Tôi và thường dân kỳ lạ 4
Ba vị hoàng tử
"Ngày mới tốt lành, Claire-sama~"
Khi tôi đang xem lại bài giảng trong giảng đường thì thường dân đó lại lên tiếng gọi tôi một cách thân mật. Nhận ra vẻ khó chịu của tôi, Loretta liền bước đến ngăn cô ta lại.
"Cô đừng có tùy tiện gọi tên Claire-sama như vậy được không hả? Thế giới của chúng ta và cô hoàn toàn khác xa nhau đấy! Tớ nói đúng không Claire-sama?"
Giọng Loretta đầy khinh miệt. Bình thường cậu ấy không phải kiểu người cáu gắt đến thế, nhưng Loretta lại rất coi trọng giai cấp và địa vị xã hội giống như tôi. Thế nên....
"A, dù sao cũng đâu liên quan gì đến đám tùy tùng như các cậu. Tôi đang nói chuyện với Claire-sama. À đúng rồi nhỉ, Claire-sama chúc cậu buổi sáng tốt lành nhé."
"Gì cơ? Thật quá vô lễ! Cô có biết ta là ai không hả?! Cả gia tộc Cugletto của ta đã phục vụ gia tộc Francois nhiều đời r-"
"Vậy nói thẳng ra... các người là mấy kẻ bám đuôi người khác đúng không?"
"C-Claire-samaa..."
Loretta quay về phía tôi với đôi mắt rưng rưng. Có vẻ như thường dân hỗn xược kia không phải là đối thủ xứng tầm với người hiền lành như Loretta.
"Thường dân... cô không thấy mình hơi quá đáng sao? Ta không có gì để nói với người như cô. Hơn nữa cô không biết câu đó chỉ được nói khi chào tạm biệt ai đó sao?"
Gần đây, ngay cả giới quý tộc cũng bắt đầu ăn nói một cách tùy tiện. Số người ăn nói thô tục ngày càng tăng, đây là vấn đề khiến tôi bận tâm. Dù không có lí do gì tôi phải dạy cho con nhỏ thường dân này những lễ nghi cơ bản, nhưng... tôi cũng không thể để mặc cô ta như thế được, lỡ đâu cô ta làm ô uế nền giáo dục của Học viện này thì sao? Thế nên, tôi đành phải chỉ cho cô ta cách sử dụng ngôn từ đúng cách để làm giàu đẹp thứ ngôn ngữ cao quý này.
"Rõ ràng cậu nói là không thèm phí lời với người như mình, vậy mà vẫn nói chuyện với mình còn giành thời gian giải thích từng chút một nữa chứ. Đúng là Claire-sama yêu dấu!"
C-cô ta lại nói mấy lời vớ vẩn nữa rồi!
"L-lại cái trò đó! Cô đang chọc ta phải không!?"
"Đúng rồi!"
"Lại còn trả lời ngay nữa chứ!?"
Vậy ra ngay từ đầu đến giờ chỉ là đang trêu chọc tôi thôi ư!
"Rei, kiềm chế chút đi. Claire-sama, chào buổi sáng ạ."
Misha túm cổ áo thường dân như mèo mẹ tha con. Có người chín chắn như Misha kiềm cô ta hẳn sẽ ngoan ngoãn hơn một chút. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì-
"Misha, thả ra! Tớ còn đang chơi Claire-sama mà!"
"Ít ra cô cũng phải nói là 'chơi với ta' chứ!?"
Chơi tôi!? Nói như kiểu tôi là đồ chơi của cô ta vậy! Mà, không phải là tôi muốn chơi với người như cô ta đâu...
"Đủ rồi đó..."
Misha gõ nhẹ vào đầu thường dân. Đúng rồi đấy Misha, chưa đủ đâu, mạnh hơn nữa.
"Misha... thật là, nếu cô nuôi mèo thì phải dạy nó tử tế một chút."
"Nhưng mà Claire-sama, tôi không có nuôi Rei làm thú cưng đâu."
"Mình muốn được Claire-sama nuôi cơ!"
"Cô câm miệng!"
Không có cách nào để cô ta hiểu được! Làm sao mà cô ta có thể cợt nhả mọi lúc như vậy được chứ? Đã thế, trong vô số người cô ta lại nhắm vào tôi nữa!
"Claire-sama, sao trông cậu buồn vậy? Mới ngày mới thôi mà, vui lên nhé."
