha nhân lúc ghé sát tai vào nghe cậu nói thì một ngón tay dính đầy bột trắng cũng đưa vào ly rượu của cậu.Mạnh Kha tươi cười hớn hở đưa ly rượu lên đưa cho Văn Toàn.
- Nguyễn thiếu gia, cậu uống đi. Nếu như buồn chuyện tình cảm thì cứ uống rượu vào, uống rượu giải sầu.
Văn Toàn nhếch nhẹ môi cười đưa tay lên cầm ly rượu uống hết. Mạnh Kha liên tục nhìn đồng hồ trên tay. Thấy thời gian cũng qua 3 phút, thuốc cũng sắp ngấm rồi liền đỡ Văn Toàn dậy, đi về phía cửa sau. Văn Toàn bước chân loạng choạng để Mạnh Kha kéo đi. Đi được một đoạn thì cậu ngồi xuống nhất quyết không chịu đứng dậy đi nữa. Trông cậu lúc này giống như một đứa trẻ vì không có được thứ mình muốn mà nhõng nhẽo. Dưới tác dụng của cồn làm cho hai má cậu ửng hồng thấy rõ, hai mắt cậu nhắm người, môi chu lên, ngồi dưới đất ôm chặt chân Mạnh Kha.
Mạnh Kha kéo cậu đứng dậy thế nào cũng không được lại thấy thuốc sắp có tác dụng rồi thì không chần chừ nữa cúi xuống bế sốc cậu lên. Đôi chân cơ thể cao mét tám của anh nhanh chóng sải bước đi về cửa sau mà anh đã mở sẵn. Nhưng khi vừa bế cậu lên mới kịp xoay người thì thấy một bàn tay to đặt lên vai cậu, bàn tay như dùng sức nên Mạnh Kha nhanh chóng cảm thấy đau. Mạnh Kha định quay lại xem là ai thì người kia đã nhanh chóng lên tiếng.
- Vị thiếu gia này.... phiền cậu bỏ BÀ XÃ tôi xuống được không?!
Hai từ " bà xã " được nhấn mạnh dưới thanh âm thoảng đầy mùi thuốc súng. Mạnh Kha nghe thấy cũng lộ ra vẻ mặt sửng sốt, ánh mắt cậu hạ xuống nhìn vào Văn Toàn đang nhắm nghiền mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gì đó. Mạnh Kha chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu trai trẻ như này lại buồn bã uống rượu thì chắc là mới chia tay người yêu, não cậu cũng đâu có nghĩ rằng là cậu đã có chồng. Nhưng mà có chồng thì làm sao? Với đôi mắt sáng chuyên đi chọn " hàng " như cậu thì nhìn qua cũng biết cậu nhóc này là vẫn còn trong trắng. Vẻ mặt lại ngây thơ thuần khiết. Hơn nữa người hôm nay cậu nhóc này sẽ phục vụ là ai cơ chứ, còn phải sợ sao. Bộ não Mạnh Kha nhanh chóng nghĩ tới mức thưởng mà bản thân nhận được liền vui vẻ và nhanh chóng xoay người lại.Cho đến khi Mạnh Kha nhìn rõ diện mạo của người đằng sau rồi thì sắc mặt cậu thay đổi liên tục giống như một con tắc kè hoa. Người này mà cậu còn không biết thì cậu đi theo Đình Trọng bao lâu này làm gì.
- Nguyễn Văn Toàn!
Vẻ mặt Quế Ngọc Hải lúc này chính là bình thường. Gương mặt anh không biểu lộ gì hết, tức giận không, lo lắng không, vô cùng bình tĩnh. Nhưng hiển nhiên những người bên cạnh là những người hiểu rõ nhất. Sắc thái của Quế Ngọc Hải chính là.... Bình yên trước giông bão.
Văn Toàn đang mơ màng thì bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhanh chóng đứng thẳng người xuống. Nhưng không phải cậu hãi mà có hành động như vậy, cậu đơn giản chỉ muốn.... chửi.
- Đồ khốn nạn!
Ôn Dịch!
Chó chết!
Vô liêm sỉ!
Mặt dày!
Bỉ ổi!
Tồi!
Đồ xấu xa!
-.......
