Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đa tình khước bị vô tình não


Đêm đó, ta bỗng mơ thấy ngày Thất Tịch của mười năm về trước.

Năm ấy, ta vừa tròn mười sáu tuổi, cũng đã đến tuổi búi tóc cài trâm.

Cả một buổi chiều, ta thừ người trước rương xiêm y, vò đầu bứt tóc mãi mới chọn được một bộ phi phong màu hạnh đào thêu hoa mai. Lại mất nửa canh giờ cho thị nữ búi tóc chải đầu, điểm phấn thoa son. Cuối cùng, trước khi trời tắt nắng, ta cũng vừa kịp sửa soạn xong xuôi.

Ta nhìn mình trong gương đồng, lần đầu tiên ý thức được bản thân cũng là nữ nhi. Mà nữ nhi gia, có ai lại chẳng muốn mình xinh đẹp?

Ta vui vẻ chạy ra ngoài, đến thư phòng tìm a ca.

Lúc đó, a ca đang ngồi bên án thư, chăm chú nhìn vào sổ sách trên bàn. Nắng chiều luồn qua song cửa, rọi vào khuôn mặt trắng nõn như dương chi bạch ngọc của a ca, càng hiện rõ vẻ phiêu dật thoát tục.

Vừa trông thấy a ca, chút tự tin vào dung mạo của mình trong ta cũng bay biến mất.

Rõ ràng là huynh muội song sinh, thế mà nhan sắc của ta ở trước mặt a ca chẳng khác nào là trò cười.

Ta cúi đầu thở dài, không dám bước vào, định quay lưng bước đi.

Bấy giờ, a ca bỗng khẽ cười, cất tiếng nói:
"A Bích đến tìm vi huynh có chuyện gì, sao chưa vào đã vội đi?"

Ta không lẻn đi được, chỉ đành bước vào, cười gượng một tiếng, lí nhí đáp:
"Muội vừa thử xiêm y mới, chỉ muốn nhờ a ca xem xem có đẹp không, nhưng thấy a ca đang bận nên không dám làm phiền..."

Chỉ thấy a ca bật cười, vươn tay kéo ta ngồi vào lòng mình. A ca xoa đầu ta, nói:
"A Bích khờ, dù a ca bận đến đâu, nhất định luôn có thời gian dành cho A Bích."

Ta nghe vậy, lòng cảm động lắm, bèn bẽn lẽn hỏi:
"Vậy a ca nhìn xem hôm nay A Bích có đẹp không?"

A ca cúi đầu, nhẹ thật nhẹ hôn lên má ta, sóng mắt dịu dàng vô hạn, chất chứa một loại tình cảm mà ta chẳng hiểu nổi.

A ca nói:
"Trong mắt a ca, A Bích luôn luôn đẹp nhất, hà tất phải hỏi?"

Ta bỗng sợ đối diện với ánh mắt của a ca, cúi đầu cắn môi nói:
"A ca chỉ giỏi dỗ người ta. Mọi người đều khen a ca mi thanh mục tú, khen A Bích thì chỉ khen hoạt bát khả ái, rõ ràng cách nhau rất xa."

A ca nhẹ vuốt tóc ta, thì thầm nói:
"Lời người khác nói không đáng tin, A Bích chỉ cần tin a ca của muội là được, biết chưa?"

Ta gật gật đầu, tuy biết rằng a ca chỉ an ủi mình thôi, nhưng lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Ta tựa vào vai a ca, dụi đầu mấy cái, nhõng nhẽo nói:
"A ca tốt nhất."

A ca âu yếm nhéo nhéo chóp mũi ta, cười bảo:
"Chỉ biết nhõng nhẽo. Hôm nay là Thất Tịch, ngoài đường rất náo nhiệt, có phải A Bích cũng muốn ra ngoài không? Ngoan ngoãn ở đây đợi một chút, a ca xem xong quyển sổ này sẽ đưa muội đi chơi."

Ta vội khoát tay, nói:
"Không cần, không cần, a ca cứ lo việc của huynh, đêm nay muội có hẹn với người khác rồi."

Nụ cười bên khóe môi a ca thu lại một chút. A ca vẫn ôn hòa hỏi:
"A Bích đi với ai?"

Ta cúi đầu, hơi thẹn thùng, đáp:
"Hán vương điện hạ hẹn muội đêm nay đi thả hoa đăng."

"Vậy sao?" A ca cười một tiếng, sắc mặt lại thật kỳ lạ.

Ta hỏi:
"A ca không vui sao?"

A ca lắc đầu, khẽ đáp:
"A ca chỉ lo lắng."

"A ca lo lắng điều gì?" Ta lấy làm khó hiểu, hỏi lại.

A ca không trả lời ta ngay, chỉ nhẹ ôm ta vào lòng, thì thầm nói:
"Ta lo sợ mất đi A Bích."

