CHƯƠNG 65: LỜI CHÀO
Sau khi bữa ăn kết thúc, ánh mặt trời đã ngả về tây, những cánh hoa đào trong gió như được dát ánh vàng. Lão Quản đứng dậy, vỗ nhẹ tay phủ lớp vụn bánh còn vương trên áo, rồi quay sang nhìn Thục Lam:
"Đi thôi, ta còn một thứ phải đưa cho mi."
An Khánh và Lục Hoàng lập tức đứng dậy gần như cùng lúc.
"Chúng tôi sẽ đi cùng bảo hộ nàng."
Lão Quản bật cười khà khà, chống gậy chỉ về phía hai chàng trai trẻ:
"Hai cậu à... Lúc nãy mới một bữa cơm thôi mà đã nhìn con gái nhà người ta không rời mắt.
Giờ lại muốn đi theo nữa, coi chừng bị hiểu nhầm đấy!"
Cả hai thoáng sững người, mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn không rời bước. Lão Quản lắc đầu, khoát tay như đuổi trẻ con:
"Yên tâm đi. Nơi ta dẫn con bé đến, người thường chẳng can dự được. Ở lại đây chăm sóc nương nàng, có khi lại được điểm cao hơn đấy."
Hoa Sương nở một nụ cười dịu dàng, tay khẽ đặt lên tay Thục Lam:
"Đi đi. Nương chờ con trở về."
Con đường họ đi băng qua rặng tre xanh mướt, qua những lối mòn phủ đầy rêu. Cuối cùng, đến một bờ sông trong vắt, ánh trăng phản chiếu như một dải ngân hà đổ xuống hạ giới.
Lão Quản bước ra sông. Thục Lam sững lại:
"Cẩn thận! Nước sâu đấy!"
Nhưng ông bước đi bình thản, như thể mặt nước là một phiến băng chắc chắn. Dáng người gầy gò ấy phản chiếu xuống làn nước trong veo, lặng như tờ. Thục Lam ngạc nhiên, thử đưa chân chạm nhẹ mặt nước. Một vòng linh lực lặng lẽ nâng đỡ nàng.
"Không chìm..."
Nàng liền bước theo sau. Giữa lòng sông, một cột sáng bỗng bật lên, đâm thẳng lên trời cao, xé đôi tầng mây tĩnh lặng. Một vật thể lập lòe giữa ánh sáng như được rót ra từ ký ức xa xăm chính là Hỗn Nguyên Bôi. Thục Lam trợn mắt:
"Cái này..."
Lão Quản nhìn nàng, ánh mắt bình thản:
"Năm xưa, khi cả tộc rời đi, các trưởng lão Hoa tộc đã tin tưởng giao pháp bảo này cho ta. Ta đã phong ấn nó tại Vùng Kí Ức này. Suy cho cùng, thứ này vốn dĩ thuộc về Diêu tộc."
"Và mi... chính là người cuối cùng còn mang dòng máu Diêu tộc."
Thục Lam lùi lại một bước, lắc đầu:
"Ta... không xứng. Ta cũng không biết phải dùng nó vào việc gì."
Lão Quản mỉm cười, giọng vẫn hiền hòa:
"Không sao. Có những thứ... không phải giữ để dùng. Cứ cất nó, rồi sẽ đến lúc mi hiểu vì sao mình phải mang nó theo."
Thục Lam chậm rãi gật đầu.
Lão Quản nhắm mắt, niệm một đoạn chú văn cổ ngữ, từng chữ như vang vọng từ nơi xa lắc. Một luồng sáng lặng lẽ trôi từ Hỗn Nguyên Bôi, hòa vào không trung, sau đó hóa thành một ấn ký mờ ảo, tiến đến mi tâm Thục Lam. Nàng không tránh, chỉ khẽ run khi luồng sáng chạm vào trán mình. Cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, như một giọt sương cổ xưa rơi vào biển tâm.
Ấn ký mờ đi. Hỗn Nguyên Bôi biến mất. Lão Quản chắp tay sau lưng, lặng một lúc lâu. Cuối cùng nói:
"Đến lúc tiễn các người trở về rồi. Pháp trận dịch chuyển đã được khởi động. Nhưng..."
Ông quay lại, mắt nhìn nàng đầy nghiêm trọng:
"...trận pháp này đã không hoạt động hàng trăm năm. Sau khi được sử dụng một lần... pháp trận chỉ còn có thể sử dụng được một lần duy nhất nữa. Sau này sẽ không còn ai có thể trở về Phong Linh Sơn được nữa."
Thục Lam im lặng, mắt nàng lay động. Cuối cùng, nàng khẽ hỏi:
"Vậy... sau này ông định làm gì?"
