Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2- Cho anh 1 cơ hội làm bạn trai em nhá.

      Chapter 2:

-“Tin nè, ăn kem không, anh cho.”_nghe giọng có vẻ dụ khị

-“Ăn chứ”_thằng nhỏ tham ăn, tò tò theo Vĩ qua nhà anh ta.

    Căn nhà của Vĩ bán tạp hóa nhỏ, đủ thứ đồ, Vĩ lấy ra 1 cây kem Vani cho Tin. Nhóc Tin thích lắm, nhòm nhèm ăn.

-“Tin nè, hôm qua chị của em có làm gì em không?”

-“Đâu có gì, nhéo lỗ tai dắt vô tới nhà, phạt không cho uống trà chanh 1 tháng,đã vậy còn bắt em lau chùi cái đống nước trên phòng chỉ nữa, tiu em rồi anh Vĩ ơi.”

-“Có vậy thôi sao? Vậy sao la làng vậy,làm anh tưởng em bị hành hạ giữ lắm”

-“La vậy để xin lòng thương xót của chỉ thôi, la 1 hồi là chỉ xìu liền.”

-“Mà chị Hai em lúc nào cũng giữ cái mặt lạnh tanh đó hả?”

-“Không đâu, ngày trước Hai của em hiền mà dễ thương lắm, hay cười nữa.”

-“Vậy sao giờ lại như người đá zả?”

-“Thì cái gì cũng là vì tình yêu, hehehe, người yêu đầu của chỉ làm chỉ buồn nhiều.”

-“Nhiều??? Mà làm gì?”

-“Haiz, chuyện dài lắm. Em nói thiệt, lúc đó chị Hai không ngăn cản là em xử anh ta 1 trận. Ủa, anh để ý chị em hay sao mà hỏi nhiều vậy?”

-“Ờ anh…..anh …anh không có”_bất ngờ trước câu nói của Tin, Vĩ gãi đầu, cười cười.

-“Thôi, em biết mà, từ bữa mới dọn tới, em thấy anh Vĩ cứ nhìn nhìn chị Hai em, là em biết rồi.”

-“Thì anh thấy chị em lạ lạ, cứ im sao á, mặt thì lạnh tanh. Với lại anh có cảm giác rất quen thuộc.”

-“Khó lắm anh ơi, hì hì, có mấy anh thấy chị Hai chia tay, nhảy vào, đều bị từ chối hết”

     Câu chuyện cứ tiếp nối, nhưng không ngờ là có 1 người đứng sau bức tường nghe hết mọi chuyện và rất tức giận, rất rất tức giận. Đó là Cát Tường.

     Buổi tối, ngồi ăn cơm với Mẹ và Tin. Đang nói về chuyện sắp phải lên nhà ông Ngoại làm đám giỗ bà, Mẹ nó muốn nó tới trước làm thức ăn phụ các Dì, Mẹ nó phải đứa Tin lên trường họp phụ huynh, vì thằng nhóc là lớp phó nên cũng phải có mặt trên trường. Nó ừ hử vì đang đói, ăn cho nhanh. Mẹ nó đột ngột chuyển hướng

-“Con nói muốn ôn thi lại vào Đại Học X hả?”

-“Dạ, con đang dự định thế”_vẫn ngồm ngoàm cơm trong miệng

-“Mẹ mới nói chuyện với thằng bé cạnh nhà, nó nói nếu con muốn ôn môn Toán thì nó sẽ dạy kèm cho, rồi có gì con chỉ nó môn Anh Văn. Mẹ đồng ý rồi đó”

     Nó như muốn phun hết cơm trong miệng ra:

-“Cái gì???? Sao Mẹ lại đồng ý? Con tự ôn được rồi, không cần ai kèm đâu.”

-“Đừng có cứng đầu, con yếu môn Toán trước giờ, năm ngoái không đậu Đại Học cũng vì môn Toán thấp lè tè. Giờ có người dạy miễn phí còn không chịu.”

-“Con ôn được mà….con không học đâu”

-“Thằng bé dễ thương hiền lành thế lại không chịu, con làm gì mà cứ né né nó hoài vậy.”

-“Mẹ ơi, con có lí do của con mà,giờ bắt con học chung chắc con chết mất.”