Ta bật cười khúc khích, nói:
"A Bích là muội muội của a ca, ai có thể đoạt đi được chứ?"

A ca cũng mỉm cười, đưa tay xoa xoa gò má của ta, bảo:
"Phải, A Bích là của ta, không ai cướp đi được."

Ngày đó, ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng a ca quá yêu thương che chở mình, tất nhiên không thích Chu Cao Hú. Cũng như ta quen được a ca chiều chuộng, tự nhiên không mong a ca có thê tử, âu chỉ là chút lòng đố kỵ thường tình.

Sau này ngẫm lại, mới nhận ra là ta quá ngốc nghếch, chẳng nhìn thấu tình ý mà người kia vốn không hề cố ý ẩn giấu.

Tất cả, đều là tội nghiệt của ta.

....

Ta giật mình thức giấc, thấy trời đã gần sáng.

A ca lập tức phát hiện ra, bèn ôm ta vào lòng, khẽ hỏi:
"Sao lại dậy sớm như vậy? Có phải gặp ác mộng không? Có a ca đây, A Bích chớ sợ."

Người đời thường bảo, nam tử Cô Tô nói chuyện cũng êm tai như lời nhu tình mật ý, cãi nhau cũng nhỏ nhẹ tựa tán gẫu đàm luận. Lời này quả không sai. A ca của ta vốn đã có giọng nói muôn phần dịu dàng, tiếng Cô Tô lại mềm nhẹ nhu tình vô hạn, lúc này kề bên tai ta khẽ giọng vỗ về, quả thật trên đời không còn gì êm dịu hơn thế.

Ta lắc lắc đầu, tựa vào lòng a ca, nói:
"A Bích ngủ không được, a ca kể chuyện cho muội nghe đi."

A ca xoa đầu ta, hỏi:
"A Bích muốn nghe chuyện gì?"

Ta đáp:
"Chuyện gì cũng được, muội chỉ muốn nghe giọng của a ca."

A ca bật cười, nói:
"Chỉ biết nhõng nhẽo."

Khoảnh khắc này, trông a ca chẳng khác gì a ca trong ký ức thuở nhỏ của ta.

Thật tốt.

A ca bắt đầu kể chuyện, giọng vẫn ấm áp êm tai như mười mấy năm trước. Ta nằm trong lòng a ca, lẳng lặng lắng nghe.

"Truyền thuyết kể lại, thuở thượng cổ xa xưa, trước cả đời nhà Hạ, đã từng có một thời kỳ gọi là Tam Hoàng Ngũ Đế. Tam Hoàng chính là Phục Hi, Nữ Oa và Thần Nông. Phục Hi với Nữ Oa là huynh muội, cũng là phu thê. Họ chính là thủy tổ của nhân loại..."

A ca cất giọng, bắt đầu kể về truyền thuyết Phục Hi và Nữ Oa. Câu chuyện này, thuở nhỏ ta đã từng nghe a ca kể. Chỉ là lần này nghe lại, ta bỗng cảm thấy khác lạ, bèn hỏi:
"Họ đã là huynh muội, sao có thể làm phu thê? Đó chẳng phải là trái luân thường ư?"

A ca khẽ cười, nhè nhẹ vuốt tóc ta, nói:
"Khi ấy, trên thế gian ngoài hai người họ ra nào còn có kẻ khác, đương nhiên chẳng có ai để bàn về luân thường đạo lý."

Ta lại hỏi:
"Lẽ nào không có ai bình phẩm đó là việc sai trái thì không phải là sai trái nữa ư?"

A ca hôn nhẹ lên mắt ta, cười nói:
"Không, trên đời vốn dĩ chẳng có sai, cũng chẳng có đúng. Chỉ đến khi con người xuất hiện, con người cảm thấy sai thì chính là sai, con người cảm thấy đúng thì chính là đúng. Cái gọi là luân thường đạo lý, chẳng qua cũng chỉ ở lòng người mà thôi."

Ta ngẩn ra, chìm vào mớ suy nghĩ rối rắm.

Lúc này, a ca bỗng che mắt ta lại, khẽ hỏi:
"Bây giờ A Bích trông thấy gì?"

Ta ngơ ngác đáp:
"Không thấy gì cả."

A ca cười nói:
"Đúng vậy, chỉ cần A Bích nhắm mắt lại, tự nhiên sẽ không trông thấy ai khác, cũng không cần để ý đến bình phẩm của họ, chỉ cần nghe theo cảm nhận của chính mình."

"Ngoan, nghĩ thật kỹ, sau đó nói cho a ca biết, A Bích có thích ở bên cạnh ta chăng?"

Tiếng nói của a ca khẽ khàng vang lên bên tai.

Ta lại ngẩn ra.

Ta bỗng sợ hãi.

Không phải sợ hãi a ca, mà là sợ hãi chính mình.

Bởi vì, đáp án của ta...

... Là có.

....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #codai