Lão Quản ngửa đầu nhìn trời, miệng mỉm cười nhàn nhạt:
"Chà... ta sống cũng lâu quá rồi. Có lẽ đã đến lúc... đi gặp lại cố nhân thôi."
Một cơn gió thổi qua. Ánh sáng nhẹ tỏa từ mặt nước. Cảnh vật xung quanh bắt đầu xoay chuyển, những dòng năng lượng như thêu dệt lại không gian.
Thục Lam đưa tay về phía nương, nơi xa xa ánh sáng đang dần thu hẹp. An Khánh, Lục Hoàng... và Hoa Sương, từng người một dần dần mờ nhòa.
Nàng gật đầu chào ông lão. Ánh sáng cuốn nàng đi.
Không gian lại tĩnh lặng như chưa từng có ai hiện diện. Chỉ còn lão già một mình đứng trên mặt sông phẳng lặng, tay chắp sau lưng. Ông khẽ nhướng mày, như vừa sực nhớ ra điều gì:
"Chết, quên nói..."
Ông gãi đầu, rồi bật cười khẽ:
"Ta quên mất phải dặn họ sau khi rời khỏi vùng ký ức này... mọi vết thương lúc trước sẽ trở lại như cũ. Thôi... chắc không sao đâu nhỉ."
Ông quay đi, bóng dáng chậm rãi bước vào khoảng không rực sáng cuối cùng, giọng ông lặng lẽ vang giữa gió:
"Ầy... già rồi..."
###
Ánh sáng dịch chuyển tan dần. Gió trở lại. Mùi đất ẩm và gió đồng từ Phong Linh Điền Trang ùa tới như một cái ôm thật chặt từ quê nhà. Cả bốn người Thục Lam, Hoa Sương, An Khánh, Lục Hoàng vừa mới đặt chân trở lại hiện thực.
Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy... chỉ kéo dài chưa đầy một nhịp thở.
"A...!"
Lục Hoàng gục xuống, thân người to lớn nặng nề đập mạnh xuống nền đất. Một vệt máu từ khóe miệng hắn trào ra, sắc mặt tái nhợt đi thấy rõ.
"Khốn thật... vết thương..."
An Khánh cũng chao đảo, bàn tay ôm lấy bên hông nơi máu đã bắt đầu thấm lại lớp áo. Chân hắn loạng choạng nhưng vẫn kịp trụ vững. Hoa Sương vừa định quay sang đỡ Lục Hoàng, thì một tiếng động nhỏ vang lên phía sau khiến bà giật mình.
"Nương..."
Thục Lam đứng không vững, tay đưa lên ôm lấy trán. Ánh mắt nàng mờ dần.
"Sao... đầu óc lại... quay cuồng thế này..."
Giọng nàng mỏng manh, yếu ớt như tiếng gió vừa chạm mái hiên. Rồi cả thân người đổ sụp xuống trong lòng Hoa Sương.
"Thục Lam!"
Hoa Sương hốt hoảng ôm lấy con gái, tay run run đặt lên trán nàng. An Khánh vội chạy đến, đầu gối quỳ sụp xuống bên cạnh, bàn tay lật nhẹ cổ tay nàng để kiểm tra mạch.
"Mạch hỗn loạn... nhưng vẫn còn...! Là do chấn động linh hồn."
Lục Hoàng, dù đau đớn tột cùng, vẫn nghiến răng chống tay xuống đất, gắng gượng đứng dậy. Từng bước khập khiễng nhưng nhất quyết bước đến gần nàng. Hắn khuỵu xuống, một tay run run chạm vào bờ vai nàng.
"Nàng... không sao chứ...?"
Thục Lam trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, chỉ còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy ba khuôn mặt đang vây quanh mình. Thứ ánh mắt dịu dàng, thứ tình cảm chân thành ấy... lay động cuối cùng trong ý thức nàng.
"Mọi người... đừng lo..."
Tiếng nói chỉ vang lên trong đầu nàng. Mí mắt nặng trĩu. Ý thức tan dần vào bóng tối.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Ở một nơi khác...
Chỉ có bóng tối dày đặc, một bóng đen phủ kín từ đầu đến chân, cả thân hình ẩn hiện sau lớp áo choàng đen như hòa làm một với không gian xung quanh. Không gió, không ánh sáng. Nhưng hắn ta lại như cảm nhận được điều gì đó vừa thay đổi trong thế giới.