-“Không mè nheo nữa, Mẹ đồng ý rồi, đừng có lằng nhằng. Thứ 2 tuần sau bắt đầu học. Buổi tối 7h.”

    Sau câu nói của Mẹ, nó thấy trước mắt tối sầm. Không tin được là lại phải như vậy. Nó chẳng muốn dính vô rắc rối mà Cát Tường đã giăng sẵn. Nó chỉ muốn cuộc sống bình yên thôi mà, có khó lắm đâu chứ.

     Sáng sớm chủ nhật, nó mò đầu dậy vì tiếng banh nện vào nền đất, trong đầu nó thoáng nghĩ tới thằng em, nhưng suy xét lại thì hôm nay là Chủ Nhật, thằng Tin lên trường với Mẹ rồi còn đâu. Đứng dậy, đầu tóc còn bù xù, nó đeo cặp kính cận nhìn xuống cửa sổ. Trời ạ, đúng như nó đoán, là anh chàng cao ngều Khang Vĩ.

     Nó tự nghĩ, từ ngày nó dọn tới đây mọi thứ xảy ra xung quanh nó đều dính đến anh chàng này, thật ra thì ngoại hình rất tốt, học thì tạm. Nhưng sao càng lúc nó lại càng không có cảm tình với anh ta.

     Tiếng nhạc Hamster Dance vang lên, Mẹ nó gọi. Nó vẫn ngồi trên kệ, nói chuyện với Mẹ. Nghe Mẹ nó dặn dò là lên Ngoại phụ nấu. Nó dạ vâng suốt cuộc gọi. Không ngờ Vĩ đang chơi banh, thoáng thấy nó trên lầu. Vĩ nhìn nó mà như đang ngắm nhìn 1 thứ mà anh chàng ao ước có được.

-“Di à, đến khi nào anh mới có thể làm tan tảng băng của em chứ.”_Vĩ thầm nghĩ. Rồi như chợt nghĩ ra 1 cách.

-“EM ƠI…NÈ….DI ƠI…”_Vĩ hét lớn

      Nó vội kết thúc cuộc gọi với Mẹ nhìn xuống, vẫn ánh mắt không chút tình cảm. Nó không nói gì, chỉ nhìn Vĩ. Vĩ lại tiếp tục

-“ANH LÀM RƠI BANH VÀO SÂN NHÀ EM RỒI, EM MỞ CỔNG CHO ANH LẤY NHA!”

     Không nói không rằng 1 lời, nó đóng rèm cửa sổ lại. Vĩ thoáng thất vọng vì sự lạnh lùng đến rợn người của nó. Nhưng chưa đầy 2 phút sau, Vĩ nghe tiếng mở cửa. Vĩ nở 1 nụ cười có thể làm cho những cô bé khác xiu vẹo. Nhưng vẫn không có gì bất ngờ là nó vẫn vậy,ra sân cầm trái banh, ném mạnh ra ngoài. Không như dự tính của Vĩ là sẽ được mở cổng vào nhà, rồi bắt chuyện làm quen. Nó quay vào nhà, đóng sầm cửa để mặc cho Vĩ đứng chết trân trước nhà nó. Vào nhà, nó lầm bầm:”rảnh quá, suốt ngày banh với bóng, lần sau thì tui tịch thu lun cho khỏi phá làng phá xóm, cái gì cũng bất quá tam thôi chứ.”

     Cơ mà thằng Tin nói đúng, nó thì có làm cái gì nên hồn chứ. Hậu đậu là nghề của nó mà. Vào nhà tắm thay đồ, vừa bước vào, 1 con chuột chạy băng ngang qua, hoảng hồn, nó hét lên, rồi vội vạ làm sao mà té ngược ra sau, đầu đập xuống nền gạch bất tỉnh.

      Vĩ đứng ngoài nghe tiếng hét, bất ngờ, Vĩ hành động như phản xạ. Bỏ trái banh trong tay, Vĩ phóng leo lên cổng, với lợi thế chiều cao thì điều này không mấy khó khăn,nhưng những cái đầu nhọn trên đó cũng làm tay Vĩ trầy xước rỉ máu. Vào được sân nhà, Vĩ mở cửa trong thật nhanh, lao thẳng vào nhà,miệng thì cứ gọi tên nó:”DI…DI, EM Ở ĐÂU…DI, NGHE ANH GỌI KHÔNG?”.