Văn Toàn hướng về người đàn ông cao lớn trước mặt chửi được mấy câu không có người đáp lại thì đầu óc lại càng choáng váng. Cậu nghiêng người chuẩn bị làm một pha đáp đất. Mạnh Kha đứng sau cậu thấy vậy định đưa tay đỡ cậu nhưng tay chưa kịp đưa ra thì đã thấy người con trai phía trước được bao bọc trong vòng tay của người đàn ông cao lớn.
Quế Ngọc Hải hay tay ôm chặt cậu nhóc nhỏ đang say rượu trong lòng. Chiếc miệng nhỏ của cậu ở trong lòng anh vẫn không ngừng chửi rủa.
Lương Xuân Trường chuyển vài bước chân tớ cạnh Trương Hạ, hai người ghé sát tai nhau thì thầm to nhỏ.
- Nguyễn Văn Toàn là đang chửi ai vậy? Là Quế Ngọc Hải hay cái tên kia?
- Lương thiếu, cậu cũng quan sát được bằng mắt mà.
Những gì họ quan sát được là một cậu nhóc đang say rượu chỉ tay vào chồng mình chửi - ” đồ khốn nạn ".
- Ngài Quế của cậu mới hai ngày đã gây ra hậu quả gì mà để con trai nhà người ta chửi như vậy?
- ....
Với thắc mắc như này của Lương Xuân Trường thì Trương Hạ chỉ biết im lặng mà suy nghĩ. Đây cũng là thắc mắc chung. Trương Hạ cũng không biết được lí do vì sao.
Quế Ngọc Hải ôm vợ trong lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của cậu, nhẹ giọng nói:
- Ngoan, chúng ta về nhà.
Nghe xong lời này Văn Toàn như người cho uống phải thuốc kích thích liền đẩy Quế Ngọc Hải ra. Mặc dù cậu đúng là uống phải một loại thuốc kích thích nhưng hiển nhiên không phải loại thuốc kích thích như này.
- Về nhà? Nhà nào? Về... thảo nguyên xanh trên đầu tôi à. Thôi thôi, cái thảo nguyên xanh biếc trên đầu tôi đã nhiều sừng ở lắm rồi. Văn Toàn lại ngồi xuống đất, hai má đỏ hồng, miệng chu lên, giọng nói lèm bèm.
Câu nói của Văn Toàn khiến ba con người trước mặt trấn động ra mặt. Quế Ngọc Hải mặt có hơi đen lại. Trương Hạ thì mặt ngây ra. Lương Xuân Trường khoa trương nhất, miệng há hốc, mắt trợn to. Nói như Văn Toàn thì tất nhiên là ai nghe cũng hiểu. Chính là nói Quế Ngọc Hải.... Ngoại tình. Không những với một mà... rất nhiều. Đây có thể được xem là tin hot sẽ xuất hiện vào trang chính của báo không nhỉ? Lương Xuân Trường là người hiểu rất rõ tính cách Quế Ngọc Hải, cho nên với tin tức hot như này thì nhất quyết không thể buông tha được.
Xuân Trường nhanh chóng khoanh hai chân ngồi xuống trước mặt Văn Toàn, bắt đầu tra hỏi:
- Văn Toàn, tôi nghe không hiểu, cậu nói rõ hơn được không.
Văn Toàn ngước mặt lên, hai mắt mơ màng, cậu bắt đầu nói trong cơn say rượu.
- Quế Ngọc Hải có người phụ nữ bên ngoài. Anh ta lừa dối tôi.
- Cụ thể là như thế nào?
Văn Toàn ra hiệu Lương Xuân Trường ngồi gần vào, cậu đưa mắt nhìn xung quanh ra vẻ bí mật rồi nói.
- Tôi phát hiện anh ta mua hoa tặng người ta. Hôm nay còn nói dối tôi là đi làm bận việc không về ăn cơm được. Tôi biết mà, anh ta đến chỗ người phụ nữ khác ăn. Vậy mà lúc đầu cưới tôi anh ta ra vẻ yêu tôi nhiều lắm. Giả dối. Đây là biểu hiện của sự khốn nạn, bỉ ổi, không có liêm sỉ.
.
.
.
End chap <3333333333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com