Giữa hư vô, một vầng sáng mờ ẩn hiện trong không trung, đó là Tịnh Hồn Ấn, vừa mới trở nên hoàn chỉnh. Bóng đen kia chợt dừng lại. Một tay chậm rãi vươn lên, như thể đang lần theo một đường tơ mỏng manh vừa chạm vào hồn vía của hắn. Hắn không nói gì trong một lúc rất lâu.
Rồi... hắn bật cười. Một tiếng cười nhỏ, lạnh lẽo nhưng đầy thỏa mãn.
"Cuối cùng rồi cũng đi đến bước này..."
Giọng nói trầm thấp khẽ vang giữa bóng tối, như lời thì thầm của màn đêm nói với chính nó.
"Hồn à... hãy chờ ta."
Hắn lặp lại câu đó một lần nữa, nhưng lần này, giọng hắn như có một thứ cảm xúc gì rất khó gọi tên vừa dịu dàng, vừa đầy khát vọng.
Bàn tay trong tay áo siết chặt lại. Dưới lớp băng vĩnh cửu của bóng tối, một thứ ánh sáng đỏ mờ mịt khẽ rực lên giữa lòng bàn tay hắn.
Trò chơi đã bắt đầu. Và hắn đã chờ... rất, rất lâu...
###
Một buổi sáng nọ, nơi doanh trại Bạch Trì...
Thục Lam chầm chậm mở mắt.
Ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài khe lều chiếu lên gương mặt nàng. Mùi thảo dược thoảng trong không khí, cùng âm thanh nhịp nhàng của tiếng gió thổi qua những tấm vải che tạo nên một cảm giác rất đỗi thân quen. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Là... doanh trại Bạch Trì.
Nơi mà nàng đã từng sống, từng chiến đấu. Nơi có những gương mặt đã đi cùng nàng suốt bao tháng ngày.
"Ta... đã quay về rồi ư?"
Nàng lẩm bẩm, cổ họng khô khốc, giọng khẽ như gió.
Soạt!
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến nàng quay đầu sang.
Mạt Lị đang đứng bên chiếc bàn nhỏ, có lẽ vừa làm rơi một chén nước xuống đất. Khi nhìn thấy Thục Lam đã tỉnh, đôi mắt nàng trừng lớn rồi không cần suy nghĩ, lao đến ôm chầm lấy Thục Lam.
"Thục Lam! Mi! Mi tỉnh rồi! Tỉnh thật rồi!"
Mạt Lị khóc òa. Từng tiếng nấc nghẹn ngào bật ra khỏi đôi môi run rẩy của nàng.
"Mi... mi đã ngủ gần nửa tháng... khi An Khánh và Lục Hoàng đưa mi về, cả người toàn là máu... da thịt rách nát, y phục tả tơi... ai cũng tưởng, tưởng..."
Nàng không nói tiếp được nữa, chỉ siết chặt lấy Thục Lam như thể sợ nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Thục Lam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Mạt Lị. Giọng nàng vẫn yếu ớt, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia ấm áp hiếm hoi:
"Ta không sao rồi... chỉ là... hơi mệt một chút thôi."
Bên ngoài lều, tiếng bước chân vội vã vang lên. Tuyết Dung là người đầu tiên lao vào, đôi mắt còn đỏ hoe. Ngay sau đó là An Khánh và Lục Hoàng, còn Hoa Sương thì bước sau cùng, gương mặt hiền dịu mà đầy xúc động.
"Thục Lam!"
Tuyết Dung gần như nhào đến giường, nắm lấy tay nàng:
"Mi... cuối cùng cũng tỉnh rồi! Lúc nghe tin mi ngất, ta thật sự tưởng..."
Lục Hoàng thì đứng sững ở cạnh đó. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt hắn là muôn vàn cảm xúc bị kìm nén. Dưới ánh sáng mờ nhạt, hắn khẽ thở ra, rồi nhắm mắt như trút được gánh nặng.
An Khánh đứng kế bên. Dù vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng đôi tay nắm lại siết chặt đến trắng bệch. Khi bắt gặp ánh mắt của Thục Lam, hắn mới buông tay ra, tiến lên một bước:
"Nàng không sao... là tốt rồi."
Hoa Sương thì bước đến cuối cùng, nhẹ nhàng chạm lên trán nàng.
"Đã ổn rồi. Mọi chuyện... đã ổn rồi."
Trong chiếc lều nhỏ, ánh sáng dịu dàng xuyên qua từng sợi vải. Giữa sự bối rối và xúc động, là hơi ấm của những người thân yêu. Sau tất cả thương tổn, mỏi mệt và những điều chưa thể gọi tên, Thục Lam cuối cùng cũng được bao bọc trong vòng tay của những người vẫn luôn ở lại, vẫn luôn chờ nàng tỉnh lại.