     Thấy nó nằm chỏng gọng trong bếp, Vĩ đỡ nó lên, bồng nó ra ghế salon. Chạy vào lấy khăn, lau nhẹ mặt nó. 10 phút sau, nó tỉnh lại, nó nhìn anh như sinh vật lạ. Vĩ nhìn nó cười, không hiểu sao, vừa Vĩ cười thì nó hét toáng lên. Bây giờ thì cái não nó đã hoạt động lại. (Não gì mà hoạt động chậm thế chứ =.=’’ )

-“TRỜI ƠI……ANH,..ANH LÀM CÁI GÌ Ở ĐÂY?”

-“Ờ thì, em hét lên, anh chạy vào, thấy em ngất trên sàn nhà bếp á, nên anh đỡ em ra đây”

-“Vậy à….à tui nhớ ra rồi, là vì con chuột. Ủa? Sao anh vào đây được?”

-“Hì hì, anh…anh, anh leo cổng nhà em đó?”_lại gãi gãi cái đầu

-“Lần sau đừng leo nữa, người ta tưởng lầm là trộm thì sao?”

-“Hì, lúc đó có nghĩ được gì đâu.”

      Nó chú ý thấy tay Vĩ chảy máu, nó hoảng lên, nó sợ máu lắm,thằng em hay hoạt động nhiều, trầy xước, nó luôn phải ra tay, nhưng mỗi lần thấy máu tay nó vẫn run run.

-“Tay anh, tay anh….”

-“Ờ ờ, không có gì, em sợ máu hả?”_Vĩ nói mà giấu tay ra sau lưng, vì Vĩ lo là nó sợ

-“Không, không đâu…tui, tui, không sợ…Anh ngồi đó, tui đi lấy hộp sơ cứu.”_nó run run, nói dối mà chẳng ai tin.

     Nó cứ vỗ vỗ cái đầu, vì cú ngã ban nãy nó vẫn choáng váng. Leo lên phòng, đem cái hộp gỗ được trang trí rất xinh. Đây là món quà sinh nhật mà 2 nhỏ bạn thân của nó tỉ mỉ làm tặng nó. 2 nhỏ đó là 2 nguồn an ủi rất lớn với nó.

-“Anh ngồi im, đừng nhúc nhích nhá!”(cô nương ơi, trầy tay thì mắc mớ gì không được nhúc nhích cả người vậy)

-“Em làm được không đó?”_Vĩ hỏi nghi ngờ mà cũng buồn cười vì cái điệu bộ nghiêm trọng hóa vấn đề của nó.

-“Đ..được chứ, cứ ngồi im đi”_ánh mắt bây giờ rất rất nghiêm trọng

-“Hì, ừ, thì ngồi im.”

     Nó lấy chai Oxy già ra rửa vết thương, nó còn chẳng giám nhìn vết thương sủi bọt. Nhưng để cho Vĩ biết nó không yếu đuối như vậy, nó vẫn cố tỏ ra không có gì, nhưng cái điệu này thì Vĩ biết tỏng nó rồi. Sau đó nó thổi thổi cho khô, lâu lâu cứ hỏi :”đau không?”, nó lấy miếng băng keo cá nhân dán lên. Ai mà nhìn thấy miếng dán này chắc Vĩ độn thổ mất, miếng dán màu hồng, hình các nàng công chúa của hãng Disney. =.=’’

-“Á Á Á Á….”_Vĩ hét lên

-“TRỜI ƠI, CÓ CÓ CÓ SAO KHÔNG, HẢ ? ĐAU LẮM HẢ, CHẾT RỒI, CÓ SAO KHÔNG?”_Nó hoảng theo Vĩ,nói không nổi.

-“E…em, em…”_Vĩ nói từng chữ

-“Sao, sao…? Nói nhanh lên.”_nó căng mắt ra nhìn Vĩ

-“Em dán hay qua, anh hết đau rồi. hề hề hề.”

    Tim nó như muốn rớt ra vì cái tên này

-“ĐIÊN RỒI SAO? GIỠN KIỂU ĐÓ CÓ NGÀY MANG HỌA ĐÓ.”

-“Tại anh thấy em nghiêm trọng quá, giỡn xíu đó mà.”

      Vẫn định sạc cho anh ta 1 trận thì chuông điện thoại của nó reo lên, nghe tiếng chuông, Vĩ cố nhịn cười.