"Cô nghĩ là lỗi ai hả!? Ta ổn nên tránh xa ta ra!"
"Hơ..."
Mặc dù tôi cố tình đuổi cô ta đi thì cô ta cũng mắt nhắm mắt mở. Ư, tức quá đi mất!
"Từ sáng đến giờ cô đã làm nhiều chuyện khá là thú vị đấy nhỉ."
Bỗng một giọng nhẹ nhàng vang lên.
"Yuu-sama..."
"Chào buổi sáng, Claire. Lâu lắm rồi ta mới thấy cô mất bình tĩnh thế này đấy."
Người cười khúc khích kia chính là Tam hoàng tử của Vương quốc - Yuu Bauer.
Ngài ấy có mái tóc vàng gợn sóng ,và nụ cười hiền từ của bậc thánh quân. Dù cho vẻ ngoài hiền hòa nhưng ngài ấy vẫn tỏa ra khí chất của Hoàng gia. Ngài chưa bao giờ làm gì gây tổn hại đến thanh danh của Hoàng tộc và là một người rất hòa đồng. Vì lẽ đó mà trong hội con gái ngài ấy rất được lòng họ.
Tôi thật không dám tin tôi vừa để lộ bộ dạng đáng xấu hổ như thế trước mặt Yuu-sama.
"Yuu-sama, chuyện này không như ngài nghĩ đâu! Đứa dân đe... Rei hơi đi quá giới hạn nên tôi chỉ đang cho cô ấy một vài lời khuyên mà thôi."
"Thế ư?"
Yuu điện hạ đánh mắt về phía Rei.
"Không hề. Sao việc mình bày tỏ tình yêu thắm thiết của mình lại là trò vô lễ, bất kính được chứ?"
"Cô đang nói cái cái gì vậy hả?"
"Ahaha."
Sao mà cô ta dám nói linh tinh trước mặt Yuu-sama cơ chứ! Cô ta chỉ là một thường dân! Có nhận thức được người đang đứng trước mặt là Hoàng gia không hả!?
Kể cả khi tính khí của Yuu-sama vốn rất ôn hòa nhưng trước những lời lẽ kỳ quặc kia, chắc ngài ấy cũng sẽ khó chịu phần nào... hoặc đó chỉ là do tôi nghĩ thế, làm sao mà trông ngài ấy có vẻ phấn khích như thế chứ...
"Rei Taylor nhỉ? Nếu ta không nhầm thì cô chính là học viên đứng đầu trong số những người vào Học viện năm nay. Ta cứ tưởng cô chỉ biết cắm mặt vào sách vở thôi, xem ra cô cũng là một người khá thú vị đấy."
Yuu-sama nở một nụ cười hiền lành, như điện hạ ơ, sao lại cười với con nhỏ hỗn xược ấy như thế chứ! Thật là phí phạm!
"Ờ thì... cảm ơn ngài?"
Kể cả đó là nụ cười của Yuu-sama, nụ cười đã hấp hồn bao cô gái giới quý tộc phải mê đắm cái vẻ đẹp ấy thì cô ta lại chẳng vui vẻ dù chỉ một chút, trái lại, mặt cô ta còn lạnh lùng và lời nói thì có phần xa cách.
"Này Rei, cậu đang vô lễ quá đấy. Chào buổi sáng Yuu-sama."
Misha trách thường dân trước khi quay sang chào hỏi với Yuu-sama.
"À, Misha! Chào buổi sáng."
Yuu-sama liền quay sang nhìn Misha, trao cho cô ấy cái chào đầy thân thiện. Dẫu cho với bất cứ ai, Yuu-sama cũng đều đối xử rất tốt, song, với Misha, đó lại là một ngoại lệ vô cùng đặc biệt. Điều đó là vì giữa hai người họ đã có mối quan hệ từ nhỏ. Thực chất, giữa hai người đã từng có mối thâm giao rất thân trước khi gia tộc Yule lâm vào khủng hoảng. Vì thế, không thiếu những tin đồn về việc Misha đã từng yêu thầm Yuu-sama. Song, đó chỉ là một giấc mộng xa vời mà thôi...
"Tôi thật sự xin lỗi vì sự vô lễ của Rei. Tôi sẽ bảo cậu ấy sau."
"Không sao đâu. Trong học viện này mọi người đều bình đẳng với nhau mà, nếu phải nói thì cậu mới là người nên thả lỏng ra đấy."
"... Tôi sẽ suy nghĩ về điều này ạ."