Và lần đầu tiên sau rất lâu, nàng mỉm cười. Một nụ cười thật sự.
###
Một ngày sau khi tỉnh dậy, Thục Lam đã có thể tự mình đứng dậy đi lại trong doanh trại. Mặc dù cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt nàng đã dần trở lại sự sắc bén vốn có. Nhận thấy thời gian đã không còn dư dả, nàng quyết định tổ chức một cuộc họp nội bộ khẩn cấp với các tổ trưởng chủ chốt trong quân doanh.
Bên trong lều lớn của tổng doanh, ngọn đèn dầu khẽ lay động theo gió, ánh sáng cam ấm trải dài trên bản đồ cùng các ghi chép quân sự trải khắp bàn.
Mười vị tổ trưởng lần lượt có mặt, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Tuyết Dung và Mạt Lị đứng bên phải Thục Lam vị trí vốn dành cho thân tín gần gũi nhất của lạc tướng. Chỉ có một người không có mặt. Thái Nghi đội trưởng Tổ Năm, chuyên về ám sát và đột kích, hiện đang thực hiện nhiệm vụ do thám tình hình ở biên giới kẻ địch. Thục Lam chắp tay sau lưng, ánh mắt lướt qua từng người trong doanh.
"Ta cảm ơn mọi người đã giữ vững doanh trại trong thời gian ta vắng mặt. Giờ là lúc cần nắm rõ toàn bộ tình hình hiện tại."
Tuyết Dung bước lên trước một bước, dõng dạc báo cáo:
"Trong thời gian Lạc tướng hôn mê, toàn doanh được đặt trong tình trạng phòng thủ cấp cao. Các tổ luân phiên huấn luyện và canh gác. Sĩ khí vẫn ổn định, không có rối loạn nội bộ."
Mạt Lị tiếp lời, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
"Lương thực, thuốc men và vũ khí đều đang ở mức đủ dùng trong ba tháng. Tuy nhiên, nếu tiếp tục duy trì trạng thái phòng thủ lâu dài, cần chuẩn bị thêm hậu cần từ các làng phụ cận."
Lê Yên, đội trưởng Tổ Bốn, phụ trách cung thủ và cảnh giới, khẽ bước lên. Gương mặt nữ binh này nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo như một mũi tên đã lên dây cung.
"Lạc tướng, trong khoảng thời gian ngài vắng mặt, Dĩ Mao từng tổ chức một cuộc đột kích nhỏ vào doanh trại từ hướng Tây Bắc. Có lẽ chúng đã nhận ra sự vắng mặt của ngài, nên định thừa cơ tấn công."
Ánh mắt nàng lướt nhanh qua bản đồ treo trên giá.
"May mà Tuyết Dung kịp thời tổ chức phản công. Chúng ta đã đẩy lui được đội đột kích ấy, thương vong nhẹ. Nhưng điều này cũng chứng tỏ... Dĩ Mao đang theo dõi chúng ta rất sát."
Cả lều rơi vào một thoáng trầm mặc. Thục Lam đưa mắt nhìn bản đồ. Ngón tay nàng chỉ về khu vực biên giới phía Đông, nơi Thái Nghi và tổ đột kích đang do thám.
"Thái Nghi chưa về?"
Tuyết Dung gật đầu:
"Chưa. Họ đã vượt qua ranh giới hơn ba ngày trước. Nếu thuận lợi, có thể sẽ quay lại trong vòng hai ngày tới."
Thục Lam trầm ngâm trong giây lát. Sau cùng, nàng dõng dạc tuyên bố:
"Dù chưa rõ Dĩ Mao có ý đồ gì cụ thể, nhưng một khi chúng đã bắt đầu thăm dò, thì không sớm thì muộn cũng sẽ có hành động lớn hơn."
Nàng đảo mắt nhìn quanh các tổ trưởng.
"Từ hôm nay, mỗi tổ tăng cường tuần tra hai lượt mỗi ngày. Các tổ 1, 4 và 8 chuẩn bị phương án phòng thủ luân chuyển. Tổ 2 và tổ 6 phối hợp huấn luyện nội bộ và kiểm tra trang bị. Các tổ còn lại tăng cường luyện kỹ chiến pháp đêm và thay phiên nhau giám sát tình hình tập luyện của binh lính."
"Mọi người... phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất. Dù có ta hay không, mảnh đất này, các người đều phải giữ bằng mọi giá."
Không một ai phản đối. Từng tổ trưởng đồng thanh khẽ gật đầu. Không khí trong lều nghiêm túc nhưng đầy quyết tâm.
"Đã rõ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com