-“Alo. Con nghe nè Mẹ.”

-“Sao chưa lên Ngoại nữa, Ngoại mới gọi cho Mẹ hỏi sao giờ con chưa lên.”

-“Dạ, dạ, con…con…con lên Ngoại liền.”

-“Sao nãy giờ không lên, thức dậy nãy giờ rồi mà.”

-“Dạ…á á.”

    Vĩ giựt điện thoại trên tay nó.

-“Alo, dạ con chào cô.”

-“Alo, Vĩ hả con, ờ 2 đứa đang ở đâu đó? Con nói chuyện được với nó rồi hả con?”

-“Dạ ,dạ ,cô ơi, Di mới té trong nhà bếp, bất tỉnh, giờ chắc đầu còn choáng lắm.”

-“Trời đất, cái con bé hậu đậu, rồi nó có sao không con? Sao con biết vậy?”

-“Dạ con chơi banh trước nhà, nghe Di hét nên leo cổng nhà cô vào, cô đừng buồn con nha cô? Giờ Di đỡ rồi cô.”

-“Con giúp nó mà Cô buồn gì, ừm, mà giờ đi cả nhà rồi ai nấu cơm cho nó. Hừm…ông Ngoại nó thì cứ mong nó qua.”

-“À, hay là con chở Di qua nhà Ngoại Di được không cô, hôm nay con cũng rảnh.”

     Nghe tới đây, nó không chịu được, giựt ngay điện thoại lại, hét lên:

-“Không…..được! Con đi 1 mình được mà Mẹ”

-“Nè, đừng có cãi bướng với Mẹ, thay đồ rồi để Vĩ nó chở con. Mắt mũi hậu đậu,Mẹ chưa la vì cái tội đó nên nghe lời Mẹ đi. Mà nè, đừng có xụ cái mặt xuống, con gái gì mà…thằng bé có xấu xí gì đâu mà cứ …. Haiz, thôi, Mẹ cúp máy đây, nhanh nhanh lên đó.”

     Nó dạ dạ, rồi lườm Vĩ 1 cái. Vĩ thì không thể nhịn cười với cái điệu bộ tội nghiệp của nó.

-“Về nhà đi, tui thay đồ xong tui qua.”_nó nói như ra lệnh cho Vĩ.

-“Ừ, hì, vậy 15 phút nữa anh đợi em trước nhà anh nha”

-“Thôi thôi, anh cứ ra đầu hẻm đi, chứ tui không muốn mọi người hiểu lầm.”_nói đúng hơn là nó không muốn Cát Tường thấy lại có chuyện.

-“Ô tê”_ Vĩ hí hửng đi về.

     Nó bực tức vào nhà thay đồ, mặc quần Jean dài với cái áo thun sắn tay, nhìn rất phủi bụi. Còn Vĩ về nhà vừa thay đồ vừa hát, có vẻ anh chàng rất vui.

-“Vĩ, làm gì mà hôm nay vui vậy con?”

-“Dạ, con qua chở cô bé hàng xóm đi có chuyện,đừng đợi cơm con nha.”

-“Thì ra là Vĩ nhà ta có tình yêu. Thôi, thay đồ nhanh đi, đừng để con bé đợi.”

-“Dạ.”

     Chạy xe ra đầu hẻm, mặt Vĩ tươi tỉnh hẳn, không như hằng ngày đợi Cát Tường. Di bước ra, khó khăn lắm nó mới leo lên được cái yên xe cao chót vót. Đã vậy Vĩ còn bắt nó ôm anh ta. Có thể hiểu tình hình là có mơ nó cũng chẳng ôm đâu, tay nó cứ mò mò cái tay cầm đằng sau chỗ ngồi. Nhưng Moto có phải như những chiếc xe khác đâu, làm gì có cái chỗ để nó nắm chứ, ngao ngán, nó nắm lấy cái áo thun của Vĩ. Vĩ phóng xe đi, làm nó giật cả người, tay vẫn nắm cái áo, quyết tâm không ôm, có rách áo Vĩ nó cũng đành chịu.