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện vui vẻ thì...
"Claire-sama này, cậu có nghĩ là giữa họ sẽ lại nhen nhóm lửa tình yêu không?"
"Tại sao lúc nào cô cũng có mấy cái ý tưởng thô tục như thế kia..."
Này, không phải Misha là bạn cô à? Rõ ràng cô là bạn của Misha cơ mà. Biết rõ tình cảm của Misha sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực thế mà, sao cô không tinh ý lên một chút cơ chứ?
"Chào buổi sáng, Yuu! Claire!"
Một chàng trai khôi ngô với mái tóc đen tuyền hồ hởi cất tiếng chào.
"Chào Rodd-sama."
"Anh trai."
Anh chàng này chính là Hoàng tử Rodd Bauer. Anh ta là Đại hoàng tử và cũng là anh trai ruột của Hoàng tử Yuu. Với vị thế là con trưởng của mình thì ngài ấy được xem như là Hoàng đế kế nhiệm của Vương quốc.
"Có vụ gì trông hay ho thế. Cho ta chơi nữa."
Rodd-sama cười sảng khoái chen ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Chẳng có gì thú vị ở đây cả. Chỉ là có kẻ đang cố tình làm loạn những quy tắc đạo đức xã hội của Học viện chúng ta mà thôi."
"Thế ư? Vậy cậu có muốn nổi loại cùng với mình không? Cậu có muốn quấy rầy họ không? Cậu muốn bọn họ bị làm phiền không?"
"Không hề nhé!"
Sao mà cô ta dám nói năng xấc xược như thế trước mặt Hoàng tử chứ! Tôi phải phủ nhận ngay lập tức, lỡ đâu vì lời nói linh tinh ấy mà tôi bị gộp chung với con nhỏ ấy thì sao?
"... Cô ta là ai vậy?"
Rodd-sama liếc mắt nhìn Rei. Đoạn, nét tò mò trào dâng lên trong khóe mắt như cách người ta nhìn ngó một con thú hoang hiếm gặp.
"Rei Taylor. Thủ khoa được nhận học bổng của Học viện. Cô ấy thú vị đúng không?"
Yuu-sama cười khúc khích nói. Đáng lẽ rằng bản thân cô ta phải biết tự đứng ra giới thiệu chứ. Đó là lí do tại sao dân thường phải được học qua một lớp lễ nghi đấy trời ạ...
"Ta chắc chắn chẳng có mấy người giống cô ta trong giới quý tộc đâu. Vậy ra các chính sách của cha cũng tạo ra mấy thứ thú vị ấy chứ."
Thông thường, bất cứ ai cũng đều cảm thấy vinh dự khi được trò chuyện cùng Hoàng tử... Đằng này, chính bản thân Rodd-sama cũng lộ rõ vẻ hứng thú với con nhỏ ấy, thế mà cớ sao nét mặt cô ta lại trơ ra như thế kia.
"Phản ứng này mới mẻ đấy. Rei hử... ta sẽ nhớ tên cô đấy."
"Ồ, cảm ơn nhé."
"Này Rei, như thế là vô lễ đấy?"
"Cô có hiểu được có biết bao nhiêu người phải tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của Rodd điện hạ không hả...?"
Chỉ cần để lại ấn tượng tốt cho Hoàng tộc cũng đủ để dựa vào đó nâng cao địa vị xã hội rồi... Sao mà cái đứa này đến cả cái điều như vậy cũng không biết được chứ?
"Này Thane, đến đây nhập bọn luôn đi chứ."
"... Em ổn."
Khoảnh khắc tôi nghe một giọng nói trầm ấm đáp lại tiếng gọi của Rodd-sama, tôi thấy tim mình thổn thức. Chủ nhân của giọng nói ấy thường luôn ngồi ở cuối góc giảng đường và cũng là người mà tôi thầm thương trộm nhớ...
"Em không nghĩ anh Thane sẽ thích mấy chuyện này đâu."
"Ta cũng muốn biết thằng bé thích cái gì đấy."
Tôi nhận ra bản thân chẳng hề để tâm đến nụ cười bất đắc dĩ của Yuu-sama hay nét nhăn nhó của Rodd-sama.
Thane-sama là Nhị Hoàng tử của Vương quốc. Ngài ấy là một mĩ nam nhưng đồng thời cũng là một con người lạnh lùng, lúc nào xung quanh cũng chỉ độc một màu ảm đạm. Ngài ấy nổi tiếng với cái tính cách khó gần của mình song... chính những điều ấy lại lấy cắp trái tim tôi. Ngài ấy chính là hình mẫu đối lập hoàn toàn với cái đứa thường dân kia.
