CHAPTER 22
...Cô ngạc nhiên:
-Handsome-boy? Ice-boy? Ơ… nghĩa là gì?
“RRẦM”
Khương Mai Chi & Triều Mỹ An uất quá mà ngất xỉu.
Cả hai tự hỏi, sao lại có người “mù” tiếng Anh đến mức đó? Rốt cuộc là lớp 11 hay lớp 1 chứ???
Cô nhăn mặt:
-Nè, hai người làm gì mà ngẩn ra thế?
- Không có gì.- Hai cô nàng vội vàng trả lời, nói có để cho lãnh đòn à.
Lát sau, đột nhiên, cánh cửa phòng y tế mở ra….
Trần Minh.
Mai Chi và Mỹ An một lần nữa được “mở rộng tầm mắt”.
Hai cô dụi dụi mắt.
Nếu nói Lucifer là vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo khó với tới…. thì anh chàng mới tới này là ngôi sao đỏ lửa gần gũi và ấm áp……
Cô thì chả thèm nhìn mặt Minh mà chỉ hau háu nhìn túi hoa quả anh cầm trên tay, cô gần như vồ lấy, rồi vội vàng mở ra…
Trần Minh chỉ biết cười trừ một cách kín đáo.
Bỗng nhiên, cô giận dỗi:
-Ế… Ế… sao không có món nho nhỉ?
-Không có à? – Trần Minh hỏi lại.
-Hứ! Sao không mua nốt? Không phải tiếc tiền đó chứ.
“Chính cậu/chị mới tiếc ấy! “ ___ Suy nghĩ của 2 người nào đó.
Trần Minh phân bua trông tội nghiệp:
-Anh nhớ là anh đã mua rồi mà!
Hai cô nàng còn lại thấy thương cảm ( ý! thương cảm hay “cảm” sắc thì chưa biết ^_^) nên vội “đánh trống lảng” giúp Minh:
-Cậu toàn quen được handsome boy nhỉ?
- Sao chị quen anh chàng đẹp trai thế này mà không nói với em một tiếng?
Cô lắc đầu, không biết từ đầu buổi đến giờ hai cô gái này bị gì, liền hỏi:
-Hai người có sao k? Có cần cho xe chở tới 3TK k?
Trần Minh nghe vậy ngặt nghẽo cười còn 2 cô gái thì chả hiểu mô tê thế nào nên mặt cứ nghệch ra trông đến thương….
Thấy vậy Minh mới cắt nghĩa:
-Là thế này, 3TK= TTTK= Trung Tâm Thần Kinh.
Nghe xong lời giải thích trên cả chí lý của Trần Minh, hai cô gái bấy giờ mới hiểu ra, liền xông vào trận mạc dù biết chết là k thể tránh khỏi. ( Dũng cảm quá! ^_^ ).
-Sao chị nói thế với em??? Chị thật đáng ghét mà!
Cô phớt lờ, mặt tỉnh bơ.
Hihi! IQ cô thấp thì thấp thật nhưng nói về bày trò thì cô thuộc dạng “đểu” lắm nhá!
-Cậu nói thế là sao? Híc híc! – Triều Mỹ An dùng chiêu bài “mỹ nữ rơi lệ” tra tấn tinh thần cô khiến cô muốn bỏ chạy ghê.
Khi nhìn lại khuôn mặt đẫm nước của Triều Mỹ An, cô giật mình, hình như khóc thật,…. Chuyện của Prince…. Híc! Không biết thì thôi, biết thì lại cảm thấy có lỗi, người rơi vào tình trạng é.o le như Mỹ An đúng là hy hữu.
Tưởng sao, tình địch lại chính là em gái….
Biết cư xử sao cho phải?
Ngẫm lại mới thấy cô gái này cũng phải chịu đựng như cô!
Thiện tai! Thiện tai!
“Thôi được!
Lần này đành ra tay “cứu độ chúng sinh” vậy!” – Cô nghĩ thầm rồi tiếp tục “chăm chăm” vào ăn uống.
Hé hé! Nghĩ chi nhìu cho mệt, ăn uống trước đã!!
Đời người đc mấy phải hưởng thụ đi chớ! Ha ha!
Khương Mai Chi nhìn cô, nói một câu triết lý- ko biết lôi đâu ra:
-Ăn để sống chứ không phải sống để ăn đâu nhé chị!
Cô cứng đầu đáp:
-Nói thì hay lắm đấy! Chị hỏi em nhé, nếu ăn cái gì mà sống được là được thì giữa thịt nướng và thịt sống, em chọn cái nào?
-Thịt nướng!
-Đấy!- Cô vỗ tay đồng thời cho miếng táo vào miệng, ngồm ngoàm nói- Thịt nướng hay thịt sống, em ăn cái nào mà chả sống được nhưng em vẫn chọn cái ngon hơn đó thôi. Còn cãi?
Mai Chi : @_@ +_+
Triều Mỹ An kết thúc câu chuyện món ăn bằng một câu đùa:
-Ăn thức ăn thì không nói nhưng ăn đc cả “mỹ nam” như Đông Thy, thì mới là quý hiếm!
-Ừ há! Ha ha!
Cô nghệch mặt:
-“Mỹ nam” là món gì vậy? Ăn ngon k?
“Rầm”
-“Mỹ nam”? Món ăn? Ha ha!!!- Những người còn lại trong phòng cười nổ trời nổ đất. Ngay cả “thục nữ” Triều Mỹ An cũng phải bò ra đất mà cười.
Lần này, Trần Minh lại phải tiếp tục sắm vai thầy giáo bất đắc dĩ:
-Mỹ nữ nghĩa là gì?
-Con gái đẹp!
-Thế mỹ nam?
-Món ăn!- Cô reo lên.
Ặc! Bệnh viện! Bệnh viên !
Trần Minh đơ như bò-đeo-nơ hổi lâu mới nín cười nói:
-Mỹ nam là con trai đẹp ấy!
-Không đúng!- Cô cãi.
-Sao?
- Vì bọn chúng chỉ vào anh. Mà anh thì có gì đẹp đâu!
Lần này thì, hai cô nàng sầm sập tiến lại, vùi dập không “thương hoa tiếc ngọc” gì cả luôn!
Ngoài cửa lại có một bóng người….
“Cuộc sống là một chuỗi đối thoại bất tận, nhưng quan trọng đó là những lời đối thoại thế nào?
Có những mẩu đối thoại khiến ngta vui, có những mẩu lại khiến ngta buồn, có những đoạn khiến ngta vô cảm xúc…..
Tôi không thể làm em ấy hạnh phúc và dường như tất cả trong mắt em đều màu hồng nhưng chỉ riêng khi tôi xuất hiện, lại biến cuộc đời em bớt đi một chút hoàn hảo vốn có…
Tôi thật ác độc!
Tôi không thể bên em, nhưng tôi ham muốn ở cạnh em…..
Tôi yêu em từ khi gặp em trong vòng tay mẹ…… Em đem lại cho tôi cảm giác ấm áp khó tin…….
Tôi nhận ra… mình là Một kẻ biến chất
Một kẻ tha hóa
Và là Một thằng anh trai tồi…… “
_________ End Chapter 22/1______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com