     Lần này thì Cát Tường nhìn thấy, và như giọt nước tràn ly, sự tức giận của cô nàng đã lên đỉnh điểm :”mày hay lắm Uyên Di, tao đã nói là không ai được đụng đến anh Vĩ của tao mà. Uyên Di, mày chán những ngày bình yên rồi ha? Được, tao sẽ cho mày hưởng những ngày tháng không bình yên.”

     Lên tới Ngoại không đầy 15 phút, thật là cái tên Vĩ này chạy xe như bị đuổi đánh, thêm nữa đường lên Ngoại là đường xa lộ, nên hắn cứ được nước phóng nhanh hết cỡ. Trên đường đi, hắn hết cười cười, rồi hát, hát chán rồi lại nói. Phát mệt với tên này.

      Bước xuống xe thì loạng choạng, không biết vì cú ngã ban nãy, hay vì cái tốc độ của chiếc xe này nữa. 2 bà chị họ của nó chạy ra, nhìn thấy nó bước xuống từ chiếc Moto, đã vậy anh chàng chủ của chiếc xe lại quá đỗi đẹp trai. 2 bà chị chạy đến, đẩy nó ra, nhào tới hỏi thăm Vĩ tới tấp. Vĩ thì vội vàng chào hết người này đến người khác.

     Tủi thân hết sức, nhưng mà nó lại vui hết cỡ khi ông Ngoại nó ra:

-“Sao giờ này mới tới, cháu té có làm sao không, vào đây Ngoại xem nào.”_chỉ có Ngoại là thương nó.

-“Hic, hic, Ngoại ơi, cháu đau lắm”_nó nhõng nhẽo

-“Tội nghiệp cháu tôi quá, thế đau chỗ nào nào?”_Ngoại nói thế chứ biết là nó lại bị u đầu, Ngoại cứ xoa xoa cái đầu của nó.

-“Chỗ này này, đấy, Ngoại thấy nó sưng lên không? Đau lắm”_Nó lấy tay chỉ chỉ lên đầu.

-“Gớm, có tí tẹo thế này mà nhõng nhẽo quá cô nương”

-“Hì hì, cháu đau thật mà. Mẹ cháu lên chưa hả Ngoại, thằng Tin đâu Ngoại?”

-“Mẹ cháu ra chợ mua ít đồ, còn thằng Tin nó đi với thằng Beo đá banh sau nhà đấy. Cháu vào nhà đi”

     Ngoại vừa nói dứt lời thì nghe tiếng thằng Tin oai oái, nó chú ý thấy Vĩ cứ nhìn nó nhõng nhẽo với Ngoại. có lẽ Vĩ hơi bất ngờ, vì nó luôn lạnh lùng nhưng sao giờ hành động như 1 đứa con nít. Vĩ hiểu ra 1 điều, sự lạnh lùng chỉ là cái vỏ bọc mà nó tự tạo ra để bảo vệ cho trái tim tan vỡ của nó không phải lãnh thêm bất kì 1 vết thương nào:

-“A….Anh Vĩ, ra đây đá banh nà!”

-“Ừ ừ, anh ra liền.”_nói xong Vĩ quay sang xin phép Ngoại nó_”Dạ, cháu xin phép ông ra sau nhà.”

-“Ừ ừ, ra đi cháu, ra chơi với chúng nó cho vui.”_Ngoại có vẻ có cảm tình với anh ta.

     2 bà chị nó cũng tò tò theo anh chàng ra sau nhà làm cổ động viên. Sao mà lại để nhan sắc Vĩ mê hoặc đến thế chứ.

     Buổi trưa hôm đó cũng trôi qua, cả nhà ngồi ăn uống quay quần bên nhau, nói đủ thứ chuyện. Các Bác, các Dì cứ ghẹo nó với Vĩ, mặt Vĩ đỏ hết lên. Nó thì phải giải thích đủ đường. Vĩ nhìn nó đăm đăm, vì gần cả tháng dọn về khu nhà Vĩ chưa thấy 1 nụ cười thật sự nào của nó, họa may chỉ là những nụ cười xã giao với hàng xóm. Vậy mà gặp gia đình,nó lại cười, cười nhiều lắm, nụ cười nó như tỏa ra 1 năng lượng rất lớn làm Vĩ cảm nhận như 1 cơn gió mát thổi giữa 1 bữa trưa nóng bức.