"Thane-sama..."
Dẫu cho chỉ đơn giản là gọi tên ngài ấy thôi cũng làm tim tôi loạn nhịp. Tôi biết chứ, tình cảm của tôi chỉ là mối tình đơn phương, với ngài ấy, tôi chẳng hơn gì một quý tộc bình thường mà thôi... Nhưng thế cũng được. Chỉ cần chúng ta còn có thời gian bên nhau trong học viện, tôi sẽ tìm được cơ hội để hai ta xích lại gần nhau hơn mà.
"Sao Claire-sama không đến gọi anh ta?"
Trong lúc tôi đang bần thần với những suy nghĩ trong đầu thì con nhỏ ấy đột nhiên nói ra những điều như thế. Tôi thấy tim mình như bắn ra khỏi lòng ngực. Có lẽ nào... cô ta biết được tình cảm của tôi rồi... Không, không thể nào!
"T-tại sao lại là ta chứ?"
"Vì cậu thích Thane-sama mà đúng không?"
Tôi như chết lặng đi. Tâm tư thầm kín của tôi đã bị công khai ra trước bàn dân thiên hạ. Để cho Thane-sama nhận ra tình cảm của mình giữa chốn đông người - không hề có một chút không khí lãng mạn nào, nào có phải điều tôi đã tính đến đâu. Tôi đã lên kế hoạch rồi, lý tưởng nhất tôi sẽ thổ lộ với ngài vào một đêm lãng mạn trên bãi biển. Chỉ với hai chúng ta với hai ánh nhìn mê say dành cho nhau... đáng lẽ phải là như thế... ấy vậy mà... giờ đây lại thành ra như thế này, thật thất vọng quá...
Tôi thấy cả người như mất kiểm soát.
"K-không! Ta không nghĩ gì về Thane-sama hết!"
Vừa dứt lời thì tôi hối hận ngay lập tức. Nhưng sự đã muộn mất rồi.
"..."
Thane-sama đứng dậy, vẫn giữ nét lạnh lùng trên gương mặt điển trai ấy, ngài lặng lẽ rời khỏi giảng đường.
"A.. tôi... tôi nên làm gì bây giờ... tôi đâu có định nói vậy..."
Phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây? Lỡ đâu những lời nói ấy của tôi sẽ khiến ngài ấy ghét tôi thì biết phải làm sao? Không phải đâu, không phải đâu Thane-sama...!
"Hãy đi xin lỗi đi, Claire-sama!"
"...! Sao mà cô dám nói với ta như thể cô hiểu ta lắm vậy hả!"
Nghĩ lại thì, tất cả điều là tại nhỏ thường dân này cả!
"Claire-sama."
Ngay khi tôi định nổi cơn cuồng phong thì cô ta bỗng dưng nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc đến lạ. Tôi chưa nhìn thấy biểu cảm ấy trên gương mặt cô ta bao giờ. Tôi bất giác giật mình lùi lại.
"G-gì vậy hả...?"
"Thane-sama là một người rất nhạy cảm."
"Ta biết."
Thane-sama có trái tim mong manh. Đó là lí do tôi phải ở bên giúp sức cho ngài ấy...
"Đó là lí do tại sao, người nên xin lỗi đi ạ."
"... Cô có thể nào im đi được không hả!"
Tôi đập mạnh tay vào bàn, đứng phắt dậy, tôi đã quyết rồi.
"Ta thấy không khỏe nên về ký túc xá đây."
"A, Claire-sama!"
"Để ta yên đi!"
Bỏ mặc Pipi và Loretta ở phía sau, tôi nhanh chóng rời khỏi giảng đường. Mục đích của tôi chỉ có một - phải làm rõ hiểu lầm với Thane-sama.
"Thane-sama! Xin hãy đợi đã!"
Vừa nghĩ ngợi về cách xử sự khi nãy của mình, tôi vừa chạy dọc sảnh đường học viện và cuối cùng cũng bắt gặp ngài ấy ở chỗ lối ra. Khoảnh khắc ngài ấy quay mặt về phía tôi, một biểu cảm căng thẳng hiện rõ trên gương mặt ấy. Lạ quá, một nét mặt hiếm thấy trên gương mặt của ngài ấy. Giờ đây, khi được chứng kiến nét lạ lùng ấy làm tôi phút chốc chết lặng, chẳng nói ra thành lời.
"Có gì không?"
"Um... tôi..."
"Nếu không có gì thì ta về đây."
Thane-sama quay lưng chuẩn bị rời đi. Nếu lúc này mà tôi không làm rõ hiểu lầm thì có lẽ, giữa hai ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Dẫu cho tôi biết rõ điều ấy song cổ họng tôi nghẹn lại, không phát ra thành lời.
Trời ạ! Giá mà tôi có thể thành thật và nói thẳng ra cảm xúc của mình như con nhỏ thường dân ấy.
"Claire-sama, mình yêu cậu nhiều lắm."
Khoảnh khắc đó, dáng vẻ ngờ nghệch của cô ta thoáng vụt qua tâm trí tôi.
"Thane-sama, tôi yêu ngài!"
Bất ngờ trước những lời tôi vừa vô tình cất ra thành tiếng, Thane-sama ngẫn người ra và quay về đối diện với tôi. Nét hoài nghi lộ rõ trên gương mặt của ngài ấy. Trời ạ, tôi vừa làm gì thế này...
"A, ưm... đó là... hiểu lầm, đúng vậy, hiểu làm thôi!"
Tôi không còn cách nào khác. Trước khi tôi kịp nghĩ ra điều gì đó thì môi tôi đã mở ra từ lúc nào. A... giờ tôi có hơn gì nhỏ ấy kia chứ!
"Khi mà tôi nói tôi không có ý gì với ngài... tôi không có ý như thế. Tôi thật sự không có ý nói như thể là... Tôi ghét ngài đâu."
"..."
"Thật ra... ngược lại ấy chứ... Tôi...Thane-sama..."
"..."
"Làm ơn... tôi... mong ngày tha thứ cho lời nói khi nãy của tôi."
Dẫu cho tôi có làm ra vẻ ngoan cường nhưng tôi đã thấy khóe mắt mình có gì đó ươn ướt. Tôi, Claire Francois, lại xử sự như thế này... thật là đáng xấu hổ làm sao... thật xấu hổ làm sao... Tất cả là tại con nhỏ thường dân kia hết!
"...Ta hiểu rồi."
"Vâng?"
"Có lẽ ta đã hiểu làm điều gì đó. Thứ lỗi cho ta."
Ngài ấy nói những lời đó với nét cười trên gương mặt. Dẫu cho thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để nhìn thấy.
"V-vâng!"
"... Cô là..."
"Claire! Tôi là Claire Francois!"
"À, con gái của Dor."
"V-vâng!"
"Cô can đảm thật đấy."
"Vâng?"
Can đảm á?
"Cố gắng hết mình để làm rõ chuyện đó với một cô gái thì hẳn phải khó xử lắm. Dù thế, cô vẫn có thể gọi ta lại."
"Chuyện đó... Nhưng mà, tôi không thể để ngài hiểu lầm được..."
"Ừm. Cô tốt bụng thật đấy, kể cả với một người như ta. Cảm ơn."
"Không, không phải thế! Đấy là...vinh... hạnh của tôi."
Khi tôi bày tỏ lòng mình như một quan thần trước một Hoàng tử, Thane-sama lại mỉm cười. Đoạn, ngài ấy tiến lại gần phía tôi.
"Claire, cô là một cô gái tốt... và có lẽ cô quá tốt so với một người như ta."
Hả, hả?
"..."
Ngài ấy dừng lại ngay trước mặt tôi, ánh mắt ngài ấy nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Tôi thấy đầu mình như trống rỗng, toàn bộ ý nghĩ của tôi đều bị ảnh mắt kia bắt giữ cả rồi.
"...m"
"Vâng, ngài vừa nói gì vậy?"
"... Quay lại thôi."
Ngài ấy đặt nhẹ tay lên vai tôi rồi bắt đầu quay trở lại phía học viện.
"Vâng!"
Tôi ngay lập tức chạy theo, trái tim tôi như được lấp đầy bởi những xúc cảm kì lạ. Dẫu cho tôi vẫn còn lo lắng lắm, nhưng mọi sự cũng đã ổn đi phần nào rồi. Trong cơn hoảng loạn tôi đã làm đủ điều khó xử, nhưng thật mừng là mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.
Hừm... tôi nghĩ có lẽ thầm cảm ơn thường dân đó một chút cũng không sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com