     Ăn uống xong cả nhà hát karaoke, cả nhà nó đùa vui, nó cũng cười rất nhiều, nhưng chẳng dám cầm micro hát. Vĩ thì vì là người lạ, nên bị bắt hát rất nhiều. Vĩ hát rất hăng, nhìn như 1 tên ngố. Bỗng nó nhìn Vĩ, và nó đã cười.

     Buổi chiều, Vĩ và nó bị phân công đi theo giám sát đám nhóc em của nó ra ruộng cỏ thả diều. Ban đầu tụi nhóc chỉ có 1 con diều, nên giành giựt mãi, khóc lóc, làm nó phải dỗ dành hết đứa này đến đứa khác. Vĩ đã tự tay làm thêm cho mỗi đứa 1 con diều bằng giấy báo và tre. Mất gần 1 tiếng đồng hồ, bọn nhóc ngồi xung quanh hồi hộp giúp Vĩ cắt báo, tước tre. Hì hục mãi cũng xong, bọn nhóc vui lắm, tranh nhau thả, rồi cứ tíu tít tự cho diều mình là đẹp nhất.

    Di ngồi với Vĩ xem bọn nhóc thả diều, những cơn gió chiều thổi qua thật là mát, khung cảnh yên bình làm nó cũng như thả hồn theo.

-“Di nè, em cho anh 1 cơ hội để làm bạn trai em nha?”

    Câu hỏi của Vĩ làm nó bất ngờ, nhưng với cái nhìn lạnh lùng, nó nói:

-“Đúng là con trai, giống nhau thật.”

-“Em nói gì vậy?”

-“Tui nói bọn con trai các anh, nói dối hết cô này đến cô khác, có bao giờ thấy mệt mỏi không?”

-“Anh chẳng hiểu em nói gì, anh đang nói thật, anh…anh…anh thích em”

-“Thích tui??? Vậy Cát Tường anh để ở đâu?”

-“Sao lại có Cát Tường ở đây? Anh và Cát Tường chỉ coi nhau như anh em thôi”

-“Anh giỏi thật, quen người ta đã rồi nói là anh em, thôi ,đừng động tới vấn đề này nữa. Mình sắp phải học chung với nhau, đừng làm khó nhau.”

-“Ừ …ừ , anh hiểu rồi.”

     Nó hơi bực khi nghĩ tới Cát Tường, và về những lời hăm dọa của cô ta.

     Chở nó về, Vĩ im lặng lắm, phóng nhanh hơn cả buổi sáng. Nó cũng chẳng nói gì. Mẹ nó và thằng Tin ở lại nhà Ngoại đến tối. Xe Vĩ dừng trước nhà nó, nó mở cổng, định bước vào. Vĩ chợt nắm chặt lấy tay nó. Nó quay lại, nhìn Vĩ, ánh mắt chẳng thiện cảm tí nào, nhưng sao lúc đó tim nó lại loạn nhịp thế này, nó cố tỏ ra lạnh lùng, không muốn Vĩ biết. Vĩ muốn nói gì đó, nhưng khi gặp đôi mắt vô hồn của nó, Vĩ bất lực, buông tay nó ra, chúc nó ngủ ngon, rồi dắt xe về.

     Tối hôm đó nó cứ nghĩ về Vĩ, nó nghĩ về Cát Tường, nó băng khoăng không biết ai là người nói thật, ai nói dối. Nó cũng chẳng hiểu sao mình phải bận tâm vì chuyện này. Cách 1 bức tường bên kia, Vĩ cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại, Vĩ không rõ là Di đã trải qua chuyện gì, đến nổi cái vỏ bọc Di tạo ra lớn đến nỗi làm Vĩ thấy bất lực thế này. Rồi cả chuyện Cát Tường là sao chứ.

     Thứ 2, là ngày nó phải bắt đầu thực thi lời Mẹ nó là qua nhà Vĩ học môn Toán. Buổi sáng, nó đang phơi đống đồ trước sân, thì Cát Tường sang.

-“Hôm nay Di học buổi trưa hay sao giờ này con ở nhà?”

-“Ờ, còn Tường cũng vậy hả?”

-“Ừm, hì, hôm qua Di đi đâu đó, Tường qua tìm không thấy?”

-“À à, Di lên nhà Ngoại”_nó ngại không dám nói là đi với Vĩ

-“Ừm, định cho Di mượn cuốn sách anh văn này hay lắm.”

-“Vậy hả? Tốt quá, cảm ơn Tường, Di cũng định hôm nay đi ăn vạ ở nhà sách, may mà có Tường.”

-“Có gì đâu, hì hì.”

-“Chờ Di xíu, phơi xong đồ rồi lên phòng Di chơi”

-“Ừm, để Tường phụ Di”

     Giờ sao nó lại thấy Tường cũng đáng yêu quá chứ. Nó vẫn còn lăn tăn chuyện hôm qua, nhưng không bàn cãi nữa, 1 cô bé như Tường sao phải nói dối làm gì.

-“Wow, phòng Di nhỏ mà trang trí dễ thương quá.”

-“Hì hì, tại lâu rồi mới có phòng riêng, nên Di cố trang trí theo ý mình đó mà.”

-“Ủa? Hình ai đây?”_Tường cầm cái khung hình có hình Di và 1 người con trai nữa.

-“À, à…không ai cả.”_Di vội lấy khung hình từ tay Tường, đặt lại chỗ cũ, nhưng úp xuống.

     Với cái hành động đó, Tường đã biết đó là người rất quan trọng với Di, người đã làm nó tổn thương đến mức này, là người mà vẫn còn chiếm 1 chỗ quan trọng trong tim nó. Tường thầm nghĩ :”hôm nay định qua dò hỏi điểm yếu của nó, không ngờ trời thương mình, vừa qua đã biết rồi. Di à, mày nên chuẩn bị tinh thần cho những ngày tiếp theo đi.”

-“Di à, Tường không có ý làm Di buồn đâu, xin lỗi Di nha.”

-“À, có gì đâu mà Tường nói vậy, đó chỉ là 1 người lạ thôi. Tường uống gì không, Di lấy cho.”

-“Thôi, định qua đưa Di mượn cuốn sách, với thăm quan phòng Di thôi, tới cả tháng rồi mà hôm nay mới được nói chuyện với Di lâu vậy đó.”

-“Ừm, hì”

-“Thôi, Tường về.”

     Hết 1 ngày học hành trên trường, nó lết xác về nhà, ăn xong bữa tối, Mẹ nó lập tức đuổi nó sang nhà Vĩ học. Nó lê lết qua, kế sát nhà mà công sức lết, mè nheo của nó chiếm hết 15 phút mới qua được. Vĩ chờ trước nhà. Nó vào nhà, lễ phép chào mọi người rồi theo Vĩ lên phòng, phòng Vĩ phải nói rất gọn gàng so với 1 đứa con trai. Phải nói đây là kết quả của 1 ngày dọn dẹp đống quần áo ngổn ngang của Vĩ để chờ nó qua.

-“TRỜI ƠI!”_sau 1 tiếng 30 phút chịu đựng cái đầu ngu Toán của nó, đây là tiếng hét của Vĩ.

    Đến Mẹ nó ở nhà cũng nghe thấy

-“Tin qua coi chị hai con có làm sao không? Chứ nó ngu ngu như thế, thằng Vĩ giảng 1 lúc nữa là có án mạng đấy.”

-“Úi giào, Mẹ đừng lo, để anh Vĩ xử lí bả 1 trận đi thì cái đầu mới thông minh ra được”_vừa nói thằng Tin vừa chúi đầu vào cuốn truyện,cười cười khoái chí vì cuối cùng anh Vĩ cũng phải thua chầu cá độ mà 2 người đã cá là anh Vĩ không chịu nổi 1 ngày dạy cho chị hai nó.

    Bên nhà Vĩ thì Ba Mẹ Vĩ vẫn đang thì thầm ghé tai trước cửa phòng Vĩ nghe ngóng. Bên trong thì:

-“TRỜI ƠI LÀ TRỜI, CÁI BÀI HÀM COS ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY MÀ NÃY GIỜ CŨNG KHÔNG LÀM ĐƯỢC LÀ SAO?”

-“NÈ NÈ, KHÔNG ĐƯỢC THÌ TỪ TỪ TUI LÀM, LÀM VIỆC GÌ MÀ ANH HÉT TOÁNG LÊN VẬY?”

-“CHỨ GÌ NỮA, EM NHÌN CÁI BÀI NÀY XEM, ĐẾN 1 ĐỨA LỚP 10 MỚI VÀO TRƯỜNG CŨNG GIẢI ĐƯỢC ĐẤY.”

-“RỒI SAO CHỨ, CHÍNH ANH LÀ NGƯỜI KHƠI RA CHUYỆN NÀY, HỌC THÊM GÌ CHỨ, DẸP HẾT, TUI KHÔNG HỌC NỮA.”

-“TRỜI ƠI, CÒN CỨNG ĐẦU NỮA, BỘ ANH NÓI SAI SAO MÀ EM CÃI?”

-“CÃI CÁI GÌ, ANH ĐƯA CÁI BÀI THẾ NÀY, KÊU TUI GIẢI LÀM SAO?”

-“ĐÒI THÌ ĐẠI HỌC, MÀ BÀI NÀY KHÔNG GIẢI ĐƯỢC THÌ NGHỈ KHỎE ĐI”

-“Ừ , TUI CŨNG ĐỊNH VẬY ĐÓ”

    Dứt câu, nó bước ra khỏi cửa phòng, không quên đóng sầm cửa lại. Bỏ Vĩ lại vò đầu bức tai, tức không tả nổi. Nó lại theo đường lê bước về nhà, leo lên phòng, để mặc Mẹ nó hỏi thăm tình hình. Nó nằm úp lên giường tay thì cứ giựt giựt, đấm đấm cái nệm :”Cái đồ hách dịch, hành mình như vậy, còn chữi mình nữa, sao lại đi so mình với 1 đứa lớp 10 chứ, thiệt là không ra gì”

    1 tờ 50 ngàn lòi ra khỏi cái cửa phòng của nó:

-“Gì đây?”

-“Hai ra nạp cho Mẹ 50k card điện thoại đi”

-“Cái thằng này, sao không đi đi, bắt Hai qua đó làm gì nữa.”

-“Không biết, Hai đi đi, em không đi đâu.”

      Sau 1 hồi đập cửa phòng thằng em, đùn đẩy cho nó đi, thằng em đáng ghét, khóa cửa phòng nghe nhạc, mặc cho nó đứng ngoài làm mọi cách không được, đành vậy. Mở cổng, qua nhà Vĩ mua card nạp tiền.

-“Cô ơi, bán đồ cho con.”

-“Vĩ ơi, ra bán hàng dùm Mẹ đi con.”_tiếng Mẹ Vĩ gọi

      Vĩ bước ra, mặt vẫn còn bực lắm

-“Mua gì?”

-“Mobi 50”_nó trả lời trống không

-“Hồi sáng mới mua 50, giờ mua nữa, nói chuyện với ai mà giữ vậy.”

-“Nói với ai kệ tui”

-“Nói với thằng nào mà 50 ra đi trong 1 ngày vậy hả?”_Vĩ ghen rồi

-“Có liên quan đến anh sao? Cái này tui mua cho Mẹ tui ,bán nhanh tui con về”

-“À, ừ, xin lỗi. Nè”

-“ừ.”

-“Nè, khoan.”_cứ nhìn thấy cái mặt nó là Vĩ không thể tức tối thêm được nữa

-“Gì?”

-“Anh xin lỗi, nãy anh nóng qua, nên anh lớn tiếng với em.”

-“Không có gì, tui ngu thua 1 đứa lớp 10, nên bị vậy cũng đáng.”

-“Em còn giận anh hả?”

-“Không”_nói vậy chứ trong lòng nó như có lửa á, muốn thiu chết tên hách dịch này.

-“Anh biết em còn giận, nhưng quân tử nhất ngôn, nói là phải làm, mai em phải qua học tiếp đó.”

-“Ừ, bye.”

    Từ ngày thằng em đáng ghét mê kem nhà Vĩ, nên bán đứng chị nó, cho Vĩ số điện thoại, tối nào Vĩ cũng nhắn tin cho nó. Cách nhau có bức tường. Nhiều lúc Vĩ nhắn tin mà nó vô tâm không trả lời, là Vĩ lại lấy cái gì cứng cứng gõ lên tường làm nó giật mình, lần nào nó cũng gõ lại 1 cái tức giận, rồi nhắn tin la Vĩ là đồ con nít. Vĩ thích ghẹo nó lắm, mỗi lần nó nóng lên, trông nó đáng yêu vô cùng, không có vẻ lạnh lùng mà Vĩ ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com